Arthas vươn tay phải ra cho Adela ôm lấy, mỉm cười. Adela là nô lệ tuyệt vời nhất của lão, tất nhiên cái giá trả cho cô ta cũng không hề nhỏ. Nhưng xứng đáng! Johny ơi là Johny, phải chi ngươi biết điều một chút thì đâu đến nông nỗi này!
Cả hai ngửa lên, nhìn thấy một vòng khói đỏ trên bầu trời!
Arthas cau mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lão nào có ngờ Adela khi nhìn thấy vòng đỏ đó lập tức cứng ngắc toàn thân, mắt trở nên vô hồn. Cô ta đưa những ngón tay thanh mảnh ôm lấy vầng trán cao và chiếc cằm râu ria của Arthas, rồi... cục! Đầu Arthas nghiêng một góc chín mươi độ, song song với vai!
Tiếng thì thầm trong đầu Adela vẫn chưa chấm dứt. Nó thôi thúc cô ta phải giết nhiều hơn, giết bất cứ ai trong tầm mắt, trừ bốn người! Adela cúi xuống, nhặt lưỡi kiếm tùy thân của Arthas lên, chạy về chỗ đám lính đứng gác bên ngoài.
- Cứu mạng! Có thích khách!
Toàn bộ khán đài đã trở thành một lò thảm sát! Những nô lệ vốn ngoan ngoãn như cừu non, bỗng biến thành những con sói đói tham lam độc địa. Chúng dùng mọi thủ đoạn cần thiết để chém giết những kẻ xung quanh, từ dùng vũ khí như dao, ghế, cho tới răng cắn, tay xé. Trong cái tình hình hỗn loạn đó...
- Đừng về nhà, không kịp nữa rồi! Chúng ta phải nhân cơ hội bỏ chạy thôi! Đi!
Angel bình tĩnh phân tích. Isa lập tức đẩy Kat vào giữa đội hình, sau đó tất cả cùng chạy. Kat muốn phản đối, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của ba người kia, cô thấy sợ?! Ánh mắt lạnh lẽo, xa lạ đó không phải là ánh mắt cô thường thấy ở họ. Angel thì thôi đi, nhưng Isa ư? Lòng Kat rối thành một đoàn, nhưng phía sau Isa vẫn thúc cô chạy tiếp.
Johny hít sâu, cảm nhận sức mạnh mới mẻ chảy dọc trong cơ thể. Vậy ra đây là đỉnh cao của chấn động! Nhưng hắn vẫn băn khoăn về mẩu giấy nọ!
Có ba gã vệ binh lăm lăm gươm giáo đứng chặn trước bọn họ, khoảng một trăm mét nữa. Johny dẫm xuống đất, truyền một cơn sóng về phía đó. Khi bọn họ chạy tới nơi, chỉ thấy ba búng máu thịt vụn!
Bất chợt Johny nhớ tới một nhân vật thần thoại. "Chỉ cần ta còn đứng trên mặt đất, ta không thể thua!" Hắn cười nhạt.
- Dừng lại!
Một đội cảnh vệ dẫn đầu bởi Bryn tử thần đỏ chặn họ lại. Johny thở dài, nhìn về phía ba cô gái.
- Chúng ta làm gì bây giờ?
- Còn làm gì nữa? Đánh thôi!
- Johny, nhớ lời hứa của anh!
Angel và Isa lần lượt trả lời, sau đó lao lên. Johny quay sang Kat.
- Một lát nữa em bám sát anh, đừng ham chiến mà phá đội hình nhé!
- Được rồi! Em trông vậy nhưng cũng là nhà vô địch tối thượng mà!
Hàng loạt siêu võ sư S+ lao vào nhau, đất đá bay mù mịt. Phía ngoài kia, người người than khóc, gào hét chạy trốn, tạo thành một bản giao hưởng Địa ngục!
- Bẩm hoàng đế, tình hình bên ngoài bây giờ vô cùng hỗn loạn! Johny đang dẫn người bỏ trốn, đánh tới khu Ouro rồi!
Shael đong đưa chiếc ly rượu đỏ trên tay. Bên cạnh lão là Poison, ngồi tựa mông vào thành ghế, tay cầm một quả cầu thủy tinh, quan sát màn yến tiệc thịt người.
- Các khu còn lại thì sao?
- Bẩm, Tiamat đang dẫn đầu các Kamra dẹp yên đám nô lệ nổi loạn!
