“Rừm…”
Xe của Dạ Minh Hàn chầm chậm tiến vào trong sân nhà.
Trên người anh đã sạch sẽ, hoàn toàn không có bất kì một chút vết bẩn gì.
À thì…bây giờ chắc là ở đâu đó có người đang nổi khùng lên nhỉ…?
Ở nhà Tư Kì Dương:
- Mẹ kiếp Dạ Minh Hàn! Tôi bảo cậu đi tìm chỗ để tắm chứ ai kêu cậu lết vào nhà tôi tắm thế hả?!
Tư Kì Dương nổi giận bừng bừng gào thét trong vô vọng.
Cái phòng tắm yêu quý của anh ta đã bị Dạ Minh Hàn “vấy bẩn” hết rồi, nửa chai sữa tắm cũng không cánh mà bay.
Thật sự tức chết mà!
Quay trở lại chỗ Dạ Minh Hàn.
Anh sau khi đã để xe vào gara rồi sau đó đi trở ra.
Hửm?
Giờ này đã hơn mười hai giờ rồi, sao phòng vợ mình lại còn sáng đèn nữa?
Dạ Minh Hàn nhanh chóng đi vào trong nhà, anh đến trước cửa phòng Bạch Cửu Ngôn chần chừ một lúc rồi cũng gõ cửa.
Không ngoài dự đoán, chỉ sau vài giây Bạch Cửu Ngôn đã ra mở cửa rồi.
Nhìn thấy Dạ Minh Hàn, cô hơi nghiêng đầu hỏi:
- Ơ? Anh đã về rồi à?
Câu hỏi của Bạch Cửu Ngôn liền bị phớt lờ ngay lập tức.
Dạ Minh Hàn đã bình tĩnh hơn lúc nãy rồi, anh nhìn Bạch Cửu Ngôn rồi hỏi, giọng điệu tuy vẫn lạnh lùng như ngày nào nhưng không hề có một chút khó chịu hay gắt gỏng của sự chi phối cảm xúc nào cả:
- Đã muộn lắm rồi sao em còn chưa ngủ?
Bạch Cửu Ngôn đột nhiên lại khựng lại một chút, cô cúi thấp đầu xuống, hai tay níu chặt lấy chiếc đầm ngủ mình đang mặc trên người.
- Tôi…
- Em làm sao?
Dạ Minh Hàn cảm thấy có gì đó không đúng, anh vươn tay tới nâng mặt cô lên thì lại sửng sốt.
Bạch Cửu Ngôn có chút run rẩy, hai mắt cô rưng rưng rồi lại tuôn trào.
- Tôi…tôi sợ lắm.
Mỗi khi nhắm mắt lại tôi đều sẽ nhìn thấy cô gái đó bị…bị…
Dạ Minh Hàn ôm lấy cô vào lòng, một tay anh xoa nhẹ ở lưng Bạch Cửu Ngôn dịu dàng mà an ủi cô.
- Không sao đâu, có tôi ở đây rồi.
Bạch Cửu Ngôn khóc nấc lên thành tiếng trong vòng tay anh.
Trong lòng Dạ Minh Hàn khó chịu vô cùng.
Khốn kiếp thật! Vậy mà bản thân mình lại không nhìn ra cô ấy vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện đó, chỉ là do Bạch Cửu Ngôn chịu đựng giỏi quá nên Dạ Minh Hàn chẳng thể nào biết được cô không ổn.
Nếu nói như vậy có nghĩa mấy bữa nay Bạch Cửu Ngôn không hề ngủ? Cô ấy đều thức cả đêm vì sợ hãi mỗi khi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ hay sao?!
Dạ Minh Hàn nghiến răng mà tự trách.
Anh bế bỗng Bạch Cửu Ngôn lên rồi mang cô về phòng của mình.
Thật bực bội, có nhiêu đó thôi cũng chẳng thể biết được tâm lý trạng thái của vợ mình thế nào, đúng là vô dụng!
Anh bế cô đến bên giường rồi ngồi xuống.
Bạch Cửu Ngôn sợ hãi đến nỗi không muốn cách xa Dạ Minh Hàn.
Hình ảnh cô gái không có tay cứ liên tục gọi tên Bạch Cửu Ngôn và trách móc cô một cách bi ai và tuyệt vọng, tiếng gào thét đầy kinh khủng đó cứ văng vẳng bên tai cô.
Nó khiến Bạch Cửu Ngôn sợ hãi vô cùng đến nỗi cô chả dám nhắm mắt lại nữa.
