Con quái vật ngó lơ lão. Nó bế đứa trẻ đặt lên giường, xếp hai tay ngay ngắn trên ngực, và móc ra một vòng hoa bẹp dúm dó đặt lên đầu con trai lão - Glenn nhận ra chiếc vòng! Là của cô bé Goblin lão sát hại! Mặc cảm tội lỗi và ân hận ùa tới, nuốt chửng lão! Giờ lão đã hiểu! Con quái vật đến là để trả thù cho đàn Goblin! Lão phải trả giá cho tội ác đã gây ra!
Những ký ức bị men rượu che phủ xâm tràn tâm trí lão. Rằng lão đã khắc nghiệt với con trai ra sao, y như những gì cha lão đã làm. Rằng lão là một người bố tồi tệ như nào. Rằng lão là một kẻ khốn nạn ra làm sao. Tuy thế, song lòng lão đã, và vẫn reo vui mỗi khi nhìn thấy nụ cười toe toét của thằng bé.
Glenn rơi nước mắt, gượng cười nhìn con trai lần cuối. Lão hô lớn.
- Đừng sợ, James Skydragon, con trai của ta! Cái chết chỉ là sự khởi đầu! Không cần phải sợ hãi hay trốn tránh nó! Dũng cảm lên con trai! Ta sẽ bước theo con sớm thôi!
Đứa bé nhìn cha nó qua đôi mắt ngập nước, rồi gật mạnh đầu. Hai cha con họ cuối cùng cũng hiểu được tình yêu thương vô bờ bến của mình dành cho người kia, song lại quá muộn!
Gatrix rút lưỡi dao ra, giơ cao lên. Hắn ở đây là để thực thi công lý, báo thù cho các Goblin đã khuất! Kẻ thủ ác sẽ phải gánh chịu nỗi đau tột cùng khi mất người thân, sau đó mới bị hành quyết! Và Gatrix, chính là đao phủ!
Thật thế sao?
Gatrix dừng lại. Âm thanh này lạ mà quen thuộc quá! Nó không giống như những tiếng xì xào trong bóng đêm, đầu độc hắn, xúi giục hắn trượt dài trên con đường cô độc vô tận này! Nó thanh thoát, nhẹ nhàng tựa như một vũ điệu mùa hạ, đem lại cảm giác mát rượi cho tâm hồn. Đó chính là giọng của...
Có thật là anh đang thực thi công lý?
Đúng vậy! Giết người đền mạng, từ xưa vốn vậy! Hắn đã làm điều tồi tệ, thì giờ phải nhận quả báo.
Anh đâu thể nào dùng một cái sai để giải quyết một cái sai khác?
Nhưng chẳng lẽ chúng ta không làm gì sao? Chẳng lẽ những kẻ thủ ác sẽ phải nhởn nhơ, còn người vô tội bị giày vò đau khổ? Chẳng lẽ anh có thể bỏ qua chuyện hắn đã cưỡng hiếp xong giết chết em được sao?
Nhưng em đâu có yêu cầu anh làm như vậy!
Gatrix thẫn thờ. Từ sau lưng hắn, một vòng tay màu xanh lá, ôm vòng qua người hắn, giữ không cho cánh tay hắn hạ xuống. Hắn nhớ đôi bàn tay này!
- Eleisa!
Nước mắt Gatrix tuôn rơi. Tại sao...
Dừng lại đi anh! Anh không nên như vậy!
Nhưng những chuyện hắn đã làm... những điều tàn ác với cả đàn, với em!
Gatrix nhắm mắt, để cho những giọt nước mắt rơi lộp độp trên sàn.
Phía bên hông hắn, một hình bóng đen thù lù khác xuất hiện! Nó cao lớn, uy nghiêm như một vị hoàng đế, mang theo khí thế không thể chống lại!
Xuống tay đi! Nợ máu phải trả bằng máu!
Hãy lắng nghe trái tim anh, Gatrix! Anh thật sự muốn làm thế sao?
Hai giọng nói liên tục đấu đá trong đầu hắn, khiến Gatrix như muốn phát điên. Cánh tay hắn run rẩy giữa không trung, phân vân không biết nên làm thế nào.
Bóng đen dường như cảm thấy mất kiên nhẫn. Nó gầm lên, đưa tay tóm lấy cẳng tay Eleisa, như muốn lôi tọt cô bé vào trong bóng đêm vậy!
Cứu em!
