Bạo Chúa

chương 90: pháp sư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Pháp sư là một thuật ngữ ám chỉ chung những người dùng phép thuật, tuy nhiên thực tế nó có rất nhiều nghề, cũng giống như đấu sĩ bao gồm chung cho những nghề nghiệp kể cả như cung thủ, thương thủ, kiếm sư các kiểu vậy. Với các pháp sư, theo phương thức phổ thông nhất thì họ là những người sử dụng gậy phép thuật dài, thường cần tới hai tay mới có thể vung vẩy được.

Theo thời gian, một số pháp sư tìm ra được cách tiết giảm kích thước của gậy phép, thu nhỏ xuống chỉ còn như một que đũa, với cái giá đánh đổi là sức sát thương của phép thuật. Tuy nhiên phù thủy lại có một tốc độ thi triển phép thuật rất nhanh, thế nên để nói nghề nào tốt hơn nghề nào cũng khó.

Bên cạnh hai dòng pháp sư và phù thủy, còn có một số nghề nghiệp như chiêm tinh sư sử dụng quả cầu pha lê, thầy pháp thì triệu hồi các linh hồn cùng vu thuật, và đấu sĩ pháp sư. Về thầy pháp thì đây là một nghề nghiệp nhận rất nhiều sự dè bỉu, bởi bọn họ là bậc thầy trong lĩnh vực huyền học, cụ thể như nguyền rủa, chế độc dược, triệu hồi các linh hồn để nhập vào thân nhằm gia tăng sức chiến đấu.

Một số thầy pháp thậm chí còn cầu xin ác ma để có được sức mạnh, thế nên danh tiếng của đám thầy pháp thường rất là thối, nhưng không phải là bị cấm hoàn toàn. Đấu sĩ pháp sư, đúng như tên gọi, là phong cách vừa tu luyện đấu khí vừa kiêm luôn cả ma lực. Bọn họ có lợi thế là có phong cách chiến đấu rất linh hoạt, tùy vào việc chủ tu đấu khí hay pháp thuật mà sẽ có những đặc điểm riêng.

Chỉ có một nghề nghiệp bị cả đại lục cấm, đó là pháp sư chiêu hồn. Những kẻ này dấn thân vào hắc ám, để đổi lại vô cùng vô tận các loại tà thuật. Khác với thầy pháp là triệu hồi linh hồn nhập thân, các pháp sư chiêu hồn sử dụng năng lượng hắc ám để hồi sinh người chết, gieo rắc ôn dịch... Nói chung, nếu như thánh điện Gildur mà phát hiện ra một pháp sư chiêu hồn thì họ sẽ tìm mọi cách để đưa được pháp sư này lên giàn hỏa thiêu.

Vera đưa tay cầm thử cây đũa phép, vung vẩy ra một ít đốm lửa, rồi lại cầm gậy phép lên. Do đặc thù thể chất của Vera rất tốt nên cô có thể dễ dàng nhấc cây gậy gỗ sần sùi nặng phải tới mười cân lên bằng một tay, thử thi triển một phép cầu lửa.

- Tôi cảm thấy dùng gậy phép thuận tay hơn!

- Hừm, thế cũng được! Như vậy ở đây có những loại gậy phép nào, mang hết ra đây cho chúng ta xem!

- Ồ, hôm nay có khách sao?

Cánh cửa mở ra, và một người đàn ông với mái tóc hơi hung hung chải chuốt gọn gàng bước vào. Ông ta trông khá phong trần, với khuôn hàm vuông cương nghị, và bộ râu quai nón mọc lún phún bám đầy bụi đường.

- Xin chào thầy!

Finese ngay lập tức cúi gập người chào bốn mươi lăm độ! Như vậy người đàn ông kia hẳn là Minas, vị pháp sư mở cửa hàng này. Minas gật nhẹ đầu, bước về phía hai vị khách.

- Thưa thầy, hai vị khách này đang tìm mua một số loại trang bị cho... quý cô đây. Vừa rồi họ đang muốn hỏi xem cửa hàng mình còn những loại gậy phép nào ạ!

- Được rồi, lui đi, để ta tiếp họ!

Minas vẫy tay ra hiệu cho học trò lui vào buồng trong, rồi đưa tay lắc nhẹ. Từ phía sau quầy, một loạt những cây gậy phép bay vọt ra, lơ lửng xung quanh Gatrix và Vera.

- Những chiếc gậy phép này, một phần do ta chế tạo, một phần là sưu tập được! Thuộc tính của cô là gì?

- Hệ lửa!

Minas nhướn mày, búng tay một cái. Tức khắc có vài chiếc gậy phép bay ngược trở lại vào trong phòng, chỉ còn ba chiếc gậy được giữ lại mà thôi!

- Cây gậy này được làm từ thân của cây Hỏa Diệu hai mươi năm tuổi, tràn ngập nguyên tố hệ lửa, cực kì thích hợp cho các pháp sư theo con đường của lửa.

Một cây gậy gỗ bay ra phía trước mặt họ. Vera đưa tay cầm thử lấy, nhắm mắt cảm nhận.

- Có vẻ như chất lượng của gỗ không được tốt cho lắm, điều này sẽ làm giảm tuổi thọ của cây gậy khá nhiều!

Gatrix đột nhiên lên tiếng! Vera thật sự không hiểu được bằng cách nào mà Gatrix có thể nhìn ra được điều đó, vì cô chỉ cảm thấy năng lượng của mình chạy rất thuận lợi bên trong cây gậy. Minas hơi sượng mặt, nhưng rồi đành xấu hổ gãi đầu.

- Vị khách này có ánh mắt thật sắc bén! Đúng vậy! Khi đó ta chỉ là tình cờ tìm được một cành Hỏa Diệu thôi, nhưng nó đã tổn hại khá nặng rồi, nên khi tạo ra cây gậy này, tuổi thọ của nó cũng không được đảm bảo cho lắm! Tuy nhiên dù sao đây cũng là cành Hỏa Diệu, là gậy phép tuyệt phẩm để thi triển các loại phép thuật hệ lửa đó!

- Cây tiếp theo đi!

Minas nhún vai tiếp tục giới thiệu.

- Thân gậy được tạo nên từ đá nham thạch, còn phần trên sử dụng tinh hạch của Sói lửa cấp trung. Thứ này...

- Chỉ có tác dụng lòe gà! Đúng là đá nham thạch và tinh hạch Sói lửa có thể giúp bổ trợ cho phép thuật hệ lửa, tuy nhiên bản thân ma lực khi di chuyển bên trong thân gậy lại gặp ma kháng rất cao, một cộng một trừ thành ra phép thuật gần như chẳng khác gì! Đấy là còn chưa kể bản thân pháp sư phải vác theo một cây gậy cực kì nặng nữa!

Gatrix nhún vai khi cây gậy đen tuyền từ đầu đến chân, phía trên gắn một viên ngọc màu đỏ to bằng nắm tay lượn tới. Minas căm tức nhìn hắn nhưng không phản bác được. Gã pháp sư trung cấp bắt đầu tự hỏi có phải hai kẻ lạ mặt này đến để phá quán của hắn không nữa.

- Cây thứ ba... chỉ tiếc là thuộc tính không hợp với ta! Thân gậy được tạo nên từ ba loại gỗ khác nhau, bao gồm gỗ Sồi trăm tuổi, gỗ Phong long ba mươi năm, gỗ Lothulien hai mươi năm. Bên trong còn đặt một sợi lông phượng hoàng nữa!

Minas âu yếm ngắm nhìn cây gậy này, trong mắt tràn ngập âu yếm. Hắn đã gặp may mới có thể thu được bảo vật này vào tay, tuy nhiên do không hợp hệ thế nên nếu cố tình sử dụng thì phép thuật hắn thi triển ra thậm chí còn bị suy yếu.

Lông phượng hoàng là vật vô cùng quý hiếm, có rất nhiều tác dụng, thậm chí còn có khả năng cứu người gần chết hồi sinh trở lại trong chớp mắt nữa. Là sinh vật thần thoại hệ lửa, một sợi lông vũ của nó thôi cũng đủ để chế tạo ra trang bị cho pháp sư cấp cao dùng thoải mái rồi.

- Ồ thứ này tốt thật!

- Như vậy, cây đầu tiên bốn mươi đồng vàng, cây thứ hai... được rồi hai mươi đồng, còn cây này sáu trăm đồng vàng. Các vị chọn cây nào?

Vera toát mồ hôi hột khi nghe giá. Một gia đình bình thường ăn uống trong một năm mới hết có vài đồng vàng, mà nhoắng cái những trang bị này đã bằng người ta ăn mấy năm liền, thậm chí cây gậy cuối còn đủ cho gia đình người ta ăn cả đời không hết! Gatrix nghĩ nghĩ một lúc, rồi chỉ vào cây gậy đen xì.

- Là nó! Tuy nhiên ta không có đủ tiền mặt hiện tại, nên ta có thể dùng thứ khác để trả không?

Minas nhướn một chân mày. Mặc dù pháp sư đúng là cần tiền, nhưng ở trình độ cao thì vật đổi vật mới là phương pháp phổ biến để trao đổi tài nguyên với các pháp sư khác.

- Thứ gì?

- Mô hình phép thuật Xoáy lửa. Bao gồm cả lý luận, thần chú, nhật ký thực nghiệm nữa! Ta chào giá nó một trăm đồng vàng không quá chứ?

Minas hít một hơi thật sâu. Với các pháp sư, mỗi một câu thần chú đều là tài sản riêng của họ, bởi nó đại biểu cho vô số thời gian nghiên cứu để tinh giản mô hình phép thuật, rút gọn thần chú, điều chỉnh uy lực để gia tăng tính thực dụng của chiêu phép.

Khi dạy cho học trò thì các pháp sư cũng chỉ dạy cho họ thần chú, chứ những cảm ngộ, nhật ký như này tuyệt nhiên không bao giờ họ đem ra. Dựa vào những ghi chép này, một pháp sư sẽ được lợi rất nhiều khi xây dựng các nghiên cứu khác trong tương lai.

- Khoan... khoan đã! Ai biết được phép thuật đó sẽ có uy lực như nào chứ? Nhỡ đâu nó chỉ là một phép thuật rác rưởi nào đó được đặt tên thật kêu thì sao?

Minas cố gắng vớt vát lại quyền chủ động trên bàn đàm phán. Nhưng Gatrix đã nghiền nát nó không chút thương tiếc! Trên mặt bàn bỗng nhiên xuất hiện một cơn lốc xoáy màu đỏ rất nhỏ, chỉ như ấm trà mà thôi, trông rất thú vị.

Nhưng với người trong nghề như Minas, lão nhìn ra ngay được sự tinh tế ẩn sâu bên trong phép thuật vừa sử dụng, và đặc biệt là phải am hiểu nó tới mức nào mới có thể thu gọn quy mô của phép thuật xuống đến như này.

- Như vậy, chúng ta muốn lấy hai cây gậy phép, cùng một bộ trang phục pháp sư, bao gồm áo choàng, găng, giày, thắt lưng, không có vấn đề gì chứ?

Gatrix đưa quyển sổ ra, đẩy về phía Minas. Lão ta nuốt nước bọt đánh ực một cái, cuối cùng đành gật đầu.

- Như các vị mong muốn!

Vera phấn khích xoay xoay vài vòng, ngắm nhìn trang phục mới của mình. Hiện tại cô đang mặc một bộ áo choàng màu trắng trùm kín toàn thân, tay đeo găng lụa mỏng khảm đá quý, lưng thì đeo một chiếc thắt lưng nhỏ xinh cũng gắn các loại đá quý đủ màu sắc.

Sẽ chẳng có ai có thể tin được chỉ mới đây thôi trông Vera còn như một nữ chiến binh tràn ngập nhựa sống, mà giờ trông cô điềm đạm và trầm tĩnh như một học giả vậy.

Những món đồ này mặc dù toàn là hàng cấp thấp nhưng có còn hơn không. Áo choàng và giày có khả năng tạo ra một lớp năng lượng phép thuật bảo vệ Vera khỏi ma pháp, còn găng và thắt lưng thì giúp cô tích trữ ma lực cùng gia tăng tốc độ thi triển phép thuật.

Nhưng thứ đáng tiền hơn cả là hai cây gậy pháp sư đang buộc chéo nhau phía sau lưng Vera kìa! Trông chúng rất lố bịch, khiến cho không ít người tưởng rằng cô là một pháp tu hay thứ gì đó đại khái thế. Pháp tu là đặc sản của giáo hội, khi một thầy tu học tập thêm cả ma pháp bên cạnh thần thuật và võ thuật.

Đó là một nghề nghiệp rất hiếm gặp, bởi ở giai đoạn đầu thì họ yếu đuối kinh khủng, khi phải kiêm tu quá nhiều thứ. Tuy nhiên nếu như nện đủ tài nguyên, thì có thể nhìn thẩm pháp Drake là một ví dụ! Ông ta là người duy nhất trên đại lục được biết tới là đã đạt trình độ cao cấp ở cả ba lĩnh vực pháp thuật, võ thuật cùng thần thuật.

Và chiến lực của Drake đủ để sánh ngang với những người mạnh nhất đại lục này.

- Trông cô rất hợp với bộ đồ này! Mà nghĩ lại, cô mặc đồ gì chả đẹp!

- Miệng ngọt gớm!

Vera ngượng ngùng đấm vào vai Gatrix một cái.

- Không, ta nói thật! Về cơ bản cô có một ngoại hình rất đẹp theo thẩm mỹ loài người, thế nên cho dù cô phối với đồ gì thì trông cũng ổn thôi! Tuy nhiên đùa thế thôi, quay lại bộ chiến binh đi!

- Thế tôi trong mắt anh thì sao?

Vera hơi có chút chờ mong.

- Cô vẫn còn non lắm!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio