Yến Lai đỡ ghế một cái mới không để cho mình ngã xuống, hắn ta chỉ lên tường, hoảng sợ hỏi: “Cô, cô gái kia là ai?”
Cô gái kia?
Tạ Phỉ ngẩn ngơ, nhìn theo đầu ngón tay của Yến Lai — trong khung ảnh, Tương Phi đang mặc quân thường phục lưu hành nhất vào những năm -, mỉm cười về phía ống kính.
“…”
Quên chú ý chi tiết…
Nhưng Tạ Phỉ phản ứng rất nhanh: “Cô ấy sao, là mẹ của quản lý chỗ chúng tôi.”
“Vậy kia?” Yến Lai lại một người phụ nữ mặc sườn xám trong bức ảnh bên cạnh.
“Bà ngoại.”
“Còn có người này?!”
Ánh mắt Tạ Phỉ chạm đến Tương Phi mặc áo tú hòa trong khung hình, mặt không đổi sắc nói: “Cụ ngoại.”
Yến Lai: “…”
Nghĩ hắn ta thiểu năng trí tuệ sao? Nào có ai ba đời giống nhau như đúc?
Tạ Phỉ làm bộ không nhận ra nghi ngờ của Yến Lai, hắn chỉ cần biểu hiện ung dung tự nhiên là được. Dẫu sao ai cũng không có chứng cứ chỉ rõ hắn đang nói láo, thiên hạ lớn không thiếu cái lạ, chẳng lẽ không có mấy thế hệ cùng một khuôn mẫu sao? Huống chi, bởi vì kỹ thuật chụp, hóa trang, ánh sáng, Tương Phi trong ảnh vẫn có chút khác biệt nhỏ xíu.
Người bình thường, còn là một người đàn ông trưởng thành, sẽ không bởi vì mấy tấm hình mà không trụ được chứ?
Tạ Phỉ bình tĩnh trả lại chứng minh thư, nụ cười bên mép vẫn chưa tan: “Tôi đã sắp xếp giúp anh một gian phòng trong vườn hoa, bây giờ tôi dẫn anh qua luôn nhé? À đúng rồi, tôi tên là Tạ Phỉ, là ông chủ khách sạn.”
Yến Lai giãy giụa chốc lát, tầm mắt từ khuôn mặt trắng hồng của Tạ Phỉ dời về phía cái bóng trên tường của đối phương, cuối cùng chần chờ nói tiếng “Cảm ơn”.
Sau khi khách sạn được tu sửa lần thứ nhất, đã không giống nửa tháng trước lắm.
Phòng rất gọn gàng, đồ dùng cũ trong phòng cũng đã được sơn lại, bên trong đặt không ít chậu cây xanh, bình hoa trên bàn còn cắm một bó hoa tươi.
Tạ Phỉ hỗ trợ cất hành lý xong liền lui đến cạnh cửa, thái độ lễ phép mà chu đáo: “Hy vọng Yến tiên sinh vào ở vui vẻ.”
“Ông chủ Tạ…” Yến Lai đột nhiên gọi Tạ Phỉ lại: “Xin hỏi khách sạn có phụ trách ba bữa ăn không?”
Lúc này mới hơn giờ, Tạ Phỉ còn chưa kịp chuẩn bị bữa trưa, hắn giới thiệu nói: “Bữa sáng , bữa trưa bữa tối , nếu như ăn cả ngày thì chỉ mất .”
Yến Lai gật đầu một cái, “Buổi trưa tôi sẽ đến.”
“Được, vậy tôi không quấy rầy Yến tiên sinh nghỉ ngơi nữa.” Tạ Phỉ nắm chốt cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Đến bữa trưa, Yến Lai gặp được một thanh niên có quả đầu Scene, trên mặt có vết thương, đối phương tự giới thiệu mình tên là A Phúc, là nhân viên khách sạn. Ngoài ra còn có hai nữ sinh gặp trên đường, hai cô đều là học sinh trường mỹ thuật, nhân dịp cuối tuần tới thôn Tịch Ninh vẽ tranh.
Trước khi hai nữ sinh tới đã ăn cơm rồi, lúc này chỉ vây quanh Tạ Phỉ không ngừng ríu rít.
