Kết quả là cả hai người ngủ đến chập tối, cũng may chẳng có ai vào làm phiền.
Bình thường thì không ai được phép vào phòng của chủ tịch cả, hơn nữa đấy là đặc tính riêng của Lăng Duật. Người làm gương trước đây không hề ít, nặng thì bị đuổi, nhẹ thì bị phạt lương. Có người từng thắc mắc, vì sao phải như vậy? Kết quả là, ai ai cũng biết anh không phải mẫu người đàn ông nhất kiến trung tình, hôm nay đem cô này, hôm sau sẽ đem cô khác, nói ra, ai lại muốn phá chuyện tốt của chủ tịch quyền lực như anh chứ?
Hạ Diệp thức dậy trước anh, lúc này đầu cô đang kê trên bắp tay rắn rỏi của anh, vẫn còn kinh ngạc. Mấy ngày nay cô vì vết thương của mình mà ăn không ngon ngủ không yên, nói chung là rất mệt mỏi khi vẫn còn thấy nặng đầu, lại không ngờ, nói chuyện với anh một hồi lại ngủ thẳng một giấc dài như thế.
Cô ngước lên, nhìn từng góc cạnh thanh nhã trên gương mặt của người kia, trong lòng có chút bối rối, thú thật đến bây giờ cô vẫn chưa quen bản thân đã không còn là người độc thân. Không biết lực đẩy nào đó thôi thúc, cô quyết định sờ lên đường nét mê người ấy. Vừa động vào cái sống mũi cao thẳng thì liền biết nó là hàng thật, nhìn qua loa hàng lông mi cũng có thể nhận thấy không phải nối, nhưng mà phải thực sự thừa nhận một điều, kiếp trước hình như anh đã cứu cả thế giới thì phải.
"Em đang sờ soạng anh đấy à?"
Cô giận mình, trợn tròn xoe mắt, hành động bị bắt quả tang, thật sự muốn quay người bỏ chạy thật xa, nếu có cái gì đó che được thì sẽ che đi sự xấu hổ này luôn.
Nhất thời không biết phải nói gì, cô vội vàng lên tiếng không suy nghĩ, "Đồ của em, chẳng lẽ lại để người khác sờ!?"
Cô nói lắp như thế là ai mà không cười, lần này anh đúng là trụ không nổi với thái độ đáng yêu cực đại này.
Hạ Diệp hoảng hốt, nhưng trên môi vẫn giữ lại nét cười vừa phải, vì hành động kia khiến cô ngứa ngáy hết cả người, "Anh làm gì đấy!?"
Bàn tay của anh đi lung tung trong áo sơ mi của cô, không kiêng nể mà luồn lách tới từng ngóc ngách, ví dự như điểm móc áo lót chẳng hạn.
Lúc này, anh vẫn không rời tay đi khỏi người, cư nhiên giật lấy cô vào lòng, "Đang sờ em."
Phần eo của cô nhói lên, lúc anh giật cô vào hơi dùng lực, "Anh ngông cuồng!"
Anh nhắm mắt thư giãn, đồng thời gục đầu hôn lên trán của cô, xem như bồi thường, "Học từ em."
"Em không có..."
"Nhưng anh có."
Nói tới nói lui nhiều như vậy, cô ít nhiều cũng thấy lười biếng, bất cứ câu nào cô nói ra, anh cũng đều phản bác hết sức lưu loát, cứ y như rằng nó đã nằm sẵn trong suy nghĩ của anh.
Trong mắt cô lúc này, anh hiển nhiên đã trở thành một người rất đáng yêu, làm cái gì cũng không thể ghét nổi, chỉ muốn mặc sức để chính anh cưng chiều mình. Nhưng suy cho cùng, thứ cản trở đầu óc cô chỉ có một điều, đó là làm sao để nói với mẹ, tính tình của bà ấy... nói nặng không nặng, nhẹ không nhẹ.
Cô nằm trong lòng anh, mỗi cử động đều rõ mồn một, bọn họ đều đang lo lắng, lo lắng những người làm mẹ sẽ cản trở. Anh nâng cầm cô lên, đối chất với ánh mắt long lanh, cưng chiều, cô nhẹ nhàng bị cạn kiệt nguồn sức lực chống trả.
"Đừng lo lắng nữa. Có anh ở đây, chuyện gì cũng giải quyết được."
Cô nghe xong liền ngượng chín mặt, nhất thời không nghĩ được từ gì logic hơn một chút để nói, "Ai thèm lo."
"Nếu đã đưa được em lên giường, anh chắc chắn có thể đảm đương tương lai của em."
Cô bật dậy, tiện tay vớ lấy cái gối ôm trên đầu giường, thật nhanh quăng về phía anh "Đáng ghét!"
