Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(Edit: Tiểu Triển)
Tạ Phỉ nhặt quần áo dưới đất lên, vội vàng chạy về, đến khi vườn hoa khôi phục yên lặng, chim trắng trên cây đột nhiên bay lên trời, xông thẳng đến vầng trăng bạc.
Hơn một giờ sau, chim trắng quanh quẩn trên bầu trời một khu đắt tiền ở thành phố Nam Sơn, lại lặng lẽ rơi xuống trên ban công một căn hộ.
Nó thu hồi cái cánh lấm tấm nâu, ưỡn cái bụng trắng như tuyết nhảy đến cạnh cửa, mặt dán cửa kính nhìn vào trong, trong con ngươi màu vàng nhạt ánh ra cái bóng ngược của một người đàn ông ở độ tuổi giữa thiếu niên và thanh niên.
Người đàn ông chỉ mặc quần lót bốn góc rộng thùng thình, vóc người rất cao, làn da trắng đến gần như trong suốt, chỉ có từ xương quai xanh đến ngực dính vào một tầng phấn mỏng. Lúc này y đang thô lỗ lau đầu, giọt nước từ tóc rơi xuống đôi mắt xinh đẹp của y, lông mi không tính là dài, nhưng hơn ở độ dày, giống như được kẻ mắt trời sinh.
“Cốc cốc —— “
Nghe tiếng động, người đàn ông không kiên nhẫn giương mắt, liền thấy cú tuyết đang cố gắng dùng mỏ gõ cửa kính.
“Cửa không khóa.”
Cú tuyết bay đến chốt cửa, móng vuốt vặn một cái, cửa mở ra.
Nó đập cánh đi tới bên chân người đàn ông, ngước cái mặt bánh nướng kêu “cúc cu”.
“Bọn họ lại muốn ra tay với con người?” Người đàn ông ném khăn lông một cái, giọng lành lạnh: “Rất tốt, dám coi lời ta là gió thổi bên tai, xem ra là thiếu đòn.”
Cú tuyết run rẩy, chân chó tha tới một cái áo choàng tắm, hầu hạ người đàn ông mặc vào.
“Người kia rất đẹp mắt?” Người đàn ông vừa mặc vừa hỏi.
Ánh mắt cú tuyết híp lại thành một kẽ hở, say mê uốn éo người.
“Xì, khó trách cô ta không kìm nén được.” Người đàn ông vô tình ngồi xuống, vắt chân dài hất cằm lên: “Còn có chuyện gì? Không phải mày chỉ đến tố cáo chứ?”
Cú tuyết chần chờ nhìn người đàn ông một cái, lại cúi đầu, đưa móng vuốt ra vẽ một vòng trên thảm.
Người đàn ông ngừng một lát, tràn đầy kinh ngạc và không dám tin, y bắt cú tuyết lại, nghiêm nghị hỏi: “Hắn có phản ứng với giếng nước?”
Cú tuyết bị đau kêu một tiếng, không ngừng gật đầu.
Người đàn ông thả lỏng lực, trong mắt có mờ mịt chốc lát, hồi lâu, y cầm điện thoại đi lên sân thượng.
“Ừ, tạm thời không về thành phố Nam Sơn…”
Sân thượng trên cao có gió rất to, giọng nói của người đàn ông có chút mơ hồ không rõ, “…Thôn Tịch Ninh cách đài truyền hình gần hơn, lúc đó tôi sẽ đi thẳng qua… Trong lòng tôi hiểu rõ.”
Cúp điện thoại, người đàn ông vẫn đứng giữa trời, không nhúc nhích giống như pho tượng.
Trước mắt y là đêm tối, sau lưng có ánh sáng ấm áp, giống như đang đưa thân vào trung tâm của hai thế giới.
Hồi lâu sau, người đàn ông nhìn ánh trăng cong cong, đáy mắt tối tăm mà phiền muộn.
Thế giới dưới ánh trăng rộng lớn mệnh mông, có người trằn trọc trở mình, lại có người say sưa trong mộng.
Tạ Phỉ vốn tưởng rằng trải qua nhiều chuyện kỳ quái như vậy hắn sẽ mất ngủ, vậy mà lại ngủ một giấc đến tận khi chuông báo thức vang lên.
