Cơm tối xong, đưa Seul Hee sang nhà hàng sóm chơi, Seung Hyun ngồi trên bậc thang cạnh Jaejoong, lẳng lặng nhìn cậu.
Jaejoong dường như suy nghĩ qua mức nhập thần, không phát hiện tầm mắt của Seung Hyun.
“Jaejoong.”
Mấy ngày nay Jaejoong rất kỳ quái, thường xuyên ngẩn người, đầu tiên là không biết nguyên nhân, nhưng vừa rồi đã rõ.
Seung Hyun thấy Jung Yunho nói chuyện với Seul Hee, sau đó Jaejoong phi thường kích động dắt Seul Hee đi…
Seung Hyun đứng trong nhà đã thấy được hết thảy, ai bảo cửa phòng khách toàn là kính.
Seul Hee thật sự, di truyền toàn bộ ngũ quan của appa bé…
Là Jung Yunho, Jung Yunho làm cho Jaejoong hoang mang như vậy, rõ ràng đã rời xa Jaejoong, nhưng anh ta vừa xuất hiện, Jaejoong lại…
“Jaejoong.” Jaejoong nhìn phía xa ngẩn người, không nghe thấy Seung Hyun gọi.
“Jung Yunho đã trở lại sao?”
“Uhm! Huh?”
Quả nhiên… Quả nhiên là…
“Jung Yunho đã trở lại sao?” Lặp lại vấn đề một lần nữa.
“Uhm.”
“Hyung dao động?”
“Dao động cái gì?” Jaejoong vẫn không nhìn về phía Seung Hyun.
“Từ bỏ cuộc sống hiện tại, ở cùng một chỗ với anh ta.”
Trầm mặt lúc lâu, Jaejoong trả lời. “Hyung không biết.”
“Ha ha…” Seung Hyun nghe xong đáp án, cúi đầu cười khan vài tiếng.
“Thực xin lỗi.” Jaejoong áy náy, chính mình cũng muốn yêu Seung Hyun, Seung Hyun vì mình, vì Seul Hee mà trả giá rất nhiều.
Nhưng là, tình yêu không thể miễn cưỡng.
Từ khi Yunho xuất hiện, tâm lại không tự chủ nghĩ đến anh… Muốn biết anh mấy năm qua sống thế nào… Muốn tha thứ cho anh…
“Hyung không cần phải nói xin lỗi.” Dù sao từ trước tới nay đều chỉ có mình em đơn phương tình nguyện…
“Seung Hyun…” Jaejoong nhìn Seung Hyun, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Seung Hyun cười cười, bắt lấy tay Jaejoong, nhìn cậu. “Chúng ta vẫn làm bạn đúng không?”
Jaejoong gật mạnh đầu. “Đúng!”
Yunho đã sớm đến chỗ hẹn, ngôi trên xích đu, trong đầu hoàn toàn là bóng dáng của Seul Hee và Jaejoong.
Jaejoong từ đằng xa nhìn Yunho, ngăn chặn tâm tình kích động, chậm rãi tiêu sái đi quan, ngồi xuống xích đu bên cạnh Yunho.
“Em đã đến rồi.” Yunho nhìn Jaejoong, có điểm xấu hổ.
“Uhm.”
Thật cẩn thận hỏi. “Em đã ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
Lại trầm mặc thật laua, Yunho mở miệng. “Cái kia… Anh…”
“Seul Hee là con anh.” Jaejoong nói thẳng, không chút do dự.
Yunho cả kinh, mở to mắt nhìn Jaejoong, cả người càng thêm khẩn trương, toàn thân đều run rẩy.
“Là em có hai tháng trước khi rời đi.” Jaejoong bình tĩnh nói, dường như đây không phải là chuyện của mình.
“Vì muốn thử xem độ tin tưởng của anh đối với em nên không nói ra, kết quả anh để cho em đi.”
Không cho Yunho cơ hội trả lời, Jaejoong tiếp tục nói. “Thực vất vả sống cuộc sống mang thai, sau đó sinh con, mọi chuyện đều phải tự mình làm, may có Seung Hyun giúp đỡ.”
“Bất luận em làm gì đều nghĩ đến anh, nghĩ anh đang làm cái gì, nghĩ anh ăn cơm chưa. Nghĩ mãi, anh vẫn không xuất hiện. Mệt mỏi, không nhớ tới anh nữa, nhưng anh lại xuất hiện.”
Nước mắt Yunho đã chảy ra, che miệng nhìn Jaejoong vẫn bình tĩnh.
Jaejoong của mình tình nguyện sao…
Khẳng định là vì mình nói thích trẻ con, mới vì mình mà sinh con, Jaejoong là người rất kiêu ngạo vậy mà…
Mình lại giống như thằng ngốc không tin tưởng Jaejoong, còn rống to với Jaejoong đang mang thai, Jaejoong vậy mà vẫn nhẫn nhịn.
Jung Yunho a Jung Yunho…
Mày có cái gì để xứng đáng với việc Jaejoong sinh con cho mày…
Jaejoong… Thực xin lỗi…