Tạ Phỉ tự nhận là người biết ăn nói, bỗng chốc lại nghèo từ, hắn nghe Yến Lai lải nhải nói về những chuyện gặp phải gần đây, cùng với các loại bất tiện sau khi huyết mạch thức tỉnh, phát hiện đối phương cũng không cần an ủi, chỉ cần phát tiết.
Vì vậy, hắn chỉ yên tĩnh làm một người nghe, rất ít phát biểu ý kiến.
Cho đến khi Tương Phi lắc eo tới: “Ông chủ, Yến tiên sinh, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”
Có thể là ban đầu để lại bóng ma trong lòng quá sâu, Yến Lai có chút sợ hãi Tương Phi, lúc này cũng không dám già mồm nữa, ngoan ngoãn đi theo đối phương vào phòng ăn.
Sau khi ngồi xuống, Yến Lai phát hiện chỉ có hắn ta là khách, đối diện lại có ba… yêu? Tóm lại cũng rất gò bó.
Thật ra thì hắn ta còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng ở trong cục diện như vậy, hắn ta cũng không thể không biết xấu hổ mở miệng được.
Nhưng Tạ Phỉ lại không kiêng dè thế, hắn uống xong một cốc sữa bò để thấm giọng: “Người trên bức tranh hôm qua, không phải là chủ, ông chủ trước của hai người chứ?”
Tương Phi: “Phụt ——”
A Phúc: “Phụt ——”
Thấy các nhân viên đồng loạt phun cháo, Tạ Phỉ đã xác định suy đoán của mình.
Hắn vẫn luôn có cảm giác từ khi xuyên sách đến khi thừa kế khách sạn, đều giống như được số mệnh thúc đẩy. Hôm nay lại đột nhiên mơ thấy chủ nhân trước của khách sạn, khiến hắn không thể không nghi ngờ quan hệ của đối phương với hắn là gì?
Chuyển thế?
Đời sau?
Hoặc là người thừa kế?
Tầm mắt của Tạ Phỉ quét qua Tương Phi và A Phúc vẫn đang đờ đẫn, từ thái độ của hai người đối đãi với hắn, bọn họ cũng không coi hắn và chủ nhân trước là một người, nhưng lại luôn muốn tìm kiếm liên hệ nào đó từ trên người hắn.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc Tương Phi và A Phúc cũng không có câu trả lời, cũng đang đi tìm câu trả lời.
“Sao ngài biết?” Tương Phi dần dần tỉnh hồn, kìm chế chấn động trong lồng ngực, lắp bắp hỏi: “Là, là lão đại nói cho ngài sao?
Tạ Phỉ có chút không yên, suy nghĩ bức tranh kia từ đâu tới. Chắc chắn không phải Úc Ly, Tương Phi và A Phúc vẽ, nhưng trừ bọn họ, còn có ai sẽ biết được chuyện của chủ nhân trước?
Ánh mắt của hắn đột nhiên dời về phía Yến Lai, hơi hiểu ra — khách sạn này sẽ có tàn ảnh của vị kia, mà Yến Lai cũng hoàn toàn có năng lực nhìn thấy và biến nó thành một bức tranh.
Nhưng Úc Ly đã nói Yến Lai chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng còn sót lại trên dưới trăm năm, mà chủ nhân trước đã chết ít nhất mấy ngàn năm…
Trong lòng Tạ Phỉ sinh ra rất nhiều suy đoán, cuối cùng mỉm cười, trả lời vấn đề trước đó của Tương Phi: “Tôi mơ thấy.”
“Mơ thấy…” Vẻ mặt Tương Phi thay đổi một chút xíu, những vẻ ngả ngớn, mỉa mai, nhàn tản, lấy lòng… Tất cả hình dáng Tạ Phỉ quen thuộc trong khoảnh khắc không còn tăm hơi, biểu tình trên mặt cực kì phức tạp, giống như là hoài niệm, kính sợ, còn có chút cái gì khác…
Tạ Phỉ hơi xúc động, liếc nhìn Yến Lai hoàn toàn thuộc về tình trạng bên ngoài, ậm ờ nói về giấc mơ.
