Editor: Tiểu Hách
Trong hành trình cuộc sống, dù sao chúng ta sẽ gặp một người như thế này, hắn sẽ thật lòng quan tâm bạn, bảo vệ bạn, nhưng cũng còn tùy bạn có phát hiện hay không, có tiếp nhận hay không.
Trong radio truyền đến giọng nữ dịu dàng, Lâm Hoa yên lặng lắng nghe. Bên ngoài cửa xe là không khí rét lạnh với làn gió hiu hiu, còn có màu vàng của ánh dương quang, chỉ có ánh dương quang xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên gò má của Lâm Hoa.
“Nói thiệt nha, may là em gặp được anh!” Lâm Hoa nhìn Lam Tiếu Chính cảm thán nói, ở dưới ánh nắng gò má của hắn càng tôn lên, cũng hiện ra một vị đạo ấm áp.
“Là anh gặp được em!” Khóe miệng Lam Tiếu Chính nhàn nhạt vẽ ra một vòng cung, đặc biệt chạy thẳng vào trong đáy mắt của Lâm Hoa rõ ràng.
Lâm Hoa nhìn chằm chằm gò má của Lam Tiếu Chính, nhất cử nhất động của người này, thậm chí chỉ là một khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh đạm, cũng khiến cho người ta mê muội như thế này. Lâm Hoa chống tay nhướn người, hôn một cái lên gò má của Lam Tiếu Chính.
Nhanh chóng lùi lại, trên mặt Lâm Hoa có chút ửng đỏ, sau khi xấu hổ hôn trộm lại vui vẻ mỉm cười.
Lam Tiếu Chính chuyển hướng lái và phanh đột ngột, dừng lại ngay trên lề đường.
“Sao vậy?” Lâm Hoa nhìn bên ngoài, đâu có tình huống đặc biệt gì đâu?
Lam Tiếu Chính cởi dây nịt an toàn ra, hai tay liền đưa tới kéo Lâm Hoa vào trong lòng, đôi môi kiên định dán trên môi Lâm Hoa. Cậu có chút ngạc nhiên do dự ôm lại Lam Tiếu Chính, nhẹ nhàng hé môi, môi lưỡi hai người quấn lấy nhau. Lúc bấy giờ, trong xe ngoại trừ giọng nói ngọt ngào của người chủ trì trong radio truyền ra, cũng chỉ còn lại là tiếng thở dốc và âm thanh trao đổi nước bọt của cả hai.
Nụ hôn nhẹ nhàng lặng lẽ kết thúc, gương mặt Lâm Hoa càng đỏ lợi hại hơn, hơi vội vàng hít hơi. Trán hai người chồng lên nhau, mũi cọ mũi, sự gần gũi và ấm áp tràn ngập cả xe.
“Không... Không đi sao?” Lâm Hoa có chút ngượng ngùng và ngập ngừng nói.
“Đi!” Lam Tiếu Chính buông ra Lâm Hoa, thả cậu trên ghế phó lái, lại nịt chặc dây an toàn, mới lái xe lên đường.
Lúc hai người về đến nhà, đã là giữa trưa. Vì trong nhà ba ngày không ai ở, có chút vắng lặng và lạnh lẽo.
Lâm Hoa mở máy điều hòa, chờ qua một lúc lâu, trong phòng mới ấm áp lên. Vì trong tủ lạnh không có đồ ăn gì, hai người liền đi ra ngoài tùy tiện tìm một quán ăn.
Lúc làm việc vào hôm sau, Lâm Hoa vẫn có chút nhớ nhung bốn ngày nghỉ làm, thực sự là khiến cho người ta hạnh phúc mà! Nhưng mà, chưa từng nghe qua câu nói kia sao? Hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi. Thế nhưng, ngay tức khắc sẽ nghỉ Tết Dương lịch nhé!
Kỳ nghỉ này, miễn là bạn muốn, nó luôn luôn sẽ nghỉ. câu này mình cũng hem hỉu lắm
Lâm Hoa vừa đến công ty, liền nghe được tin tức chị Trần muốn đổi đi nơi khác.
Không biết vì sao, chị Trần không muốn làm công việc hiện tại, Lâm Hoa luôn cảm thấy mình phải chiếm giữ một phần lớn nguyên nhân. Không biết Lam Tiếu Chính có phê duyệt cho chị Trần không?
Nói thật lòng, Lâm Hoa cảm thấy năng lực làm việc của chị Trần rất giỏi, làm việc lúc nào cũng gọn gàng có trình tự, tất cả mọi chuyện đều sắp xếp tốt, cho dù thỉnh thoảng hay đùn đẩy công việc cho mình làm.
Nếu như quả thật nguyên nhân là bởi vì mình, không làm công việc này, Lâm Hoa luôn cảm thấy có lỗi với chị Trần.
Buổi trưa lúc ăn cơm, Lâm Hoa còn đặc biệt hỏi Lam Tiếu Chính vấn đề này.
“Chị Trần không muốn làm ở đây nữa sao?” Lâm Hoa dường như tùy tiện gắp một miếng thịt.
“Ừ, hôm nay cô ta nộp bản báo cáo cho anh” Lam Tiếu Chính gật đầu, đều đem thịt chất chồng trước mặt Lâm Hoa.
“Tại sao?” Lâm Hoa cắn cắn chiếc đũa, thật ra mình cũng không phải thích ăn thịt lắm.
“Cổ nói mình không thích hợp với cái chức vụ này, làm không tốt!”
“Nhưng mà chị ta làm rất tốt mà!” Lâm Hoa bĩu môi “Rốt cuộc vì sao mà chị ta không làm?”
“Sao thế, luyến tiếc ư?” Lam Tiếu Chính nhíu nhíu mày, sao quan tâm dữ vậy?
“Hổng có!” Lâm Hoa lập tức bác bỏ “Anh nói chị ta.. chị ta có phải là vì em, cho nên mới nghỉ làm?”
“Tại sao là vì em hả?”
“Hay là chị ta phát hiện chúng ta... Chúng ta... Sau đó, chị ta làm không nổi nữa!” Lâm Hoa buông đũa xuống, ăn không vô.
“Thế sao? Cho dù cô ta biết chúng ta có gì với nhau, tại sao không muốn làm nữa?” Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa khúm núm, xoa xoa tóc của cậu, gần đây hắn càng ngày càng thích xoa tóc của Lâm Hoa.
“Chẳng lẽ chị ta không cảm thấy... cảm thấy...” Lâm Hoa liếc nhìn ánh mắt của Lam Tiếu Chính có chút trở nên lãnh đạm, sợ hãi nuốt ngụm nước bọt.
“Cảm thấy gì?”
“Hổng có gì!” Lâm Hoa suýt nữa thì nhảy dựng lên, tiến tới ôm Lam Tiếu Chính một cái. Quản chuyện người khác có cảm thấy buồn nôn hay không, mình hạnh phúc là được rồi. Lâm Hoa có chút áy náy ôm lấy Lam Tiếu Chính, vùi đầu vào lòng hắn, không biết phải nói lời gì hay.
“Được rồi!” Lam Tiếu Chính đỡ Lâm Hoa ngồi dậy, đứng lên đi đến điện thoại trên bàn làm việc bấm số.
Lam Tiếu Chính dường như hạ thấp giọng dặn dò vài câu, không biết hắn rốt cuộc là gọi cho ai.
“Gọi cho ai vậy?” Lam Tiếu Chính ngồi xuống, Lâm Hoa liền mở miệng hỏi.
“Không có ai” Hắn nhét chiếc đũa vào tay Lâm Hoa, ý bảo cậu tiếp tục ăn.
Không đợi Lâm Hoa ăn được mấy đũa, đã có người tới gõ cửa phòng. Lam Tiếu Chính trả lời người nọ, Lâm Hoa hơi lúng ta lúng túng, cậu có phải tránh mặt một lúc hay không, hay là đi ra ngoài?
“Ngồi xuống!” Lâm Hoa mới vừa đứng lên, Lam Tiếu Chính liền nắm tay cậu, kéo cậu ngồi xuống.
Đến lúc chị Trần vừa đi vào phòng làm việc, lại thấy là một cảnh tượng quỷ dị. Tại sao cô luôn luôn xui xẻo như thế, được rồi, thật ra lúc này Lam Tiếu Chính là cố ý.