- Báo cho bà ta biết, Convus đồng ý cho quân đội Kamra di chuyển qua khu Convus. Nhưng các Ouro phải chết!
- Vâng thưa ngài!
Poison bóp nát quả cầu thủy tinh, đứng dậy. Cô ta không mặc hở hang như mọi ngày - lúc này Poison phủ kín từ đầu đến chân là một bộ giáp đen làm từ vẩy quái vật nào đó.
- Cầm lấy chiếc thương này Poison!
- Uầy, vậy mà anh chịu cho em mượn thương Longinus sao?
- Vớ vẩn, mày là em anh, không cho mày mượn thì cho ai mượn? Cẩn thận, đừng để Altar chém trúng, không thì anh đành phải tổ chức tiệc mười ngày đêm mừng mày an nghỉ đấy!
- Biết rồi! Tạm biệt!
Poison cầm chiếc thương xù xì, bám đầy vết máu khô, bước ra khỏi cung điện. Phía ngoài kia là hàng trăm ngàn xương khô xác sống đang chờ đợi!
Khu Ouro. Mọi khi, đây là một con phố sầm uất tấp nập, với rất nhiều những chiếc đèn điện nhấp nháy lập lòe bắt mắt. Nhưng hiện tại, nó chỉ còn là một đống đổ nát.
Với quy mô chiến đấu như hiện tại, A+ vào chỉ có chịu chết, nên xung quanh vòng vây bốn người Johny là hàng đàn S+, họ đến từ khu Ouro, khu Bull, và khu phố Trắng. Có thể nói hơn một nửa số siêu nhân của Tòa Thành Trắng đều đang tụ tập ở nơi đây để mong làm chậm bước chạy của bốn người! Phải, làm chậm! Johny thì thôi không nói, có sáu người kềm cặp gã, và không một ai dám tiếp cận quá gần. Bọn họ chỉ sử dụng vũ khí tầm xa hạng nặng như pháo lượng tử, súng plasma để quấy rối tiết tấu mà thôi! Sức chiến đấu của Johny đã được dự tính trước, và sẽ có một người đặc biệt đến chăm sóc hắn. Nhưng Isabella và Angelika hoàn toàn vượt khỏi thông tin tình báo của họ. Từ khi nào mà hai người này biết phép thuật băng giá?
Angel ném ra một quả cầu băng về phía đội cảnh vệ. Quả cầu vỡ vụn, bắn ra vô số tia băng, đục những kẻ xấu số dính phải thành cái sàng! Cô giơ chiếc tẩu dài lên, đỡ một cú húc từ phía Bryn.
- Tôi vẫn luôn ngưỡng mộ chị, Angelika! Và hôm nay chính là ngày tôi vượt qua chị!
- Ừ, cố lên!
Angel thổi ra một hơi. Dùng mắt thường cũng thấy không gian bị đông cứng lại khi làn hơi chạy qua! Bryn vỗ vào không khí, bật về phía sau. Lớp không khí rắn ngay lập tức hóa băng, sau đó tan thành thành từng mảnh.
- Độ không tuyệt đối!
Isa nhẹ nhàng phun ra một câu. Ba tên chiến binh ở sát cô bỗng dưng thấy tay chân trở nên nặng nề không kiểm soát được. Lấy Isa làm trung tâm, cái lạnh tràn ra bốn phía, làm chậm tất cả những kẻ dính phải, nhưng lại bỏ qua Kat như thể chúng có mắt vậy! Lợi dụng cơ hội này, Kat nhanh chóng dùng hai lưỡi kiếm gặt hái sinh mạng của kẻ địch. Nhưng trong lòng cô lúc này tràn ngập một vạn câu hỏi vì sao? Vì sao bọn họ lại mạnh mẽ như vậy? Vì sao Isa biết dùng phép thuật?
- Kính xin Giáo hoàng đứng ra hóa giải cơn kiếp nạn này của Tòa Thành Trắng!
Hàng chục người quỳ rạp trước cửa nhà thờ lớn. Họ là những quan viên, giáo chủ của khu Ouro và Bull, thường ngày thì vênh mặt làm mưa làm gió, nhưng khi nổi loạn xảy ra thì lại cum cúp chạy tới nhờ cậy Giáo hoàng giải quyết. Rất giống một sinh vật nào đó cậy gần nhà, nếu bạn hiểu ý của tôi!
