Editor: Tiểu Hách
Khách khứa rất nhiều, phần đông cũng đã ngồi đầy chỗ.
Đám người Lâm Hoa ngồi vào bàn, đa số đều là bạn học thời đại học của bọn họ.
“Từ trước đến nay em cũng chưa từng biết anh còn có thể nói năng như thế?” Sau khi Lâm Hoa cùng với Lam Tiếu Chính và Dương Bằng ngồi vào chỗ, cậu liền không nhịn được oán trách Lam Tiếu Chính.
“Tôi nói chuyện như thế nào?”
“Ngay cả lên tiếng chào hỏi anh cũng sẽ không có cái loại (hài hước) đó, nhiều nhất chính là gật đầu ra hiệu một chút, nào có nhiều lời muốn nói như thế đâu!” Lâm Hoa liếc mắt xem thường Lam Tiếu Chính, người này lãnh đạm như vậy, ngay cả nói chuyện cũng đều là lạnh nhạt.
“Tôi đến cùng với em, và đó là bạn của em!” Lam Tiếu Chính làm như không để ý tới nói ra.
Lâm Hoa nhìn Lam Tiếu Chính, có chút cảm động đến rồi.
“Đừng khóc!” Lam Tiếu Chính tốt bụng nhắc nhở, ở trong ấn tượng của hắn, Lâm Hoa chính là cái loại người động một tí là mít ướt.
“Anh!” Mới vừa cảm động chút xíu, đã bị dội nước lạnh tan biến mất.
Đến lúc tiến hành hôn lễ, Lâm Hoa nhàm chán ngồi ở đó dọc dọc đôi đũa, bây giờ thức ăn sắp lên đầy bàn, cũng không thể động đũa, thật là mệt mỏi quá.
Cũng tại Lam Tiếu Chính, đêm qua coi như Lâm Hoa ăn no quá xá. Sáng sớm hôm nay, Lâm Hoa cũng nấu một nồi cháo lớn, hai người cũng là ăn rất no mới tới.
Haizzz, lỗ vốn rồi.
Nhìn cơm nước đầy bàn, Lâm Hoa âm thầm nuốt nước bọt.
Đang lúc Lâm Hoa đang buồn chán, Lam Tiếu Chính lại đột nhiên đứng lên.
“Sao thế?” Lâm Hoa hỏi.
“Tôi nhìn thấy Trương Mạc, em cứ ngồi ở đây!” Lam Tiếu Chính lên tiếng nói với Lâm Hoa, liền đi ngay.
Trương Mạc? Nói tới Trương Mạc, cơn giận này của Lâm Hoa liền vùn vụt bốc lên. Hai người bọn họ thân thiết như thế, bạn chí cốt nhiều năm, còn có cái hôm đi dạo phố ở Đài Bắc lần trước, Lâm Hoa vẫn oán hận đến tận bây giờ.
Lam Tiếu Chính đi khỏi, nhưng mà hắn vừa đi, cái bàn của Lâm Hoa liền náo nhiệt.
“Nè, Lâm Hoa!” Một cô gái A gọi Lâm Hoa một tiếng.
“Chuyện gì?” Lâm Hoa căm hận chọc chọc chiết đũa, giọng nói có chút không vui.
“Cái anh chàng đẹp zai là ai thế? Tôi thấy quan hệ các người không bình thường nhá?”
“Thì là bạn của tôi” Lâm Hoa bĩu môi, Lam Tiếu Chính đã được hoan nghênh như thế?
“Bạn bè? Chớ không phải là bạn trai hở?” Nói xong, toàn bộ con gái trên bàn liền bật cười, còn không quên gật đầu tán thành.
“Mấy cậu nói gì thế?” Mặt Lâm Hoa liền ửng đỏ một chút.
Mấy cô nữ sinh trong lớp chính là như vậy, Lâm Hoa còn nghĩ mấy cô nàng đó cũng không thể nào bình thường.
“Cậu xem, cậu cũng đỏ mặt kìa” Một cô gái B nói.
“Không đâu không đâu!” Dương Bằng đứng lên “Tôi có thể làm chứng, người đó chính là bạn của Lâm Hoa, hơn nữa còn là sếp của cậu ta, hình như là tổng giám đốc gì đó của công ty bọn họ!”
“À ” Lời này nói chưa dứt câu, vừa nói ra một đám con gái bắt đầu bàn tán.
“Đây là nhân viên nhỏ nghịch tập tổng giám đốc sao?”
“Sai, đây là kẻ nghèo khổ xấu xí chống lại người giàu có đập zai!”
“Sai sai, mấy cậu đều quá tầm thường, đây là cô bé lọ lem thời hiện đại phiên bản nam”
“...”
“Đủ rồi!” Lâm Hoa hét lớn một tiếng, thành công làm mọi người kinh hãi, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Lâm Hoa, chờ cậu nói tiếp.
Lâm Hoa chớp chớp mắt, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình, yếu ớt hỏi ra một câu “Mấy cậu không đói bụng hở?”
Mây đen trên không trung nhất thời kéo đến, cùng với mấy tiếng quạ kêu, mọi người nên thảo luận thì tiếp tục thảo luận.
Lâm Hoa buồn bực ngồi ở đó, im lặng.
“Lâm Hoa!” Có một cô gái kêu Lâm Hoa.
“Gì vậy?” Lâm Hoa buồn bực ngước nhìn.
“Nếu anh chàng kia không phải bạn trai cậu, vậy ảnh có bạn gái không?”
“Cậu hỏi chuyện này để làm chi?” Thần kinh Lâm Hoa căng thẳng tột độ, so với hỏi Lam Tiếu Chính có phải là bạn trai cậu hay không còn khẩn trương hơn.
“Thì hỏi chút mà! Cậu thấy đó, ảnh vừa nhìn chính là cái loại vừa có tiền lại đẹp zai, mấy đứa con gái độc thân như bọn tớ còn có hội không hở?” Một cô gái khác nói quanh co.
Lâm Hoa từ từ phát hỏa, bỗng chốc liền đứng lên “Cô không có cơ hội đâu nhá”
Thấy Lâm Hoa phản ứng mạnh như thế, mọi người đều có chút kỳ lạ nhìn cậu, lẽ nào hồi nãy trêu đùa đều là thật?
“Không phải...Chuyện đó..” Lâm Hoa gãi đầu một cái, kích động quá rồi “Ý của tôi là ảnh có bạn gái!”
Có chút ngượng ngùng ngồi xuống, dưới cái nhìn soi mói của mọi người, cúi đầu tiếp tục ngắm nghía đôi đũa.
Lúc Lam Tiếu Chính thấy Trương Mạc, chú rễ đang ở bên cạnh Trương Mạc nói gì đó với y.
“Trương Mạc!”
“Tiếu Chính? Sao cậu tới đây?” Trương Mạc đứng ở đó nhìn Lam Tiếu Chính, vẫn là rất kinh ngạc.
“Đi cùng với bạn, còn cậu?”
“Nhân viên công ty chúng tôi kết hôn” Trương Mạc vừa nói vừa đẩy chú rễ đứng ở bên cạnh một cái.
“Thì ra là bạn của Trương tổng, xin chào!” Chú rễ đưa tay bắt tay với Lam Tiếu Chính, lúc ở cửa, bởi vì là bạn của cô dâu, chú rễ cũng chưa có chính thức chào hỏi.
“Xin chào, chúc mừng!” Lam Tiếu Chính lịch sự đáp lại.
Lam Tiếu Chính liền ngồi vào một bàn với Trương Mạc.
Lâm Hoa thấy Lam Tiếu Chính nửa ngày chưa có trở về, xoay đi xoay lại nhìn xung quanh, rốt cuộc ở một cái bàn khác tìm được bóng dáng Lam Tiếu Chính.
Lam Tiếu Chính và Trương Mạc đang nói gì đó, hơn nữa bộ dạng rất hòa hợp. Lâm Hoa tức giận trợn mắt nhìn, đây là hắn quăng mình đi, đến bên cạnh Trương Mạc?
Lâm Hoa cứ như thế nhìn Lam Tiếu Chính, hắn lại nửa điểm phản ứng cũng không có, vẫn là trò chuyện với Trương Mạc, còn có thể thấy hắn thỉnh thoảng cười vài tiếng thế kia.
Dùng sức chọc chiếc đũa, Lâm Hoa có chút tức giận.
“Cậu làm gì thế hả?” Dương Bằng thấy động tác của Lâm Hoa “Cái đĩa này có thù oán với cậu? Nó cũng sắp bị chọc thủng rồi đó”
Xoay đầu lại, Lâm Hoa liếc Dương Bằng một cái “Thủng chỗ nào, đây không phải vẫn còn nguyên vẹn sao?” Khẩu khí thật là không tốt.
“Cậu...” Dương Bằng còn muốn nói gì nữa “Tôi đi toilet” Lâm Hoa xẹt một cái đứng lên.
Lâm Hoa thấy Lam Tiếu Chính đứng lên, cậu nghĩ chắc là hắn muốn đi toilet.
Bịch bịch bịch, Lâm Hoa cũng nhanh chân chạy đi đến toilet. Dựa theo hướng đi của Lam Tiếu Chính, cậu có thể khẳng định hắn chính là đi đến toilet, cho nên cậu mới đến sớm hơn hắn vài phút thế này.
Lâm Hoa nằm úp sấp trên cánh cửa phòng vệ sinh, nhìn xung quanh bên ngoài xem Lam Tiếu Chính có tới không.
Đột nhiên, Lâm Hoa cảm giác được có người vỗ lưng mình.
Lại càng hoảng sợ, cậu quay đầu lại nhìn người nọ.
“Học trưởng?” Thấy người nọ là ai, Lâm Hoa càng kinh ngạc.
“Lâm Hoa!”
“Sao anh tới đây?” Lâm Hoa lui về phía sau, duy trì khoảng cách nhất định với cái người gọi là học trưởng Triệu Hằng.
“Trương Đình Đình kết hôn, mời tôi, tôi không thể tới à?” Triệu Hằng khẽ cười một tiếng.
“Không có”
Đối với vị học trưởng Triệu Hằng này, sở dĩ Lâm Hoa khắc sâu ký ức, vì đây là đàn anh cùng ngành lớn hơn bọn họ một khóa. Lúc đó bọn họ là tân sinh nhập học, chính vị học trưởng Triệu Hằng này tiếp đón. Nhưng đó cũng không phải ký ức sâu sắc nhất của Lâm Hoa, ký ức sâu sắc nhất chính là vị học trưởng này thỉnh thoảng hay nói lời bóng gió.
Còn nhớ lúc đó Lâm Hoa mới vừa vào học, giống y như một học sinh trung học, gương mặt mãi cũng chưa trưởng thành. Cho nên cậu nhận được rất nhiều sự giúp đỡ của vị học trưởng Triệu Hằng, mà vị học trưởng này cũng rất là ân cần.
Nhiều lần hẹn hò Lâm Hoa ra ngoài, nếu không phải đi dạo thao trường, thì thỉnh thoảng mời cậu uống nước. Lúc đó Lâm Hoa cũng không hiểu tình yêu giữa những người cùng giới là gì, cứ thoải mái tiếp nhận sự chiếu cố của học trưởng. Thế nhưng thỉnh thoảng, động tác của vị học trưởng càng ngày càng kỳ quái, lúc nào cũng như có như không đụng chạm vào cậu, còn luôn luôn làm ra những động tác vô cùng thân mật, điều này làm cho Lâm Hoa không quen lắm.
Cũng không biết sau đó chuyện gì đã xảy ra, Lâm Hoa liền dần dần xa lánh Triệu Hằng, cậu cảm thấy có cái gì đó không đúng.
“Đã nhiều năm không gặp, cũng không thấy em cao lớn bao nhiêu” Triệu Hằng cười cười, Lâm Hoa trước mắt vẫn giống như thời đi học, có chút nhút nhát, vụng về đáng yêu.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp học trưởng!” Lâm Hoa có chút ngượng ngùng mỉm cười, nhớ tới chuyện năm đó, cậu cảm giác mặt cũng hơi đỏ.
“Em có khỏe không?” Triệu Hằng thấy Lâm Hoa luôn luôn như có như không lùi về sau, liền tiến lên phía trước vài bước, đến thẳng ngay trước mặt Lâm Hoa.
“Rất khỏe” Lâm Hoa có chút không thoải mái lùi về phía sau vài bước, đến sát vách tường.
“Thật không?” Triệu Hằng nhếch nhếch khóe miệng, cười cười, đột nhiên liền lấn đến gần Lâm Hoa “Tôi cảm giác được em thay đổi, có phải là cái dạng giống như tôi không nhỉ?” Gần như là đến nói bên tai Lâm Hoa, có hơi nóng phà vào lỗ tai, làm cho Lâm Hoa khó chịu xê dịch cơ thể.
“Học trưởng, anh đang nói gì thế?” Lâm Hoa muốn đẩy Triệu Hằng ra, nhưng lại không có đẩy mạnh.
“Đúng không? Sao tôi cảm thấy em càng ngày càng đáng yêu thế? Nghe không hiểu tôi đang nói gì hở?” Vì bị Lâm Hoa đẩy, Triệu Hằng càng tiến gần sát Lâm Hoa hơn nữa, gương mặt gần như dán lên mặt cậu.
“Học trưởng” Lâm Hoa có chút gấp gáp, dùng sức đẩy Triệu Hằng.
“Mấy người đang làm chuyện gì thế?” Giọng nói của Lam Tiếu Chính, nhất thời khiến cho Lâm Hoa sợ run cả người.
“Tiếu... Tiếu Chính...” Lâm Hoa cố gắng đẩy Triệu Hằng.
Lam Tiếu Chính lôi Triệu Hằng đang chặn Lâm Hoa ra, kéo cậu về sau lưng mình.
“Anh làm cái gì vậy?” Triệu Hằng bị Lam Tiếu Chính đẩy một cái nên lảo đảo, suýt nữa té ngã, hơi điên tiết lên gào thét với Lam Tiếu Chính.
“Cậu hỏi tôi muốn làm gì hả?” Sắc mặt Lam Tiếu Chính càng thêm bất thiện.
“Tôi biết anh à? Tôi và học đệ nói chút chuyện tình cảm mắc mớ gì đến anh?” Triệu Hằng thấy sắc mặt Lam Tiếu Chính càng ngày càng lạnh, nuốt một ngụm nước bọt, nhưng trong chớp mắt lại nghĩ, mình sợ cái gì? Mạnh mẽ đối địch với Lam Tiếu Chính.
Chỉ nghe bộp một tiếng, Lam Tiếu Chính liền nện một đấm lên trên mặt Triệu Hằng.
“Tiếu Chính!” Lâm Hoa ở bên cạnh có chút sợ hãi hô lên.
“Anh dám đánh tôi?” Triệu Hằng bị Lam Tiếu Chính nện một đấm có hơi choáng voáng, cũng vung lên nắm đấm muốn giáng vào mặt Lam Tiếu Chính.
Lam Tiếu Chính một tay bắt lại cổ tay của Triệu Hằng, dùng sức vặn một cái.
“A!” Triệu Hằng kêu thảm một tiếng, đau đến nín thở.
Quẳng tay Triệu Hằng xuống, Lam Tiếu Chính lại giơ tay lên bổ thêm mấy quyền lên người Triệu Hằng.
“Tiếu Chính! Đủ rồi!” Lâm Hoa ở bên cạnh nhìn Lam Tiếu Chính ra tay tàn nhẫn, vội vàng ngăn cản hắn, việc này cứ tiếp tục sẽ gây ra chuyện, nhất định sẽ đánh người thành trọng thương.
Thoáng nhìn qua Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính dừng tay, hung hãn đạp Triệu Hằng một cước “Cút”
Triệu Hằng hừ hừ vài tiếng, nhìn đến gương mặt lãnh đạm của Lam Tiếu Chính, che cái mặt bị đánh sưng lên, vẻ mặt không cam lòng nhưng cũng không dám nhiều lời, hậm hực tức giận đi ra khỏi toilet.
End chap