Nhà chính Dạ gia.
Dạ Minh Hàn đưa cô đến rồi sau đó anh lái xe đi luôn chứ không ghé vào nhà.
Trần Uyên nhìn thấy cô, bà nở nụ cười vui vẻ.
- Con gái, con tới rồi.
- Con chào mẹ.
Bạch Cửu Ngôn mỉm cười gật đầu chào bà.
Không biết vì sao nhưng khi nói chuyện với bà cô vô cùng thoải mái và dễ chịu, Trần Uyên rất tốt với cô, ban đầu cô còn nghĩ cha mẹ anh sẽ ghét bỏ đứa gả thay thậm chí còn là thân phận giả, ai ngờ họ lại vô cùng yêu quý cô.
Điều đó khiến cho nơi đáy lòng của Bạch Cửu Ngôn có cảm giác ấm áp.
- Hôm nay cha con có việc bận, mẹ ở nhà chỉ có một mình nên mới gọi con sang chơi.
Chúng ta đi siêu thị mua ít thực phẩm nhé?
Trần Uyên nói.
Bà tuy tuổi tác không còn trẻ nhưng tâm hồn và nhan sắc của bà vẫn đẹp như ngày nào.
Đây chính là lão hóa ngược đó sao???
- Vâng ạ!
Bạch Cửu Ngôn rất thích thú với việc đi chợ mua đồ, bởi vì cô cực kỳ thích nấu ăn kia mà.
- Mẹ ơi, mẹ có thể hướng dẫn con làm vài món ngon được không ạ?
- Dĩ nhiên là được rồi! Chúng ta đi mua đồ thôi.
Trần Uyên và Bạch Cửu Ngôn được tài xế riêng lái xe chở đi.
Niềm vui nấu nướng của cả hai trỗi dậy, họ cực kỳ phấn khích.
______________
Ở Dạ thị.
Dạ Minh Hàn ngồi ở phòng họp chờ vị đối tác đến.
"Lạch cạch..." cánh cửa mở ra, Doãn Dĩ Hiên và trợ lí của anh ta bước vào.
- Xin lỗi Dạ tổng, vì tôi có chút việc ở đài truyền hình nên đến muộn.
- Mời ngồi.
Dạ Minh Hàn nói.
- Dạ tổng, đây là hợp đồng của Doãn thị về việc thu mua mảnh đất phía đông thành phố.
Người được gọi là trợ lý Vĩ lên tiếng, anh ta đặt hợp đồng xuống trước mặt Dạ Minh Hàn.
- Dạ tổng, cha tôi nói ông rất hài lòng với ý kiến anh đã đưa ra trước đó, việc hợp tác của chúng ta có thể sẽ có được doanh thu lớn.
Về việc lợi nhuận như trước đó chúng ta đã bàn bạc.
Anh nghĩ thế nào?
Doãn Dĩ Hiên nói.
Anh ta có khí chất của một nhà kinh doanh rõ rệt, nếu không phải chọn con đường làm ngôi sao nổi tiếng, anh trở thành một nhà kinh doanh chắc chắn không tồi.
Dạ Minh Hàn lật hợp đồng ra xem, ngón tay anh khẽ gõ xuống bàn.
- Được, tôi đồng ý với những điều khoản này.
Anh lạnh lùng nói, ngước mắt nhìn Doãn Dĩ Hiên.
Cả hai cầm bút kí tên vào bản hợp đồng.
- Hợp tác vui vẻ.
Doãn Dĩ Hiên mỉm cười chìa tay ra.
- Hợp tác vui vẻ.
Anh chìa tay ra bắt tay rồi đáp lại.
- À Dạ tổng...có thể cho tôi xin phương thức liên lạc của Tiểu Ngôn không?
Doãn Dĩ Hiên nói, sau biết bao nhiêu năm trời mới gặp lại được cô, anh muốn xin phương thức liên lạc để khi nào rảnh rỗi có thể hẹn cô nói chuyện.
Dạ Minh Hàn im lặng một lúc, anh lạnh lùng nói.
- Tôi không biết.
Hả? Gì kì vậy? Sao vợ chồng với nhau lại không biết phương thức liên lạc? Trợ lý Vĩ ngạc nhiên nhìn Dạ Minh Hàn.
Doãn Dĩ Hiên im lặng giây lát rồi mỉm cười.
- À...Tạm biệt Dạ tổng.
Nói rồi Doãn Dĩ Hiên và trợ lý của anh rời đi.
Dạ Minh Hàn có chút khó hiểu.