Yến Lai không có hứng thú trò chuyện cùng người xa lạ, vừa say lòng với thức ăn ngon đồng thời phân ra một lỗ tai để nghe, hai người kia không phải muốn Tạ Phỉ làm người mẫu cho mình, thì là muốn đối phương lộ mặt trên livestream, thậm chí còn không hiểu được vì sao phải giả giọng nữ, nhưng đều bị Tạ Phỉ dùng vài ba lời dời đề tài đi.
Hai nữ sinh không phát hiện ra, ngược lại bị dụ đến hai gò má đỏ ửng, nở gan nở ruột.
Không ngờ ông chủ Tạ này không lớn tuổi lắm, nhưng lại có nhiều chiến lược, Yến Lai âm thầm cười một tiếng, bỗng nhiên sinh ra một ý tưởng.
Nhưng đến khi hắn ta cơm nước xong, cũng không gặp được quản lý trong miệng Tạ Phỉ, trong lòng có chút để ý khó hiểu.
Trở về phòng, Yến Lai vội vã mở vở ra, nhanh chóng viết cái gì đó. Đột nhiên, hắn ta dừng bút lại, lấy điện thoại trong túi quần ra nhìn một cái, trên màn hình khóa có một tin nhắn WeChat.
[Sân nhỏ của thỏ bông]: Hạt đại đại có đó không?
Yến Lai trên mạng vẫn khá thoải mái, lúc này hắn ta mới nhắn lại:
[Hạt]: (づ  ̄ ̄) づ
[Sân nhỏ của thỏ bông]: Hôm nay họp chủ biên có hỏi anh, tôi không thể làm gì khác hơn là lại tới quấy rầy đại đại, muốn hỏi một chút xem truyện tranh mới đã chuẩn bị đến đâu rồi?
[Hạt]: Vẫn giống như trước, chưa ổn định bối cảnh lắm (╥╯^╰╥)
[Sân nhỏ của thỏ bông]: Vuốt ve đại đại.
[Hạt]: ●∨● Nhưng tôi đã tìm được linh cảm, chuyện xảy ra ở một khách sạn, nhân vật chính là một thiếu niên xinh đẹp có thể thông linh, biên biên cảm thấy thế nào?
[Sân nhỏ của thỏ bông]: A a a quá tuyệt vời! Tôi thích thiếu niên xinh đẹp nhất! Vậy tôi sẽ chờ tin tức tốt!
Hai người lại trò chuyện mấy câu, Yến Lai để điện thoại xuống.
Hắn ta là họa sĩ vẽ truyện tranh kí hợp đồng với Sân nhỏ của thỏ bông, đã cho ra mấy tác phẩm có tiếng tốt, lúc chuẩn bị làm một bộ mới thì lại bí ý tưởng, đã suốt bốn tháng không bắt đầu xây dựng. Một tháng trước, hắn ta bị một chiếc xe đi ngang qua đâm phải, sau khi chạy chữa rồi về nhà, mắt phải liền xảy ra vấn đề, thường xuyên có thể thấy một ít cảnh tượng quỷ dị, khiến hắn ta không có tâm tư sáng tác.
Cho đến gần giờ cơm trưa, hắn ta mới bắt được một linh cảm từ trên người Tạ Phỉ.
Yến Lai nhìn chằm chằm bản nháp bừa bộn trên quyển sổ, im lặng suy nghĩ.
Hắn ta thề, nhất định phải hoàn thành thiết lập nhân vật chính vào hôm nay!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Yến Lai cũng chưa hề chạm được.
Lại mười lăm phút, hắn ta cầm lấy di động, mở QQ hay dùng ra, mở khung bạn bè ra nói chuyện phiếm.
Lại mười lăm phút nữa, hắn đồng ý lời hẹn của đám bạn, kết bạn ăn gà cùng đối phương.
Nửa giờ sau, hắn ta đột nhiên ngáp một cái — thật là mệt, quả nhiên ăn no liền dễ dàng mỏi, nếu không ngủ một chút trước, xây dựng nhân vật cái gì đó buổi tối hẵng nói.
Họa sĩ truyện tranh lại đi lên con đường sáng tác đầy chông gai lần nữa, Yến Lai khép sổ lại, chuyển vào phòng tắm.
