Bảo Bối - Tiểu Ngư Đồng Học

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

(edited by manhvaivun)

Căn biệt thự được xây ở vùng ngoài thành của thành phố W, lại thêm kẹt xe nên Thẩm Phàm chạy gần tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Từ Thanh cả ngày hôm nay đều không nói lời nào. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn suy nghĩ điều gì đó, tiểu thuyết cũng đã ngưng được hai ba ngày, biên tập đã nhắc hắn nhiều lần nhưng hắn đều kiếm cớ lấy lệ cho qua.

Tất cả những điều đó Thẩm Phầm đều thu vào trong mắt, trong lòng cũng rất lo lắng.

Đỗ Chu Vân đã ở ngay cửa biệt thự chờ họ, bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ ngũ quan tuy bình thường nhưng lại toát khí chất bất phàm. Từ Thanh đại khái cũng đoán được tin tức mà anh ta muốn nói cho hắn biết là chuyện gì.

Thẩm Phàm nhìn thấy người phụ nữ ấy liền sững sốt một chút, rồi trước tiên vẫn chào hỏi: "Văn tổng?"

Đỗ Chu Vân cười hắc hắc nói: "Đây là bạn gái của tôi, Văn Dĩ Tuệ"

Văn Dĩ Tuệ khẽ gật đầu cùng hai người: "Xin chào, Thẩm tổng, không nghĩ tới ở đây sẽ nhìn thấy cậu"

Tầm mắt của Đỗ Chu Vân bắt đầu rơi xuống đôi tay đang nắm chặt của Từ Thanh và Thẩm Phàm, anh chớp mắt một cái nói: "Dĩ Tuệ, còn đây là bạn thân của anh, Từ Thanh"

Văn Dĩ Tuệ cũng nhìn thấy hai người đang nắm lấy tay nhau, trên mặt cũng không có chút gì kinh ngạc hay chán ghét mà chỉ mỉm cười nói: "Nghe Chu Vân luôn nhắc đến anh, nhưng vẫn không có cơ hội được gặp. Cảm ơn anh trước đây đã chăm sóc cho Chu Vân nhà tôi"

Từ Thanh mặt không thay đổi mà gật gật đầu: "Ừm, xin chào"

Trong mắt Văn Dĩ Tuệ chợt lóe lên một tia kinh ngạc, Đỗ Chu Vân nhìn mãi thành quen mà ôm lấy hông của cô, nói: "Lão Từ người này chính là như vậy đó, trong nóng ngoài lạnh, ha ha, em đừng để ý"

Thẩm Phàm ở bên nặn nặn ngón tay Từ Thanh, hắn mới kéo kéo khóe miệng rồi cũng nở nụ cười với Văn Dĩ Tuệ.

Đỗ Chu Vân sớm đã đem động tác nhỏ này của hai người thu vào đáy mắt, anh hướng về phía Thẩm Phàm mà liếc mắt ra hiệu khiến khóe miệng cậu cũng hơi câu lên.

Bữa ăn tôi hôm nay là do Đỗ Chu Vân đích thân xuống bếp. Đỗ Chu Vân trên con đường sự nghiệp thì không có mấy thiên phú, anh ta cũng không có ý tưởng cho việc này. Nhưng ngược lại, anh ta đối với mỹ thực lại khá tâm đắc, cũng rất có thiên phú trong việc nấu nướng. Công thức nấu ăn riêng của Từ Thanh cũng là do Đỗ Chu Vân và hắn cũng nhau thảo luận mà ra.

Đỗ Chu Vân tác quái muốn kéo theo Thẩm Phàm: "Lão Từ à, hôm nay cậu nghỉ ngơi đi, đem bà xã cậu cho tôi mượn làm trợ thủ nhé"

Thẩm Phàm rất thuận theo mà theo sát Đỗ Chu Vân đi vào nhà bếp, Từ Thanh liền nhíu mày, nói: "Cậu muốn Thẩm Phàm làm trợ thủ cho cậu?"

Đỗ Chu Vân nghe vậy liền cười quái dị nói: "Làm sao, tay chỉ bị trầy xước chút cũng đau lòng à?"

