Côn đồ thời kỳ đầu phần lớn đều lấy việc đánh đấm làm vinh quang, nhiều nhất chỉ là ăn quỵt ở khách sạn, ghẹo gái ở đường trượt băng, hiện tượng trộm cắp thì tương đối ít.
Nhưng đến thập niên sau cải cách mở cửa, chênh lệch giàu nghèo dần dần trở nên rõ ràng, giá trị quan của con người cũng có sự thay đổi rất lớn, hộ cá thể bị người ta xem thường nhất trước kia ngược lại trở thành người có thân phận có mặt mũi.
Đám côn đồ trước kia phần lớn đều lợi dụng uy danh có bởi thời kỳ đầu đi đánh đấm, đổi nghề làm kinh doanh ăn uống hoặc vận chuyển hàng hóa gì đó, đều dần dần giàu lên.
Còn như tên nhóc choai choai Lý Thiên Viễn, một không có đầu óc kinh doanh, hai cũng không có vốn liếng, vì thế liền nhắm vào đám học trò, cửa trường học liền trở thành nơi bọn chúng lừa lọc vơ vét tài sản.
Đến sau khi phim ảnh về xã hội đen của Hongkong, Đài Loan tiến vào Trung Quốc, bọn chúng lại học theo nội dung trong phim ảnh, phân chia địa bàn, Lý Thiên Viễn dẫn theo hơn đứa nhỏ, chiếm cứ hai trường học và một phòng bi-a.
Lý Thiên Viễn không biết rằng, hành vi này của mình đã bước đầu hình thành nên hình thức ban đầu của xã hội đen, mà trong quá trình vơ vét của cải của xã hội đen luôn có bạo lực đi kèm.
Rất nhanh nhóm nhỏ của Lý Thiên Viễn liền xảy ra tranh chấp với các bang phái khác, đó cũng là một nhóm do đám trẻ con hư hỏng bỏ học tổ chức, bắt đầu chính từ phòng bi-a kia.
Ban đầu một người anh em của Lý Thiên Viễn bị một đám khác đánh một trận tại phòng bi-a, mở miệng toàn là những lời khiêu khích Lý Thiên Viễn.
Điều này khiến Lý Thiên Viễn cảm thấy mất thể diện, triệu tập mười mấy người, hai bang phái liền xảy ra ẩu đả khi đối phương đến phòng bi-a lần nữa.
Bên Lý Thiên Viễn sớm đã chuẩn bị, vũ trang đầy đủ, xích khóa, gậy, đao đều đã sẵn sàng, hai bên vừa gặp mặt bên kia lập tức bị yếu thế.
Những đứa nhóc choai choai gần như chưa có chút kinh nghiệm xã hội nào, bọn chúng cũng thiếu sự sợ hãi đối với mạng sống và pháp luật, cả đám xuống tay vô cùng tàn nhẫn, sau khi kết thúc ẩu đả, bên kia có một người bị chém chết ngay tại chỗ.
Những cuộc ẩu đả trên phố như thế này có ảnh hưởng rất lớn đối với xã hội, hơn nữa lại làm chết người, phản ứng của cảnh sát cực kỳ nhanh chóng, không quá giờ liền bắt được toàn bộ những người tham gia về quy án.
Nhưng sau khi bắt giam, cảnh sát cũng có chút sửng sốt, bởi vì người tham gia ẩu đả của cả hai bang phái đều là vị thành niên, đứa lớn nhất tuổi, nhỏ nhất không ngờ mới tuổi.
Có điều không kết án nặng thì không thể bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng, hơn nữa lại còn làm chết người, cuối cùng hai bang phái mỗi bên có một người bị kết án lao động cải tạo ba năm.
Kỳ thực kẻ giết người cũng không phải Lý Thiên Viễn, lúc ấy cậu ta dùng khóa xích, mà vết thương trí mệnh của người nọ lại là do một đao chém đứt động mạnh cổ.
Có điều Lý Thiên Viễn tuổi tuy nhỏ, nhưng đã bị phim ảnh và tiểu thuyết đầu độc quá sâu, thân là một đại ca, phải làm gương tốt, đảm đương hết mọi tội lỗi.
Khéo sao, Lý Thiên Viễn và cái người tên Nhiếp Nguyên Long của đối phương đều ở trong cùng một Trại giáo dưỡng thanh thiếu niên, vì thế hai người lại bắt đầu tranh đấu ở trong này.
Lý Thiên Viễn hơn ở thân thể cường tráng, đánh nhau giỏi, dựa vào vũ lực tụ tập được một đám người, còn Nhiếp Nguyên Long gia cảnh rất tốt, trong tay không thiếu tiền, tất nhiên cũng có một đám trẻ con vây quanh nó.
Thù oán kết ở bên ngoài vẫn tiếp tục ở trong Trại cải tạo, trong thời gian hơn một năm hai người vào đã đánh nhau biết bao nhiêu trận, ngay cả quản giáo cũng phải bó tay với hai người này.
Bị khiêu khích ngay trước mắt, Lý Thiên Viễn tất nhiên khó chịu, lại bị đàn em xúi giục, lập tức liền trừng mắt, nghển cổ nhìn về phía đối phương, mắng:
- Ê rắn, thế nào, không phục hả, có muốn đánh một trận nữa với ông mày không?
Lý Thiên Viễn không vừa mắt đối phương chính là vì nhà Nhiếp Nguyên Long đã dùng tiền để nó chỉ bị phán một năm rưỡi, còn bản thân phải lĩnh tròn năm, điều này khiến Lý Thiên Viễn cực kỳ bất bình.
- Đồ nhà quê, có giỏi chốc nữa gặp nhau ở sân thể dục!
Nhiếp Nguyên Long ánh mắt âm trầm nhìn thoáng qua Lý Thiên Viễn, thời hạn thi hành án của nó sắp hết rồi, nếu không giáo huấn Lý Thiên Viễn một trận nhớ đời thì sau này có lẽ sẽ không có cơ hội nữa, cho nên đã đặt sẵn bẫy, chuẩn bị trừng trị đối phương.
- Được, chốc nữa đừng có làm con rùa rụt cổ, mẹ kiếp.
Đánh nhau trong Trại giáo dưỡng thanh thiếu niên, tất nhiên không có vũ khí, vài lần Lý Thiên Viễn đều được lợi thế, căn bản không sợ sự khiêu khích của đối phương.
Trong phòng TV tổng cộng hơn trăm người, hai người nói chuyện cũng không sợ quản giáo nghe thấy, sau khi hẹn nhau xong, ai nấy đều âm thầm xoa tay chuẩn bị.
- Nhóc con, đợi lát nữa đi cùng bọn tao, hôm nay nếu biểu hiện tốt, sau này ở trong này, anh Thiên sẽ chiếu cố mày.
Lý Thiên Viễn sau khi cho đàn em thông báo một lúc, ánh mắt liếc đến Tần Phong, cậu ta sợ nhóc con này đi mật báo, vậy thì bản thân nhất định sẽ bị quản giáo trừng trị.
- Được, em nghe anh…
Tần Phong gật gật đầu, cậu không muốn tham dự vào chuyện này, có điều nếu đắc tội Lý Thiên Viễn thì cả ngày sẽ bị nhìn chòng chọc, dường như chạy trốn không phải là kế hoạch có lợi.
Nghĩ đến chuyện chốc nữa, người hai bang xem tin tức đều có chút không tập trung, sau khi bản tin kết thúc phát sóng, đến thời gian ra sân thể dục hóng gió, Lý Thiên Viễn gương mẫu đi ra ngoài.
Sân thể dục của Trại giáo dưỡng thanh thiếu niên được vây bọc bốn xung quanh, chiếm diện tích cực lớn, ngoại trừ sân bóng rổ còn có những thiết bị như xà đơn xà kép, những thiết bị này được xây dựng để giúp thiếu niên phát triển thân thể.
Sau sân có một khu đất trồng rau, có một nông dân già đang tưới nước bón phân, nếu như không phải xung quanh có mấy quản giáo đang đứng thì cũng chẳng khác trường học bên ngoài là bao.
Tần Phong theo sau mấy người Lý Thiên Viễn, trông có vẻ như cúi gằm đầu, thế nhưng vẫn thu hết tình hình xung quanh vào mắt, hai góc đối diện trái phải có hai cảnh sát vũ trang đang canh gác, khiến cậu xua tan ý niệm chạy trốn trong đầu.
- Con rắn thối, sao nào, đấu tay đôi hay chơi cả đám, tùy mày chọn!
Lúc Tần Phong đánh giá xung quanh, người hai bang đã bắt đầu đối đầu nhau, Lý Thiên Viễn căn bản không coi Nhiếp Nguyên Long ra gì, nghiêng đầu nhìn mười mấy người đối diện.
- Đồ nhà quê, Long gia sắp ra ngoài rồi, mày cho là Long gia sẽ đích thân động thủ với mày sao?
Sau khi nghe Lý Thiên Viễn nói, trên mặt Nhiếp Nguyên Long lộ nụ cười âm hiểm, vung tay lên nói:
- Các vị đại ca, chỉ cần có thể làm cho tên họ Lý nằm giường ba tháng, mỗi người sẽ được bao Ashima!
“Không ổn rồi, tên này giở thủ đoạn…”
Ngay khi Nhiếp Nguyên Long lộ nụ cười xấu xa, Tần Phong đã cảm giác không ổn, cậu là người luyện võ, khá nhạy cảm đối với khí, ngay lúc đầu, Tần Phong đã nhận thấy chung quanh có không ít ánh mắt mang theo ác ý tập trung vào đám người mình.
Quả nhiên, lời của Nhiếp Nguyên Long còn chưa dứt, chung quanh liền có - người ào ào lao lên, gia cảnh của những thiếu niên này đều chẳng khá giả gì, một bao Ashima cũng đủ mua chuộc bọn chúng.
- Mẹ nó, mày giở thủ đoạn?
Lý Thiên Viễn cũng cảm giác được những ánh mắt không có ý tốt xung quanh, có điều bọn nó đã bị đám người vây vào giữa sân thể dục, muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.
- Ai, ranh con, mày giành bóng của tao làm cái gì?
Trận hỗn chiến bùng nổ trong nháy mắt khi quả bóng rổ đập về phía Lý Thiên Viễn, tìm đại một lý do gì đó, - thiếu niên đồng thời lao về phía đám người Lý Thiên Viễn, trút hết tinh lực dư thừa ra.
- Tút… tút… tút…
Chuông trạm canh của quản giáo vang lên ngay khi bắt đầu hỗn chiến, có điều, những thiếu niên này đã sớm đánh đến hăng máu, hơn nữa luật không trách đám đông, mỗi lần đánh nhau chỉ có mấy đứa cầm đầu bị giam, bọn chúng căn bản coi như không.
“Mẹ nó, sao lại gặp phải chuyện thế này chứ?”
Tần Phong trong đám người buồn bực vô cùng, cậu tuy rằng nhỏ tuổi hơn những người này, nhưng suy nghĩ lại cực kỳ chín chắn, đối với cậu mà nói, kiểu đánh nhau vì khí phách thế này là ngu xuẩn nhất.
Thế nhưng lúc này cậu bị xem là người của phe Lý Thiên Viễn, nhìn thấy - người lao về phía mình, Tần Phong hít một hơi, ngồi xổm xuống đất, dùng hai tay hai khuỷu tay bảo vệ đầu và chỗ hiểm dưới sườn.
Nhất thời, Tần Phong cũng không biết có bao nhiêu nắm đấm rơi lên người mình, tiếng “binh binh” không dứt bên tai, có điều thân thể gầy yếu của cậu cuộn tròn lại, từ đầu đến cuối không để lộ chỗ hiểm.
- Một đám ngu ngốc, chẳng có thằng nào biết đánh nhau cả.
Lúc cuộc ẩu đả đang sục sôi trên sân thể dục, người nông dân già trồng rau góc đông bắc sân cũng đứng thẳng lên, có điều không giống với đám quản giáo đang khẩn trương, ông lão lại chỉ xem náo nhiệt.
- Ai, tao bảo rồi, đánh vào háng nó, chiêu này gọi là Liêu âm thủ.
- Ngu ngốc, bịt mắt nó lại, cho một đấm là nó không nhìn thấy gì rồi.
Ông già kia chỉ sợ thiên hạ không loạn, trên sân thể dục tiếng hò hét ầm ầm nhưng tiếng ông ta vẫn rõ ràng, khiến cho đám thiếu niên đứa nào đứa nấy đều không vui nhìn qua, chỉ sợ ngay cả ông già đó cũng muốn đánh cùng.
- Ấy? Có đứa biết công phu sao?
Ánh mắt ông già bỗng nhiên chăm chú nhìn vào một góc sân thể dục, người chỗ đó không đông lắm, trên mặt đất có một đứa đang nằm, còn có - đứa nhỏ đấm đấm đá đá đứa nằm trên mặt đất.
Trong mắt người ngoài, thiếu niên ngã trên mặt đất là cực kỳ vô dụng, có điều nụ cười trên mặt ông lão lại vụt tắt, như có điều gì suy nghĩ.
Người ngã trên mặt đất tất nhiên chính là Tần Phong, vừa rồi bị vây đánh giữa sân, thế nhưng cậu lăn trái lăn phải, không mất quá nhiều thời gian liền ra được bên ngoài, hiện tại vây xung quanh cậu chỉ là vài tên muốn chiếm ưu thế, uy lực nắm đấm cũng chẳng ra làm sao.
- Mẹ nó, bố liều mạng với chúng mày!
Ngay lúc Tần Phong thầm tính toán trong đầu rằng quản giáo hẳn sắp đến nơi, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ. Ngay sau đó - người vây quanh Tần Phong đều tản ra.
- Anh… sao anh lại thành ra như vậy?
Tần Phong ôm mặt ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy người trước mặt, khuôn mặt phía dưới ngón tay lập tức lộ ra nụ cười quái dị, đàn anh ở trước mặt này thực sự đã bị đánh rất thê thảm.
Nếu không phải nghe được giọng nói của Lý Thiên Viễn, Tần Phong quả thực không nhận ra nó, bởi vì hai mắt Lý Thiên Viễn bị đánh chỉ còn lại hai khe hở, xương gò má sưng to, khóe miệng cũng nứt ra, bộ dạng thê thảm vô cùng.