Mà nhân vật chính trong câu truyện của hắn ta, lúc này đang đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, cõng một giỏ trúc nhỏ, tay cầm gậy tự sướng vừa livestream, vừa hì hục leo núi.
Chủ đề livestream hôm nay của Tạ Phỉ rất có dã thú, là dạy mọi người phân biệt nấm độc.
Từ sau khi tiếp đón hai vị khách tới thông qua livestream, lòng tin của Tạ Phỉ tăng lên gấp bội, mà hôm qua Úc Ly vung tiền tạo thế cũng đã xây dựng một nền tảng tốt đẹp cho livestream, sau khi bắt đầu chiếu, nhân khí không ngừng leo lên, khu bình luận cũng vô cùng náo nhiệt.
“Hóa ra là tiểu ca ca chứ không phải tiểu tỷ tỷ, sad.”
“Chắc người phát trực tiếp lúc vỡ giọng không bảo dưỡng giọng tốt, nhưng giọng thiếu nữ cũng rất đáng yêu der.”
“Cuộc sống của người phát trực tiếp thật thú vị, chỉ có nhà giàu mới có thể nhàn nhã như vậy, bụng gà.jpg.”
“Nói nhảm, hôm qua kim chủ khen thưởng chính là mấy tháng tiền lương của nhiều người, lại nói đó thật sự không phải là tiểu hào của người phát trực tiếp sao?”
“Mấy chế có chú ý tới logo trên mũ của người phát trực tiếp không? Giống với trong ảnh chụp ngoài đường của Úc Ly mới được tung ra nha, bao nhiêu tiền mấy chế tự tra được nhỉ.”
Thấy bình luận này, cơ thể Tạ Phỉ hơi ngừng — cái mũ đúng là của Úc Ly.
Hắn không muốn quay video về món ăn ngon mãi, mà là hy vọng lợi dụng hoàn cảnh tạo ra nội dung livestream khác biệt, dĩ nhiên không thể tránh khỏi phải lộ toàn thân. Vốn dĩ hắn còn muốn mua một cái khăn trùm đầu, nhưng lại ngại không tiện, cho nên mới tạm thời tìm Úc Ly mượn chút trang bị.
Lúc ấy Úc Ly đang muốn ra cửa, liền thuận tay chụp cái mũ lên trên đầu hắn.
Tạ Phỉ không dám để mặc cho mọi người thảo luận tiếp nữa, hắn chưa bao giờ coi thường ánh mắt kính hiển vi của dân mạng cả, vì vậy kéo vành mũ xuống, nhắm ống kính vào mặt đất đầy lá khô.
Nơi đó, có mấy cây nấm màu xám trắng.
“Loại nấm này tên là nấm thông, cơ thể nó rất lớn, nhiều thịt, không chỉ có mùi ngon mà còn có dinh dưỡng phong phú, là món nấm rất nổi tiếng.” Tạ Phỉ ngồi xuống hái một cây nấm, đặt ở dưới ống kính, “Nhưng trong quá trình nấu nhất định phải nấu chín, hơn nữa không thể để cháy, nếu không rất dễ dàng trúng độc. Nhẹ thì tiêu chảy, nặng thì xuất hiện ảo giác, ví dụ như nhìn thấy người tí hon khiêu vũ gì đó…”
“”
“Tại sao nghe người phát trực tiếp nói, tui cực kì muốn đi tìm đường chết thế nhỉ.”
“Đừng mà, rất khó chịu. Có lần mẹ tui không xào chín, tui trúng độc, choáng đầu đến mức mắt nổ đom đóm, nhìn thấy rất nhiều người tí hon bay tới bay lui… Sau đó mẹ tui nghe được động tĩnh tới phòng tui, phát hiện tui ngây ra nhìn trần nhà rồi cười ngây ngô, dọa sợ luôn cả bà.”
Mọi người anh một lời tôi một lời thảo luận tới vấn đề “ăn nấm trúng độc là loại trải nghiệm như thế nào”, thấy tiết tấu thuận lợi được dẫn đi, Tạ Phỉ len lén thở phào một cái.
Tháng chín, sau cơn mưa là mùa nhiều nấm dại nhất.
