Về cơ bản, sau một hồi tranh cãi, nhóm của Gatrix vẫn phải tự lấy những gì bọn họ muốn. Shazam chỉ đóng vai trò như một người cung cấp thông tin, bởi đó là tất cả những gì ông ta có thể làm.
Đương nhiên, Gatrix có thể nhìn thấy những gợn sóng năng lượng ẩn ẩn hiện hiện bên trong linh hồn Shazam, chứng tỏ con khọm già này còn lâu mới cạn hết dầu, nhưng thôi tạm thời cứ cuốn theo chiều gió cái đã.
Sau khi nhìn lại một lượt bản đồ lập thể do Shazam dùng khói linh hồn vẽ ra, Gatrix gật đầu.
- Còn một điều cuối cùng bọn ta muốn hỏi, đó là về căn phòng này. Tại sao trông nó lại sạch sẽ đến như vậy? Lúc bọn ta đi qua hành lang vào sảnh chính, chúng ta đã thấy rất nhiều bộ xương khô nằm la liệt khắp nơi, cùng với máu khô bám đầy trên tường. Điều này chứng tỏ trận chiến đã lan tới bên trong toà thành, vậy tại sao khu sảnh này chẳng có vết đổ nát nào?
Trong một thoáng, Vera có cảm tưởng Shazam chuẩn bị nổ tung, hiện nguyên hình thành kẻ chủ mưu sau lời nghi vấn của Gatrix. Mắt của họ nhìn chòng chọc vào nhau, cùng với đó là nhiệt độ trong không khí cũng giảm xuống đáng kể! Tuy nhiên thay vì có một trận chiến sớm nổ ra, Shazam lại xìu xuống như quả bóng.
- Ôi thôi... dù sao hai người cũng sẽ sớm đoán ra thôi! Đúng vậy, thế giới tận cùng đó sinh ra là do ta, chính xác hơn là do sự oán hận của ta!
Vera bối rối, không biết nên hiểu câu trả lời này như thế nào thì Gatrix chen ngang.
- Ý ông là khi sử dụng nguyền rủa đó, nó không chỉ tách biệt Shazam ra thành hai dòng thời gian, mà còn có cả những hậu quả khác nữa?
- Đúng vậy! Bản thân ta đã bị chia làm hai phần, một là ta Shazam, một còn lại là những gì tà ác, tăm tối nhất trong lòng của ta. Hắn tự gọi bản thân là Inesta, và cùng với sự xuất hiện của hắn, toà thành này đã chia làm hai giới.
Shazam chỉ tay ra ngoài cửa sổ, chỉ vào bầu trời đỏ rực.
- Đừng nghĩ rằng bầu trời này chỉ rặt một màu đỏ! Thời điểm mà các bạn còn có thể nhìn thấy đường này ta tạm gọi nó là ban ngày, là lúc mà thế giới của ta chiếm chủ đạo bên trong toà thành. Song khi ánh sáng tắt lịm, màn đêm bao trùm, thì lúc đó thế giới của Iniesta sẽ thay thế nơi này.
Shazam nhắm mắt lại, than một hơi.
- Bọn ta đã chiến đấu với nhau rất lâu, để tranh giành quyền kiểm soát thế giới, cũng như tìm kiếm tung tích linh hồn của T"ara. Cả ta và hắn đều cho rằng linh hồn của nàng nằm ở thế giới của người kia, thế nên chúng ta thề bằng mọi giá phải cướp đoạt được hết thế giới của kẻ còn lại. Suy cho cùng, cả hai đều là ta, hành động này chỉ là một cuộc tranh đấu nội tâm xem bên nào thắng thôi!
- Và ông đang thua đúng không? Là do lũ tà giáo đồ can thiệp?
Shazam gật đầu nhẹ, thừa nhận câu hỏi của Gatrix.
- Vậy nên ta mới tự hỏi, không biết lũ tà giáo này đã làm cái gì với Inesta! Nửa còn lại kia của ta bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ hơn hẳn, và đánh mất toàn bộ lý trí. Đến lúc này, ta không còn có thể gọi hắn là một "Shazam" nữa, mà hắn đã trở thành con búp bê của một thứ gì đó còn độc địa hơn. Khi tiến vào thế giới tận cùng, các bạn phải hết sức cẩn thận Inesta, bởi không như ta, Inesta đã nhận được sức mạnh từ tà giáo rồi.
- Thế nhưng ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của bọn ta về căn phòng này!
Shazam nhướn mày.
- Nếu như ta đại diện cho mộng tưởng tốt đẹp nhất của Shazam, còn Inesta là mặt xấu xa tiêu cực của ông ta, thì theo cậu, thế giới nào mới là thế giới chứa những vết thương chiến tranh ấy?
- Ra vậy!
Gatrix gật gù hiểu rõ. Nếu đúng như những gì Shazam nói, thì chính thế giới họ đang đứng đây mới là thế giới "ảo", đại diện cho tưởng tượng cuối cùng của Shazam về toà thành trước khi chiến tranh. Đó là một không gian đẹp đẽ, sáng sủa và hùng vĩ, là niềm tự hào của ông ta. Còn thế giới tận cùng, hay nơi Inesta đang ở... Gatrix nghĩ bọn họ sẽ phải đối đầu với rất nhiều quái vật đây!
- Kể từ khi các bạn bước ra khỏi căn phòng này, các bạn sẽ phải đối mặt với những thứ dơ bẩn đến từ mặt tối của Inesta! Thế nhưng đó còn chưa thấm vào đâu, bởi chúng chỉ là kẻ xâm lược. Một khi ánh sáng lụn tắt, khi hai thế giới đổi vị trí cho nhau, các bạn mới biết cái gì là Địa Ngục chân chính! Ở thời điểm đó, ngay cả căn phòng này cũng sẽ không tồn tại để các bạn trú chân nữa đâu. Vậy nên ta hi vọng hai bạn đã chuẩn bị tinh thần thật tốt cho một trận chiến cực dài!
Đột nhiên Gatrix ngẩng đầu lên hỏi Shazam!
- Vì một người phụ nữ, có đáng không?
Shazam liếc mắt nhìn Gatrix, trong khoé mắt tràn ngập thâm ý. Ông ta nhếch mép cười.
- Phụ nữ là những sinh vật rắc rối, còn đàn ông là những thằng ngu chỉ thích lao đầu vào rắc rối, nếu cậu hiểu ý ta!
Cyrax hứng lấy dòng nước mát lạnh, vỗ lên mặt cho tỉnh ngủ. Lúc này gã đã không còn trần như nhộng nữa, mà mặc được một chiếc quần da may vội vàng, cùng với một chiếc áo khoác da gấu trùm trên lưng. Rất hiển nhiên, gã ta đã vớ được một hai con thú dọc đường để may tạm làm quần áo.
Toàn bộ cánh tay phải của Cyrax, và lan một phần tới nửa ngực phải đang chìm trong một màu đen kịt, tới mức bóng loáng hẳn lên. Đồng thời, bao quanh phần da màu đen đó là một đường viền màu vàng trắng, sáng lấp lánh. Nếu nhìn kỹ, đó không phải là một đường vẽ, mà là vô số những ký tự nhỏ xíu, được khắc cẩn thận lên trên da Cyrax.
Đây là một trong những thần chú đặc trưng của đội thẩm phán, chuyên dùng để phong ấn những tà vật khó lòng giải quyết. Thường thì những sinh vật tà ác khác, nếu như bị một sợi thừng có khắc bài chú này trói lên thì chỉ có nước nằm im như cá chết. Ấy thế mà Cyrax vẫn khoẻ như vâm, chỉ là không thể sử dụng đấu khí được nữa.
Sở dĩ Jane trợn tròn mắt khi thấy Cyrax vẫn chạy nhảy như bay được, là bởi chính cô hiểu rõ hơn ai hết uy lực của thần chú này. Trong đội thẩm phán, họ cũng chia ra nhiều cấp độ thần chú để ứng đối trong các tình huống khác nhau. Điều này là dễ hiểu, bởi những thần chú cao cấp tuy uy lực mạnh song cũng đặt một gánh nặng rất lớn lên người thi pháp.
