Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Phỉ đẩy xe ba gác vào cửa rào tre, hắn vừa tiễn xong hai vị khách, thuận tiện ra chợ mua chút đồ.
Cất xe xong, Tạ Phỉ đang muốn dỡ hàng hóa trên xe xuống, một con sóc chuột đã nhào tới, phóng lên bả vai hắn.
Nghe sóc chuột kêu "chít chít" không ngừng, Tạ Phỉ nghiêng đầu hỏi nó: "Mày ngửi thấy tao mua quả hạch sao?"
Cũng không biết sóc chuột có nghe hiểu hay không, nó xoay người dùng cái đuôi phất nhẹ qua cổ Tạ Phỉ, khiến Tạ Phỉ buồn cười: "Mày là một con sóc, lại học quyến rũ người ta, được rồi, chờ tao dọn dẹp một chút rồi sẽ cho mày ăn."
Sóc chuột quay đầu "vèo" một cái, lập tức ngồi dậy chắp tay, ngay sau đó nhảy xuống đất, chui vào bụi hoa như một làn khói.
"Đúng là nhóc con lanh lợi." Tạ Phỉ không nhịn được lầm bầm, thầm nói gần đây đám động vật nhỏ hay tới khách tới sạn không yêu hóa thì cũng sắp thành tinh.
"Chỗ nào có càng nhiều linh khí, động vật càng có nhiều linh tính." A Phúc từ trong đại sảnh đi ra, vừa vặn nghe thấy câu nói kia của Tạ Phỉ, "Gần đây thôn dân cũng không dám lên núi, nghe nói có một bầy khỉ mới tới, thấy người liền chặn lại đòi ăn đòi uống, không cho sẽ không thả đi, hơn nữa còn trộm sờ mông phụ nữ."
"Nhưng lúc tôi lên núi gặp mấy con khỉ đó, chúng rất ngoan mà, còn cho tôi trái cây nữa."
"Vậy có thể đám khỉ đó có linh tính, đương nhiên có thể nhìn ra ông chủ khác những phàm phu tục tử khác."
Tạ Phỉ vĩnh viễn bội phục năng lực chuyển vào như gió của A Phúc, hắn dừng một chút nói: "Nếu có khỉ tới, vậy sẽ còn có những động vật khác không, ví dụ như thú dữ, hổ sói gì đó... A đúng rồi! Trong tư liệu nói trước kia trong núi còn có gấu trúc qua lại, lần tới tôi vào núi có thể gặp được một con không nhỉ?"
Ánh mắt A Phúc lóe lên vi diệu, vội vã xốc hai túi gạo trên xe lên, "Ờm, tôi dỡ hàng giúp ông chủ!"
Tạ Phỉ đang còn muốn nói thêm gì đó, bỗng nhiên cảm giác một trận gió thổi tới từ sau gáy, tiếp đó đã bị vỗ.
Hắn quay đầu theo bản năng, chỉ thấy Úc Ly cầm một tập hồ sơ trên tay, vẻ mặt không thèm che giấu đắc ý, "Cho cậu."
Tạ Phỉ tò mò nhận lấy, lấy tài liệu bên trong ra xem từng cái, càng đọc vẻ mặt càng kì quái.
"Tôi có chút khó hiểu." Tạ Phỉ ngước mắt nhìn Úc Ly: "Phía trên này nói là, năm đó người đưa tôi đến viện mồ côi, viết hồ sơ thân phận giống một y tá trực lúc Viên, ặc... Tạ phu nhân sinh ra tôi như đúc?"
Úc Ly mất tự nhiên gật đầu.
"Cho nên, hai người đó là một người?"
"Dĩ nhiên."
"Sau đó y tá kia, là em gái mẹ ruột Tạ Nghiêu, cũng chính là dì của Tạ Nghiêu?"
"Không sai."
"..."
Tạ Phỉ kinh hãi!
Có cần cẩu huyết như vậy hay không, đúng là "ly miêu tráo Thái tử" mà!
Thật ra thì trên tài liệu cũng không có chứng cứ xác thực là cố ý đổi con, nhưng tất cả đều có dấu vết để lại.
Đơn giản mà nói, mẹ Tạ Nghiêu chưa chồng đã chửa, lúc mang thai mắc bệnh trầm cảm, lúc sinh mất quá nhiều máu mà chết. Mà con của cô ta thì tráo đổi thân phận với nguyên chủ, không bao lâu, nguyên chủ không cha không mẹ liền bị một y tá bệnh viện đưa cho viện mồ côi, mà y tá kia vừa vặn là dì của Tạ Nghiêu.
"Anh đi Hoài An điều tra?" Tạ Phỉ hỏi.
Úc Ly hừ lạnh một tiếng, "Không phải bọn họ hất bát nước bẩn lên người cậu sao? Có những chứng cứ này, cho dù con cá kia có tẩy trắng như thế nào, mọi người cũng không tiếp nhận được hành vi đổi con có dự mưu nữa."
"...Cảm ơn." Tạ Phỉ cảm kích, đồng thời cũng có chút lo lắng, nếu Úc Ly điều tra viện mồ côi, chẳng lẽ không phát hiện nguyên chủ và hắn có khác biệt rất lớn sao?
Hắn tỉnh bơ quan sát Úc Ly, thấy đối phương chỉ lo đắc ý, cũng không có ý gì là nghi ngờ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mặc kệ Úc Ly không phát hiện thật, hay là từ mục đích nào đó mà cố gắng không nhắc tới, Tạ Phỉ cũng định giả bộ ngu đến cùng.
"Ca có kế hoạch gì không?"
"Cái này còn cần kế hoạch gì nữa? Không phải là trước tiên tìm người thả ra dự đoán giống thật mà là giả, tiếp đó sắp xếp thủy quân xào nhiệt độ lên, lại chờ đoàn đội của đối phương ngồi không yên, liền có thể ném ra chứng cứ mang tính quyết định." Úc Ly nói liền một mạch không dừng, thấy Tạ Phỉ lộ ra vẻ khiếp sợ, y không được tự nhiên ho khan: "Dĩ nhiên, tôi vẫn khinh thường loại mánh khóe mưu ma chước quỷ này, giao cho đoàn đội làm là được, nhưng phải biết tính toán trước, hiểu không?"
Tạ Phỉ hiểu thì hiểu, chẳng qua là không ngờ Úc Ly còn có nhiều tính toán như vậy, đối phương luôn mang dáng vẻ bị hắn tính kế, có lẽ chỉ là cam nguyện bị hắn tính kế thôi.
Lúc này, một tiếng chuông chói tai vang lên, đến từ điện thoại của Úc Ly.
Y không nhịn được bắt máy, cũng không biết bên kia nói cái gì, đột nhiên có chút hả hê cười một tiếng, "Tôi biết rồi, lát nữa sẽ đi thăm anh ta."
Cúp điện thoại, Úc Ly trực tiếp đi ra ngoài cửa, chưa được mấy bước lại dừng lại, xoay người dặn dò: "Cậu chuẩn bị livestream nhanh lên chút, lúc đó phối hợp đưa cả chứng cứ lên."
Tạ Phỉ ngơ ngác gật đầu, lại nghe Úc Ly hỏi: "Cậu có muốn đi với tôi không?"
"Đi chỗ nào?"
"Lục Hi Bình nằm viện, đi bệnh viện."
Tạ Phỉ suy nghĩ: "Thôi, tôi mới chỉ gặp anh ta có một lần, không tiện đi thăm lắm."
Úc Ly cười một tiếng trào phúng: "Ai bảo cậu đi thăm anh ta, tôi dẫn cậu đi xem náo nhiệt."
Trên đường, Tạ Phỉ biết được người vừa gọi điện thoại tới là người đại diện của Úc Ly, đối phương nói bởi vì vai phải của Lục Hi Bình bị thương nhiễm trùng nằm viện, bệnh tình vẫn không thấy tốt hơn, thấy rằng Úc Ly từng có hai lần hợp tác với Lục Hi Bình, liền nhắc nhở Úc Ly sắp xếp thời gian qua thăm một chút.
"Tôi đã sớm bảo anh ta cẩn thận đào hoa mà." Úc Ly lái xe, nói bằng giọng mỉa mai.
Tạ Phỉ nhớ lại tiệc tối ngày đó, hình như Úc Ly đã từng nói như vậy, "Tôi cho rằng anh chỉ dọa anh ta thôi."
"Tôi có ngây thơ như vậy sao?"