Khi hắn nhắc tới Tương Phi hóa thành nguyên hình, chợt nghe “cạch” một tiếng, chỉ thấy cái thìa trong tay Tương Phi rơi vào trong bát, tràn ra mấy giọt cháo. Sắc mặt cô biến đổi giống như đèn giao thông, lúc đỏ lúc xanh, hồi lâu sau, Tương Phi bỗng nhiên nhảy cẫng lên, che mặt lảo đảo chạy đi.
Xa xa truyền tới tiếng gào khóc khiến Tạ Phỉ mờ mịt không thôi, “Chị Tương sao thế?”
A Phúc ngẩn người, “Cô ấy có chút tự ti về nguyên hình của mình.”
Tạ Phỉ: “…”
“Cho nên… Nguyên hình là cái gì?” Yến Lai cảm thấy mình bị bài trừ, rốt cuộc lấy dũng khí chen vào nói.
A Phúc cũng không có ý giấu giếm giúp Tương Phi, trước kia hắn ta không nói, là bởi vì Tạ Phỉ không hỏi, “Chuột dũi trụi lông(), cô ấy là đời sau của chuột dũi trụi lông.”
Đời sau của chuột dũi trụi lông đang cực kì tự bế, cô vẫn luôn tự cho mình là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, hôm nay bị Tạ Phỉ chọc phá nguyên hình, chỉ cảm thấy không còn đất dung thân.
Cũng may cô đã sống mấy ngàn năm, năng lực chịu đòn vẫn rất mạnh, không tới nửa ngày đã khôi phục nguyên khí.
Lúc từ trong phòng đi ra, cô nhìn thấy Yến Lai đang làm việc trong đình viện, khắp nơi trên mặt đất toàn là rễ cây và dây leo, vươn thân ra ngoài chặn đường, gần như không có chỗ đặt chân.
Tương Phi cười híp mắt tiến lên, “Ai nha, loại việc nặng này sao có thể để cho khách làm chứ, Yến tiên sinh cứ để tôi.”
Yến Lai liếc Tương Phi một cái thật nhanh, từ khi hắn ta lên mạng tra chuột dũi trụi lông, cũng cảm thấy bình thường Tương Phi đều miễn cưỡng cười vui, dẫu sao là một con động vật không có chút giá trị thời thượng nào như vậy, còn kém hơn cả con gà là hắn ta nữa, ít nhất gà còn có bộ lông xinh đẹp.
Hắn không khỏi có thêm mấy phần đồng tình với Tương Phi, ngược lại bớt đi một chút sợ hãi, cũng có vài suy nghĩ rục rịch.
“Nữ sinh kia… cô có thể nói với tôi một chút không?”
Hắn ta hỏi!
Hắn ta lại hỏi được!
Trong lòng Yến Lai cực kì kích động, khẩn trương nhìn chằm chằm Tương Phi.
“Nữ sinh nào?” Tương Phi không hiểu.
“Chính là… nữ sinh dân quốc đó.” Yến Lai còn muốn miêu tả một chút, liền nghe Tương Phi nói: “Là cô ấy sao, anh nhìn thấy?”
“Ừ…”
Tương Phi cười một tiếng không rõ ý, đầu ngón tay tùy ý cuốn một dây mây rũ xuống, “Yến tiên sinh muốn biết cái gì?”
Thật ra Yến Lai cũng không trả lời được, từ khi hắn ta thấy xác chết trôi trên sông, liền đoán được kết cục của nữ sinh, nhưng vẫn luôn thấy canh cánh trong lòng.
Có thể là hắn ta nhìn thấy được tàn ảnh lúc đối phương còn sống, luôn cảm thấy một sinh mệnh tươi sáng, trẻ tuổi, tràn đầy dũng khí như vậy, không nên im hơi lặng tiếng chôn vùi trong lịch sử, cô ấy hẳn nên được tưởng nhớ.
Thấy hắn á khẩu, Tương Phi cũng không truy hỏi nữa, cô hơi híp mắt, tựa như đang nhớ lại: “Cũng sắp một trăm năm… Tôi nhớ khi đó thành phố Nam Sơn vừa bị bọn xâm lược chiếm lĩnh, đám người đó thực hiện chính sách ba hết gì đó, cũng chính là cháy hết, sạch hết, cướp hết…”
Lúc giặc ngoại xâm càn quét, phàm là người trong khu vực địch chiếm đóng, không hỏi trai gái già trẻ đều giết sạch; tất cả nhà cửa, cùng với lương thảo không thể vận chuyển đi đều thiêu hủy; nồi bát đều đập vỡ; giếng nước cũng đều bị lấp hết hoặc hạ độc.