Hắn kéo màn cửa sổ ra, nắng ban mai trút xuống, một đám chim sẻ đứng ở ngọn cây ríu rít, cách cửa sổ cũng có thể ngửi được không khí trong trẻo đầy sức sống của sáng sớm.
Tạ Phỉ gõ cửa kính, khiến đám chim sẻ hoảng sợ bay tứ tán, hắn mím môi cười một tiếng, trên kính ánh ra một bên má lúm đồng tiền.
Sáng sớm như vậy luôn khiến lòng người thoải mái, trong chớp mắt, Tạ Phỉ thậm chí không muốn nói đến chuyến rời đi, nhưng hắn đã khôi phục lý trí rất nhanh.
Sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản, Tạ Phỉ vừa xuống tầng vừa nghĩ cách giải thích, kết quả mới đến phòng khách đã nghe thấy một tiếng vang thật lớn.
Tiếng đó đến từ sân trước, Tạ Phỉ ra ngoài cửa lớn nhìn một cái, chỉ thấy hàng rào tre ngoài sân trước bị phá ra một cái lỗ to, một đám côn đồ vây quanh một gã đầu trọc bụng phệ đứng ở trước lỗ thủng, trong tay cầm gậy gỗ, bên chân còn có mấy chậu hoa đã vỡ.
“Dọn, hay không dọn?” Gã đầu trọc mặt đầy hung dữ, hoàn toàn phù hợp với thiết lập nhân vật phản diện.
A Phúc đứng đối diện gã còn cầm bình tưới nước trong tay, vẫn là bộ dáng phất phơ kia, “Không phải lần trước đã nói với anh là ông chủ không có ở đây sao?”
“Ông chủ của mày đi gặp thượng đế rồi hay sao? Nửa tháng còn chưa trở lại.” Giọng địa phương đầy khẩu âm nghe có chút buồn cười, gã đầu trọc khí thế hung hăng uy hiếp: “Sự kiên nhẫn của anh Long có hạn, nếu bọn mày không dọn, ông đây sẽ cho mày trải nghiệm kĩ thuật máy đào của nhà ai mạnh hơn!”
…Cho nên đây là đang ép người ta dọn đi sao?
Tạ Phỉ không cần nghe nhiều đã hiểu, vốn chuẩn bị gọi , lại nghĩ đến mình không có điện thoại.
Bỗng dưng có một làn gió thơm tấn công tới, đi đôi với giọng nói lười biếng của quản lý Tương: “Sáng sớm cần gì phải tức giận như vậy? Có chuyện gì bình tĩnh thương lượng không được sao?”
Tạ Phỉ quay đầu, thấy quản lý Tương mặc áo ngủ lụa đỏ thẫm đi tới, giống như hoa hồng nở rộ. Lúc đi qua hắn còn lặng lẽ vỗ eo hắn một cái, so sánh với hành động tối qua của đối phương, Tạ Phỉ nhất thời không phân rõ được là cô đang trấn an, hay là muốn chiếm tiện nghi…
Cho dù hắn có oán thầm như thế nào, hiển nhiên gã đầu trọc đã bị choáng hợp trước vẻ đẹp của quản lý Tương, gã khẽ nhếch miệng, ánh mắt đờ đẫn, gậy gỗ trong tay cũng theo tiếng rơi xuống đất.
Mắt thấy anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đàn em bên cạnh gã đầu trọc đột nhiên kéo gã một cái: “Lão đại, đừng trúng mỹ nhân kế, người đàn bà này còn nuôi tiểu bạch kiểm trong phòng kìa.”
Tên đàn em giơ tay hoa lan chỉ(), đầu ngón tay chỉ về phía Tạ Phỉ ở cửa đại sảnh.
Tạ Phỉ: “...”
“Lén lén lút lút nấp ở đó làm gì? Bò ra đây cho ông!” Gã đầu trọc giận dữ, hung hăng chỉ Tạ Phỉ.
Quản lý Tương thu lại ý cười, “Cậu ta chỉ là nhân viên mới nhận chức hôm qua, cái gì cũng không biết, gọi đến làm gì?”