Tạ Phỉ một đường hái nấm, rất nhanh đã đựng gần nửa sọt, mỗi lần phát hiện loại mới hắn đều giới thiệu toàn bộ cho người xem, thỉnh thoảng gặp thực vật hiếm hoi, hắn cũng sẽ dừng lại quay cho mọi người.
Chờ leo đến đỉnh núi đã là hai giờ sau, Tạ Phỉ đứng ở trên sườn núi, trước tiên quay địa hình bốn phía trước, tiếp đó hướng ống kính sang bên phải: “Ngọn núi kia chính là núi Thiên Cơ nổi tiếng của tỉnh tôi, nhìn trong ống kính không thấy cao lắm, nhưng thật ra nó cao hơn ba nghìn mét so với mặt nước biển.”
Trước khi lên núi Tạ Phỉ đã cố ý tìm hiểu qua, kiến thức liên quan há mồm liền ra, hắn gỡ gậy tự sướng xuống khỏi điện thoại, “Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, không có sương mù, tôi dẫn mọi người cảm nhận cảm giác nhìn từ đỉnh núi đến chân núi xa xa.”
Hắn dè đặt đi tới bên vách đá, nhìn xuống dải ngọc vòng quanh dưới núi, “Không biết mọi người có nhìn thấy hay không, chỗ đó có một con sông, chính là sông Ngự Long vắt qua nam bắc nước ta —”
Tạ Phỉ bỗng nhiên hơi chậm lại, lúc hắn nói ra ba chữ “sông Ngự Long”, trái tim nhảy lên kịch liệt, hại hắn suýt nữa không cầm chắc điện thoại.
Nhưng đau đớn biến mất rất nhanh, giống như ảo giác vậy, lúc tìm hiểu lại đã không còn dấu vết nào.
Tạ Phỉ nhíu mày một cái, loại bỏ sự khác thường trong lòng.
Từ sự cân nhắc an toàn, hắn lùi xa khỏi vách đá, đối mặt với một đám bình luận “người livestream sợ độ cao”, vẻ mặt bình thường nói về lịch sử của sông Ngự Long.
Không ai nhận ra được khác thường trong phút chốc của hắn, ngoại trừ chính hắn.
Chẳng qua là lúc sắp xuống núi, Tạ Phỉ lại không nhịn được nhìn dưới sườn núi thêm mấy lần, cũng nhớ kỹ đường nét quanh co của con sông.
Lúc mặt trời ngả về hướng Tây, Tạ Phỉ trở về đến khách sạn.
Dưới sự phối hợp của Tương Phi, hắn làm xong bữa ăn tối rất nhanh, nhưng phát hiện thiếu một vị khác, “Yến tiên sinh đâu?”
Lúc này Yến Lai còn chưa tỉnh, đã rất lâu hắn ta không ngủ sâu như vậy rồi.
Chờ hắn ta mở mắt ra lần nữa, trời bên ngoài đã sớm tối, kéo rèm cửa sổ lên, trong phòng lại không có chút ánh sáng nào.
Yến Lai mở đèn đầu giường, lập tức bị sợ thiếu chút nữa lăn từ trên giường xuống!
—— Mép giường, một cô gái ngồi đưa lưng về phía hắn ta.
Cơn buồn ngủ của Yến Lai biến mất trong nháy mắt, hắn ta cuốn chăn rụt vào trong góc, phát hiện căn phòng chẳng biết lúc nào đã thay đổi hình dáng, không, hẳn là thay đổi hình dáng trong mắt hắn ta.
Giường lớn khắc hoa, đèn phục cổ, cùng với bàn trang điểm phía đối diện…
Trong gương khảm nạm chiếu ngược ra cái bóng thanh tú của cô gái, cô cắt mái tóc ngắn gọn gàng, trên người mặc một bộ đồng phục học sinh kiểu mới của thời dân quốc, nhìn một cái liền biết là học sinh.
Mà trong phòng cũng không chỉ có một mình cô, còn có một người khác đang lười biếng dựa vào tường, chính là “diễm quỷ” lúc Yến Lai mới tới khách sạn đã gặp qua!
Diễm quỷ khoanh tay, sóng mắt yêu kiều, “Đã giúp cô tống người đi rồi, em gái nhỏ cứ yên tâm, đám giặc ngoại xâm kia sẽ không vào được.”
Nữ sinh nói một tiếng “cảm ơn”.
“Một cái nhấc tay thôi.” Diễm quỷ đi tới trước mặt nữ sinh, ngón trỏ thon dài nâng cái cằm xinh xắn của nữ sinh lên, “Bao lớn rồi?”
Nữ sinh đỏ mặt lên, “Mười, mười lăm.”
“Mười lăm?” Diễm quỷ hơi cong đôi môi đỏ mọng, mang theo giễu cợt như có như không, “Thầy của mấy cô đúng là không đáng tin cậy, lại giao loại chuyện phải chết này cho một cô nhóc làm?”
Nữ sinh ngẩn ra, đáy mắt tràn đầy bi ai: “Thầy bị bắt rồi, hắn, hắn không có cách nào…”
Diễm quỷ cười nhạo một tiếng, lắc eo thon đi ra ngoài cửa, “Những người đó nói ba ngày sau sẽ sắp xếp đưa cô về trên trấn, cứ chờ đi.”
Nữ sinh cắn môi, bỗng nhiên cất cao giọng nói: “Chị, cảm ơn chị.”
“Có cái gì mà cảm ơn.” Diễm quỷ cầm chốt cửa, lúc quay đầu hiện ra một vẻ đẹp độc ác: “Đại lục Thần Châu, đất Trung Nguyên, mấy ngàn năm qua đều là đất của lễ nghi đức hóa, há có thể để cho man di ngang ngược?”
“Nhưng mà thầy nói, đám người xâm lược kia tân tiến hơn chúng ta.” Ánh mắt nữ sinh hơi tối: “Hắn nói chúng ta không thể nằm mãi trong mộng của triều đại cũ được…”
“Vậy thì từ trong mộng tỉnh lại, học tập bọn họ, đuổi bọn họ đi.”
“Chúng ta, chúng ta có thể không?”
“Em gái nhỏ, sống cho tốt.” Diễm quỷ nhẹ nhàng cười một tiếng: “Còn sống mới có câu trả lời.”
Hình ảnh như thủy triều rút đi, căn phòng lại khôi phục bố trí vốn có.
Yến Lai ngây ngô ngồi một hồi, lần đầu không thấy sợ như vậy.
Hắn ta nghĩ, cho dù các cô là quỷ thật, nhưng mà cũng là quỷ có lòng yêu nước, vẫn tốt hơn hai vợ chồng cầm dao chém nhau kia nhiều.
Yến Lai thở dài, nhảy xuống giường kéo rèm cửa sổ ra.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng như biển.
Sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản, Yến Lai ra khỏi phòng.
Trong vườn hoa yên tĩnh, hắn ta đạp lên ánh đèn một đường đi đến phòng khách, gặp được Tạ Phỉ sau quầy lễ tân, vì vậy ngượng ngùng gãi đầu một cái, “Tôi ngủ quên, xin hỏi còn gì ăn không?”
“Có chứ, đã để lại cho anh rồi.” Tạ Phỉ đẩy cửa nhỏ của quầy lễ tân ra, không hề có chút khó chịu nào, “”Yến tiên sinh chờ một chút, tôi xuống bếp hâm nóng thức ăn.”
Yến Lai đang muốn nói cảm ơn, đột nhiên phát hiện trong phòng trà còn có một người phụ nữ!
Hắn ta hoảng hốt trong lòng, theo phản xạ kéo tay Tạ Phỉ.
Tạ Phỉ ngẩn người, không đợi hắn phản ứng, đã nghe thấy một giọng trầm thấp mà âm u vang lên: “Hai người… đang làm gì?”
Hắn theo bản năng nhìn về cửa, phát hiện Úc Ly đang đứng đó, sắc mặt cực kém, trợn mắt nhìn tay hắn và Yến Lai.
Bốn phía hạ nhiệt một chút xíu, Yến Lai sinh ra loại chột dạ khi bị bắt gian khó hiểu, hắn ta không tự chủ được buông tay, lại đột nhiên giật mình một cái: “Anh, anh là…”
Trong lòng tạ Phỉ lộp bộp, theo bản năng khẩn trương, chỉ thấy Yến Lai vỗ đầu một cái—
“Đoan Mộc Ngạo Thiên!”