CHƯƠNG
-Chính Trung, tôi muốn đổi chăn đệm đã phơi nắng, anh ra sofa ngồi một lúc được không?
Nghe thấy Hướng Thiên bảo nhưng Lăng Chính Trung vẫn nằm ườn trên nệm cứng không hề có ý động đậy.
-Eo đau, đồ khốn nhà anh vừa rồi không biết dịu dàng chút à?
Một câu oán trách làm Hướng Thiên hơi đỏ mặt, anh đã dịu dàng lắm rồi sao làm đau đối phương được, hơn nữa vừa rồi là ai không ngừng kêu bảo anh nhanh chút nữa, lại sâu chút nữa? Rõ ràng đây là cái cớ cho sự lười của Lăng Chính Trung thôi, anh bất đắc dĩ lắc đầu, bước đến ôm ngang người tình nhân lên nhẹ nhàng chuyển qua sofa bên cạnh, sau đó lấy chăn đệm đã phơi nắng thơm tho vào trải giường.
-Vừa rồi Dương Nhất Tình gọi điện nói buổi tối sẽ cùng Dư Thắng Lân đến đây thăm anh, anh ấy nghe chuyện của anh thì nói muốn đến an ủi, lát nữa tôi ra ngoài mua đồ ăn tiện thể chiêu đãi hai người đó.
Lăng Chính Trung thoải mái nằm trên sofa, hắn nghe Hướng Thiên nói vậy thì không thèm để ý nói:
-Gì mà an ủi, tôi thấy tới ăn chực mới là thật, đều là bạn lâu năm không cần phải mua nhiều đồ ăn chiêu đãi họ.
Tuy nói vậy nhưng Hướng Thiên vẫn đi siêu thị ở phụ cận mua chút hoa quả rau củ về, lại vào bếp tất bật nấu nướng, Lăng Chính Trung áy náy cũng làm ra vẻ chạy vào bếp muốn giúp Hướng Thiên, kết quả bị anh cười đẩy ra ngoài.
Đến giờ cơm chiều chợt nghe chuông cửa vang lên, Dương Nhất Tình cùng Dư Thắng Lân cầm một túi to hoa quả bánh ngọt đến thăm nhà.
Vài ngày không gặp Dương Nhất Tình với Dư Thắng Lân dường như lại càng như keo như sơn, mà Dương Nhất Tình nhạy tin cũng làm Lăng Chính Trung không khỏi giật mình, tai nghe nó kể lại rành rọt khẩu cung của Lâm Xảo Nhã ở cục cảnh sát, Lăng Chính Trung lại nghĩ rốt cuộc thằng bạn này của hắn xếp vào đó bao nhiêu cơ sở ngầm.
Lúc mọi người nói chuyện Hướng Thiên cũng bưng một mân đồ ăn lên, vì thế hai vị khách lập tức dời sự chú ý vào việc ăn, hoàn toàn coi chủ nhà Lăng Chính Trung này là không khí. Nhưng họ cũng không quên lấy lòng Hướng Thiên, trái một người khen, phải một người khen, chỉ còn thiếu không đóng gói Hướng Thiên vác về nhà làm đầu bếp riêng của họ.
Sau khi nhấm nháp xong sơn hào hải vị đề tài mới tiếp tục quay về Lâm Xảo Nhã, lúc Lăng Chính Trung biết tin Lâm Xảo Nhã đã được thả ra không nhịn được lại chửi đổng mấy câu, Dương Nhất Tình nghe mãi cuối cùng thật sự không nhịn được phản bác:
-Chính Trung à, rốt cuộc cậu ghét vì cô ta bám lấy cậu? Hay hận cô ta bỏ thuốc cậu? Lại nói cô ta bám cậu vậy chứng tỏ cậu có mị lực, cô ta bỏ thuốc cậu thì cậu mới có thể thắm thiết với Hướng Thiên thế này, nhìn từ mặt nào thì Lâm Xảo Nhã cũng có công ít tội.
Không ngờ ngay cả việc bỏ thuốc này Dương Nhất Tình cũng biết, Lăng Chính Trung giật mình quay đầu nhìn về phía Hướng Thiên, Dương Nhất Tình cười nói:
-Không cần nhìn Hướng Thiên, Lâm Xảo Nhã vào cục cảnh sát đã sợ tới mức run như cầy sấy, còn chưa hỏi gì cô ta đã khai hết sạch sẽ, đương nhiên cũng cả chuyện đã bỏ thuốc cậu…
Khai sạch sẽ? Vậy chẳng phải bọn Sở Phong, Thường Thanh cũng biết chuyện xấu của hắn?
Lăng Chính Trung há miệng ngáp ngáp, nhìn sang Dư Thắng Lân bên cạnh dáng vẻ buồn cười thì cảm thấy mặt mũi mình đã bị ném đến nhà bà ngoại rồi, nhưng may chuyện hắn ở dưới không ai biết, may mắn Hướng Thiên lớn lên thanh tú đáng yêu, nhìn thế nào cũng giống làm bot, chuyện này chỉ hai người biết là được rồi, nhưng nhất thiết không được lan truyền ra ngoài.
Sau khi ăn xong, lúc nói chuyện Hướng Thiên đem album ảnh đến giở cho Dư Thắng Lân xem, lúc Dư Thắng Lân nhìn thấy ảnh chụp của Lăng Chính Trung cùng cô gái kia lập tức ngạc nhiên nói:
-Đây không phải Vu Tiểu Uyển sao, không ngờ Lăng Chính Trung với cô ấy cũng có chân…
Còn chưa nói dứt lời đã bị Lăng Chính Trung mắng lại.
-Anh nói bậy gì đấy, lúc ấy tôi bị kéo đến chụp ảnh biết không, ngay cả tên cô ta tôi cũng không biết đâu, đúng rồi, có phải cô ta từ chức không? Lâu rồi cũng không gặp.
-Cô ấy hả, sau lần du lịch ấy không lâu thì từ chức, cô gái này làm việc rất cẩn thận, cô ấy đột nhiên nộp đơn từ chức làm tôi không tìm ngay được người thay thế, còn từng giữ cô ấy lại.
-Tiền lương không tốt à?
Dương Nhất Tình ở bên cạnh chòi vào một câu.
-Sao lại không tốt? Bao nhiêu người muốn vào còn không được, Hướng Thiên, sao anh lại đột nhiên hỏi cô ấy?
Lăng Chính Trung ở bên cạnh cười như địa chủ được mùa.
-Hướng Thiên hoài nghi hại tôi là người ở bên cạnh tôi nên mới tra xét một lượt tất cả những người quen biết với tôi trong hai năm này.
Dương Nhất Tình cũng ồn ào theo.
-Thật sự hoài nghi sao? Tôi thấy là người nào đó ghen tị.
Dư Thắng Lân vội hỏi:
-Hướng Thiên, anh lo quá rồi, tính cách Vu Tiểu Uyển rất tốt, trong công ty chưa từng đỏ mặt tức giận với ai, hơn nữa cô ấy đã sớm đi rồi.
Lăng Chính Trung nghe vậy lập tức cười nói:
-Đúng đấy Hướng Thiên, cho dù anh hoài nghi thì đối tượng đầu tiên nên hoài nghi phải là Dương Nhất Tình mới đúng, nó là người quen biết với tôi lâu nhất đấy.
-Lăng Chính Trung, nếu tôi muốn hại cậu thì sẽ không phiền toái như vậy, tôi trực tiếp chặt cậu thành mười tám miếng đưa cho người trồng hoa làm phân hóa học!
Hướng Thiên không để ý trêu ghẹo giữa họ, anh chuyển mắt đến chiếc ví da khoác trên vai Vu Tiểu Uyển trong ảnh, đó là một chiếc túi khéo léo màu đỏ sậm.
Màu đỏ…
Gần h Dương Nhất Tình với Dư Thắng Lân mới chào về, Hướng Thiên vội vàng thu dọn vỏ trái cây bừa bãi trên bàn không chú ý Lăng Chính Trung ghé vào tai Dương Nhất Tình thì thầm, rồi người kia sau khi nghe hắn nói xong lập tức tỏ vẻ đã hiểu, nhỏ giọng nói:
-Cậu yên tâm, chuyện này tớ giúp cậu.
Tiễn hai người đến ăn chực, đợi Lăng Chính Trung vào phòng tắm Hướng Thiên liền gọi điện cho Sở Phong.
-Anh họ, chuyện em nhờ anh điều tra thế nào rồi?
-Hướng Thiên, chú sắp thành bảo mẫu trọn bộ của Lăng Chính Trung rồi đấy, lại còn miễn phí nữa. Trình Tĩnh không có gì đáng ngờ, điều khả nghi duy nhất chính là cô ta nhận lời làm thư ký của Lăng Chính Trung trong thời điểm mẫn cảm này.
Kết quả điều tra của Sở Phong là, cha mẹ Trình Tĩnh ly dị khi cô còn nhỏ, cô cùng bố đến thành phố ven biển rồi sau đó vì bố tái hôn mà quan hệ mẹ kế con chồng không hài hòa nên từ lúc trung học Trình Tĩnh đã bắt đầu ra ở ngoài. Sau đó cũng rất ít liên lạc với người nhà, lúc học đại học cô từng có hai bạn trai, cuối cùng không biết vì sao chia tay. Sau khi tốt nghiệp vào làm ở một công ty tư nhân tại bản địa, trong công việc Trình Tĩnh rất nghiêm túc cẩn thận, nhưng đa số mọi người đều nói cô không hòa đồng, hơn nữa tính cách có hơi cực đoan nên trong công ty cũng không có bạn thân thiết. Bốn tháng trước đột nhiên cô từ chức, nghe đồng nghiệp trong công ty nói trước khi Trình Tĩnh từ chức có một khoảng thời gian hay nghỉ làm, cảm xúc cũng rất bất ổn, tất cả mọi người đoán vì thất tình cô mới từ chức.
Hơn một tháng trước Trình Tĩnh tới thành phố này, sau đó nhận lời vào công ty Intel, tuy các dấu hiệu cho thấy Trình Tĩnh có khuynh hướng quái gở cực đoan nhưng có một điểm có thể khẳng định, trước đây Trình Tĩnh chưa bao giờ ở đây, càng không thể quen biết với Lăng Chính Trung nên không thể nói cô ta hại Lăng Chính Trung.
Hướng Thiên cau mày nghe báo cáo của anh họ, trong lòng ngược lại còn thấy nghi ngờ hơn.
Chính anh lúc trước đã tìm kiếm hồ sơ của Trình Tĩnh trong mạng nội bộ cảnh sát, thông tin Sở Phong cung cấp chỉ kỹ hơn anh tra một chút thôi. Anh từng gặp mặt Trình Tĩnh một lần, tuy chỉ là một cái chớp mắt nhưng Trình Tĩnh cho anh cảm giác chắc chắn không phải quái gở, không hòa đồng.
Là chỗ nào không hợp lý nhỉ?
-Anh họ, anh giúp em tra một người nữa, cô ấy tên là Vu Tiểu Uyển, trước kia từng làm cấp dưới của Dư Thắng Lân, nửa năm trước đã từ chức.
Sở Phong nghe xong yêu cầu của Hướng Thiên lập tức gào ầm lên.
-Hướng Thiên, có một điểm chú phải rõ, cục cảnh sát không phải nhà chú mở, trên đầu anh còn rất nhiều vụ án sao có thể cứ cắm đầu chạy quanh chú hả?!
Hướng Thiên cười cười.
-Em hiểu rồi, vậy để em tự mình tra vậy.
Sở Phong lập tức cảnh giác.
-Chú muốn làm gì? Sẽ không phải muốn lẻn vào mạng nội bộ cảnh sát điều tra chứ?
-Anh họ, điểm này anh cứ yên tâm, em sẽ không để chương trình tìm kiếm lần được dấu vết…
Điểm này đương nhiên Sở Phong tin tưởng, nhưng hắn lo lắng một khi Hướng Thiên điều tra thì sẽ không dễ dàng dừng tay, hắn cũng không muốn mạng nội bộ ở cục cảnh sát của mình bị hacker lượn vào mỗi ngày.
Nếu Sở Phong biết gần đây Hướng Thiên vào mạng nội bộ cảnh sát nhiều như đi chợ thì chắc cay cú hộc máu không ngừng mất, đương nhiên Hướng Thiên sẽ không ngốc mà nói ra.
-Được rồi được rồi, coi như anh sợ chú, tra giúp chú là được chứ gì.
-Mau cho em tin tức!
-Biết rồi, Hướng đại ca!
-Hướng Thiên, anh đã mệt cả ngày rồi, công việc để ngày mai làm đi.
Lăng Chính Trung nằm ườn trong phòng ngủ xem TV một lúc vẫn không thấy Hướng Thiên về phòng bèn lạch bạch chạy từ lầu hai xuống, thấy hắn đến gần Hướng Thiên vội di chuột kéo hình ảnh mình đang xem xuống.
-Anh cứ ngủ trước đi.
-Nếu không tôi làm cho anh đồ ăn khuya? Cả tối anh cứ phải bận rộn tiếp khách không ăn được nhiều, nhất định đói bụng đúng không?
-Không cần, tôi không đói.
Tuy không tin tưởng vào đồ Lăng Chính Trung làm nhưng sự chăm sóc này của tình nhân vẫn làm Hướng Thiên cảm động.
Đợi Lăng Chính Trung trở về phòng rồi Hướng Thiên lại mở trang web, trong gần một tiếng vừa rồi anh vẫn lẩn vào mạng nội bộ cảnh sát tìm kiếm, chỉ là tra từ hồ sơ lưu trữ hộ tịch bình thường đến kho hồ sơ tuyệt mật vẫn không tra được thông tin gì về Vu Tiểu Uyển, Hướng Thiên tương đối tự tin vào tài năng tìm kiếm của mình, người anh không tra được chỉ có một loại – người chết!
Chỉ có người đã chết mới bị gạch hộ tịch, mà tất cả hồ sơ về cô ta cũng sẽ bị xóa hết…
Hướng Thiên cười khổ giơ hai tay lên đầu làm tư thế đầu hàng, bất luận anh thông thạo việc tìm kiếm thông tin thế nào cũng không thể tra được thông tin không hề tồn tại, với tình huống này cũng chỉ có thể chờ tin tức phía Sở Phong.
Thứ hai Hướng Thiên lái xe đưa Lăng Chính Trung đến công ty hắn, anh vừa mới dừng xe Lăng Chính Trung bỗng kéo tay anh chỉ vào một người đang vội vàng bước về phía công ty nói:
-Tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện rất kỳ lạ, trước đó không lâu tôi từng thấy ảnh chụp của Vu Tiểu Uyển trên bàn Lâm Huy.
Người bị ngón tay Lăng Chính Trung chỉ đúng là phó quản lý Lâm Huy của phòng Dư Thắng Lân.
-Sao lại thế?
-Tôi cũng không biết, hôm đó tôi đi xin phép cho Dư Thắng Lân liền nhìn thấy Lâm Huy đang xem ảnh Vu Tiểu Uyển trong phòng, sau khi anh ta thấy tôi còn cố ý giấu ảnh đi, lúc ấy tôi không để ý nhưng giờ nghĩ lại cô gái trên ảnh chụp đúng là Vu Tiểu Uyển!
-Hửm?
Hướng Thiên nhíu đôi mày xinh đẹp.
Cô gái có thể đã qua đời này hẳn không hề có quan hệ với Chính Trung, nhưng vì sao giác quan thứ sáu nói cho anh biết trong đó có ẩn tình, mà trong cả sự kiện, Lâm Huy lại đảm nhận vai diễn gì?
Hướng Thiên tận dụng buổi sáng làm xong việc, vội vàng ăn cơm trưa xong liền lái xe đến một khu dân cư ở ngoại ô thành phố. Nhà ở bây giờ đều có xu hướng ngoại ô hóa, so với trung tâm không khí vùng ngoại thành tươi mát, giá nhà cũng rẻ hơn, hơn nữa tàu điện ngầm bây giờ cũng rất phát triển nên tuy là ngoại ô nhưng nhà cửa cao vút san sát vẫn có thể nhìn thấy khắp nơi.
Hướng Thiên đi vào một tòa nhà trong đó, anh dừng lại trước cửa một căn nhà ở lầu ba, lấy kim thép luôn mang theo người ra ngoáy vài cái lên ổ khóa, cánh cửa phòng lập tức bật mở.
Nơi này là chỗ Vu Tiểu Uyển từng ở.
Hôm qua Lăng Chính Trung bị Dương Nhất Tình tha đến phòng tập gym, Hướng Thiên cũng nhân tiện đi theo. Anh kéo Dư Thắng Lân sang một bên hỏi về một số chuyện của Vu Tiểu Uyển, kỳ thật Dư Thắng Lân cũng không biết nhiều về cô gái kia vì thế gọi điện thoại cho mấy cô gái có quan hệ khá tốt với Vu Tiểu Uyển trong phòng hắn. Trong đó có một cô gái nói cho họ địa chỉ chỗ ở trước đây của Vu Tiểu Uyển, còn oán trách Vu Tiểu Uyển có bạn trai mà giấu diếm, có một khoảng thời gian lại nói muốn kết hôn nhưng không lâu sau lại đột nhiên từ chức. Từ đó về sau như bốc hơi khỏi nhân gian không còn liên lạc với các cô nữa.
Là vì kết hôn mới từ chức sao? Nếu là việc vui vì sao khi từ chức Vu Tiểu Uyển không nói rõ với thủ trưởng của mình?
Hướng Thiên bỗng sinh ra hứng thú kỳ lạ với người tên Vu Tiểu Uyển này nên mới làm loại đầu trộm đuôi cướp, dù sao chỗ này là phòng trống. Cô gái ở phòng Dư Thắng Lân nói chỗ này là nhà của một bà con xa thân thích với Vu Tiểu Uyển, người nhà kia di dân nên để phòng lại cho Vu Tiểu Uyển ở cũng tiện thể nhờ cô trông nhà giúp. Vì thế Hướng Thiên cũng không lo lắng bị người nào bắt gặp.
Trong phòng cũng không phủ đầy bụi như trong tưởng tượng, ít nhất tốt hơn nhà Lăng Chính Trung nhiều, đồ đạc bày biện rất đơn giản, nhưng từ một số móc treo nhỏ xinh cùng không ít đồ trang trí đáng yêu có thể thấy có một cô gái trẻ từng ở đây.
Căn nhà có hai phòng một sảnh, một phòng trong đó là phòng trống, một phòng khác đặt một chiếc giường đôi cùng một cái bàn trang điểm, trên bàn chất đầy đồ trang điểm lộn xộn, còn có mấy thứ đồ chơi bằng gốm, trên giá sách có một khung ảnh nạm vàng nhưng bên trong không có ảnh.
Hấp dẫn Hướng Thiên chính là một số quần áo, túi xách linh tinh để trong tủ quần áo sát tường, anh ngạc nhiên phát hiện, trong số đó màu đỏ chiếm không ít.
Lại là màu đỏ!
Trong ngăn kéo bàn học khá lộn xộn, điều này làm Hướng Thiên nhớ tới cảnh nhà Lăng Chính Trung bị trộm, loại lộn xộn này dường như là vì lẩm nhẩm mà thành. Người lẩm nhẩm tự nhiên không có khả năng là Vu Tiểu Uyển, không ai tìm đồ của mình lại bới ngăn kéo lộn xộn thế này.
Bên dưới đống đồ lộn xộn là một quyển album, Hướng Thiên sáng mắt vội rút album ra.
Trong album đa số là ảnh chụp một mình Vu Tiểu Uyển, còn cả ảnh màu nghệ thuật, ảnh chụp chung của cô ấy với bạn không nhiều lắm, ảnh chụp được cài vào thưa thớt, ở giữa có rất nhiều chỗ trống, lúc Hướng Thiên lật đến phần sau thì không ngoài ý muốn phát hiện tấm ảnh chụp chung với Lăng Chính Trung. Nhưng mặt Lăng Chính Trung như bị người ta dùng thứ gì đó sắc nhọn rạch nát bét gần như thay đổi hoàn toàn, mà phía Vu Tiểu Uyển lại hoàn hảo không ảnh hưởng, có thể thấy người ra tay chỉ oán hận mỗi Lăng Chính Trung mà thôi.
Ảnh chụp được xếp thưa thớt trong album làm Hướng Thiên cảm thấy nghi ngờ, anh nghe đồng nghiệp Vu Tiểu Uyển nói cô là một người làm việc đâu vào đấy, sao có thể nhét ảnh của mình lung tung thế này? Hay là… Có người lấy mất một phần để che dấu thứ gì đó nên mới làm album có cảm giác thưa thớt…
Hướng Thiên không biết người lấy mất ảnh là người khác hay người liên tiếp làm hại Lăng Chính Trung, nhưng có một điểm anh có thể khẳng định Vu Tiểu Uyển có quan hệ rất lớn với cả sự kiện!
Đáng tiếc đồng nghiệp Vu Tiểu Uyển không biết quê cô ở đâu làm Hướng Thiên không thể tiếp tục điều tra tiếp, các cô ấy nói Vu Tiểu Uyển nói rất ít về chuyện của mình, các cô ấy chỉ nghe nói qua dường như là một trấn nhỏ nào đó ở ngoại thành Thượng Hải.
Sẩm tối trên đường đi đón Lăng Chính Trung tan làm Hướng Thiên nhận được điện thoại của Sở Phong, anh dừng xe ở ven đường, vừa ấn nút nhận cuộc gọi đã nghe thấy tiếng bực tức ở bên kia.
-Hướng Thiên, anh vì các chú mà đúng là hết lòng hết dạ, chú chẳng khác gì cái máy đào xới, ngay cả một người đã mất cũng không tha…
Hướng Thiên rùng mình, suy đoán của anh quả nhiên đúng.
-Vu Tiểu Uyển mất gần nửa năm rồi, nhưng chú nhất định không đoán được nguyên nhân tử vong…
-Anh họ, anh còn úp mở cái gì, mau nói cho em biết!
-Cô ta nạo thai trong một bệnh viện tư nhân ở Thượng Hải, kết quả lúc giải phẫu xuất huyết quá nhiều mà bác sĩ mổ lần đầu gặp tình huống thế này nên luống cuống tay chân, trong bệnh viện cũng trùng hợp không có máu dự trữ giống nhóm máu của Vu Tiểu Uyển nên cô ta bị mất máu quá nhiều dẫn đến cái chết.
Không ngờ bây giờ lại có loại bác sĩ không y đức như vậy, coi sinh mệnh người ta như trò đùa, nghe Sở Phong nói xong tay cầm tay lái của Hướng Thiên không khỏi nắm chặt.
Đầu kia điện thoại dường như cảm giác được cảm xúc biến hóa của Hướng Thiên lập tức an ủi:
-Đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nạo thai bình thường sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, có thể lúc ấy thân thể Vu Tiểu Uyển quá yếu thì sao? Hơn nữa bác sĩ kia sau đó cũng bị thu và hủy giấy phép.
Chẳng lẽ giá trị một sinh mệnh chỉ tương được một giấy phép bác sĩ sao? Đây là cái logic khỉ gì vậy?
Hướng Thiên nén lửa giận trong lòng, hỏi:
-Vì sao Vu Tiểu Uyển lại cố ý đến tận bệnh viện Thượng Hải để nạo thai? Có phải cha mẹ cô ấy cũng ở Thượng Hải?
-Đúng vậy, nhưng cảnh sát bên kia tạm thời không liên hệ được với cha mẹ Vu Tiểu Uyển, hình như thân thể bố Vu Tiểu Uyển vẫn không tốt, nghĩ đến nông thôn không khí sẽ có lợi cho việc điều dưỡng nên năm trước họ đã chuyển về quê. Đồng nghiệp anh từng đến hỏi láng giềng trước kia của họ, thấy họ nói Vu Tiểu Uyển gần hai năm hầu như không về nhà, ở nhà chỉ có một em trai, có thể là vì cha mẹ cô ấy luôn cãi nhau nên con gái không muốn về, nghe nói sau khi họ chuyển về nông thôn thì em trai cô ấy cũng đi cùng bạn đến phía nam.
Thân thể bố không tốt mà làm con gái sao lại không về nhà thăm? Điều này không phải rất lạ sao?
-Quê Vu Tiểu Uyển ở đâu?
-À, cái này thì anh không hỏi.
-Anh họ, chuyện quan trọng như vậy sao anh lại không hỏi rõ ràng?!
Bị Hướng Thiên trách Sở Phong trở nên không vui.
-Hướng Thiên, trong một ngày mà anh tra giúp chú nhiều chuyện như vậy chú vẫn chưa thỏa mãn? Sao anh biết thông tin gì quan trọng với chú? Đồng nghiệp bên Thượng Hải cũng vì nể mặt bạn bè mới giúp anh, kết quả anh vất vả cả ngày lại còn phải chịu trách móc…
Cảm giác Sở Phong muốn bùng nổ Hướng Thiên vội vàng nói:
-Đừng giận mà anh họ, là do em không phải, anh giúp em tra được không? Tất cả thông tin về Vu Tiểu Uyển, càng chi tiết càng tốt, nhiều nhất trở về em làm cho anh một bữa tiệc được không?
-Thế này còn được, một lời đã định, chú đừng có đổi ý đấy. Vậy đi, anh có được thông tin sẽ lập tức hồi âm cho chú.
Đứng trước mỹ thực Sở Phong sẽ không so đo nữa, hắn lại lèo nhèo vài câu nữa rồi mới cúp máy.
Hướng Thiên khởi động xe chậm rãi di chuyển, thông tin Sở Phong cung cấp vừa rồi đã làm rõ một số nghi ngờ trong lòng anh.
Hóa ra Vu Tiểu Uyển từ chức không phải vì kết hôn mà vì không kết hôn được, cô sợ người khác phát hiện chuyện mình mang thai nên mới bỏ đi, mà tử vong là chuyện ngoài ý muốn của cô. Chắc chắn cô ta định nhanh chóng trở lại, nhìn quần áo đồ trang trí vẫn còn nguyên trong nhà cô ta có thể thấy được.
Mà hung thủ gián tiếp làm Vu Tiểu Uyển tử vong là ai? Chính là Lâm Huy ư? Nếu đúng là thế vậy tất cả mọi chuyện có thể được giải thích, so với một cô gái từ quê lên thì một cô gái có chút của cải ở thành phố lại có trợ giúp cho sự nghiệp của mình đương nhiên càng hấp dẫn hơn nhỉ? Cho nên Lâm Huy đá văng Vu Tiểu Uyển, cũng lấy đi tất cả ảnh chụp chung với cô, thậm chí không để ý cô gái kia đã mang cốt nhục của mình.
Nhưng cho dù tất cả suy luận này chính xác, vậy có quan hệ gì với Chính Trung?
Hướng Thiên hơi nhíu đôi mày thanh tú, anh đột nhiên phát hiện dường như mình đã đến sát sự thật rồi, nhưng ở giữa lại cố tình thiếu một mắt xích quan trọng nhất làm anh không thể xâu chuỗi tất cả sự kiện vào với nhau.
Rốt cuộc là thiếu chi tiết nào?…
Cái gọi là người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, tâm trạng lúc này của đại quản lý Lăng chính là ví dụ sinh động cho câu này, mà cấp dưới của hắn người nào người nấy đều trộm thở dài nhẹ nhõm trong lòng. Tâm trạng của quản lý họ xem ra là sau cơn mưa trời lại sáng, về phần đám mây đen gì đó từng xuất hiện, điều ấy cũng không quan trọng, quan trọng là hiện giờ họ không cần phải tìm các loại lý do để đào binh nữa.
Văn thư tiểu Lý có giấy tờ trình lên lập tức ký luôn, Lăng Chính Trung còn liên tục khen ngợi.
-Đánh không tồi, chỗ này cũng đánh giúp tôi đi, cảm ơn.
Văn thư tiểu Lý nhận một tập giấy khác mà trợn mắt nghĩ thầm trong lòng, quả nhiên người đang yêu cuồng nhiệt trí thông minh đã giảm đi đáng kể, cô đem nguyên xi văn kiện lần trước bị trả nộp lại mà thôi, sao lần này quản lý Lăng không phát hiện ra ba lỗi chính tả kia?
Trình Tĩnh bưng cốc cafe đã pha xong vào cho Lăng Chính Trung, cô mỉm cười hỏi:
-Quản lý Lăng, không phải anh đã làm lành với bạn gái rồi chứ? Tôi nghe chị Nhạc Hoa nói thời gian trước anh không vui đều là vì cô ấy.
-Ha ha…
Không biết nên nói gì Lăng Chính Trung đành chỉ cười gật đầu.
-Cô gái quản lý Lăng coi trọng nhất định rất xuất sắc, khi nào thì giới thiệu cho chúng tôi biết đây?
Điểm này có hơi khó khăn, tuy Lăng Chính Trung không để ý người khác nói gì nhưng hắn vẫn không muốn come out nhanh như vậy.
Nhớ kỹ dặn dò của Hướng Thiên, Lăng Chính Trung không hề động vào cốc cafe kia, hắn uống nước khoáng chính mình mua về, sau đó đợi cafe lạnh thì đổ nó vào chậu hoa trên bệ cửa sổ, đứng nhìn thực vật xanh um tươi tốt mà thở dài.
Cafe đắt tiền như vậy mà lại làm phân cho cây, có phải quá xa xỉ rồi không?
Nhưng nếu không nghe lời Hamster anh ấy nhất định sẽ tức giận đến mức điên cuồng quay bánh xe.
Nhớ lại trước khi đến công ty Hướng Thiên đã ngàn dặn vạn bảo với hắn, Lăng Chính Trung bắt đầu ngây ngô cười, Hamster tuy có hơi dài dòng nhưng dáng vẻ căng thẳng vẫn làm hắn rất vui vẻ.
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, mắt thấy sắp tan làm Lăng Chính Trung liền gọi điện cho Hướng Thiên.
-Hướng Thiên, hôm nay quản lý Hầu có làm khó anh không?
Đã biết Lăng Chính Trung vĩnh viễn không nhớ rõ tên quản lý Hồng nên Hướng Thiên cũng thôi không đi sửa đúng nữa, anh mỉm cười nói:
-Không có, ông ấy đi công tác rồi, bây giờ tôi đang trên đường đến công ty anh, đợi tôi một lát nhé.
-Được, lát nữa gặp.
Cúp điện thoại, Lăng Chính Trung đưa tay sắp xếp gọn gàng văn kiện trên đầu xong liền cầm cặp táp dập thẻ ra về.
Lăng Chính Trung mới vừa đến gần bãi đỗ xe chợt nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt vang lên từ xa, một giọng nói the thé trong đó hắn quen đến không thể quen hơn, đó là giọng nữ cao của Lâm Xảo Nhã. Điều này làm tâm trạng tốt cả ngày của Lăng Chính Trung lập tức quay về mo.
Cô gái này ba lần bốn lượt tìm hắn phiền toái, hắn đã cố nhẫn nhịn rồi, rốt cuộc cô ta còn muốn thế nào nữa?
-Nhất là đồ hồ ly tinh mày quyến rũ Chính Trung, trước kia anh ấy chưa bao giờ nói với tao một câu nặng lời, nhưng lần này lại vì mày mà đánh tao!!
À, ngày đó hắn bị bỏ thuốc xong lại sợ Lâm Xảo Nhã đeo bám nhiều quá nên cho cô ta một cái tát, không ngờ điều này lại thành cái cớ cho Lâm Xảo Nhã đến gây sự.
Lăng Chính Trung nhớ lần trước Trình Tĩnh giải vây giúp hắn, Lâm Xảo Nhã sẽ không vì điều này mà tới gây chuyện với cô ấy chứ?
Quả nhiên chợt nghe Trình Tĩnh nhỏ nhẹ nói:
-Cô Lâm, xin cô hãy bình tĩnh, tới bây giờ tôi chưa từng nói xấu cô điều gì trước mặt quản lý Lăng…
-Mày còn chối!
Biết Lâm Xảo Nhã đanh đá, Lăng Chính Trung sợ Trình Tĩnh sẽ bất lợi bèn vội vàng chạy đến, chỉ thấy Lâm Xảo Nhã túm ống tay áo Trình Tĩnh, tay phải giơ lên quăng một cái tát lên mặt Trình Tĩnh. Hai cô gái chiều cao dáng người cũng tương đương nhau, nhưng Lâm Xảo Nhã ghê gớm hơn một chút nên Trình Tĩnh bị cô ta đánh lảo đảo về sau vài bước, kính mắt cũng bị đánh rơi xuống đất.