Không! Gatrix theo phản xạ, đưa Hồng Trần lên quẹt vào tay Nike. Bóng đen rú lên đau đớn, chìm sâu vào trong bóng tối nơi góc phòng. Gatrix bỗng cảm thấy nhẹ nhõm và mệt mỏi vô cùng. Hắn muốn gục ngã, nhưng hình bóng cô bé Goblin đã đỡ phía sau lưng hắn, giúp hắn vẫn duy trì tư thế đứng thẳng.
Anh làm tốt lắm!
Gatrix đâm mạnh xuống!
- Aaaaaa
Cả già cả trẻ đều gào to, mắt nhắm nghiền. Đột ngột, Glenn mở trừng mắt. Lão thấy con quái vật màu xanh lá đang đè trên người con trai lão, tay đâm lưỡi dao xuống... đệm. Lưỡi dao chỉ cách mặt James có vài phân! Nó đâm trượt, là cố tình hay vô ý?!
- Tại sao ngươi lại làm thế? Con bé đã làm gì sai cơ chứ? Nó... chỉ là một đứa bé mà thôi!
Lần đầu tiên con quái vật cất tiếng! Nó rất nhẹ nhàng và thanh thoát, như một làn gió mát gột rửa đi tâm hồn mệt mỏi nặng nhọc của Glenn Skydragon. Con Goblin - giờ thì lão đã nhìn rõ được hình dạng của nó, sau khi lớp bóng tối bao bên ngoài nó tan đi hết, ngồi phịch xuống sàn, đưa tay lên bưng mặt khóc. Nỗi tủi nhục trào dâng khiến Glenn không thể không cúi đầu!
- Tôi xin lỗi!
Mọi thứ chìm trong tĩnh mịch một lúc lâu, chỉ có những tiếng khóc rấm rứt của Gatrix trong cái cảnh tranh tối tranh sáng. Một chiếc lọ thủy tinh lăn lộp cộp trên sàn, chạm vào chóp mũi Glenn.
- Ta đã bước trên con đường trả thù quá lâu rồi! Ta đã thấy thứ chờ đợi mình ở cuối con đường. Lần này, vì nàng muốn vậy, nên ta sẽ thử một lần tha thứ xem sao! Ta sẽ đặt lòng tin vào tinh thần kị sĩ của ngươi! Đừng làm ta thất vọng!
Con Goblin nhìn họ, trong ánh mắt tràn ngập mệt mỏi. Nó đứng dậy, chậm rãi bước ra khỏi căn phòng. Trước khi rời đi, nó ngoái lại.
- Nhóc là một đứa trẻ dũng cảm! Đừng làm thằng hèn nhé!
...
Bọn họ thoát chết rồi sao?
Glenn nửa tỉnh nửa mơ. Tại sao con Goblin đó lại tha thứ cho bọn họ? Lẽ nào đây là một gian kế hiểm độc của nó, đưa cho bố con họ một hi vọng phù phiếm, và sẽ kết liễu đời họ trong lúc cả hai đang sung sướng nhất? Đúng rồi, chỉ có thể là như vậy!
Thời gian chầm chậm trôi đi, bình minh dần dần ló rạng, với những tia sáng mặt trời ấm áp xuyên qua khung cửa sổ, báo hiệu một ngày mới đã đến. Glenn cảm giác cơ thể bắt đầu hồi phục. Lão cầm lấy chai thuốc thủy tinh, nhìn chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong đó, suy nghĩ miên man. Thế rồi không một lời báo trước, Glenn rút nắp, há miệng dốc hết chỗ thuốc vào cổ họng! Lão cảm thấy một luồng hơi ấm chạy khắp toàn thân, nhanh chóng chữa trị những vết thương do trận chiến đêm qua để lại.
James lạch bạch chạy tới chỗ bố mình, ôm chầm lấy lão, run lẩy bẩy.
- Ôi James! Ôi con trai bé bỏng của ta! Ta xin lỗi con! Ta thật sự xin lỗi con! Ta là một thằng ngu, là một người bố tồi! Ta thề sau này sẽ dùng cả phần đời còn lại để yêu thương con hết mình!
- Bố ơi! Hu hu! Con yêu bố!
