Đêm đó, Tạ Phỉ xác nhận sự thật An Minh Dịch phải đến bệnh viện Phủ Điền giữ thai từ trong miệng đối phương.
Hắn vốn cho rằng An Minh Dịch sẽ chờ hai chị em về thành phố rồi mới rời đi, không ngờ sáng mai người xách hành lý đi chỉ có Dương Đóa Đóa.
“Trạng thái của chị tôi không tốt lắm, buổi tối hôm trước còn bị ngã, nói muốn ở lại khách sạn thêm hai ngày.” Dương Đóa Đóa bất đắc dĩ nhún vai, “Nhưng tôi còn phải đi làm, xin nghỉ thêm nữa chắc lãnh đạo sẽ ngược chết tôi.”
Dương tiểu thư thật là dễ lừa…
Tạ Phỉ có chút buồn cười, hắn tự xách hành lý của Dương Đóa Đóa lên xe ba gác, chở đối phương đến cửa thôn bắt xe bus.
Trên đường, hắn còn không quên nghiên cứu, hỏi xem Dương Đóa Đóa có hài lòng hay không.
“Rất tốt, mặc dù khách sạn hơi cũ một chút, mà nhưng rất sạch sẽ, phục vụ cũng thân thiện, hơn nữa cậu nấu cơm quá ngon… Còn có, giá trị nhan sắc của nhân viên khách sạn các cậu đều rất cao hắc hắc hắc!”
Dương Đóa Đóa cười không tim không phổi, Tạ Phỉ ngược lại là thở phào nhẹ nhõm, “Vậy có chỗ nào cần khắc phục không?”
“Wifi có chút không ổn định.” Dương Đóa Đóa cố gắng suy nghĩ một chút, “Nước nóng không đủ nóng, bây giờ trời chưa lạnh lắm thì không sao, nhưng mùa đông có thể sẽ khó chịu đựng.”
Chắc là vấn đề của máy nước nóng, Tạ Phỉ âm thầm nhớ trong lòng.
Lúc hắn trở lại khách sạn, A Phúc đang làm thủ tục trả phòng cho Hứa Lệnh Di và An Minh Dịch.
“Hai người đi gấp như vậy sao?” Tạ Phỉ còn ngoài ý muốn.
Có vẻ tinh thần Hứa Lệnh Di không tệ, không có kính râm che đậy, ánh mắt cũng khôi phục vẻ linh động, cô mỉm cười nói: “Ừ, ý của Úc tiên sinh là chu kỳ mang thai của bán yêu khác loài người, tôi có chút không yên tâm, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra sớm một chút thì hơn.”
Mỗi lần cô nói một câu, sắc mặt An Minh Dịch liền xám xịt đi một phần, giống như dán lên một tầng xi măng.
Rất hiển nhiên, mặc dù vị bá tổng này đã quyết định muốn sinh con, nhưng đến nay vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý làm mẹ… cha?
Ánh mắt Tạ Phỉ nhìn về phía An Minh Dịch không khỏi thêm mấy phần đồng tình, “Vất vả rồi.”
An Minh Dịch cười khổ: “Cũng là vì đứa trẻ.”
Hứa Lệnh Di đau lòng kéo tay vị hôn phu, “Chờ lúc về em sẽ từ chức, khoảng thời gian này chuyên tâm ở cùng anh, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc cha con anh thật tốt.”
An Minh Dịch: “…”
Mặc dù Tạ Phỉ cảm thấy chỗ nào quái lạ, nhưng vẫn mở miệng nói lời chúc phúc chân thành, cũng tặng thêm một quyển “Bách khoa kiến thức mang thai” mới vừa mua về.
Trong gió thu mát lạnh, hắn dẫn theo toàn thể nhân viên, vẫy tay tạm biệt hai người.
Đảo mắt, khách sạn lại lạnh tanh lần nữa, thôn Tịch Ninh cũng nghênh đón một mùa mưa.
Có câu nói là một trận mưa thu một trận rét, áo T-shirt của Tạ Phỉ đổi thành áo nỉ, mà tiền mua áo nỉ còn nhờ một khoản “phí cảm ơn” mà An Minh Dịch để lại lúc rời đi.
Trước tiên Tạ Phỉ dùng khoản tiền này để thay máy nước nóng và wifi trong khách sạn, đổi chăn gối đã cũ trên giường, ngoài ra cũng bổ sung thêm vài đồ trang trí trong phòng, mua không ít công cụ — vì tiết kiệm tiền, mấy việc như sơn tường tu bổ đồ dùng, hắn cũng định tự mình làm.