Hai người họ sao lại thân thiết tới vậy? Bạch Cửu Ngôn làm sao mà quen biết được một ngôi sao nổi tiếng thế chứ? Mà thôi, cũng chẳng phải chuyện của anh, cô thân với ai thì kệ cô.
Miễn sao vẫn còn biết rõ thân phận của mình là được.
"Cốc...cốc...."
- Dạ tổng
Từ bên ngoài vọng vào giọng nói của một người đàn ông.
Dạ Minh Hàn lật tiếp trang tiếp theo của tài liệu xem, anh nói.
- Vào đi.
Người đàn ông ngoài cửa bước vào, anh ta ăn mặc chỉnh tề, tay ôm một tập hồ sơ.
Đây chính là thư ký của anh, thư ký Đinh.
Anh ta mới vừa đi công tác ở nước ngoài về.
- Dạ tổng, đây chính là hồ sơ và tài liệu ngài cần, vị đối tác bên Mĩ đã vô cùng vui vẻ đồng ý với hợp đồng kinh doanh của chúng ta.
- Tốt lắm.
Dạ Minh Hàn bỏ tài liệu đang cầm xuống, anh ngước mắt nhìn thư ký Đinh.
Cậu ta có hai cái quầng thâm mắt to đùng, sắc mặt thì tái nhợt.
Vì dự án hợp tác lần này thư ký Đinh đã thức thâu đêm mấy ngày liền để hoàn thành nó.
- Cậu về nghỉ ngơi đi, coi như tôi thưởng cho cậu một ngày nghỉ.
Anh lạnh lùng nói, lại tiếp tục cụp mắt xuống xem tài liệu.
Thư ký Đinh nghe vậy vui mừng.
- Cảm ơn Dạ tổng!
Anh ta hớn hở chạy đi về nghỉ.
Không ngờ Tổng Giám đốc hôm nay lại có tình người...ơ mà khoan! Từ xưa đến giờ anh ta làm gì có tình người?!
Cái gì vậy chứ? Người vừa nãy anh gặp là Dạ tổng thật hay giả vậy????
Thư ký Đinh ra về trong đống hoang mang.
______________
Quay lại nhà chính Dạ gia, mua đồ xong, Trần Uyên và Bạch Cửu Ngôn bắt tay vào việc, bà lấy một cái tạp dề đeo cho cô rồi sau đó vừa trổ tài nấu nướng vừa hướng dẫn cho Bạch Cửu Ngôn.
Cô cảm nhận được giây phút này mình thật sự vô cùng vui vẻ, mong cứ mãi như thế này cũng được...Ha, làm gì có hạnh phúc mãi mãi với cô chứ? Nó chỉ diễn ra trong một năm thôi, xong bổn phận cô sẽ rời đi.
- Cửu Ngôn, con rửa giúp mẹ rau củ ở đó đi.
Trần Uyên vừa nêm nếm gia vị vừa nói với cô.
- Vâng ạ.
Bạch Cửu Ngôn cầm lấy giỏ rau củ đi đến bồn rửa.
- Mẹ à, nấu nhiều như vậy làm sao mà ăn hết được?
- Một chút cha con sẽ về, mẹ cũng sẽ gọi cho Minh Hàn đến nữa.
A...gọi anh đến á? Anh sẽ đến sao?
Cô nhớ lúc trước anh từng nói không ăn đồ người khác nấu, dĩ nhiên "người khác" đó ý chỉ cô rồi, lỡ anh đến rồi biết được cô cũng nấu nữa, liệu có làm anh không vui và không muốn ăn không?
- Nấu gì mà thơm quá vậy?
Dạ Vũ vừa từ bên ngoài trở về, ông vào nhà đã ngửi được mùi thơm của đồ ăn, mùi thơm này thì chỉ có vợ ông làm ra được thôi nên đã đi vào xem thử.
- Anh về rồi đấy à.
Bà mỉm cười.
- Con chào cha.
Bạch Cửu Ngôn cúi đầu chào ông.
Dạ Vũ "Ừm" gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
- Anh đợi một chút, con và em sắp nấu xong rồi.
À, anh gọi Minh Hàn đến luôn đi.
Trần Uyên nói.
- Được.
Nói rồi Dạ Vũ đi ra ngoài.
Bạch Cửu Ngôn nhanh nhẹ thái rao củ, cô được Trần Uyên hướng dẫn từng chút một.
Sau một lúc thì hai mẹ con cũng đã làm xong đồ ăn rồi..