Gã đầu trọc chỉ nghĩ rằng cô muốn bảo vệ tên tiểu bạch kiểm này mà cố ý nói dối, bỗng nhiên lửa ghen trỗi dậy, cất bước muốn tiến lên tóm người, nhưng cơ thể lại đột nhiên bay lên không, vạch ra một đường parabol rơi vào trong bụi hoa, thứ rơi xuống đất với gã còn có một chiếc dép của quản lý Tương.
“Đây là tôi nể mặt mấy người rồi đấy.” Tương Phi khoanh tay trước ngực, dùng nửa con mắt nhìn đám côn đồ.
“ĐM! Đập cho tao!”
Bọn côn đồ hét lớn một tiếng, tình cảnh bỗng nhiên hỗn loạn cả lên.
Tạ Phỉ yên lặng thu hồi bước chân, bởi vì hắn phát hiện một đám đàn ông lại không địch lại một cô gái tay không, vì vậy cứ bình tĩnh đứng ở khu an toàn thưởng thức phim hành động.
Đến khi gã đầu trọc khó khăn bò dậy, phát hiện bọn đàn em đã nằm vật xuống hơn nửa. Gã cả kinh thất sắc, khóe mắt liếc thấy tên “tiểu bạch kiểm” dẫn đến xung đột ở bên cạnh, bỗng nhiên không nén giận được, nắm quyền xông lên!
Nhưng khi gã vọt tới bên cạnh “tiểu bạch kiểm”, lại đối mặt với một ánh mắt hài hước, cặp mắt kia không có sợ hãi, càng không có né tránh, ngược lại có hứng thú dồi dào.
Gã đầu trọc hơi chậm lại, ngay lúc gã ngẩn ra, quản lý Tương đã chạy tới, đạp một cước vào sau lưng gã!
Chịu đựng đau nhức như xương sống gãy lìa, gã đầu trọc khó khăn ngẩng đầu, thấy “tiểu bạch kiểm” đã trốn ra sau một thân cây, đầy vẻ đồng tình nhìn gã, tựa như dị thường vừa rồi của đối phương đều là ảo giác.
Nhưng gã đã không có tâm tư suy nghĩ nhiều, mắt thấy bọn đàn em lần lượt gục xuống, cũng chỉ biết cúi cầu xin tha thứ.
Được quản lý Tương đặc xá, bọn côn đồ liền lăn một vòng lao ra khỏi sân, giống y như chó nhà có tang.
“Chậc.” Nhìn bừa bãi đầy sân, A Phúc vẫn luôn mắt lạnh đứng xem khó chịu than phiền: “Sao không để bọn họ thu dọn xong rồi mới cút?”
Quán lý Tương không đếm xỉa tới hắn ta, còn đang vây quanh Tạ Phỉ quan tâm nói: “Tiểu Tạ không sao chứ, bị dọa sợ sao?” Cô âm thầm hối hận làm sụp đổ hình tượng, cũng không biết đã bị trừ đi bao nhiêu điểm trong lòng Tạ Phỉ rồi, không thể làm gì khác hơn là cố gắng bổ sung thêm cho mình: “Thật ra thì bình thường tính khí tôi tốt lắm, chỉ là không ưa bọn họ bắt nạt cậu thôi.”
“Tôi không sao hết, chị Tương giỏi lắm.” Tạ Phỉ khen thật lòng, hắn quả thật cảm thấy bất ngờ với sức chiến đấu mạnh mẽ của quản lý Tương, trong lòng cũng càng phòng bị, cũng kiên định với quyết tâm muốn rời khỏi công việc này.
Dĩ nhiên, lúc này hắn sẽ không nói.
Tạ Phỉ không có ý trò chuyện nhiều với quản lý Tương, thấy A Phúc ngồi xổm dưới đất dọn dẹp mảnh vụn, vội vàng nói: “Anh A Phúc, để tôi giúp anh.”
“Vậy cậu đi lấy hai cái giỏ trúc lớn tới đây, ngay bên cạnh phòng trực đấy.”
“Được rồi!”
Tạ Phỉ một đường đi vào đình viện, rất nhanh đã tìm được hai cái giỏ trúc, đang muốn nhấc lên, cơ thể đột nhiên không động được.