Cánh cửa gỗ bạc màu vì mưa gió ăn mòn cuối cùng cũng mở ra. Hai tá nữ tu dòng Đền xuất hiện trong những bộ giáp nặng sáng lóa, bên hông giắt Sách Thánh, tay trái cầm khiên thập tự, tay phải lăm lăm kiếm to bản. Bọn họ là đội thân vệ của Giáo hoàng, là lực lượng quân sự mạnh nhất của Tòa Thành Trắng. Mỗi nữ tu đều là bậc thầy chiến đấu, lại am hiểu thần thuật, cùng với lòng thành kính không thể lay chuyển. Và đi giữa họ là một ông già, trong bộ quần áo chùng vàng ngà ngà, đầu đội một chiếc mũ triền thiên một tầng, gắn đầy các loại đá quý lấp lánh. Tay phải ông ta cầm chiếc quyền trượng dài, một đầu bịt bạc, đầu còn lại gắn với một viên kim cương to bằng quả trứng đà điểu, nghe nói viên kim cương này đến từ lòng núi ở một thế giới khác, có giá trị tương đương với cả vương quốc người lùn sở hữu nó. Giáo hoàng ngước lên nhìn trời.
- Sắp mưa rồi!
Poison vung vẩy cây thương Longinus trên tay, xông pha vào hàng ngũ Ouro như chốn không người. Chỗ nào chiếc thương quẹt qua, chỗ đó không gian rách nát hoàn toàn, từng dòng Hư Vô phun vào thế giới này, điên cuồng ăn mòn tất cả mọi thứ.
- Altarrrr!
Poison hét lớn. Nữ sát thần cầm cây thương đẫm máu, đứng hiên ngang giữa chiến trường, chờ đợi kẻ địch truyền kiếp của Convus xuất hiện. Nhưng mặc cho cô khiêu khích, chém giết thế lực Ouro như thế nào, Altar cũng chưa từng lộ mặt dù chỉ một lần!
- Nếu mày không cút ra đây thì hôm nay bà tổ cô đây sẽ giết hết lũ chó săn này!
Poison đâm mạnh cây thương về phía trước. Một luồng sóng năng lượng bắn ra, nổ tung, mang theo vài chục binh sĩ xấu số chạm phải. Phía sau Poison, vô số những xác sống, bộ xương di động đang nhào lên cắn xé tuyến trước của Ouro. Cán cân thắng lợi đang nghiêng về phía các thành viên Bất tử.
- Rút lui!
Tướng Drago gào lên trong kênh liên lạc, sau đó ra lệnh cho đội thân vệ dàn hàng ngang chặn hậu.
- Các chiến binh Búa chiến, trước mặt các ngươi là một con quái vật mạnh mẽ! Nó sắp tới nơi đây, chém giết anh em các ngươi, ăn thịt vợ con các ngươi! Chúng ta phải làm gì!
- Giết! Giết! Giết!
- Nói cho ta, các ngươi có sợ không?
- Không! Không! Không!
- Vì vinh quang mà chiến!
- Vì vinh quang mà chiến!
Các chiến sĩ trong lớp giáp thép dày cộp dựng những chiếc khiên làm từ hợp kim công nghệ cao ra phía trước, thò những khẩu súng năng lượng qua khe chắn, sẵn sàng chiến đấu. Bọn họ tách ra một lối đi ở giữa cho quân đội rút lui, sau đó mau chóng khép lại hàng ngũ. Drago vung tay xuống.
- Bắn!
Từng dòng năng lượng plasma nóng đến phát trắng "ì ạch" lướt đi trong không khí, hòa tan bất cứ thứ gì nó chạm phải.
- Đội một nạp năng lượng, đội hai bắn!
Lại thêm một hàng dài các xác sống ngã xuống. Nhưng đội quân bất tử là vô cùng vô tận. Drago biết rằng ông ta chỉ có thể khiến chúng chậm bước thôi. Ouro cần nhiều binh lực hơn, và đặc biệt là cần siêu nhân áp chế Poison, nếu không sĩ khí sẽ tan rã ngay lập tức.
- Đội một buông súng, chuẩn bị cận chiến! Đội hai buông súng, sử dụng giáo dài! Các đội phía sau sử dụng pháo oanh tạc kẻ địch phía sau! Sẵn sàng!
Những Búa chiến đứng hàng đầu cất súng ra sau lưng, đồng thời rút lưỡi đao cong và dài từ bên hông ra. Đội hình hơi rung một chút khi quân đội bất tử đánh úp vào, nhưng vẫn đứng vững! Từ đằng sau những chiếc khiên dài, các chiến binh vung vẩy đao, dễ dàng cắt kẻ địch thành hai mảnh.