“Tổng giám đốc!” Chị Trần có chút lúng túng đứng ở cửa, không biết tổng giám đốc đột nhiên tìm cô qua đây là vì chuyện gì.
“Tiểu Trần tới đây, ngồi xuống đi!” Lam Tiếu Chính tỏ ý chỉ cái sofa trống đối diện với hắn.
“Cái ấy.. Hay là tôi chờ hai người ăn cơm xong rồi trở lại nhé!”
“Không cần, tìm cô đến, chỉ là muốn tâm sự với cô một lát, ngồi xuống đi!”
“Được!”
Lâm Hoa và chị Trần lúng túng, đều đồng loạt nhìn Lam Tiếu Chính, chờ hắn lên tiếng.
“Mau ăn, đợi lát nữa nguội hết!” Lam Tiếu Chính chỉ là thúc giục Lâm Hoa ăn, mình cũng từ từ ăn.
Lâm Hoa và chị Trần càng lúng túng hơn nữa. Lâm Hoa chần chừ gắp thức ăn, nhìn cái này, nhìn sang cái kia.
“Vì sao muốn đổi công tác, cô biết việc này không dễ xử lý mà?” Qua một hồi lâu, mới nghe Lam Tiếu Chính chậm rãi hỏi chị Trần.
“Tôi nghĩ là tôi không quá thích hợp với chức vụ này, sợ làm lỡ việc của tổng giám đốc!” Chị Trần có chút không thoải mái vắt chéo đôi chân.
“Lâm Hoa cảm thấy cô làm rất tốt, tôi cũng cảm thấy cô làm tốt vô cùng!”
Chị Trần liếc mắt nhìn Lâm Hoa, cậu nhanh chóng cúi đầu, bộ dạng giả vờ chăm chú ăn.
“Tổng giám đốc nói đùa, tôi còn có nhiều mặt cũng chưa làm tốt” Chị Trần khoác tay.
“Bây giờ cũng không có ai thích hợp với vị trí của cô, cô tính xử lý như thế nào? Còn nữa, nếu như cô muốn đi, cũng phải đề cử một người thích hợp đến đây đi!”
“Tổng giám đốc, tôi đề cử Tiểu Dương – phó trợ lý. Cô ấy cũng tới công ty chúng ta năm năm rồi, năng lực làm việc rất giỏi, cũng rất chăm chỉ. Nếu như không có hợp với chức vị của tôi, vậy trước cứ duyệt cho tôi nghỉ một khoảng thời gian nhé. Tôi cũng đã lâu chưa nghỉ phép, hẳn là tích lũy rất nhiều (ngày phép) nhỉ? Bây giờ muốn đi ra ngoài giải khuây một chút, tổng giám đốc chắc sẽ đồng ý? Cũng sẽ không sa thải tôi chứ?” Chị Trần mỉm cười, nói rõ ràng lại rành mạch.
“Đã không muốn ở bên cạnh tôi đến thế ư?” Lam Tiếu Chính cũng cười cười, nhìn chị Trần, có loại cường thế của người lãnh đạo.
“Không phải” Chị Trần cúi thấp đầu.
“Tiếu Chính” Lâm Hoa kéo tay áo Lam Tiếu Chính.
“Sao vậy?” Thanh âm của Lam Tiếu Chính mềm mỏng lại, nhìn Lâm Hoa, xoa xoa đầu của cậu.
Lâm Hoa có chút lúng túng liếc nhìn chị Trần, cậu vừa rồi không nên gọi Lam Tiếu Chính là “Tiếu Chính”, phải gọi tổng giám đốc mới đúng.
“Em ăn no rồi, đi trước!” Lâm Hoa không muốn nán lại trong bầu không khí này nữa, cậu cảm thấy thật là quái dị không gì sánh được, mình ở bên cạnh thật là có hơi dư thừa.
“Được” Lam Tiếu Chính nhìn trong chén Lâm Hoa một chút, quả thực ăn xong, liền thả cậu đi.
“Anh không ăn nữa hả? Em thu dọn luôn” Thấy Lam Tiếu Chính gật đầu, Lâm Hoa nhanh chóng thu dọn thức ăn trên bàn, vội vàng thối lui ra khỏi phòng làm việc của hắn.
Thở dài một hơi, Lâm Hoa ngồi ở bàn làm việc của cậu. Tuy nói là không muốn nán lại trong phòng làm việc của Lam Tiếu Chính, nhưng mà Lâm Hoa vẫn rất tò mò hắn rốt cuộc nói chuyện gì với chị Trần. Bám vào trên cửa cũng nghe không rõ.
Bên trái thở dài một hơi, bên phải thở dài một hơi, chị Trần cuối cùng từ phòng làm việc của Lam Tiếu Chính đi ra.
Lúc chị Trần đi ngang qua bàn làm việc của Lâm Hoa, cậu vụt một cái liền đứng lên, muốn hỏi gì đó, nhưng cũng không biết muốn nói gì nữa, chỉ ngượng ngùng cười gượng với chị Trần.
“Làm việc cho tốt đi!” Chị Trần ý bảo Lâm Hoa ngồi xuống “Đưa cho tôi bản báo cáo tuần trước của cậu. Ngoài ra tư liệu cuộc họp hàng năm, sắp xếp kế hoạch lịch trình, làm xong trong tuần này, trước cuối tuần nộp cho tôi!”
Thấy bóng lưng chị Trần ung dung rời đi, Lâm Hoa có chút kinh ngạc, lại nhíu mày một cái, bây giờ lại có việc phải làm rồi!
Sau đó chị Trần cũng không có chuyển đi, Lâm Hoa hỏi Lam Tiếu Chính đã nói gì với chị ta, hắn nói ậm à ậm ừ mấy câu, cậu cũng không có nghe rõ.
Nhưng mà, về sau chị Trần thay đổi thái độ với cậu, rõ ràng có chút đổi mới. Bưng trà đưa nước đặt cơm trưa, photo tài liệu đánh văn kiện, không giao hết lên người Lâm Hoa như thế nữa. Bảng báo cáo để cho cậu làm, tuyệt đối không tự mình làm, bảng kế hoạch trình bày lợi nhuận, để cho Lâm Hoa trước tiên dự thảo xong, tuyệt đối không tự mình đánh bản thảo.
Lâm Hoa than vãn còn cực khổ hơn lúc trước.
Cuộc sống bình yên luôn luôn trôi qua rất nhanh, Lâm Hoa bây giờ đang mong ngày mong đêm, ngóng trông đến lễ giáng sinh. Tuy rằng là ngày lễ của người ngoại quốc, nhưng mà, có nghĩa là Tết Dương lịch cũng không xa lắm, vậy càng có nghĩa, lại được nghỉ phép mấy ngày nữa.
Khua môi múa mép nửa ngày với Lam Tiếu Chính, hắn mới miễn cưỡng đáp ứng mình ra ngoài dạo chơi. Mùa đông lớn thật sự cũng không nơi nào đẹp để đi, thế nhưng Lâm Hoa có niềm nhiệt huyết dâng cao, cậu muốn đi leo núi. Muốn leo đến đỉnh núi Nga Mi nơi mà cả một vùng đều là tuyết trắng mênh mông, muốn ngắm nhìn một chút cảnh mùa đông trên núi Thiên Sơn.
Chuyện không ngờ, thường hay phát sinh ở những lúc khiến cho người ta không tưởng được.
Khi Lâm Hoa đang hào hứng chuẩn bị đi ra ngoài dạo chơi, trong nhà liền nhận được một cuộc điện thoại cấp bách.
“Mẹ? Xảy ra chuyện gì? Mẹ đừng khóc mà!” Lúc Lâm Hoa tiếp nhận điện thoại của Lâm mẹ, bà ở đầu dây bên kia khóc bù lu bù loa, gần như không nghe rõ bà rốt cuộc đang nói gì.
“Ba làm sao? Mẹ đừng có quýnh đít từ từ nói, con lập tức trở về liền!” Lâm Hoa không có nghe rõ lắm, vì bị đứt quãng chỉ có thể nghe rõ là Lâm ba đã xảy ra chuyện.
An ủi Lâm mẹ xong, Lâm Hoa mới vội vàng gọi cho Lâm Húc. Lâm Húc bảo cậu đừng trở lại, Lâm ba đi đường bị tai nạn giao thông, muốn tới Thành Đô trị liệu.
Vừa nghe tai nạn giao thông, Lâm Hoa cũng có chút choáng váng.
End chap