Sắc mặt Hân Vũ cứng đờ, kích động lớn tiếng hỏi hắn: ‘Ngươi làm gì với bọn họ rồi, vì sao ngươi dụng hình với bọn họ? Ngươi là một ác ma, ác ma, bọn họ làm gì sai, vì sao ngươi phải đối với bọn họ như vậy?"
"Sai là sai ở chỗ chủ tử của bọn chúng là ngươi, là ngươi hại bọn chúng chịu hình phạt, ta đã cảnh cáo ngươi từ trước, đừng có tìm cách trốn, cũng đừng thử độ kiên nhẫn của ta, chính là ngươi rất giỏi tất cả đều làm được, vậy cũng đừng trách ta lòng dạ ác độc!" Hai mắt vằn đỏ nhìn khuôn mặt lo lắng của nàng, vì sao nàng lại đi lo lắng cho những người không hề liên quan đến mình, thậm chí vì những người đó, tình nguyện liều chết trở về.
Sắc mặt Hân Vũ càng lúc càng khó coi, hắn nói không sai, đích thật là nàng hại bọn họ, là nàng ích kỷ, Hình Ngạo Thiên ôm hông của nàng, xoay người đi ra ngoài, hắn đột nhiên rất không muốn cho nàng nhìn thấy đám nô tài hèn mọn này, lại càng không muốn nhìn bộ dạng nàng khóc vì người khác.
"Ngươi buông ra, ngươi muốn dẫn ta đi đâu, ta muốn thấy Hòa Thái, ngươi để cho ta gặp bọn họ, ta muốn gặp bọn họ..." Hân Vũ vừa đánh vừa kêu gào, nhưng Hình Ngạo Thiên giống như không nghe thấy nàng nói, tiếp tục đi về phía trước, rời khỏi đó rất nhanh.
Trong địa lao hắc ám, ánh trăng âm u xuyên qua song cửa sổ chiếu lên trên mặt đất, ánh lên xích sắn khoa hai chân Hân Vũ, hai ta cũng bị khóa trái ở sau lưng, dảng vẻ đau đớn đáng thương.
Trong sự yên tĩnh thâm trầm, gió lạnh từng trận điên cuồng quét qua bầu trời đêm. giữa bóng đêm tràn ngập, khi Hình Ngạo Thiên mang nàng khỏi đại lao, đã nhốt nàng ở trong địa lao âm lãnh này, nhìn ra được, nơi này là một chỗ rất đặc biết, hẳn là nơi mà hắn thường nói là mật thất, chẳng lẽ hắn muốn cầm tù nàng cả đời tại đây sao?
Tiếng cửa đá được mở ra vang lên, Hình Ngạo Thiên vương giả xuất hiện, nhìn thấy nữ nhân bị cột chặt trong nhà tù, không có một tia tuyệt vọng, trái lại còn quật cường phủ kín cả phòng, đi đến trước mặt nàng, nâng cằm của nàng lên hỏi: "Thế nào, thích nơi ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi chứ?"
Hân Vũ coi thường ánh mắt cười nhạo kia, giãy dụa muốn thoát khỏi xích sắt gông xiềng, nhưng xích sắt nặng nề này vô cùng rắn chắc, khiến nàng mất khí lực cả buổi, cũng vô ích như lấy trứng chọi đá, biết rõ kết quả như vậy, những vẫn cố chấp đi thử.
"Vật cưng nhỏ, nó được làm bằng huyền thiết ngàn năm,ngươi cũng đừng uổng khí khí lực nữa, không có chìa khóa trong tay ta, thì tuyệt đối không mở được!" Lạnh lùng liếc nhìn nàng, bên miệng nhếch lên nụ cười đùa cợt, ánh mắt sâu không lường được như ẩn như hiện, giống như đang nghĩ đến trầm lặng suy nghĩ vậy.
"Ngươi muốn xử trí ta thế nào?" Hân Vũ lựa chọn tin lời hắn nói, miệng hỏi ra vấn đề nàng quan tâm nhất lúc này.
"Ta là ai? Ở trong lòng ngươi, ta là một người thế nào?" Đôi mắt đen của hình Ngạo Thiên nhìn không ra chút cảm xúc nào nhìn thẳng nàng, khiến nàng cảm thấy toàn thân như có ngàn vạn con kiến đang cắn đến khó chịu.
Nàng nhìn không thấy hắn đang chơi trò gì, càng không biết trả lời hắn thế nào, ngược lại Hình Ngạo Thiên thấy biểu tình chần chừ của nàng,môi mỏng thở ra một hơi phả trên mặt nàng, ấm áp như tắm gió xuân, nhưng ngữ khí lại lạnh như băng khốc tuyệt —– "nói!"
Tiếng gầm đột nhiên tới khiến Hân Vũ sỡ run một trận, cũng không cần biết nhiều như vậy, một hơi nói ra toàn bộ: "Ngươi là ác ma, bại hoại chỉ biết ức hiếp người ta, ngươi hạn chế tự do sống của ta, ngươi là satan tội ác tày trời, ngươi là một tên dã thú chỉ suy nghĩ bằng nửa thân dưới, ngươi là tên ác bá cưỡng bức dân nữ, ngươi là một tên hôn quân coi mạng người như cỏ rác... Tóm lại, ngươi chính là đại ma đầu tội ác chồng chất không chuyện ác nào là không làm!"