Bọn họ muốn cho tất cả những người dám phản kháng trở thành bèo tấm không có rễ, không có chỗ nương tựa.
Nhưng mồi lửa phản kháng vĩnh viễn sẽ không bị dập tắt, trấn Thiệu Dương tạm thời không bị chiến hỏa ảnh hưởng, có không ít người ở trong bóng tối gom góp lương thực, cũng thông qua đường dây dưới đất chuyển lương thực đến mấy thôn, mà thầy của nữ sinh kia chính là một trong những người phụ trách kế hoạch.
“Đáng tiếc vị tiên sinh kia bất hạnh bị bắt, mới để học sinh của hắn giúp đỡ truyền tin chỗ giấu lương thực.” Tương Phi chậm rãi nói: “Học sinh kia trên đường tới thôn Tịch Ninh tìm người liên lạc gặp phải mấy tên giặc, dưới sự hốt hoảng để lộ ra, bị giặc truy đuổi một đường, trong lúc vô tình xông vào khách sạn này.”
Yến Lai yên lặng chốc lát, “Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Tương Phi lấy một gói thuốc lá ra từ trong túi, châm một điếu, “Sau đó chiến tranh đánh tới trấn Thiệu Dương, quân dân trong trấn kịch liệt phản kháng, đương nhiên cô ấy cũng đi.”
Tương Phi hít một hơi thuốc lá, thở ra làn khói xám trắng, “Bọn họ cố thủ mười ngày mười đêm, cuối cùng hết đạn hết lương thực. Ngàn hộ dân trên trấn bị tàn sát đến mức chỉ còn lại khoảng mười hộ, tất cả thi thể đều bị ném vào sông trong thành, ngay cả người vớt lên cũng không có.”
Toàn thân Yến Lai phát rét, trong đầu ông ông, lồng ngực sinh ra thù hận mãnh liệt, hắn ta bật thốt lên một câu chất vấn: “Cô, tại sao các người không cứu bọn họ chứ? Không phải mấy người là yêu sao, chắc phải có pháp lực chứ, tại sao —”
Hắn ta chợt thấy mình nói lời ngu xuẩn, yêu cũng không phải vạn năng, đối mặt với súng pháo có thể làm được bao nhiêu? Huống chi, yêu cũng không có nghĩa vụ cứu người.
“Xin lỗi.” Yến Lai thấp giọng nói.
Tương Phi cũng không ngại, búng tro thuốc lá một cái, “Tôi chỉ là tiểu yêu vụn vặt, không có bản lĩnh lớn như vậy. Hơn nữa, nhiều người như thế chúng tôi phải cứu ai không cứu ai? Huống chi không có chúng tôi cứu, chẳng lẽ bọn họ cũng không thắng sao?”
Tất cả sự phản kháng và hy sinh đều không phải là không ý nghĩa, quân dân trấn Thiệu Dương bám trụ với địch suốt mười ngày, tranh thủ thời gian cho bộ đội xung quanh, thành công ngăn cản bước chân xuôi nam của địch.
Nửa năm sau, quân đấu tranh lại cướp trấn Thiệu Dương về.
Thấy Yến Lai vẫn không thể chịu đựng, Tương Phi không khỏi có chút buồn cười: “Mấy chục năm, mấy trăm năm, ngược dòng về trước tới mấy ngàn năm, người trên mảnh đất này đều biết phản kháng như thế nào. Trời nứt vá trời, mặt trời gây họa bắn mặt trời, núi lở dời núi, biển dâng lấp biển, cho dù máu chảy, thây phơi khắp nơi, bọn họ cũng có thể tạo ra một con đường từ núi thây biển máu, trăm ngàn lần không khuất phục, vẫn đi tới cuối cùng.”
“Yến tiên sinh, bọn họ không cần được đồng tình, anh nên kiêu ngạo vì bọn họ.”
Yến Lai cúi đầu yên lặng không nói, hồi lâu sai, hắn ta mới khàn giọng hỏi: “Cô ấy tên là gì?”
“Mai Hương Chi.”
Cùng lúc với Yến Lai chịu đựng quất roi lên tinh thần, ở đài truyền hình xa xa, Úc Ly nhận được WeChat từ Ngân Túc, cũng lấy được chứng cứ rõ ràng mà y muốn tìm, khoanh hết một vòng tròn cho câu trả lời trong lòng y.
“Thầy Úc, đã xác định thời gian kí hợp đồng đại diện rồi.” Trợ lý Tiểu Trần chạy chậm tới: “Đã giúp anh mời người tốt trong đoàn phim…”
“Tiền lương của cậu là bao nhiêu?”
“Hả?”
“Hỏi tiền lương của cậu.”
“Mười, mười lăm nghìn, trước thuế.”
“Tăng lương cho cậu, gấp đôi.”
Tiểu Trần: “…”
Thấy Tiểu Trần ngơ ngác, Úc Ly cười khẽ: “Không muốn?”
“Muốn muốn muốn, thầy Úc không lừa tôi chứ? Tôi sẽ coi là thật đấy.” Tiểu Trần trái lo phải nghĩ cũng không tìm được lý do đột nhiên tăng lương, chỉ có thể tổng quát lại: “Có phải thầy Úc có chuyện gì vui không?”
“Vui.”
Tiểu Trần liếm mặt hỏi: “Có thể chia sẻ một chút không?”
“Ngày mai tôi không có lịch quay, không phải chuyện vui sao?”
Úc Ly nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, phất tay tạm biệt, y ôm tâm trạng hưng phấn đi nhanh đến bãi đỗ xe, chỉ dùng mười phút đã về đến thôn Tịch Ninh.
Trên đường về khách sạn, y còn nghe được truyền thuyết sơn thần hiển linh từ các thôn dân.
Cái gì mà cây chết nảy mầm trong một đêm, giếng khô sinh nước, bệnh nhân nhà ai sắp chết thẳng cẳng đảo mắt lại bình phục… Không ít thôn dân thậm chí còn tổ chức đi bái sơn thần, dọc đường đều có du khách lấy điện thoại live stream tại hiện trường.
Úc Ly kéo vành mũ xuống thấp hơn, chọn đường nhỏ không có người mà đi, an toàn trở lại khách sạn.
Đến khi lên tầng, y chỉ thấy cửa phòng Tạ Phỉ mở, đối phương đang ngồi bên bàn trước cửa sổ đọc sách, đưa lưng về phía y.
Úc Ly ho nhẹ một tiếng nhắc nhở mình tồn tại, người trước cửa sổ lập tức quay đầu lại.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên gò má thiếu niên, tạo thành một quầng sáng trên chóp mũi hắn.
Trong đôi mắt sáng ngời của Tạ Phỉ có vẻ kinh ngạc: “Sao anh lại về rồi.”
Chữ “lại” đó khiến Úc Ly nhíu mày một cái, nhưng hôm nay tâm trạng y tốt, nên rộng lượng bỏ qua cho Tạ Phỉ, cố vẻ làm bình tĩnh đi tới, “Cậu đang làm gì?”
“Hôm nay trạm AC kí hợp đồng live stream với tôi, tôi đang nghiên cứu, luôn cảm thấy thời gian livestream quá dài…”
Tầm mắt Úc Ly nhìn về phía mặt bàn, cầm hợp đồng lên nhanh chóng đọc qua: “Không hợp lý, đừng ký.” Y chỉ ra mấy điều khoản cực kì ngang ngược, nghiêm túc đến mức Tạ Phỉ cũng phải kinh hãi: “Anh còn học cả luật?”
“Tôi nhập thế hơn một trăm năm.” Úc Ly khẽ hất hàm: “Bị hợp đồng trói buộc sẽ chỉ lãng phí thời gian và tinh lực của cậu, nếu như cậu muốn phát triển, tuần tới tôi có một bữa tiệc tư nhân, có không ít sếp trong ngành du lịch sẽ tới, cậu có thể đi cùng tôi.”
“Thật?” Tạ Phỉ nửa tin nửa ngờ.