Từ Thanh a một tiếng: "Tôi là sợ em ấy làm nổ nhà bếp của cậu, tôi không đền nổi đâu"

Thẩm Phàm trừng Từ Thanh một cái, miệng làm khẩu hình: "Đợi về nhà anh biết tay em!"

Từ Thanh cười cười. Sau khi chờ hai người đi vào nhà bếp, Văn Dĩ Tuệ đột nhiên quay đầu hỏi Từ Thanh: "Lần đầu tiên tôi gặp Thẩm tổng vẫn thấy cậu ấy chỉ có một mình. Hai người lúc thường ở chung rất tốt nhỉ?"

Từ Thanh ừ một tiếng, Văn Dĩ Tuệ liền nói tiếp: "Chu Vân vẫn luôn nhắc đến anh, nhưng lại chưa từng nói qua người yêu của anh là Thẩm tổng, tôi ngày hôm nay thấy Thẩm tổng cũng bị dọa hết hồn. Cậu ấy có một đối tượng tốt như vậy, thảo nào vẫn luôn giữ mình trong sạch"

Từ Thanh mím môi, cười cười, hắn nhìn về phái Văn Dĩ Tuệ, nói: "Em ấy cũng rất tốt"

Văn Dĩ Tuệ nói: "Tôi và Chu Vân là gặp nhau ở quán thịt nướng"

Cô liếc mắt nhìn Từ Thanh liền phát hiện ánh mắt hắn hiện lên chút kỳ quái nên nói thêm: "Người có tiền cũng sẽ ăn quán ven đường mà"

Từ Thanh lặng lẽ nghĩ, Thẩm Phàm sẽ không ăn đâu, cậu cũng không thể ăn, bởi vì dạ dày cậu không tốt nên dễ dàng bị viêm.

Văn Dĩ Tuệ dừng một chút, tựa như đang hồi tưởng rồi mới nói tiếp: "Lúc đó Chu Vân gọi một bàn đồ nướng, tôi vốn không thích ăn rau hẹ nhưng nhìn thấy anh ấy ăn, tôi tự nhiên cảm thấy ăn rau hẹ nướng cũng rất ngon. Anh ấy thấy tôi nhìn mình chằm chằm nên liền đưa cho tôi một xiên, nhường tôi ăn. Anh ấy còn nói tôi gầy quá, đừng vì giảm cân mà không ăn thức ăn, như vậy sẽ hại sức khỏe"

Từ Thanh gật đầu: "Lời đó đúng là Lão Đỗ sẽ nói"

Văn Dĩ Tuệ nở một nụ cười e lệ, ôn nhu mà bình thản, nói: "Sau đó anh ấy thường hay đưa cơm cho tôi, đúng là ngu ngốc. Mới đầu tôi cũng không để ý đến anh ấy, nhưng anh ấy làm cơm thật sự rất ngon. Có một lần, trong lúc tôi lái xe về nhà có một người đàn ông đuổi theo xe tôi, hắn còn mắng tôi. Thật ra tôi không sợ chút nào, nhưng Chu Vân anh ấy đột nhiên xuất hiện khiến tôi có cảm giác rất an toàn, trong nháy mắt đó tôi cảm thấy anh ấy là người đặc biệt đáng tin cậy. Thế nên tôi đã đáp ứng anh ấy bởi vì anh ấy thật sự rất tốt"

Từ Thanh cũng không phải rất muốn nghe chuyện bạn thân ngốc của mình theo đuổi bạn gái, hắn tuy không có quá nhiều hứng thú với chuyện này, nhưng vẫn luôn gật đầu đáp lại, miễn cho đối phương cảm thấy lúng túng.

Văn Dĩ Tuệ quán sát hắn nửa ngày mới nói: "Anh có phải là..." Cô suy nghĩ trong phút chốc để tìm từ rồi nói tiếp: "Mắc bệnh tâm lý?"

Từ Thanh sửng sốt một chút rồi giương mắt nhìn cô, Văn Dĩ Tuệ cười cười: "Ở đại học tôi có học qua tâm lý học"

Từ Thanh trầm mặc một chút mới nói: "Tôi chưa từng đi khám qua, nhưng vốn là vẫn phải đi"

Văn Dĩ Tuệ nhíu nhíu mày: "Anh không muốn đi khám qua thử một chút sao, bệnh tâm lý vẫn là rất cần được coi trọng mà"

Biểu cảm của Từ Thanh bỗng dưng trống rỗng trong nháy mắt: "Tôi không nghĩ sẽ đi chữa trị, tôi cảm thấy rất tốt" Tôi còn thấy nếu chết đi cũng rất tốt, nhưng hắn không có nói ra điều này.