Thứ thần chú xăm lên trên người Cyrax là thần chú mạnh nhất mà Jane biết! Cần nhớ rằng, dù vị trí của cô rất khó xử, nhưng Jane vẫn là thánh nữ dự bị, bằng xương bằng thịt, hợp pháp hợp lệ. Lượng kiến thức mà cô được phép tiếp xúc hiển nhiên là cao hơn hẳn những nhân viên thẩm phán cấp thấp khác.
Trên thực tế, với mức độ của câu thần chú này, ngay cả là người bình thường cũng không có cách nào chịu nổi. Giống như ánh sáng tối thượng có thể xua tan hết thảy tà ma, nhưng cùng với đó là tất cả phàm nhân dám nhìn vào nó! Khi năng lượng tập hợp tới một mức độ nào đó, nó cũng sẽ gây tổn thương lên cả đối tượng mà nó không được thiết kế để nhắm tới.
Chưa kể, câu thần chú trên người Cyrax không hoạt động theo cơ chế thi triển - phát huy - kết thúc. Nó là dạng thần chú kéo dài, áp chế liên tục, và do đó nó cần được tiếp năng lượng liên tục để có thể vận hành. Vậy thì... nó lấy năng lượng từ đâu? Chắc chắn không phải từ Jane Audrey, bởi cô nàng còn có trách nhiệm trên thân, không thể tự hạn chế lực chiến trước khi hoàn thành nhiệm vụ được!
Nếu như không phải từ Jane, thì chỉ còn có thể là từ Cyrax rồi! Bản chất của thần chú này không hỗ trợ việc phát huy liên tục như thế này, mà mỗi lần Jane muốn sử dụng thì cô sẽ phải niệm lại từ đầu. Có điều chính Cyrax là kẻ đã đưa ra đề xuất xăm thần chú lên cơ thể gã, dùng đấu khí bóng tối để nuôi dưỡng cái phong ấn này.
Để làm được điều đó, Jane sẽ phải điều chỉnh lại mô hình pháp thuật đôi chút, bổ sung thêm một số khoá liên quan tới hấp thụ, chuyển hoá. Bóng tối của Cyrax tương đối ôn thuần, khiến cho hiệu suất chuyển hoá từ nguyên tố bóng tối sang năng lượng vận hành trận pháp được tăng lên đáng kể. Tiếp đó, trận pháp sẽ hấp thụ năng lượng này, và kiềm hãm lại bóng tối của Cyrax.
Nói một cách ngắn gọn, dùng mỡ nó rán chính nó! Dù Jane hiểu rõ đây là một câu thần chú của lực lượng ánh sáng, một phép thuật phong ấn tràn đầy chính nghĩa, khắc chế những sinh vật bóng tối. Song không hiểu sao khi nhìn thấy "sản phẩm" do mình và Cyrax tạo ra, cô không thể không liên tưởng tới những nguyền rủa ký sinh tà ác đầy ghê tởm mà lũ ma quỷ hay sử dụng.
Nhìn về mặt tích cực, thì Jane vừa khám phá ra một loại phương pháp thuần hoá những sinh vật bóng tối kiểu mới. Tất nhiên là trận pháp này cần phải cải tiến thêm, để có thể sử dụng linh hoạt hơn chứ nếu cứ cần phải xăm trực tiếp lên người chủ thể thì tính thực tiễn của nó không được cao lắm. Tuy vậy, tư tưởng dùng sức mạnh bóng tối để vận hành một loại xiềng xích đúng là rất thú vị!
Jane nghĩ có lẽ thầy mình sẽ hứng thú với phong cách khống chế kiểu mới này. Mà quan trọng không phải là tư duy đột phá của Cyrax, mà bởi cách gã phối các ký tự phép thuật với nhau để hình thành nên một chuỗi thần chú thừa nhận được tư tưởng này. Nói thì dễ, có điều thực tế khi bắt tay vào mới hiểu được tác phẩm của Cyrax đáng sợ tới mức nào!
Và tất cả những thứ này gã đều học từ một kẻ tên Gatrix! Điều này khiến Jane không khỏi tò mò về người này. Rốt cuộc đó phải là thần thánh phương nào, mới có thể giáo dục được ra một con gấu nhưng lại có tư duy như một học giả như vậy!