Hôm nay Úc Ly cực kì dễ nói chuyện, “Lần này cho cậu cọ nhiệt độ.”
“Vậy tôi nghe anh hết.” Tạ Phỉ vui đến mức muốn bay lên, không ngờ kim chủ đột nhiên khai ân, “Cảm ơn anh, Úc tiên sinh.”
Úc Ly gật đầu một cái, nói như ban ân: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi cho phép cậu gọi tên tôi.”
Tạ Phỉ ngẩn người, khẽ cười.
Ánh mặt trời rơi lên lông mi, lúc này mắt hắn đang cười, môi đang cười, má lúm đồng tiền cũng đang cười, “Úc Ly ca, anh cũng có thể gọi tôi là A Phỉ, trước kia bà… tôi nói là viện trưởng viện mồ côi toàn gọi tôi như vậy.”
Ánh mắt của Úc Ly mất tự nhiên dời đi nơi khác, giống như lơ đãng hỏi: “Giọng của cậu làm sao vậy, nghe cứ khàn khàn.”
“Hơi sưng, nhưng tôi uống thuốc anh A Phúc nấu đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Để tôi nhìn một chút.”
Tạ Phỉ chỉ nghĩ Úc Ly muốn kiểm tra cổ họng hắn, mặc dù cảm thấy không hiểu được, nhưng vẫn thuận theo ngẩng đầu lên.
Theo động tác của hắn, bóng mờ dưới cằm hoàn toàn rút đi, cần cổ thon dài lộ ra dưới ánh mặt trời, cũng để lộ vị trí yếu ớt nhất của Tạ Phỉ.
Đôi mắt đen láy của Úc Ly càng thêm thâm thúy, đang muốn chạm vào làn da trắng đến trong suốt kia, chỉ thấy Tạ Phỉ há to mồm: “A ——”
“…”
Úc Ly nắm cằm Tạ Phỉ nhấc lên, trực tiếp thay hắn khép miệng lại.
Dưới tầm mắt nghi ngờ của Tạ Phỉ, ngón tay y dời về phía giữa yết hầu và xương quai xanh của đối phương.
Trong nháy mắt, lông măng cả người Tạ Phỉ dựng hết lên, mặc dù lần trước bị chạm vào cũng không quá thoải mái, nhưng không giống như hôm nay. Nếu thật sự phải hình dung, chắc là tương tự với việc uống quá nhiều cà phê – tim đập nhanh, tức ngực, cực kì phiền não.
Hắn theo bản năng đẩy tay Úc Ly ra, lại khó tránh khỏi có chút chột dạ nhìn đối phương, nhưng cũng không chờ được sự giận dữ như suy đoán.
Úc Ly chỉ rũ mắt, giấu hết tâm tư đi.
“Xin lỗi… nhưng anh sờ cổ tôi làm gì?” Thật ra thì sáng sớm hôm qua Tạ Phỉ đã muốn hỏi, chẳng qua là bọn A Phúc đột nhiên xuất hiện, dẫn đến tình cảnh hỗn loạn cả lên…
Nhưng mà Úc Ly lại đáp một nẻo: “Hai ngày nay dưới yết hầu của cậu sẽ mọc ra một vết bớt hình trăng lưỡi liềm, không cần lo lắng, đó là hiện tượng bình thường.”
“Có ý gì?” Tạ Phỉ bối rối, trong đầu lướt qua một suy đoán: “Chẳng lẽ tôi đau họng không phải vì bị bệnh?”
“Không phải.”
“Vậy thì vì cái gì?”
Vẻ mặt Úc Ly u ám không rõ, hồi lâu sau mới đọc lên một đoạn văn: “Dưới yết hầu rồng có nghịch lân, người chạm vào, ắt bị giết…”
“Không hiểu lắm.” Tạ Phỉ cũng không phải thật sự không hiểu, mà là không dám tin.
Úc Ly hơi nhíu mày, dứt khoát nói thẳng: “Chính là dưới yết hầu cậu mọc ra một nghịch lân.”
Tạ Phỉ: “…”
Excuse me?!
() Chuột dũi trụi lông (hay còn gọi là Chuột khỏa thân): Nguyên hình của mỹ nhân Tương Phi đây nhé =]]]]]]