Trái tim Jaejoong đập lợi hại, nghe rõ ràng “Thình thịch thình thịch”, áp vào trái tim Jaejoong, cảm thụ ấm áp của Jaejoong.
Jaejoong đột nhiên có chút kích động, mở to mắt, đầu óc trống rỗng.
Cảm giác này đã lâu…
Cảm giác mình nhớ ngày đêm…
Jaejoong bất tri bất giác nhắm mắt lại, tay ôm thắt lưng Yunho, nhưng đột nhiên lại đẩy Yunho ra.
Yunho có chút xấu hổ, liếm liếm môi, không biết muốn nói cái gì.
“Em… Em…” Jaejoong cũng không biết mình vì sao lại làm vậy, cảm giác rõ ràng rất tốt, nhưng cơ thể lại đẩy Yunho ra.
“Anh chờ em.” Yunho nhìn ra bộ dạng xấu hổ của Jaejoong, nói một cậu.
Jaejoong chưa nói gì đã xoay người đi.
Đây rốt cuộc là cảm giác gì, rất muốn Yunho, nhưng lại…
Có thể là thời gian cách xa quá lâu, mình có điểm không quen đi…
Hiện tại tha thứ cho Yunho sao? Tha thứ xong lại ở bên nhau sao? Nhưng Yunho có vị hôn thê mà…
Gần đây đều ở bên này, cô ấy không nói gì sao? Cô ấy có xinh đẹp không? Tính nhất định phải rất tốt nhỉ? Chắc rất xứng với Yunho…
Vấn đề suy nghĩ càng ngày càng chệch hướng. Nghĩ nghĩ, cảm thấy phiền muộn, quyết định không đi làm, về nhà nằm lỳ trên giường.
Lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, thật mâu thuẫn a!
Nếu tha thứ cho Yunho, vậy vị hôn thê của anh có thể tới cửa mình báo thù không?
Nhưng như vậy thì không được chút nào..
Nếu mình cứ cự tuyệt Yunho, Yunho cảm thấy phiền chán trở về nhà thì làm sao bây giờ…
Jaejoong chui ra ngoài chăn, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không ổn, muốn chạy tới hỏi Yunho, vị hôn thê kia với anh đã kết hôn chưa.
Nhưng lại không có dũng khí…
“A a a a a a! Mình sao lại như vậy!”
Vốn không có anh vẫn sống rất tốt… Hiện tại đột nhiên lại ỷ vào anh…
Mình như vậy thật đáng ghét!
Vô luận làm cái gì cũng không tự chủ được nhớ tới anh, hiện tại đột nhiên có chút hối hận vừa rồi đẩy anh ra sớm như vậy…
Nên ôm lâu hơn một chút…
Ôm bù lại mấy năm qua!
Không biết đã đấu tranh tư tưởng bao lâu, Jaejoong dần đần ngủ, hơn nữa tối hôm qua vì để hoàn thành công việc nên rạng sáng mới chợp mắt, nên lúc tỉnh lại đã quá giờ Seul Hee tan học.
“Trời ơi! Hiện tại hẳn nhà trẻ còn mở cửa đúng không? Seul Hee liệu có bị người khác mang đi không?”
Vội vàng đứng lên, không mang theo cái gì chạy ra ngoài.
Đến nhà trẻ đã không còn người, vội vàng vọt vào, tìm kiếm Seul Hee.
Tìm trong phòng học Seul Hee không có, trên hành lang không có một bóng giáo viên để cậu hỏi.
Đi qua hành lang, đột nhiên thoáng nhìn cửa sổ một phòng học, tâm tình Jaejoong mới thả lỏng, đặt mông ngồi xuống đất.
“Hô…” May mắn không có chuyện gì.
Chạy đến cửa, nhìn thấy hai người đang ngồi trên cầu trượt ăn pizza, nói bọn họ không có quan hệ thật không ai tin tưởng.
Cậu hiểu rõ Seul Hee, cũng hiểu rõ Yunho, hai người không chỉ tương tự bên ngoài, tính cách cũng giống nhau nhiều điểm.
Đột nhiên nghe thấy thanh âm ầm ỹ, quay đầu một cái, liếc mắt xem thường
Kia không phải là chủ nhiệm lớp Seul Hee sao? Kia không phải là cô giáo lần trước giúp Seul Hee rửa mặt sao? Kia không phải là thầy giáo lớp mỹ thuật bên cạnh sao?
Mấy người đều đang giơ máy ảnh chụp không ngừng, nguyên lai trên hành lang không có ai là vì cái này…
“Jung Yunho, Jung Seul Hee, hai ngươi đi ra đây ngay!” Yunho và Seul Hee nghe xong chấn động! Sau đó nhét pizza vào trong túi sách, chậm rãi đi ra ngoài.
“Seul Hee! Không phải papa đã nói với con không được ăn loại pizza đầy dầu mỡ này đó sao!?” Tuy là nói chuyện với Seul Hee nhưng mắt đã trừng Yunho.
Yunho cười cười. “Là anh mua tới, đừng trách Seul Hee.”
“Là con muốn ăn, sau đó thúc thúc mới mua cho con… Papa…” Seul Hee ngẩng đầu, dùng ánh mắt vô tội nhìn Jaejoong.
“Hừ!” Hai cha con đều đáng giận giống nhau! Jaejoong không để ý hai người, quay người đi.
Jaejoong cũng không biết hôm nay mình làm sao vạy, chẳng biết tức giận với ai nhưng rất khó chịu.
A a a! Jung Yunho! Đều tại anh!