"Vậy thì, Thẩm tổng, cậu ấy không có yêu cầu anh đi chữa bệnh sao? Hơn nữa anh có bệnh tâm lý, nó đối với người bên cạnh anh cũng sẽ tạo thành sự ảnh hưởng nhất định" Biểu tình Văn Dĩ Tuệ rất nghiêm túc mà nói.

Từ Thanh mím môi không lên tiếng, mãi đến nửa ngày mới nói: "Ừm, em ấy không có yêu cầu tôi cái gì cả"bg-ssp-{height:px}

Người tốt như em ấy, tôi quả thật không xứng.

Văn Dĩ Tuệ thở dài, cũng không nói gì nữa. Cô thì có thể nói cái gì, chuyện gia đình của hai người mà.

Từ Thanh dừng một chút, nói: "Cô đừng nói cho Chu Vân biết"

Văn Dĩ Tuệ gật gật đầu: "Ừm, đây là việc riêng tư của anh, tôi sẽ không nói cho người khác đâu"

Lúc nàyThẩm Phàm bưng đồ ăn đi ra, nụ cười trên mặt mang theo sự tinh xảo khiến gương mặt càng lộ ra nét diễm lệ. Nét thanh tú ấy khiến cả mỹ nhân như Văn Dĩ Tuệ cũng phải kinh ngạc. Thẩm Phàm lúc thường ở trên thương trường đều nhất quán mang theo một tấm mặt nạ nghiêm túc mà thận trọng, nhưng mấy ai biết khi cười rộ lên lại đẹp như thế.

Từ Thanh giúp cậu bưng một cái đĩa, nói: "Anh đi bưng thức ăn, em ngồi đi"

Thẩm Phàm dịu ngoan mà ngồi vào vị trí của Từ Thanh, Văn Dĩ Tuệ gật gật đầu với cậu trêu ghẹo nói: "Thẩm tổng, lúc thường luôn nghiêm túc thận trọng, không ngờ khi cười rộ lên đến tôi cũng bị Thẩm tổng mê hoặc"

Thẩm Phàm lại cười: "Đừng gọi tôi Thẩm tổng, cứ trực tiếp gọi Thẩm Phàm đi, tôi cũng gọi cô là Dĩ Tuệ nhé"

Văn Dĩ Tuệ gật đầu rồi nhìn Từ Thanh đang bưng đồ ăn ra, tự trong đáy lòng mà nói: "Hai người rất xứng đôi"

Biểu tình của Từ Thanh chợt ngưng lại trong nháy mắt, rồi mới kéo khóe miệng nở nụ cười. Thẩm Phàm nhíu mày, rất tự nhiên nói: " Tôi cũng thấy vậy"

Đỗ Chu Vân lúc này ôi một tiếng: "Hai ngươi còn biết xấu hổ hay không, lúc thường thì mỗi ngày đều phát cẩu lương không nói, hôm nay ngày tốt của tôi mà các người còn muốn ngược tôi sao? Có tính người hay không vậy? Dĩ Tuệ, lại đây lại đây, chúng ta cũng ân ái, cũng ngược chết bọn họ đi"

Văn Dĩ Tuệ che miệng cười, gương mặt bình thản thường ngày của cô giờ đây cũng xuất hiện thêm mấy phần phong tình.

Bốn người cơm nước xong thì đèn phòng khách đột nhiên tắt.

Văn Dĩ Tuệ nhỏ giọng kêu một chút, cô lục đục đi tìm Đỗ Chu Vân nhưng không tìm thấy, cô nhíu nhíu mày, hét lên: "Chu Vân? Chu Vân? Anh ở đâu?"

Trong bóng tối, Thẩm Phàm nắm chặt tay Từ Thanh, cậu đến gần hắn rồi chủ động hôn lên môi Từ Thanh một cái.

