Nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua đi. Nhưng vết thương đó có còn đau hay không là phụ thuộc vào người chữa trị
Một buổi chiều. Bầu trời nặng nề vô cùng, như muốn sụp xuống vậy. Từ trong phòng bếp. Mùi thức ăn bay lên thơm phức. Nhu đang chuẩn bị bữa tối. Cô vô cùng ít vào bếp. Không phải ít mà cực kì hạn chế. Với ba mẹ hay hai anh trai thì số lần được nếm thử chỉ đếm trên đầu ngón tay vậy mà Thiên , cậu thật sự có diễm phúc. Gần như thời gian này, hắn luôn được nó phục vụ và bữa ăn tối nay cũng không ngoại trừ
Thiên lái con xe đen. Trên đường., Thiên cười suốt. Cậu rất vui và hạnh phúc. Có lẽ, đôi lúc hắn đã từng nghĩ cậu là người đàn ông có gần được cả thế giới. Két. Cậu phanh gấp khi thấy một thân hình chắn trước xe mình. Người đó ngã xuống lòng đường. Thiên vội mở cửa ra, cậu nhanh chóng đến trước đầu xe. Nhìn người con gái sõng soài dưới đất
- cô có sao không?
- không - người con gái đáp - xin lỗi anh - nói rồi cô ta gắng gượng dậy - á....
- cô bị thương rồi - Cô có Thiên đỡ cô ta dậy
- Hàn Thiên - cô ta ngạc nhiên
- Thiên Di, cậu làm gì ở đây - Thiên nghi hoặc
- tớ đang cố tìm đường về nhà khi bị lạc. Trời sắp mưa rồi. Tớ phải về nhanh- cô đẩy người hắn
Nhìn bóng dáng khập khiễng đến đi còn không nổi
- cậu như vậy thì làm sao có thể về nhà chứ- Thiên lôi tay cô ta và vô tình ngã vào lòng cậu
- nhà tớ ở gần đây thôi - Thiên nói rồi xoay người bế cô ta lại xe
Đối với cậu thì mối quan hệ giữa hai người chẳng có gì khác ngoài hai chữ bạn bè
Vừa nghe thấy tiếng động cơ xe, nó đã nhanh chóng chạy ra cửa. Nụ cười trên môi nó vụt tắt khi thấy Thiên bế Thiên Di trên tay
- Hàn Thiên! Anh...
- Anh xin lỗi nhưng anh đã đâm vào cô ấy
- Hả... cô có làm sao không? - nó lo lắng
- không. chỉ một chút xíu ah- nhỏ cười
Nơi nhìn nhỏ rồi tiếp tục vào bếp. Di nhấc từng bước chân khó nhọc vào bếp khi Thiên lên lầu. Nhỏ ngồi vào bàn ăn một cách tự nhiên và nhìn nó đang chăm chỉ với công việc bếp núc. Thiên bước xuống nhà, đầu cậu còn vương nước. Di ngẩn người nhìn vẻ đẹp của người đàn ông
Thiên lắc đầu đến bên nó
- Em dạo này chăm chỉ thật
- Không phải! Chỉ là tùy thuộc vào tâm trạng có tốt hay không? - nó đáp
- Vậy là hôm nay tâm trạng em tốt
- Có thể có mà cũng có thể không. Mau ra chỗ khác - nó cáu lên
- Ok- Thiên lại phía bàn bắt gặp Di đang nhìn mình
- Cậu nên thay đồ đi! Nó bẩn rồi- hắn nói - ở trên tầng đấy
Di đứng dậy. Nhỏ khó khăn lê từng bước một như muốn chờ Thiên giúp nhưng Thiên thì vô tâm chỉ mải ngắm nó. Cô đơn bước đi, nhỏ thoát khỏi phòng bếp rồi nghiến răng bước thật nhanh lên tầng . Di đứng trước cửa gỗ đen, bàn tay đẩy cửa bước vào. Giữa phòng là một chiếc giường lớn với ga màu trắng được sắp xếp ngay ngắn. Trên tường là đèn ngủ màu vàng tinh xảo, tấm rèm màu sữa được vén sang hai bên để lộ những ô cửa sổ. Gần đó là một chiếc bàn làm việc, sang bên này, một chiếc tủ tường lớn màu trắng mốt, cách đó không xa là bộ sofa màu sữa thuận mắt. Bàn chân nhỏ bước nhanh trên sàn gỗ cao cấp đến gần chiếc tủ, tay nhỏ chạm vào, mùi gỗ thơm tho
- cậu đang làm gì vậy - nó nhìn Di
- Thực ra Hàn Thiên bảo tớ thay đồ?
Nhi tiến lại gần. Mở một cánh cửa và lấy từ trong đó ra một bộ váy màu tím đưa cho nhỏ. Nó còn mới tinh và cô chưa từng đụng vào vì một lí do hết sức bình thường là cô khong thích những màu sắc sặc sỡ mặc dù nó vô cùng quyến rũ