Dạ Minh Hàn ngồi dựa vào gối, anh ôm Bạch Cửu Ngôn trong lòng, ôm cô rất chặt đến mức sợ điều đó sẽ khiến cô bị đau nữa nhưng Dạ Minh Hàn lại không dám thả lỏng một chút nào, anh biết trạng thái tâm lý bây giờ của cô không được ổn định, Bạch Cửu Ngôn không đẩy mình ra thì chắc chắn cô ấy không sợ hãi mình.
- Cửu Ngôn ngoan, em đừng sợ.
Nhìn thấy em khóc tôi lại càng tức điên hơn nữa.
Chẳng thể biết điều này sẽ lại khiến tôi làm ra chuyện điên rồ nào nữa đâu.
Anh nhỏ giọng thì thầm bên tai cô.
Tay thì vuốt nhẹ ở lưng Bạch Cửu Ngôn.
- Không sợ, không khóc nữa.
Em xem mặt mũi em kìa, cứ như một con mèo nhỏ nhem nhuốc vậy.
Dạ Minh Hàn gạt đi nước mắt trên mặt cô, anh vừa vỗ về vừa chê bai người ta như thế này bây giờ cũng không biết nên khóc tiếp hay tức giận nữa.
- Hay là em ngủ đi nhé? Cứ nhắm mắt lại ngủ đi, tôi sẽ ở ngay đây trông chừng em, nếu như em gặp phải ác mộng tôi sẽ liền đánh thức em dậy được không? Sẽ không để cơn ác mộng đó quấy rầy giấc ngủ của em đâu.
Từng động tác, lời nói đến cái ôm Dạ Minh Hàn dành cho cô đều rất dịu dàng và ấm áp.
Bảo vật nhà anh vô cùng quý giá và mỏng hơn, đây chính là cái anh buộc phải bảo vệ và che chở và giữ gìn cho đến cuối đời này rồi.
Bạch Cửu Ngôn im lặng, tay cô nắm chặt vạt áo anh đến mức nhàu nhĩ.
Được anh ôm ở trong lòng như thế này khiến cô có cảm giác an toàn hơn nhiều.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác tham lam, cô muốn Dạ Minh Hàn sẽ luôn quan tâm mình như thế, chỉ một chút xíu thôi cũng được…
- Dạ…Minh Hàn…
Cô sụt sịt gọi anh bằng giọng khàn khàn.
- Tôi ở đây.
Bàn tay to lớn ấy của anh áp đầu cô tựa vào trong lòng mình.
Dạ Minh Hàn nhẹ nhàng xoa xoa ở lưng cô vỗ về an ủi.
- Anh…có thể đừng đi được không?
Giọng cô cực kì khàn và nhỏ có lẽ bởi vì đã khóc nhiều như thế.
Dạ Minh Hàn bảo cô ngủ, cô không dám nhắm mắt nhưng nếu như anh luôn ở bên cạnh mình thì Bạch Cửu Ngôn sẽ có thể yên tâm đi vào giấc ngủ rồi.
Anh đã cho cô một cảm giác tin tưởng và an toàn vô cùng.
- Được, tôi sẽ ở bên cạnh em…
Dạ Minh Hàn lén lút hôn nhẹ lên trên tóc Bạch Cửu Ngôn, anh xoa đầu cô rồi nói, một giọng nói mang đến sự ấm áp như xua tan đi cơn buốt rét còn đọng lại trong cô.
Như vậy có thể yên tâm mà ngủ được rồi.
Không hiểu sao nhưng cô lại tin tưởng rằng có Dạ Minh Hàn bên cạnh thì cơn ác mộng đó sẽ không quấy rầy mình nữa.
Một khoảng lặng trôi qua.
Bạch Cửu Ngôn đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Dạ Minh Hàn nhẹ nhàng và cẩn thận đặt cô xuống giường.
Anh nhìn cô, ánh mắt chứa đầy sự phức tạp.
- …Tôi sẽ ở bên em…cho đến cuối đời.
Anh lẩm bẩm trong miệng.
Chiếc áo trên người Dạ Minh Hàn đều đã bị cô khóc đến ướt nhèm rồi.
Anh suy nghĩ gì đó rồi lại cởi áo ra ném sang chỗ khác rồi nằm xuống ôm lấy Bạch Cửu Ngôn vào lòng còn không quên kéo chăn đắp lại cho cô nữa.
Hy vọng đêm nay cô ấy sẽ ngủ thật ngon..