Khách sạn đổi mới rực rỡ hoàn toàn, tiền mặt trong tay Tạ Phỉ cũng không còn dư lại nhiều.
Mặc dù hắn làm nhiều thế, khách sạn vẫn không có người hỏi han.
Tạ Phỉ cảm thấy tiếp tục như vậy là không được, hắn phải chủ động đánh ra.
Vì vậy, hắn nhắm ngay vào internet.
Ở thế giới cũ, Tạ Phỉ lập Weibo, WeChat riêng cho homestay của mình, cũng có rất nhiều fans, sau đó lưu lượng khách ngày càng ổn định, hắn cũng không phát triển đường dây phổ biến rộng rãi mới nữa.
Nhưng thời gian bây giờ không chờ hắn từ từ kinh doanh, chỉ có thể đi đường tắt.
Cách có tác dụng nhất, hẳn là treo biển quảng cáo trên các app hoặc diễn đàn du lịch lớn, nhưng trong túi Tạ Phỉ khá là xấu hổ, sau khi suy nghĩ mãi, hắn quyết định thử livestream.
Thứ nhất, livestream không cần quá nhiều vốn.
Thứ hai, hiệu quả phổ biến rộng rãi của livestream rất trực tiếp.
Điều duy nhất cần phải băn khoăn chính là, hắn không thể để lộ bản thân.
“Anh A Phúc, bình thường anh livestream dùng mạng nào vậy?” Tạ Phỉ nói làm liền làm, tìm thanh niên nghiện mạng đến để học hỏi kinh nghiệm.
“Mạng AC.” A Phúc lấy lòng hỏi: “Ông chủ cũng muốn xem livestream sao? Nếu thích, có cần tôi đề cử mấy người phát trực tiếp không?”
Tạ Phỉ ngồi trên ghế dựa mới mua, mũi chân chạm đất đẩy nhẹ cái ghế, cúi đầu tìm app trên mạng AC, “Trang web này có hot không?”
“Quá luôn chứ, trước kia nó phân ra từ trang video hot nhất là trạm B.” A Phúc hào phóng chia sẻ tin bát quái: “Giống như hai cao ốc có mâu thuẫn vậy, sở dĩ gọi là trạm AC, chính là để chỉ ông chủ trước không có trạm B vậy.”
Ngón tay Tạ Phỉ dừng một lát, “Cũng thẳng thắn phết.”
Đường mạng mới lắp có tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc mà đã load xong app.
Tạ Phỉ nghiên cứu hơn một giờ, trong lòng đã có ý tưởng đại khái, chỉ là tạm thời vẫn chưa biết quay cái gì. Hắn xoa cổ hơi có chút đau nhức, dư quang nhìn thấy một túi sơn tra trên quầy lễ tân, vì vậy giãn mày ra, “Là mày.”
Mưa vẫn còn rơi, mặt đường trước đài truyền hình Thiệu Dương đọng rất nhiều vũng nước, mặt nước hiện ra một vòng lăn tăn rung động.
Úc Ly mặc đồ diễn đi vào phòng hóa trang, hai thợ trang điểm chờ ở bên trong vội vàng tiến lên tẩy trang cho y. Tay chân bọn họ rất lanh lẹ, động tác cũng rất nhẹ, chỉ sợ sơ ý chọc tới Úc Ly — mặc dù tới bây giờ chưa có tin đồn Úc Ly trách mắng thợ trang điểm, nhưng đối với khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng này, từ đầu đến cuối bọn họ vẫn thấy sợ hãi.
Ai nấy đều biết tính tình Úc Ly không tốt, nhưng hình như cũng chưa có ai thấy y thật sự nổi giận bao giờ.
Úc Ly cũng không thèm để ý người không quan trọng có sợ y hay không, chỉ cúi đầu lướt điện thoại.
Bỗng nhiên, cửa phòng hóa trang bị đẩy ra, trợ lý Tiểu Trần vẻ mặt hốt hoảng xông tới, “Thầy Úc —” Hắn chợt im miệng, quay lại cười một tiếng với hai thợ trang điểm, “Xin lỗi, trong công ty có chút việc gấp.”
Chờ thợ trang điểm hiểu ý lui ra ngoài, hắn vội vã đi tới bên cạnh Úc Ly, thấp giọng nói: “Thầy Úc, Giản Y Y xảy ra chuyện.”