Vừa chạm vào đã tách ra, cậu liếm môi một cái, nhỏ giọng nói: "Là vị rượu vang đỏ đó"

Ở trong bóng tối nhưng đôi mắt Thẩm Phàm vẫn rất sáng, Từ Thanh hôn một cái lên đôi mắt tinh anh kia của cậu, rồi ôn nhu nói: "Uống một chén thôi nhé"

"Oh...Em còn muốn hôn"

"Em không sợ cảnh sát điều tra được em uống rượu còn lái xe sao?"

"Không biết đâu... Chỉ hôn một chút làm sao điều tra ra"

Một chút ánh nên chợt sáng lên, Đỗ Chu Vân bưng bánh ngọt đi ra, anh ta không nhìn hai người mà nói: "Van cầu hai người, bỏ qua cho tôi đi, hôm nay tôi mới là nhân vật chính đó!"

Văn Dĩ Tuệ cũng trong bóng tối mà nghe bọn họ thì thầm với nhau hồi lâu, khiến cô đối với mối quan hệ của bọn họ lại có thêm một nhận thức mới.

Đỗ Chu Vân đặt bánh ngọt lên chiếc bàn dài, trong tay như có ma thuật mà biến ra một cái hộp vuông bằng nhung. Anh quỳ một chân xuống đất, giơ chiếc hộp trong tay lên. Sau khi chiếc hộp mở ra, chiếc nhẫn kim cương bên trong liền hiện ra với vài tia sáng đang lóe lên dưới ánh nến.

Văn Dĩ Tuệ sửng sốt một chút, chớp chớp mắt.

Đỗ Chu Vân nhìn cô, ánh mắt thành khẩn đầy nghiêm túc: "Dĩ Tuệ, tuy chúng ta quen biết cũng chỉ gần nửa năm, nhưng anh đã nghiêm túc suy nghĩ, nếu như không phải em, anh sẽ không muốn kết hôn. Anh... anh đã từng gặp rất nhiều người, nhưng chỉ có em mới nắm được lòng trung thành của anh, mà anh chỉ tìm được cảm giác khi ở trên người em.. Anh, anh nghĩ sẽ gả cho em, ấy bậy bạ, không phải, em sẽ sẽ cưới anh, không không..."

Văn Dĩ Tuệ che miệng, nước trong mắt lấp lánh: "Em đồng ý"

Đỗ Chu Vân nghe câu trả lời của Văn Dĩ Tuệ vẫn không có phản ứng, dần dần mới tìm lại ngôn ngữ của mình: "Anh...anh nghĩ kĩ rồi, em có thể gả cho anh không?"

Văn Dĩ Tuệ lại nói một câu: "Em đồng ý"

Đỗ Chu Vân há hốc mồm a một tiếng, Văn Dĩ Tuệ đưa tay trái ra với anh ta. Đỗ Chu Vân sửng sốt nửa ngày mới đem bàn tay run rẩy không ngừng của mình cầm lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón tay của Văn Dĩ Tuệ.

Mãi đến lúc đèn được mở lên, Đỗ Chu Vân vẫn chưa có hồi phục lại tinh thần, anh ta hơi giật mình nhìn ba người, nói: "Dĩ Tuệ đồng ý gả cho tôi?"

Thẩm Phàm liền bật cười: "Đỗ Chu Vân, đầu óc anh bị cương thi ăn rồi hả?"

Biểu tình của Đỗ Chu Vân thoạt nhìn trông rất giống bức tường hạt trong Plants and Zombie. Đỗ Chu Vân nháy mắt mấy cái, nhéo bản thân một cái, kêu ngao một tiếng. Văn Dĩ Tuệ bất đắc dĩ mà xoa cánh tay anh, nói: "Ngớ ngẩn, anh thật ngu ngốc mà"

Từ Thanh thấy anh em tốt của mình có được hạnh phúc, nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh, không có bao nhiêu cảm xúc. Tuy trên mắt hắn cười nhưng trong lòng không hề có cảm xúc, lạnh lùng nhìn mọi người.

Mệt mỏi quá, hắn hiện tại vì sao lại biến thành như vậy? Có phải hắn sẽ làm ảnh hưởng đến Thẩm Phàm không? Một người như hắn làm sao có thể làm ảnh hưởng đến Thẩm Phàm, người như hắn...làm sao xứng với cậu?

[edit ngày ..]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio