Tới tận tối Hoắc Long mới tỉnh.
Khác với lần trước, Khả Ni đang nhìn anh chằm chằm.
- Sao thế?
- Anh thật đáng ghét!
- ???
- Anh thật khiến người ta lo lắng, hai lần bất tỉnh nhân sự đều trong vòng tay em.
Em quen anh mấy ngày mà nỗi sợ như bằng cả 27 năm cuộc đời cộng lại.
Hoắc Long mỉm cười:
- Cảm ơn vợ!
Khả Ni lườm anh một cái, hằn giọng:
- Ai là vợ anh chứ!
- Em nói đồng ý mà!
Khả Ni không nghĩ anh vẫn nhớ câu đó.
Lúc đó cô cuống quá mà.
-....
- Anh hỏi lại nhé, em lấy anh nhé!
-...
- Anh đã hứa với bố em và mẹ anh, đảm bảo cả đời bảo vệ che chở em.
Không gả cho anh thì em không lấy chồng được đâu.
Ai dám lấy người phụ nữ của Hoắc Long này chứ!
- Anh được lắm, đây là thị uy quyền lực đó à.
- Trả lời: đồng ý hoặc không.
Anh phải nhanh chóng lấy vợ và thừa kế Hoắc..
Liên...
- Ok, đồng ý!
Khả Ni cục súc gắt gỏng lên.
Rõ là anh ấy mới là người cần nịnh bợ để cô đồng ý mới phải, sao cô lại cảm thấy như mình bị dắt mũi sao sao ấy.
Hoắc Long cười mãn nguyện, cầm tay cô ấy lên:
- Cảm ơn em!
Khả Ni muốn phải giãy nảy lên để người đàn ông này dỗ dành mình, nhưng người thì đang bệnh nằm bẹp giường, cô đành đứng lên:
- Anh nghỉ ngơi đi, cấm được lượn lờ đi đâu nữa.
Em về đây, mai sẽ tới thăm anh!
Hoắc Long nắm tay cô không buông.
- Nhà em đây, em không phải đi đâu.
Ở lại đây đi, có lẽ có kẻ đã để ý em rồi.
- Nhưng...!Bố em thì sao, em sợ ông ấy...
Yên tâm, người của Hoắc gia và Hoắc Liên Bang sẽ bảo vệ ông ấy.
Khả Ni đành ngậm ngùi gọi điện thoại cho bố, Khả Hùng giờ mới yên tâm.
Cô xấu hổ nằm cạnh Hoắc Long, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích.
Hoắc Long nằm hơi nghiêng để tránh nằm đè lên vết thương, vừa hay lại thuận thế ôm gọn Khả Ni vào lòng.
Khả Ni ở nhà anh thì yên lòng, một lát đã ngủ.
Hoắc Long thì đặt cằm lên đỉnh đầu cô, đây là đêm bình yên nhất của họ kể từ khi quen nhau.
Anh thầm nghĩ, duyên phận giữa hai người thật kì diệu.
Anh chưa từng nghĩ vợ mình lại là cô gái nhảy bổ vào lòng mình ngồi ngay lần đầu gặp gỡ, đánh Vu Thần, gặp bố anh và lại có thân phận quen biết như vậy.
Bất giác khoé môi cong lên cười thầm.
Hoắc Long được giới giang hồ ưu ái đặt cho biệt danh "thái tử hắc bang" khi vừa đẹp trai vừa có năng lực, gia thế hiển hách, lại chưa từng thấy có tin đồn với bất kì người phụ nữ nào.
Ai cũng nghĩ anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, có bố dọn đường sẵn cho.
Nhưng không, anh được giáo huấn rất khắc nghiệt.
Vừa đủ 18 tuổi, anh bị bố đẩy sang Châu Âu tự bươn chải.
Khi ấy thế lực của Hoắc Liên Bang còn yếu ở lục địa khác nên anh đã chịu khổ không ít, có lần bị đánh cho bầm dập tím tái cả người.
***
Ở Tề gia, Tề Kiêu đang ngồi cùng em gái.
- Em ra ngoài đi, phụ nữ như em lắm chuyện lắm.
- Anh lại lén lút làm chuyện gì sau lưng bố phải không?
- Không hề.
Hắn xua xua tay ý bảo Tề Mộng Dao ra ngoài.
Cô thấy có đàn em thân tín của anh trai ở đây, chắc chắn là báo cáo gì đó.
Cô lén lút đứng ở cửa phòng nghe trộm.
- Hắn đúng là phúc lớn mạng lớn, vẫn lù lù xuất hiện được.
- Bên cạnh hắn có một cô gái.
Tạm thời chưa rõ quan hệ với Hoắc Long như nào, nhưng chắc chắn không bình thường.
Hắn chưa bao giờ dây dưa tới phụ nữ.
- Điều tra tiếp đi.
Biết đâu có thể sử dụng cô ta được.
Tề Mộng Dao nghĩ ngay tới cô gái ở đám tang hôm nọ, có khi nào là người của Hoắc Long? Hoắc phu nhân còn thân mật nắm tay như vậy, cũng có khả năng.
Cô có chút buồn phiền, cô vẫn thích Hoắc Long rất nhiều.
Nếu không vì hai bang phái thù địch, có lẽ cô đã có cơ hội..