Công ty mấy hôm này đã không thể sóng yên biển lặng được, người phụ nữ tên Hạ Diệp này đã hiển nhiên trở thành người được đón tiếp trong nhiều trận bát quái liên tiếp của nhân viên. Nói thì sao? Bọn họ cũng chỉ là người bình thường, phàm tục thì nên có cốt cách của người trần.
Hạ Diệp giờ này đang làm gì bọn họ ai cũng đang đoán già đoán non, cứ như thể đã trở thành thói quen hằng ngày nên nghĩ đến, cho dù cái này không được ổn cho lắm. Bọn họ chỉ biết, từ khi Hạ Diệp đến, Lăng tổng và cô ta đã xem phòng chủ tịch là nhà của mình, mặc sức thân mật, mặc sức làm những việc "ai cũng thấy".
Bình thường quy định của Lăng thị rất nghiêm ngặt, đặc biệt là bộ phận quản lý nhân viên, có quyền hành rất cao, nhưng đợt trước đã bị điều đi xem tình hình của mấy chi nhánh ở của thành phố bên cạnh, thế là, yêu quái thì xúm xít tán loạn, tranh nhau xem ai nói nhiều hơn ai.
Người phụ nữ trung niên ngạo kiều đi vào sảnh công ty, ánh mắt của nhân viên thay phiên nhau lướt qua. Mấy người có thâm niên, tinh mắt một chút liền nhìn ra người này có đặc điểm giống Lăng tổng của bọn họ, nghĩ sơ sơ cũng chắc chắn biết được bọn họ có quan hệ.
Người này tháo mắt kính râm ra, động tác vô cùng dứt khoát, thể hiện phần nào khí chất cao quý khó gần.
"Chào phu nhân."
Âm thanh đồng loạt vang lên, đều là tiếng hô hào đầy kính trọng, đồng thời hành động cúi người khiến vài người hốt hoảng. Là ai hoảng hốt khi bọn họ cúi đầu với người phụ nữ này? Là mấy nhân viên mới không biết gì, cứ đứng trơ trơ thắc mắc chuyện đang diễn ra.
Vừa nói, bà ấy vừa xoay người đưa kính cho người đang đứng bên cạnh, thái độ ưu nhã hỏi,"Lăng tổng có ở công ty chứ?"
"Vâng, có ạ. Chỉ là..."
Nhân viên này ấp úng một lúc, âm thanh kéo dài ai cũng nghe rõ. Nếu nói rõ thì Lăng tổng sẽ xử cô ta mất, nhưng nếu nói dối Lăng phu nhân thì càng không được. Cái người làm công ăn lương như cô ta đang rất khó xử, đùng một cái lại xuất hiện cái vấn đề nan giải.
"Tôi hiểu rồi, không cần nói nữa."
Sống cũng rất lâu rồi, bà ấy không phải không nhạy bén, mà là không muốn nói. Đám người trẻ này không biết che giấu cảm xúc, ánh mắt kiểu này đã thể hiện mấy suy nghĩ trong đầu cả rồi, còn cần câu trả lời nữa sao?
Thấy bà ấy không làm khó, cô nhân viên này thầm thở dài cảm kích. Cũng may mắn thay, Lăng phu nhân là người hiểu biết sâu rộng. Nhưng vấn đề này trước mắt khoan hãy để ý đến, thứ bây giờ đang có vấn đề chính là người phụ nữ kia và Lăng tổng sẽ làm sao để giải thích, trước nay Lăng phu nhân là người cầu toàn và rất cổ hủ.
Bà ấy đi thang máy dành cho chủ tịch để lên trên, trong quá trình này không có ai đi theo, ngoại trừ hai tên lực sĩ lực lưỡng phía sau.
Lăng lão phu nhân tên thật là Hà Như Yên, suy cho cùng mấy năm nay cũng không có ai gọi nữa, huống hồ trước đó chỉ có bố của Lăng Duật gọi thẳng tên, nhưng ông ấy lại chết rồi.
Hà Như Yên thật sự muốn xem xem, người phụ nữ đó đã bước được đến đâu trong tim của con bà ấy rồi.
"Phu nhân!"
"Thế nào? Chặn đứng cửa?"
Vệ sĩ nghiêm mặt, đứng áp sát vào cửa phòng, hơi thở lúc mạnh lúc yếu, "Chủ tịch nói, không có sự đồng ý của ngài ấy, bất kì người nào cũng không được vào."
Hà Như Yên liếc mắt cho hai vệ sĩ phía sau, ngay lập tức ra hiệu cho người của mình tiến lên trước, ngăn chặn sự tiến lên của hai người kia.
"Phu nhân, thực sự ngài không thể bước vào trong, nếu như—"
Lời còn chưa dứt, dây bluetooth gắn chặt ở tai có tiếng động, anh ta nghe vội mà đứt đoạn câu nói.
lùi một bước sang bên trái, tránh đường cho bà ấy, theo lễ độ được dạy bảo, anh ta nghiêm chỉnh cúi người nhận lỗi, "Lăng lão phu nhân, xin lỗi! Mời."
Hà Như Yên hừ nhẹ, không để ý đến bọn họ nữa, bà ấy đi vào trong, trên gương mặt vẫn đơn điệu một vài biểu cảm nhỏ.
Một con chó từng nuôi lại phản chủ, thật chẳng ra làm sao! Bà ấy đến nhìn cũng không muốn, có muốn nói thì nên nói con trai lớn của bà ấy rất tài, lại khiến lòng người quy phục dễ dàng như vậy!
Ở trong phòng làm việc và ở ngoài hành lang đương nhiên bị cách âm ở một bức tường, ngoài đây cho dù ai đó hét ầm lên cũng không nghe thấy. Nhưng cái công ty này, trên dưới đều là người của anh, bà ấy bước vào một bước, anh liền biết mười bước tiếp theo mà bà ấy định đi.
Hà Như Yên không phải không biết, chỉ là sớm đã rút lui khỏi thương trường máu tanh này rồi, mấy việc này cũng không xem trọng. Nhưng, bà ấy đã vào đến nơi, quan sát một lúc cũng chẳng thấy người phụ nữ kia đâu, kết quả vẫn là ở trong căn phòng ngủ kia?
"Mẹ."
Bà ấy không đối mặt với Lăng Duật, trực tiếp đi sang ghế sofa ngồi xuống, "Con đã lớn rồi, mẹ cũng không muốn nói nhiều. Con có thể yêu bất cứ ai, nhưng đối tượng kết hôn thì chỉ có thể là Kiều Ninh Như."
Kiều Ninh Như chính là tiêu chuẩn hoàn hảo nhất, gia cảnh không quá nổi bật cũng được, vì sao? Nhà họ Lăng đủ giàu có nên không cần một người phụ nữ giàu nữa. Cô ấy vừa hiền lành, lương thiện, có học thức, lại có giáo dục, loại phụ nữ chỉ biết lên giường thì có là gì?
Anh bước đến ghế, ngồi xuống, tiếp đó lại rót trà ra ly cho mẹ anh, thái độ bâng quơ, "Mẹ, con đã là một người đàn ông thành đạt, hơn nữa con thật sự đã xem cô ấy là vợ mình."
"Con quen cô ta được bao lâu rồi?"
"Hơn một tháng."
"Một tháng thì liền xem là vợ? Con rốt cuộc đã bị cô ta dụ dỗ đến mức nào rồi?"
Một tháng là khoản thời gian vô cùng ngắn, thậm chí chỉ chớp mắt là qua đi nhanh chóng. Tình cảm chân thật có thể đến nhanh với một tháng này sao? Thời gian tìm hiểu? Thời gian để ý đến nhau có đủ để duy trì một mối quan hệ lâu dài hay không?
"Dụ dỗ cũng được, ngoài cô ấy, con không rung động với một người nào cả. Năm đó bố và mẹ cũng chẳng phải vì yêu mới kết hôn sao?"
Vốn dĩ khi bắt đầu nghiêng lòng về phía cô thì đã định sẵn anh sẽ không thể quyết định buông tay trong dứt khoát được.
"Con đem so sánh loại phụ nữ đó với mẹ? Còn nhớ năm đó bố và mẹ là thanh mai trúc mã, quen hơn mười năm mới tiến tới hôn nhân, một tháng của con là gì?"
Tình yêu ngày xưa thuần khiết đẹp đẽ biết bao, người phụ nữ kia lại không đơn giản, tiếp xúc với anh có thể là đủ loại vấn đề. Ví dụ như lừa gạt, tài sản, tiền bạc,...
"Quan trọng không phải ở thời gian, mà ở lòng người, con đời này đã nhận định chỉ có thể yêu một người."
Nếu có thể buông bỏ, ba năm qua anh đã không sống trong đau khổ và cô đơn một mình như vậy. Có cô bầu trời cũng xanh hơn nhiều, mây bụi màu xám cũng trở thành màu nâu đậm đặc.
[Lờitácgiả: "Đâylàchươngcuốicùngcủatuầnnày, tuần sau mình phảithinên không thểđăngchươngmới được. Đồngthời, lịchđăngsẽcóthayđổi, khinàomìnhrảnhmìnhsẽ upload chươngmới.]