“Rào rào, rào rào…”
“Ùng ục…”
Âm thanh như tiếng nước sôi truyền đến từ hướng vườn hoa, hơi nước bốn phía dần dày đặc lên, trên da có cảm giác ẩm ướt sền sệt, giống như bị rắn độc lạnh lẽo bò qua.
Cùng lúc đó, một lực hút cực mạnh lôi Tạ Phỉ về hướng vườn hoa.
Hắn muốn kêu cứu, nhưng không há được miệng.
Hắn muốn giãy giụa, tay chân cũng mất đi khống chế.
Khác hẳn với tối hôm qua, lúc này Tạ Phỉ cực kì tỉnh táo, chỉ cảm thấy mình giống như rối gỗ bị điều khiển, bị sức mạnh vô hình dẫn dắt về nơi số mệnh không rõ.
Hắn trơ mắt nhìn mình tiến vào vườn hoa, đi tới bên cạnh cái giếng, sau lưng đã sớm đầm đìa mồ hôi lạnh. Ngay lúc Tạ Phỉ đạp một chân lên giếng, đột nhiên dưới chân chấn động, đi đôi với một tiếng vang thật lớn, một cột nước phóng lên cao, hơi nước tản ra dưới ánh mặt trời chiết xạ thành cầu vồng, trong sương mù mơ hồ có thể thấy cột nước nhanh chóng xoay tròn, xuyên thẳng lên tận trời!
“Ầm —— “
Sấm rền gầm thét trên bầu trời, trong khoảnh khắc mây đen che kín.
Cột nước không ngừng cuốn lên cao như thông cả trời đất, hóa thành lớp vảy nửa trong suốt dưới màn trời ảm đạm.
Khoan đã, vảy?
Trong lòng Tạ Phỉ như đánh trống, không dám tin tưởng mắt mình, cái này thật giống như là… Một con rồng? Một con rồng lớn đang bay lên!
Trong lúc sấm chớp rền vang, đường nét của con rồng đó càng ngày càng rõ ràng — thân rồng giãn ra, râu tung bay, đôi mắt uy nghiêm lẳng lặng mắt nhìn xuống Tạ Phỉ.
Một giây kia, Tạ Phỉ mới ý thức được mình nhỏ bé thế nào, chỉ giống như một hạt bụi. Hắn không tự chủ lùi về phía sau, mới phát hiện lại có thể động.
Nhưng hắn còn chưa kịp vui vẻ, đã nghe thấy một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc — con rồng lớn chiếm cứ giữa không trung mở to miệng rồng, lao thẳng xuống!
Khí lạnh chen chúc tới, trong nháy mắt bao vây hắn lại, trong cổ họng Tạ Phỉ tràn ra tiếng rên rỉ yếu ớt, đau nhức giống như lột da gọt xương ăn mòn ý chí của hắn, định quăng hắn vào bóng tối vô tận.
Trong lúc hoảng hốt, Tạ Phỉ mơ hồ nghe sau lưng có ai đang gọi cái gì, nhưng hắn đã không còn sức quay đầu, mi mắt trầm xuống, hoàn toàn ngất đi.
Ý thức giống như u hồn trôi đi, bị nhốt ở trong vực sâu.
Cũng không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc có ánh sáng.
Lúc Tạ Phỉ mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ.
Phòng rất lớn, bày biện hoa lệ, hoàn toàn như hai thế giới với khách sạn nghèo kiết trong ấn tượng của hắn.
Mình đang ở đâu đây?
Tạ Phỉ kinh ngạc ngồi dậy, cố gắng gom góp mảnh vụn trí nhớ.
Mấy giây sau, hắn bỗng nhiên giật mình một cái — vừa rồi, hình như hắn nhìn thấy rồng?
“Cậu tỉnh rồi.”
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng người, Tạ Phỉ theo bản năng quay mặt sang, thấy được một người đàn ông đứng trước cửa sổ nửa mở.
Ánh nắng xế chiều màu cam ngoài cửa sổ đan vào từng tầng mây mờ, đẹp như một bức tranh sơn dầu. Người đang ông trong “tranh” đứng ngược sáng, xuyên qua cõi trần chậm rãi đi về phía hắn.
Mỗi một bước đi của người đàn ông đó, bóng mờ trên người liền rút đi một phần, cho đến khi y hoàn toàn hiện ra dưới đèn, đêm tối đã tan hết.