- Quân đội rút về đâu rồi?
- Bẩm tướng quân, đã lui về phòng tuyến số ba!
- Tốt...
- Cấp báo! Kamra đánh úp chúng ta trên đường bỏ trốn, toàn quân tử thương nghiêm trọng!
Drago ngửa mặt lên trời. Những giọt nước mưa rơi xuống, vỡ tan thành muôn nghìn mảnh nhỏ, bắn tung tóe trên gương mặt vuông đầy cương nghị ấy. Ông ta nhắm mắt lại, thở dài.
- Truyền lệnh, tử thủ!
- Vì vinh quang mà chiến!
Đằng trước họ, một biển đen ngòm, lúc nhúc những bộ xương khô và xác sống đang điên cuồng lao lên.
Bryn phun ra một ngụm máu. Nội tạng cô ta đã đứt thành từng khúc. Tất cả những gì Bryn còn có thể làm bây giờ là nằm đó chờ chết!
- Đây là điều các ngươi muốn sao? Hủy diệt tòa thành này?
Angel cúi xuống, ghé sát miệng vào tai Bryn.
- Đó là điều cô ta muốn!
Bryn trừng lớn mắt, trút hơi thở cuối cùng.
Đột nhiên có một bóng đen bay vọt qua họ! Một luồng ý lạnh chạy dọc toàn thân mỗi người! Johny nhìn về phía con rồng vàng khổng lồ - nó hơi loạng choạng một chút, sau đó bực tức đập cánh lướt về phía khu Bull.
- Kệ bà ta đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!
Johny ra hiệu cho các cô vợ chạy theo mình. Mọi thứ diễn ra hoàn toàn không theo kế hoạch của hắn! Ai có thể ngờ được sự kiện hắn bỏ trốn lại là dây dẫn nổ cho quả bom chôn ngầm tích tụ bao nhiêu năm qua giữa các thế lực! Không sao, càng loạn càng tốt! Loạn thì sẽ chẳng ai để ý tới một vài con tôm nhỏ như hắn!
Phía trên kia, bầu trời xám ngắt, khóc ròng cho số phận những kẻ bất hạnh trong trận nội chiến này. Sấm chớp giật đùng đùng, phẫn nộ vì anh em tương tàn, nồi da xáo thịt.
Đột nhiên có một luồng sáng thánh khiết xé tan màn mây, giống như ai đó cầm một chiếc que vàng đục lỗ to tướng trên miếng kẹo bông vậy!
Nơi ánh sáng chiếu vào đó là hai mươi tư nữ tu dòng Đền cùng Giáo hoàng! Nước mưa rơi xuống gần họ, nhưng đổi hướng, như thể không muốn làm ô uế sự trong sạch của các trinh nữ! Giáo hoàng gõ nhẹ quyền trượng xuống đất, một cơn sóng năng lượng tỏa ra, quét tan đi không khí u ám chết chóc của chiến trường. Những nơi cơn sóng chạy qua, người chết bỗng nhắm mắt mỉm cười, như thể họ đang ngủ một giấc an tường.
- Johny, hãy sám hối trước thần đi, và linh hồn ngươi sẽ được thăng hoa trong ngọn lửa tinh lọc!
- Ngại quá, ta không tin thần của lão!
Giáo hoàng khẽ gật đầu. Đám nữ tu lập tức bước lên, tay kiếm tay khiên lòe lòe phóng tới. Angel liếc Isa, cô gật đầu hiểu ý, túm lấy Johny và Kat, dùng sức mạnh không thể cản phá kéo hai người vòng đi hướng khác.
- Em làm gì vậy?
Johny điên cuồng hét lớn, cố gắng gỡ tay Isa ra, nhưng không hiểu vì sao bàn tay nhỏ nhắn đó giờ còn cứng hơn bất cứ gọng kìm nào! Isa quay lại, con ngươi đã biến hoàn toàn thành màu xanh nước biển!
- Anh hứa rồi Johny, khi ba người gặp nguy hiểm, anh sẽ ưu tiên cứu ai?
- Chúng ta đâu có gặp nguy hiểm?
Isa cười thảm, quay đi.
- Chúng ta không thắng được!
Johny như người mất hồn, chạy theo Isa về phía cổng nối với Convus. Bên cạnh hắn, Kat đã cắn tới rách cả môi. Nhưng không một ai quay đầu lại!