Từ nay về sau, kẻ nát rượu Glenn đã chết! Từ nay về sau, vị kị sĩ kiêu hãnh năm nào của đế quốc đã hồi sinh! Lão vận đấu khí, cảm giác nguồn năng lượng hừng hực chảy trong người, xua tan đi những tai họa ngầm do rượu chè lâu năm để lại. Lão gầm lên như một con sư tử choàng tỉnh sau một đêm dài ngon giấc. Căn mái gỗ ọp ẹp không chịu nổi sức mạnh của đấu sĩ cấp trung, tan vụn đi trong ánh nắng sớm ban mai, song Glenn nào có hề gì! Lão cười lớn, bế bổng cậu con trai lên, đặt cậu ngồi lên vai của mình. Mặc dù gương mặt lão vẫn còn nhiều chỗ be bét máu, sưng tím khắp nơi, nhưng lão vẫn cười.
- Tại sao bố lại phá nhà đi thế?
- Không sao, con trai ạ! Chúng ta không ở đây nữa! Bố con ta sẽ cùng nhau phiêu lưu khắp thế gian này. Bố sẽ dạy cho con kiếm thuật, tri thức, cách sinh tồn, và mỗi đêm, khi con ngủ, bố sẽ kể cho con những câu chuyện phiêu lưu kì thú mà bố sưu tập được. Sau này, khi con trai của con ra đời, con cũng sẽ kể lại chúng cho nó, cùng với những câu chuyện của cả chính con nữa. Ôi, bố không thể chờ đợi được nữa! Lên đường nào, James Skydragon!
Bỗng lão dừng lại! Glenn thở nhẹ, mỉm cười, quay lại nhặt chiếc bình thủy tinh rỗng dưới sàn gỗ lên, đặt nó vào sát trong lồng ngực, rồi mới cõng con trai thu thập hành lí rời đi.
- Cộc cộc cộc!
- Ai đấy!
Medina hỏi, trong lòng tràn ngập cảnh giác. Không nói tới việc bây giờ trời vẫn còn đang giữa đêm, chỉ riêng việc âm thanh phát ra từ cửa sổ tầng hai cũng đủ để khiến những người yếu bóng vía tè ra quần rồi!
- Ta đây!
Cánh cửa sổ đột ngột bật mở! Cô nàng thầy thuốc với mái tóc màu cam hoảng hốt vươn ra, như thể chỉ chậm thêm một giây nữa thôi là điều rất quan trọng với cô sẽ biến mất vậy! Khi nhìn thấy dáng vẻ nặng nề tàn tạ của Gatrix, cô không thể kiềm chế được nước mắt. Gatrix bật cười, chìa hai tay ra.
- Ồ thôi nào! Đáng lý ta mới là người phải khóc chứ! Lại đây nào cô bé!
- Ô ô ô! Tôi xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi!
- Không sao đâu cô bé! Không sao!
Gatrix đưa tay, vỗ về lên lưng của Medina. Nước mắt của cô thấm ướt hết vai hắn, nhưng Gatrix cứ ngồi đó, trên bệ cửa sổ, yên lặng an ủi cô gái.
- Ta sẽ đi khỏi nơi đây!
Medina ngừng khóc, sửng sốt ngẩng mặt lên nhìn Gatrix! Hắn mỉm cười dịu dàng, lấy ra một chiếc khăn tay, lau đi những vệt nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt cô nàng.
- Chính vì vậy, hôm nay ta đến đây là để tạm biệt cô!
- Không được! Anh không được đi!
- Nào nào Medina! Đừng như một đứa trẻ nhõng nhẽo nữa! Cô cũng hiểu mà phải không! Tôi... không muốn ở lại nơi này nữa!
- Anh...
Medina như muốn nói gì đó, nhưng nó nghẹn chặt lại ở cổ họng của cô. Gatrix móc túi, lôi ra một miếng thủy tinh, bên trong có ép một bông hoa mặt trời với cánh màu đỏ. Những cánh hoa giờ đã trở lại bình thường, không còn đỏ rực như máu nữa.
- Đây là những gì còn lại của em ấy!
- Tôi...
- Chậc! Khóc lóc gì nhiều quá vậy! Mà cô có để ý giọng tôi thay đổi rồi không? Giờ nó ngọt ngào và thanh thoát như giọng của một nàng tiên vậy!
Gatrix cố bày trò cười, nhưng Medina càng khóc tợn. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay lên xoa xoa mái tóc cô lần cuối.
- Bảo trọng, bạn của tôi!
Khi cô ngẩng đầu lên, chỉ còn một làn gió đêm mát rượi lùa qua mái tóc cô, còn Gatrix đã biến mất như thể chưa từng tồn tại!