Ánh đèn ấm áp chiếu lên trên mặt người đàn ông, giống như đặt lên một tầng kính lọc ánh sáng – đó là một khuôn mặt trẻ tuổi lại đẹp trai, Tạ Phỉ từ chưa từng thấy ai đẹp như vậy bao giờ.
Thật ra thì ngũ quan của người đàn ông đó cũng không hoàn mỹ, ánh mắt không lớn, bên một mí bên hai mí, đôi mắt hơi rũ xuống thiếu đi vẻ sống động, mơ hồ lộ ra sự chán đời hờ hững; làn da của y quá mức tái nhợt, màu môi cũng nhạt, nhìn qua không đủ sức khỏe.
Nhưng tất cả khuyết điểm trộn lẫn lại hình thành một loại mị lực đặc biệt, khiến người ta khó mà rời mắt được.
Có thể là vừa mới tỉnh, hoặc có thể bị thịnh thế mỹ nhan ảnh hưởng, đầu óc Tạ Phỉ có chút choáng váng, hắn kinh ngạc nhìn người đàn ông kia đi tới trước giường, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Cậu là ai?”
Tạ Phỉ khẽ nhúc nhích lỗ tai, đàng hoàng báo tên, “Tạ Phỉ.”
Người đàn ông cau mày, giống như không hài lòng lắm, một tay đột nhiên đè lên trên vai Tạ Phỉ, cúi người đến gần.
Tình huống gì đây?!
Hơi thở đàn hương nhàn nhạt mang theo mùi trúc quanh quẩn bốn phía, Tạ Phỉ cảm giác ngón tay hơi lạnh của y vuốt ve lên vị trí giữa cục xương ở cổ họng và xương quai xanh, hơi thở ấm áp phất qua bên cổ hắn… Thậm chí, hắn còn có thể nghe thấy đối phương nhẹ nhàng ngửi, giống như một giây kế tiếp sẽ cắn thủng mạch máu mình.
Tạ Phỉ liên tưởng đến con dơi ngày hôm qua… không phải hắn đã rơi vào ổ quỷ hút máu rồi chứ? Soái ca trước mắt muốn cắn miếng đầu tiên sao?
Suy nghĩ hỗn loạn chợt lóe lên, Tạ Phỉ vội vàng đẩy tay người đàn ông ra, đối phương thuận thế đứng thẳng, chẳng qua là sắc mặt không tốt lắm, giống như đang cố gắng khắc chế tâm trạng mặt trái nào đó.
Hai người không tiếng động đối mặt, đôi mắt của người đàn ông dần dần sâu thẳm, giống như bóng đem vô hạn.
“Lai lịch của cậu?”
Vô hình, suy nghĩ của Tạ Phỉ dừng lại một cái, ánh mắt cũng bắt đầu tan rã, “Tôi…”
Sau khi thốt ra một chữ, hắn bỗng nhiên tỉnh hồn, trong đầu có một suy nghĩ hoang đường — hắn bị thôi miên.
Đó là loại cảm giác không nói rõ được, càng không có cách nào dùng lẽ thường giải thích, nhưng Tạ Phỉ rất chắc chắn.
“Thành phố Hoài An, tôi đến từ Hoài An.”
Sống lưng Tạ Phỉ phát lạnh, nhưng cố gắng giữ trấn định, dựa theo thiết lập của nguyên chủ mà trả lời. Trên thực tế muốn điều tra hắn rất đơn giản, nói dối không có ý nghĩa, còn phải gánh vác nguy hiểm khi bị đối phương phát hiện hắn không bị thôi miên.
Hơn nữa, bí mật thật sự mà hắn muốn giấu giếm chỉ có “xuyên sách”.
“Cụ thể chút nữa.” Người đàn ông ra lệnh: “Nói xem tại sao cậu phải tới khách sạn?”
“Tôi là cô nhi, từ nhỏ lớn lên ở viện mồ côi.” Tạ Phỉ men theo trí nhớ của nguyên chủ, mặt không thay đổi kể chuyện: “Năm ngoái, cha mẹ ruột tìm được tôi, đón tôi về nhà...”
Ở trong tiểu thuyết, nguyên chủ có thể nói vừa ngu xuẩn vừa ác độc.