Cuộc chiến giữa Angel và các nữ tu diễn ra rất nhanh, mà chính xác hơn là chỉ có vài giây. Toàn bộ không gian đã bị đông cứng lại! Hai mươi tư nữ tu bị đóng băng toàn thân, trên gương mặt họ là vẻ bình thản. Bằng mắt thường cũng có thể thấy lớp băng bọc bên ngoài đang tan đi rất nhanh, cùng lắm là nửa tiếng nữa sẽ tan toàn bộ. Giáo hoàng rũ rũ những vụn băng bám trên áo choàng, lẳng lặng nhìn bộ áo giáp rơi lả tả trên mặt đất - đó là tất cả những gì còn sót lại của Angelika! Cô sử dụng năng lượng toàn thân để đóng băng tất cả đội trừng phạt!
- Thần ơi, rốt cuộc ngài muốn làm gì đây?
Giáo hoàng lắc đầu, quay lưng chậm rãi đi về hướng Johny đang bỏ chạy!
- Johny này!
Isa quay lại, nhìn hắn trìu mến. Trái tim Johny đột nhiên đập lỗi một nhịp.
- Sao thế Isa?
- Lát nữa anh đưa Kat chạy tiếp nhé...
- Rốt cuộc là chuyện quái quỉ gì đang xảy ra ở đây thế?!
Johny gào lên. Khóe mắt hắn chảy ra hai dòng nước.
- Có quá nhiều thứ phải giải thích, nhưng chúng ta lại có quá ít thời gian! Johny yêu dấu, anh đã hứa rồi!
- Xin em đừng, Isa! Đừng làm thế với anh!
- Johny, em yêu anh!
- Hãy để chúng ta cùng chiến đấu với nhau!
Isa hôn hắn. Một cảm giác mát lạnh theo miệng cô thổi vào não hắn.
- Anh không thể, chúng ta không ai ở đây có thể chiến thắng Giáo hoàng! Ông ta đã ở tầng bảy, còn anh thậm chí chưa đi hết tầng năm!
- Em nói cái gì vậy? Cái gì là tầng bảy, tầng năm?
- Chiếc bánh chỉ là lời nói dối thôi, Johny ạ!
Isa mỉm cười, nụ cười đẹp nhất của cô.
- Vĩnh biệt, người em yêu nhất!
Isa cùng Giáo hoàng đối mặt. Cả hai người đều tỏ ra rất bình thản, vì họ biết rõ kết cục của trận đấu này.
- Thần thật tàn nhẫn!
- Ta biết!
- Và cô vẫn giúp hắn?
- Thế nên thần mới tàn nhẫn!
Giáo hoàng thở dài. Viên kim cương trên quyền trượng ông ta sáng lên.
- Ngủ ngon!
Johny chưa bao giờ cảm thấy bất lực và nhục nhã như lúc này! Hắn cảm nhận lửa giận bùng cháy trong cơ thể, nhưng không có chỗ nào để phát tiết. Khi luồng khí tức khủng bố từ đằng xa ùa tới, hắn thừa nhận rằng mình đã sợ! Vậy ra cái đó gọi là tầng bảy sao?
Johny cắm đầu chạy, trên lưng cõng Kat. Tốc độ của cô xét trên chạy đường thẳng tuyệt đối không thể bằng Johny được. Lúc này trên mặt Kat ướt đẫm, không biết là nước mưa hay nước mắt nữa. Cô quàng hai tay ôm lấy cổ Johny, tựa trán lên gáy hắn. Họ tuyệt vọng chạy qua khu Convus trống vắng, thẳng tiến tới phiên chợ Kamra. Ở Kamra lúc này chỉ còn một ít lính gác phòng vệ, quân chủ lực đã theo Convus đánh sâu vào khu Bull rồi. Johny hi vọng chúng sẽ tiếp tục đánh sâu vào khu phố Trắng, để Giáo hoàng tốn một chút thời gian quay lại dẹp loạn. Chiếc bánh vẽ, thật chó má làm sao!
- Cút!
Johny gầm lên, tóm lấy đầu hai con người mèo dám cản đường hắn, bóp thành tương vụn! Trong mắt các Kamra, lúc này Johny như một con quái vật khổng lồ, ầm ầm đột phá các phòng tuyến trùng điệp được dựng nên để ngăn chặn cá lọt lưới. Nhưng không kẻ nào dám cản đường hắn cả! Đùa à, thế lực cao tầng đều đi đánh trận hết rồi, chỉ còn hai vị tướng quân giữ nhà. Một đội S+ còn bị người ta nuốt sạch, gọi hai vị tướng quân tới có ý nghĩa gì? Chẳng nhẽ mày định mượn dao giết người? Bay đâu, lôi ra chém!
Cổng thành lờ mờ xuất hiện. Cửa đã mở sẵn - Kamra đang muốn tiễn tên ôn thần này càng sớm càng tốt, tội gì phải làm chuyện vô nghĩa như đóng cổng? Johny thở phào khi không cảm nhận thấy khí tức khủng khiếp nọ sau lưng nữa, có điều lòng hắn đau nhói khi nghĩ tới Isa! Hắn nắm lấy bàn tay Kat, siết nhẹ.
- Johny...
- Anh hứa là sẽ đem em tới nơi an toàn, anh... hức... hứa!
Johny cắn chặt răng, cố nuốt cơn nghẹn ở cổ. Hắn không muốn Kat nhìn thấy vẻ yếu đuối của hắn lúc này.
Ở ngoài Xóm Liều, mọi thứ đang diễn ra vô cùng lộn xộn. Hàng trăm người nhốn nháo bỏ chạy về phía Tổ chức buôn lậu, trên ngực họ là phù hiệu của Tổ chức! Những kẻ khác thì công khai cướp giết hiếp ngay tại chỗ! Lại một Địa ngục nữa trên thế gian này! Nhưng Johny không có thời gian cho chuyện đó! Hắn phải chạy về phía Sương mù! Một trăm mét! Năm mươi mét! Mười mét! Một mũi kiếm?!
Đó là một mũi kiếm sắc nhọn, tỏa ra làn khói xanh, nghe đồn nó đã từng đâm chết rất nhiều vị thần!
Johny cảm thấy thân thể nhẹ bẫng. Hắn đang bay, bay sang một bên? Kat đã ném hắn ra chỗ khác. Johny trợn trừng, khóe mắt như muốn nứt ra!
- Không!!!
Lưỡi kiếm nhẹ nhàng xỏ xuyên qua ngực trái Kat, lòi hẳn ra phía sau lưng. Cô nhìn hắn, mỉm cười. Một nụ cười thê lương và đẹp đẽ làm sao!
Johny gào lên như kẻ mất trí, vồ tới chỗ Altar. Vị chủ tịch của Ouro cũng mạnh đấy, nhưng không thể nào so được với Johny tại giây phút này! Hắn đấm đá, cấu xé, cắn nuốt, cho tới khi Altar không còn hình người nữa mới thôi!
Johny đột ngột dừng lại! Hắn lóp ngóp bò tới chỗ Kat, ôm lấy cô.
- Johny!
- Kat! Đừng bỏ anh!
- Em xin lỗi!
- Không, Kat, đừng!
- Đừng khóc, Johny! Anh không biết là anh khóc trông xấu lắm à!
Cô mỉm cười khi những giọt nước mắt của Johny rơi lên má cô, bàn tay mềm mại run rẩy đưa lên lau đi vết máu bám trên mặt hắn.
- Em yêu anh!
Cánh tay đó buông thõng. Johny vội vội vàng vàng tóm lấy bàn tay vô hồn ấy, áp nó lên mặt mình.
- Kat! Em nhìn này! Anh đâu có khóc nữa đâu! Tỉnh lại đi Kat! Dậy đi em, anh đang cười này! Kat! Làm ơn đi! Không!
Khí tức khủng khiếp lại ập tới! Hắn phải đi, bằng không sẽ quá muộn! Johny trìu mến hôn lên đôi môi hồng ấy lần cuối, sau đó xác Kat tan thành bột phấn.
- Anh thề, sẽ khiến cả thế giới này chôn vùi theo các em! Johny này xin thề!
Giáo hoàng đứng trước cổng thành, nhìn hắn. Lão không tiến gần hơn, vì Johny đã ở rất gần khoảng cách hai mét rồi. Hắn nhìn Giáo hoàng, trong con mắt tràn ngập ngọn lửa căm thù.
Johny đưa tay chỉ về phía Giáo hoàng, làm động tác cắt cổ, sau đó lui vào làn Sương mù. Giáo hoàng yên lặng nhìn thân hình hắn biến mất, khẽ lắc đầu. Trong tay ông ta là lọn tóc màu hạt dẻ. Giáo hoàng đưa chúng lên gần miệng, thổi một hơi. Ông ngắm nhìn những sợi tóc tán loạn trong gió, quay người đi vào trong thành.
Trên bầu trời, mây đen đã tan hết, trả lại nắng ấm cho tòa thành.