Tôi cảm thấy có.
Dĩ nhiên Tạ Phỉ sẽ không nói thật, hỏi: "Lần này anh ta nằm viện, chẳng lẽ là đóa hoa đào mà anh nói làm hại?
"Lúc đó tôi nhìn cái tướng xui xẻo của anh ta, biết rằng trong ngày sẽ gặp nạn, hơn nữa sẽ có đau khổ da thịt." Úc Ly dừng ở ngã tư đường, quay đầu nhìn Tạ Phỉ: "Tính toán thời gian cũng không khác lắm."
"Sẽ rất nghiêm trọng sao?" Tạ Phỉ có chút lo lắng.
"Vậy phải xem mới biết được."
Lục Hi Bình nằm ở bệnh viện nhân dân số một thành phố Nam Sơn, lái xe cũng phải mất hơn một giờ, kết quả đến thành phố mà Úc Ly chả vội vã tí nào, còn nói muốn mời Tạ Phỉ ăn kem.
"Kem táo của quán kia miễn cưỡng có thể nuốt được, cậu đi mua hai phần về đây." Úc Ly trực tiếp ném điện thoại cho hắn, "Mật khẩu mở khóa và mật khẩu thẻ đều là sinh nhật tôi."
"Không phải sinh nhật anh là giả sao?"
Úc Ly rất khả nghi ngừng một lát, cố tự trấn định nói: " tháng ."
Tạ Phỉ vểnh môi cười, cố ý nói: "Hóa ra cùng ngày với tôi, chúng ta thật là có duyên." Thấy bên tai Úc Ly ửng đỏ, hắn dừng lại đúng lúc, đẩy cửa ra nhảy xuống xe.
Tháng đã hơi lạnh, bây giờ Tạ Phỉ không có hứng thú ăn kem, vì vậy chỉ mua một ly.
Sau khi lên xe Úc Ly liền có chút mất hứng, "Cậu không muốn ăn à."
Tạ Phỉ khó hiểu đọc được ra vẻ tủi thân "Tôi kim cương biến hình ngầu như vậy tại sao cậu lại không thích", nhỏ giọng nói: "Nếu không anh cho tôi nếm một miếng?"
Úc Ly trực tiếp đưa kem cho hắn: "Cậu ăn trước, còn dư lại cho tôi."
Tạ Phỉ nhìn chằm chằm cái thìa duy nhất cắm trong ly kem, rơi vào khổ não, nếu hắn dùng, có phải lại có thêm tội "nói năng tùy tiện" nữa không?
Nhưng mà không có.
Úc Ly hoàn toàn không ngại, hoặc là nói căn bản không chú ý tới chuyện hôn môi gián tiếp này, hai người ở trong xe ăn sạch kem rồi mới lái đến một bệnh viện trong thành phố.
Sau khi xuống xe, Tạ Phỉ thấy ven đường có cửa hàng bán hoa tươi và trái cây, liền hỏi: "Chúng ta tay không thăm bệnh không tốt lắm, có cần mua chút đồ không?"
"Có cái gì mà phải mua, tới gặp anh ta đã quá nể mặt rồi." Tuy nói như vậy, nhưng Úc Ly vẫn thả chậm bước chân lại.
Lúc hai người từ trong thang máy đi ra, trên tay Úc Ly chỉ có mũ, kính râm và khẩu trang, Tạ Phỉ thì xách bao lớn bao nhỏ, nhìn qua giống như địa chủ và đứa ở trong xã hội cũ.
Tầng này đều là phòng bệnh tư nhân, không nhiều người, trên hành lang rất yên tĩnh.
Một y tá bê khay từ một phòng bệnh phía cuối đi ra, sau khi thấy Úc Ly rõ ràng có chút hưng phấn, nhưng biểu hiện rất có kinh nghiệm nghề nghiệp: "Chào các anh, các anh đến thăm Lục tiên sinh nhỉ, anh ta vừa mới cắt bỏ mô hoại tử xong."
Úc Ly gật đầu một cái, trực tiếp đi về phía trước, Tạ Phỉ cũng đuổi sát theo.
Vừa vào cửa, chỉ thấy Lục Hi Bình suy yếu dựa ở đầu giường, sắc mặt tái nhợt hít thở nhẹ, trên trán toàn mồ hôi lạnh. Dường như anh ta chú ý có người đến, chuyển mắt ra cửa nhìn một lát, vừa mới nhếch mép muốn nói chuyện, lại đột nhiên đổi sắc mặt, hít vào một hơi.
"Người nhà anh đâu?" Úc Ly lạnh nhạt nói, không có chút đồng tình nào cả, "Yên tâm để anh nằm viện một mình?"
"Không để cho trong nhà biết, tránh để các cụ bận tâm." Lục Hi Bình uể oải nói: "Thật khó nhỉ, cậu lại chịu tới thăm tôi." Anh ta hơi nghiêng đầu, hất cằm với Tạ Phỉ: "Hi, người bạn nhỏ, lại gặp rồi."
Còn không chờ Tạ Phỉ trả lời, Úc Ly lại hỏi: "Sao anh bị thương?"
Lục Hi Bình chỉ qua loa lấy lệ cười cười, không có ý muốn trả lời.
Úc Ly nhướng mày, tự ý tìm cái ghế ngồi xuống, "Anh không nói, tôi giúp anh nói vậy. Ngày thứ nhất, vết thương của anh chỉ hơi sưng đỏ ngứa ngáy; ngày thứ hai, nó bắt đầu thối rữa hóa mủ; ngày thứ ba, anh sẽ cảm thấy choáng đầu, mất sức, tức ngực." Thấy vẻ mặt Lục Hi Bình kinh ngạc, Úc Ly cong môi, "Hôm nay hẳn là ngày thứ tư, thị giác, khứu giác cùng thính giác của anh đã bị ảnh hưởng với các mức độ khác nhau."
Trên mặt Lục Hi Bình không còn nụ cười nhẹ nhàng nữa, giọng nói gần như chất vấn: "Làm sao cậu biết? Cậu hỏi bác sĩ?"
"Trong lòng anh hiểu rõ, bác sĩ cũng không rõ như tôi." Úc Ly tiện tay lấy một quả cam từ giỏ trái cây ra, vừa bóc vỏ vừa nói: "Ngay cả nguyên nhân vết thương trên vai anh bọn họ còn không nghiên cứu ra được, anh nói với bọn họ thế nào? Mèo cào? Chó cắn?"
"Tôi..."
"Ăn không?"
Lục Hi Bình mơ hồ nhìn thấy Úc Ly đưa ra thứ gì đó, theo bản năng cự tuyệt: "Không ăn."
"Mắt anh không tốt à? Tôi đang hỏi anh sao?" Úc Ly nói xong lại gật đầu một cái: "Đúng là bây giờ mắt anh không tốt lắm."
Lục Hi Bình: "..."
Tạ Phỉ vẫn đứng ở mép giường giả bộ người vô hình, bị gọi thì chạy tới ngồi xuống bên cạnh Úc Ly, nhận lấy quả cam đối phương tự tay bóc, giương lỗ tai tiếp tục nghe lén, liền nghe thấy Lục Hi Bình thẹn quá thành giận quát lên: "Úc Ly!"
"Không cần lớn tiếng như vậy, tôi đâu có điếc." Úc Ly không kiên liếc anh ta một cái, "Đừng lấy mình đo người."
Lục Hi Bình: "..."
Thấy Lục Hi Bình bắt đầu run run, cũng không biết là đau hay là tức, Úc Ly mới không nhanh không chậm nói: "Tôi đã sớm nhắc nhở anh phải cẩn thận hoa đào, nhưng anh lại không tin."
Sắc mặt Lục Hi Bình biến đỏi: "Cậu có ý gì?"
"Chẳng lẽ vết thương của anh không phải bị tình nhân cắn sao?" Úc Ly cười nhạt: "Lục Hi Bình, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang, không nghĩ tới ngay cả người bên cạnh mà anh cũng không buông tha, hơn nữa, anh đổi sang thích đàn ông từ lúc nào vậy?"
Đầu óc Lục Hi Bình vang lên một tiếng "ong", "Cậu biết chuyện tôi và hắn?!"
Úc Ly không lên tiếng, trong mắt lộ ra vẻ chê bai.
Kinh ngạc trong mắt Lục Hi Bình mãi mà không lùi, trong lòng thoáng qua rất nhiều suy đoán, nhưng từ đầu đến cuối anh ta vẫn không tin kiếp đào hoa: "Ý cậu là, hắn cắn tôi một cái liền bị thương thành như vậy, đùa gì thế?"
"Có phải trò đùa hay không, anh tự hỏi hắn xem."
"Tôi đã gọi điện rồi, không gọi được, vẫn luôn tắt máy."
Úc Ly nhíu mày một cái, vẻ mặt có chút không tốt: "Anh gọi lại, hắn có máy bàn không, gọi máy bàn."
Lục Hi Bình ngẩn ra, đưa tay khó khăn cầm điện thoại lên.
Tạ Phỉ không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của anh ta, trong lòng suy nghĩ là người đàn ông nào hành hạ Lục Hi Bình thành như vậy? Nhìn thái độ của Úc Ly, rất có thể đối phương không phải con người bình thường.
Hắn đang muốn len lén hỏi một chút, liền nghe thấy giọng Lục Hi Bình có vẻ hơi vội vàng: "Tôi tìm Ngu Cẩm Thành!"
Lại là Ngu Cẩm Thành?! Tạ Phỉ ngơ ngẩn, đột nhiên nghĩ đến ngày đó Úc Ly đến tiệc sinh nhật của Yến Lai bất thường, chẳng lẽ chính là vì Ngu Cẩm Thành?
Hắn lặng lẽ xích lại gần Úc Ly, đối phương lại giống như có cảm giác quay mặt sang, im lặng lắc đầu một cái.
Tạ Phỉ nheo mắt, hắn rất ít thấy Úc Ly nghiêm túc như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn đầy bụng nghi ngờ chuyển hướng sang Lục Hi Bình, nhưng kinh ngạc phát hiện cái tay cầm điện thoại của đối phương đang phát run, sắc mặt vốn đã tái nhợt lại gần như trong suốt, đôi mắt tràn đầy sợ hãi và không thể tin.
Đột nhiên đầu ngón tay Lục Hi Bình buông lỏng một chút, điện thoại lăn xuống giường.
"Chết..." Lục Hi Bình giống như bị rút hồn phách đi, ngây ngốc nói.
"Cái gì chết?" Tạ Phỉ theo bản năng tiếp lời.
"Ngu Cẩm Thành, Ngu Cẩm Thành đã chết."
Sống lưng Tạ Phỉ run lên: "Làm sao đột nhiên lại —"
"Không, không phải đột nhiên!" Lục Hi Bình nhức đầu như sắp nứt, giống như có một cái giũa đang dùng sức cưa đầu anh ta ra vậy, thậm chí còn đau đớn hơn vết thương trên vai. Lượng tin của cuộc điện thoại kia quá lớn, khiến suy nghĩ của anh ta đảo lộn đến nát bấy, ngay cả nói chuyện cũng không mạch lạc: "Bạn hắn, nhận điện thoại là bạn hắn, nói thứ ba hắn gặp tai nạn giao thông, xe bus lao xuống cầu, người cả xe đều chết chìm, thi thể hôm qua mới được vớt lên, nhưng rõ ràng thứ tư hắn còn ở cùng tôi!"
Da đầu Tạ Phỉ tê rần, nhớ lại bản tin hôm đó Yến Lai cho hắn xem, chẳng lẽ lúc bọn họ thấy Ngu Cẩm Thành, đối phương đã chết rồi?
Còn chưa kịp ngẫm nghĩ, hắn lại nghe Lục Hi Bình hỏi: "Tôi gặp quỷ?"
"Không phải quỷ." Úc Ly khẽ thở dài, đứng dậy đi tới mép giường, đưa mắt nhìn xuống người đang thất hồn lạc phách: "Là yêu, thức tỉnh huyết mạch bán yêu."
"Cái, cái gì?"
"Bướm âm dương."
- ----
() Bướm âm dương: Là một loại bướm quý, trong triệu con mới phát hiện được con. Màu sắc hình dáng hai cánh của nó không giống nhau, bên trái là cánh cái, bên phải là cánh đực, cái đực lẫn lộn. Hiện tui chưa tìm được tên khoa học của nó, (cũng chả biết dịch bướm âm dương vậy đúng chưa...).
Không biết mọi người có để ý chương trước có một chi tiết nói Ngu Cẩm Thành là người song tính, sau đó đã phẫu thuật không.