Mặc dù Úc Ly và Giản Y Y đều là nam nữ chính của tổ phim “Vương triều”, nhưng lại không quen thân, y nhấc mắt lên, xuyên qua kính hóa trang, mặt không biểu cảm nhìn Tiểu Trần.
Tiểu Trần sớm đã quen phong cách của y, chủ động cầm điện thoại ra cho y nhìn, “Tin nóng trên mạng nói cô ấy bị cuốn vào chuyện quan chức ngã ngựa lúc trước, vừa rồi anh Lưu gọi điện cho tôi, công ty có tin tức nói bộ phim điện ảnh cô ấy nhận kia nhất định phải đổi người rồi.”
Anh Lưu, chính là người đại diện của Úc Ly.
“Tổ phim cũng muốn đổi người rồi?” Úc Ly nhàn nhạt hỏi.
Tiểu Trần ngẩn người, “Tạm thời còn chưa có tin gì…”
“Vậy thì chờ có tin rồi nói sau.” Úc Ly không hề quan tâm mà tiếp tục nghịch điện thoại, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu lên hỏi: “Có phải Giản Y Y và Tạ Nghiêu xảy ra mâu thuẫn không?”
“Lần trước có chút không vui.” Thấy rằng Úc Ly không có hứng thú lắm với mấy chuyện nhỏ nhặt, Tiểu Trần cũng chưa bao giờ trò chuyện những thứ này với y, hôm nay được hỏi, Tiểu Trần có sao nói vậy, “Cũng chưa hẳn là mâu thuẫn, chính là Tạ Nghiêu bị NG(), Giản Y Y dạy dỗ hắn ta mấy câu.”
() NG là những cảnh quay bị lỗi.
Úc Ly lộ vẻ khinh thường: “Còn là con cá mang thù.”
Tiểu Trần mờ mịt “a” một tiếng, nhưng mà Úc Ly chỉ lạnh lùng nói: “Biết rồi.”
Thấy sự chú ý của Úc Ly lại đưa vào điện thoại, Tiểu Trần báo xong tin thì thức thời chuẩn bị rời đi, nhưng hắn vừa ra tới cửa lại bị đối phương gọi lại, “Chờ một chút, cậu đăng kí một tài khoản giúp tôi.”
Màn hình điện thoại mà Úc Ly đưa tới hiện lên trang đầu của trạm AC, Tiểu Trần tuy có chút hiếu kỳ, nhưng không dám hỏi nhiều. Hắn nhanh chóng nhập số điện thoại và mã chứng nhận, sau khi nhận được thông báo đăng kí thành công thì thuận miệng nói: “Thầy Úc có muốn đổi tên không? Nếu không thay đổi tên người sử dụng thì sẽ hiện ra số ID.”
“Ừ.”
Tiểu Trần rất có kinh nghiệm phiên dịch “ừ” thành có ý muốn đổi, “Vậy ngài muốn để tên gì?”
Úc Ly nhìn mình trong gương, lập tức nghĩ đến cái gì đó, vẻ mặt có chút vui vẻ.
Sau khi lấy điện thoại về, Úc Ly mở WeChat ra trước, copy một dãy số ra từ khung đối thoại.
Dãy số này là Ngân Túc gửi cho y, từ khi Ngân Túc được khai phá kĩ năng hoàn toàn mới sau khi bị lôi đi làm biên bản hội nghị, Úc Ly tìm người mua điện thoại cho nó, bình thường đều treo trên cổ, để lúc nào cũng có thể báo tin.
Úc Ly copy dãy số vào khung tìm kiếm của trạm AC, thành công tìm được một phòng livestream chỉ có một trăm nhân khi, ID của người phát trực tiếp rất chất phác, gọi là “khách sạn Đại Hoang”.
Vào phòng, y liền gặp được một phòng bếp quen thuộc, có người đang đứng trước bếp, bởi vì từ góc độ chỉ có thể nhìn thấy bụng đối phương, cùng với hai tay đã xắn tay áo.
Người nọ đeo tạp dề màu xám tro, ở vị trí trước ống kính có một đồ trang sức hình heo nhỏ, lúc này đang cắt một túi sơn tra.
“Bổ sơn tra là để bỏ hạt, nếu như ngại phiền phức, có thể nhảy qua bước này.”
Nghe giọng nói truyền ra, Úc Ly suýt biến sắc mặt – nếu không phải y chắc chắc người đang phát trực tiếp là Tạ Phỉ, thật sự phải nghi ngờ có một cô em ngọt giọng mới đến khách sạn mất.
Nhưng phần bình luận thì trực tiếp hơn nhiều ——
“Awsl, giọng nói của chị gái thật dễ nghe, tui chìm đắm vào rồi, không ra được nữa…”
“Chỉ nhìn cánh tay và bàn tay rõ ràng là tiểu ca ca, vì sao giọng nói lại ngọt như vậy, còn không phải loại ngọt ngấy như socola, mà là trong veo như kẹo bạc hà!”
“Cho nên rốt cuộc là tiểu tỷ tỷ hay là tiểu ca ca?”
“Xem nửa ngày cũng không biết tay của người phát trực tiếp quá trắng hay sơn tra quá đỏ, hay là sơn tra quá đỏ khiến tay của người phát quá trắng, có nên cho một pháo hỏa tiễn không?”
Bạn mạng trên khu bình luận rất có năng lực hành động, lúc này lập tức bắn pháo.
Nụ cười trên mặt Úc Ly đóng băng trong nháy mắt, nhanh chóng nạp tiền, trở tay đập ra một món quà.
Một thông báo toàn khu bay qua trước mắt: [Cậu là heo sao] tặng cho [Khách sạn Đại Hoang] một bom nước sâu, vào phòng TA xem đi.
Đôi tay đang bổ sơn tra trên màn hình dừng chốc lát, Tạ Phỉ bên ngoài ống kính nhếch mép một cái, hắn nghi ngờ người tặng quà là Úc Ly, nhưng không có chứng cứ.
Nhưng mà một viên bom nước sâu giá trị đồng, cho dù hắn không ký hợp đồng cũng có thể được tiền hoa hồng là %, tuy nói Tạ Phỉ làm livestream không phải là vì cái này, nhưng có người muốn đưa tiền, hắn cũng sẽ không thanh cao từ chối.
Vì cuộc sống, thậm chí hắn còn đồng ý bán đứng một chút xíu liêm sỉ!
Vì vậy, Tạ Phỉ mặt không thay đổi bấm giọng nói: “Cám ơn bạn mạng [Cậu là heo sao] đã tặng quà, moah moah.”
Hắn thề, hắn thật sự chỉ cảm ơn một chút theo trào lưu buôn bán thôi, không biết làm sao lại kích thích đến đối phương, màn hình đột nhiên nhảy ra liên hoàn bom nước sâu, con số cũng đang không ngừng tích lũy bên cạnh ——
x, x, x… x.
Mùi giàu có thoáng chốc cuốn sạch toàn bộ phòng, Tạ Phỉ làm rơi cả dao, các bạn trên mạng yên tĩnh như gà, còn có lưu lượng liên tục không ngừng tràn vào, đảo mắt số nhân khí trong phòng đã tăng vọt tới sáu con số.
Tiền, tới dễ dàng như vậy sao?
Tạ Phỉ thật sự ngơ ngác.
Giữa việc nỗ lực lừa thêm quà và thấy tốt thì thu, hắn chọn cái sau, không phải hắn đột nhiên có đạo đức cao, mà lo lắng vô tình nói sai dẫn đến lật xe, nhỡ may kim chủ tìm hắn đòi tiền thì làm thế nào?
Người khác hắn không cần lo lắng, nhưng rất có thể vị kim chủ này là người hắn biết, hơn nữa tuyệt đối có thể làm được loại chuyện này.
Tạ Phỉ hít sâu một cái, cố tự trấn định dạy xong “quy trình làm kẹo hồ lô”, trong đó chỉ có mấy câu hướng dẫn, còn lại đều bịp bơm tuyên truyền về khách sạn. Chỉ cần sóng nhân khí có thể đổi được .%, tháng sau, thậm chí tháng sau nữa hắn cũng không cần lo lắng…
Sau một tiếng “tạm biệt”, Tạ Phỉ tắt livestream.
Hắn thu dọn phòng bếp, cầm mấy chuỗi kẹo hồ lô ra cửa, phát hiện mưa đã tạnh.
Mùi hoa bị nước mưa thấm nhuần quanh quẩn bên chóp mũi, Tạ Phỉ thấy Tương Phi đang ngồi trên xích đu bằng gỗ mới dựng ở đình viện, lấy tư thế mỹ nhân nằm nghiêng mà hít mây nhả khói.
“Chị Tương, anh A Phúc đâu?”
Tương Phi lật đật tắt thuốc, phe phẩy khói xung quanh đi, cười một tiếng: “Hắn ta ra sân sau làm vườn rồi.”
Tạ Phỉ gật đầu một cái, trước khi đi còn chia cho Tương Phi một chuỗi kẹo hồ lô, không nhịn được khuyên: “Bớt hút một chút đi, không tốt với cơ thể đâu.”
Nhưng nói xong hắn lại nghĩ, Tương Phi là yêu, những đạo dưỡng sinh của loài người còn có tác dụng sao?
Một đường chuyển vào sân sau, quả nhiên A Phúc đang nhổ cỏ trong bùn.
Tạ Phỉ thấy một đống cỏ dại mới mọc ra, không khỏi kỳ quái: “Không phải hôm qua chúng ta mới trừ cỏ sao, tại sao lại nhiều như vậy?”
A Phúc ngồi dậy, hơi nghĩ ngợi, “Hẳn bởi vì linh khí hồi phục, cộng thêm sau khi động phủ nhận chủ, phong ấn linh trận bị giải trừ, dần dần khôi phục vận chuyển.”
Nhờ A Phúc giải thích, Tạ Phỉ mới biết hóa ra giếng nước là tâm của linh trận, hắn nghĩ đến hoa cỏ cây cối càng mọc càng tốt trong khách sạn, như có điều suy nghĩ.
“Ông chủ yên tâm, tôi biết xử lý như thế nào.” A Phúc cực kì chân thành tỏ thái độ.
“Kính nhờ anh A Phúc.” Tạ Phỉ đưa kẹo hồ lô trong tay về trước một cái, “Nghỉ một lát đi.”
Hai người mặt đối mặt gặm sơn tra, Tạ Phỉ bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: “Anh A Phúc, tôi nghe lão đại anh nói sau khi lượng kiếp đến, yêu tộc thoái hóa thành nguyên hình rồi từ từ biến mất, nhưng mọi người đều không sao, là bởi vì lúc ấy bị phong ấn sao?”
Mặc dù Úc Ly đã từng cho hắn một câu trả lời không rõ ý, nhưng lúc này Tạ Phỉ suy nghĩ một chút, cảm thấy giải thích như vậy hình như càng hợp lý hơn.
A Phúc gật đầu rồi lại lắc đầu, “Tôi và Tương Phi đúng là bởi vì động phủ bị phong ấn mà ngủ say, đến khi động phủ xuất hiện lại, chúng tôi mượn linh lực còn sót lại trong phủ mới có thể miễn cưỡng duy trì hình người, nhưng lão đại vẫn luôn ở bên ngoài.”
Tạ Phỉ kinh ngạc đứng thẳng: “Vậy sao y lại không có việc gì?”
A Phúc đột nhiên có chút hả hê cười lên: “Khì khì, tôi không biết lão đại sống tiếp như thế nào, nhưng quả thật y đã từng thoái hóa thành nguyên hình, không có linh trí, vừa ngu xuẩn vừa dã man, khoảng hơn một ngàn năm ——”
Lời còn chưa dứt, A Phúc liền bị một cước đạp bay, chỉ nghe “ầm” một tiếng vang thật lớn, bức tường phía trước xuất hiện một cái hố hình người.
Không khí bốn phía như đột nhiên đọng lại, cho đến khi một miếng gạch lảo đảo rơi xuống, tiếp đó lại một miếng, một miếng nữa…
Vách tường ầm ầm sụp đổ!
Trong bụi bặm tứ tán, Tạ Phỉ cứng đờ chuyển cổ, chỉ thấy vẻ mặt Úc Ly rét lạnh, đôi môi căng thành một đường thẳng. Đối phương đột nhiên nhìn lại, đôi mắt đen u ám giống như đêm đông dài, hai ánh lửa thiêu đốt trong con ngươi co lại thành một cái động đen, giống như muốn cuốn tất cả những hình ảnh chiếu ra vào nước xoáy.
Sống lưng Tạ Phỉ chợt lạnh, không nhịn được rùng mình một cái.
Hắn ý thức được Úc Ly rất tức giận, hơn nữa còn tức giận trước đó chưa từng có.
Tạ Phỉ không kịp đau lòng phí sửa bức tường, trong đầu nhanh chóng biên soạn luận văn nhỏ, định làm Úc Ly tỉnh táo lại trong thời gian ngắn nhất.
Đáng tiếc hắn cuối cùng vẫn chậm một bước.
Bên tai, là giọng nói lãnh khốc vô tình của Úc Ly: “Hai mươi hai ngàn, trả tiền lại đây!”
Tác giả có lời muốn nói:
Úc: Cậu đối xử với kim chủ như vậy sao?!
Tạ: Moah moah, moah moah, moah moah…
Úc: Cho cậu, hai mươi hai ngàn.