Nhưng Tạ Phỉ thừa kế trí nhớ của nguyên chủ lại rất rõ ràng, cho dù là nguyên chủ cố ý làm bậy, hay là cha mẹ thiên vị khác thường, hay là thái độ ghét bỏ và bạo lực của người bên cạnh, đều khiến nguyên chủ sợ hãi và không biết làm sao. Cho dù làm thiếu gia nhà giàu danh chính ngôn thuận, nhưng nguyên chủ vẫn không thể dung nhập vào gia đình hắn, trừ uất ức và không cam lòng, dĩ nhiên cũng có đố kỵ.
Nguyên chủ từ khi có trí nhớ về cuộc sống ở viện mồ côi, cuộc sống đã dạy hắn thứ mình mong muốn hay yêu thích, đều phải dùng sức tranh giành, nhưng khi thủ đoạn của hắn vừa thô bạo lại tồi tệ trong hoàn cảnh mới, ngược lại càng kiến tình cảnh của mình xấu đi.
Hắn bỗng nhiên lấy được, lại bỗng nhiên mất đi, tâm tính dần dần mất thăng bằng.
Mấy tháng trước, nguyên chủ xảy ra tranh chấp với nhân vật chính, dưới sự giận dữ lần đầu tiên xuống tay, khiến nhân vật chính gãy tay phải, không thể tham gia kì thi đại học sắp tới.
Sau đó, nguyên chủ liền bị cha mẹ giận dữ đuổi ra khỏi nhà.
“Lúc ấy tôi không có chỗ để đi, đang loạn hoảng ở trên đường, kết quả bất ngờ bị vật từ trên trời rớt xuống đập vỡ đầu, hôn mê hơn hai tháng…”
Thật ra thì không tính là bất ngờ.
Trong sách miêu tả lúc nhân vật chính bị đánh thì bụng đột nhiên đau đớn, giống như có một luồng khí xông thẳng lên trong người, vì vậy mới không có sức phản kháng. Mặc dù trong truyện không viết rõ, nhưng Tạ Phỉ đã đọc văn án trước, biết lúc này nhân vật chính đã thức tỉnh huyết mạch cẩm lý, là ma lực của huyết mạch khiến nguyên chủ gặp nạn.
“Sau khi tôi tỉnh lại ở trung tâm an dưỡng, cho đến khi bình phục cũng không gặp được người nhà, đúng lúc tôi cũng không muốn thấy bọn họ, vì vậy tôi len lén rời đi, đi tới thôn Tịch Ninh.” Từ đầu đến cuối Tạ Phỉ vẫn giữ ánh mắt trống rỗng, giọng điệu cũng không phập phồng chút nào: “Lúc ấy tôi không có tiền, vừa vặn khách sạn thuê người, cho nên tới xin việc.”
Nói xong câu sau cùng, Tạ Phỉ rõ ràng cảm giác được sức mạnh trói buộc mình biến mất, hơn phân nửa là người đàn ông kia giải trừ thôi miên. Hắn chỉ làm như không phát hiện ra, tự nhiên nháy mắt mấy cái, sau đó ánh mắt khôi phục tiêu cự.
Hắn không biết vừa kết thúc thôi miên nên có phản ứng gì, dứt khoát giữ yên lặng, lại không khỏi lo lắng có thể lừa gạt đối phương được không.
Người đàn ông kia cũng không nghi ngờ, chỉ là vẻ mặt có chút thất vọng, sau một lát mới hỏi: “…Còn đau không?”
Tạ Phỉ ngẩn ngơ, không hiểu đối phương chỉ cái gì.
Người đàn ông không nhịn được chỉ đầu, “Vết thương còn đau không?”
Tạ Phỉ lại nghe ra chút quan tâm trong đó, thấy đối phương có vẻ như không có ác ý, hắn trả lại một nụ cười: “Đã ổn rồi.”
“Ờ.”
Không khí lại an tĩnh lần nữa, Tạ Phỉ chậm chạp không đợi được câu nói tiếp theo, liền muốn dò xét tình huống trước mắt, vì vậy lấy dũng khí nói: “Ờm… Xin hỏi anh là ai?”
Tay hoa lan chỉ: