Bảo Chủ! Thỉnh Buông Ta (Nương Tử Đi Trước Đất Nước Đi Sau)

chương 20

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn một bụng cuồng nộ, cũng chưa có ai làm hắn như vậy thành công tức giận.

Mặc kệ ánh mắt khúm núm cùng soi mói của người hầu trong Nạp phủ, đem nữ nhân trong lòng đơn giản cuốn trong một lớp chăn mỏng mà hướng về phòng mình.

Hắn cũng không để ý thấy sau vách, gương mặt ghen tuông đến méo mó của Lục Trúc Nhi hiện tại thế nào khó coi đi.

Nạp bảo chủ cư nhiên bài xích thân thể của ả? Cái này vẫn là thứ làm Lục Trúc Nhi căn bản khó chấp nhận cùng bất lực!

Không phải người này vô cùng phóng khoáng trong chuyện chăn gối hay sao?

Chỉ cần là nữ nhân xinh đẹp cùng đầy đặn, một đêm thăng hoa cùng hắn chính là thiên đường, còn chưa kể tới bảo chủ này xưa nay luôn hào phóng, vung tay rất thoải mái, giống như vàng bạc đều không phải vấn đề đi.

Nhưng không ngờ lại là đi tham luyến thân thể con tiện nhân kia sao?

Khoan đã không phải đó chính là con nha đầu Phùng Phùng sao? Ngày trước chính là hầu cận của ả?

Đúng là tưởng quyến rũ được bảo chủ một bước thành phượng hoàng? Đúng là tiện nhân ngu ngốc! Xem ả thế nào dạy dỗ đi.

Chỉ là hiện tại chỉ có thể ở nơi này lén giận dữ mà nghiến răng thôi.

......

Nạp Dương đem thân thể run rẩy trong lòng không chút nhẹ nhàng mà ném lên giường.

Phùng Phùng bị dọa bất ngờ, cái đầu nhỏ bị va chạm mạnh vào thành giường khiến nàng đau tới co rúm.

Phùng Phùng đem ánh mắt mơ hồ nhìn bảo chủ. Chỉ là nàng không biết Nạp Dương hiện tại chính là nhìn biểu cảm của nàng liền thấy chán ghét cùng khinh miệt.

Hắn còn chưa rời phủ đến hai ngày liền đã leo lên giường nam nhân khác hay sao?

Nhanh chóng đem lớp chăn mỏng trên người nàng ném qua một bên, thân thể nàng không có thứ gì che đậy vì xấu hổ mà nổi lên một hồi hồng hào.

Phùng Phùng giống như bừng tỉnh điều gì đó, nàng đang có mang! Hơn nữa bảo chủ chưa có biết a, nếu như hắn quá hung hãn chẳng phải đem nàng trực tiếp giết đi?

Nhớ tới thứ bé nhỏ trong bụng hiện tại chưa có đủ hình hài nhưng bản năng làm mẹ trong lòng nàng trỗi dậy mạnh mẽ.

Nàng cực kỳ khẩn trương nhi a nhi a với hắn, nhưng Nạp Dương hiện tại, bất cứ thứ gì cũng không có khả năng cản trở ham muốn của hắn.

Phùng Phùng tái mét, nhìn Nạp Dương bên trên giống như mãnh thú mà lao tới, ngoại trừ điên cuồng cùng tức giận tuyệt nhiên không có nửa điểm ôn nhu.

"Kỹ nữ, mới như vậy đã muốn rồi sao"

Hắn đem tiết khố chính mình cởi bỏ, thân thể cường tráng cùng khỏe mạnh nhưng là trong mắt nàng hắn không khác gì một hung thần bạo chúa.

Nạp Dương lao tới đè lên thân thể nàng, thân hình nhỏ bé gầy gò bên dưới cực kỳ bài xích hắn.

Không có màn dạo đầu cũng không có nửa điểm dịu dàng, Nạp Dương cứ như vậy đem nam căn bành trướng thô bạo nhồi vào khẩu huyệt khô khốc.

Phùng Phùng tựa như bị điểm chỉ, thân thể càng tê dại, bàn tay gầy gò vô lực đấm lên lưng hắn từng cái đầy tuyệt vọng, nàng không muốn!

Thân thể giãy dụa điên cuồng.

"Kỹ nữ, làm sao, chẳng phải thèm khát đàn ông đến vậy sao, ta vừa rời đi đã nhanh chóng leo lên giường cùng đàn ông khác, nhìn xem cơ thể này thực bẩn thỉu"

Nói rồi hắn liền đem bàn tay thô bạo bóp xuống bên ngực đầy dấu hôn của Nạp Y Uy cơ hồ muốn đem tất cả dấu vết kia xóa đi.

Nàng bị hắn làm đau tới độ khóc ngất, từng tiếng kêu đau đớn truyền tới tai hắn cơ hồ lại thành tiếng rên rỉ đủ dâm mị.

Nàng muốn thét lên, nàng muốn giải thích, muốn nói với hắn nàng không có, muốn nói với hắn rằng đừng giết con của nàng, muốn hắn đừng làm tiểu hài tử trong bụng nàng đau!

Nhưng mà căn bản nàng là một người câm, ngoài trừ kêu lên những lời vô nghĩa thì hoàn toàn không có cách nào phát ra tiếng nói.

"A...."

"Ngươi không chuyên tâm? Nào đừng nhìn ta với ánh mắt như thế, ánh mắt cầu ta chà đạp ngươi sao, đúng là trời sinh loài hạ đẳng, ta còn chưa chơi chán, nhanh như vậy đã muốn tìm người thác loạn"

"Sao ta so với đệ đệ ta ai mạnh hơn, một mình ta chưa đủ đáp ứng nhu cầu của ngươi hay sao, mở mắt ra, nhìn xem hiện tại là ai đang làm ngươi, ghi nhớ xem ai mới là chủ nhân của ngươi"

"Cắn môi sao, rên rỉ cho ta nghe xem ngươi trên giường nam nhân như thế nào dâm loạn, còn khóc sao, cầu ta mạnh hơn nữa hay sao. Ngươi thật bẩn thỉu"

"Kỹ nữ này, nhìn xem ai hiện tại khai mở tiểu cúc của ngươi, hiện tại biết cầu xin ta rồi sao? Không phải ta đang làm người rất thỏa mãn hay sao, khóc cái gì"

Hắn điên cuồng đâm chiếm, một lần so với một lần đâm vào đều tựa như mạnh mẽ muốn đoạt hồn nàng.

Thân thể theo từng nhịp hắn đâm xuống đều giật nảy lên, hoàn toàn chỉ có đau đớn. Mà Phùng Phùng sớm không còn hơi sức mà giãy dụa, chỉ có đôi mắt như cũ mở to nhìn lên, bộ dạng si ngốc.

.....

Hắn cứ như vậy giống như mãnh thú một ngày một đêm chà đạp nàng.

Đợi tới lúc Nạp Dương buông tha Phùng Phùng thì cũng không biết nàng đã lần thứ bao nhiêu bị hắn dày vò tới bất tỉnh.

Thân thể gày gò co rúm lại thành một đoàn, nàng nằm im giống như một cái xác chết, hai tay buông thõng trên giường, mà hai bắp chân cũng vô lực không động đậy.

Tóc nàng tán loạn trên giường lớn, cả thân thể thảm thương không nỡ nhìn, Nạp Dương tựa như phát điên dày vò nàng không chút lưu tình.

Trên ngực dày đặc xanh tím cùng chồng chéo các vết thương, hắn muốn nàng ở khắp nơi trong căn phòng này. Hiện tại một đoạn thừng vẫn còn như cũ trói gô tay nàng vào thành giường.

Hắn ngay sau đó buông tha nàng đã nhanh chóng bỏ đi, cũng không nhìn qua nữ nhân dưới thân sớm chỉ còn nửa cái mạng, từ bên mé đùi một trận máu chảy ra thấm xuống ga giường trắng tựa như một đóa hoa chói mắt nở rộ.

Bụng Phùng Phùng quặn lên từng cơn đau thắt kinh người, mắt nàng hiện tại vẫn mở to, đầu óc vẫn cảm nhận được từng đoạn máu đang chậm rãi từ trên đùi chảy xuống, nhưng là không cách nào cầu cứu ai.

Con của nàng vẫn đang khỏe mạnh chứ?

Máu tươi vẫn như cũ từ cả tiểu huyệt cùng cúc đạo chảy ra cùng với dịch trắng. Hiện tại nàng phải hay không sắp chết đi?

Ai đó cứu con của nàng với...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio