Doãn Mạch từ phòng tắm đi ra thì người nọ vẫn như cũ bị vây trong trạng thái mờ mịt ngây ngốc, anh xoa xoa ấn đường [điểm giữa hai đầu lông mày], đi tới đưa tay ở trước mặt cậu quơ quơ, “Ngủ không?”
“A? Oh …” Tả An Tuấn hoàn hồn, gật đầu, “Ngủ.” Nói liền hướng giường lớn đi đến, chuẩn bị ngủ. Doãn Mạch đi theo phía sau cậu, kéo khăn tắm trên người cũng xoay người lên giường.
Tả An Tuấn vốn còn muốn hỏi lại vài câu, nhưng người này nằm xuống chốc lát cậu ngửi được hơi thở quen thuộc thì liền bỏ đi ý niệm này, bọn họ ngày hôm nay rất sớm từ thành phố S tới rồi vẫn chơi đến bây giờ, cậu hơi mệt chút, hơi thở mùi vị quen thuộc khiến buồn ngủ của cậu tăng lên, liền trái lại nhắm mắt nằm xong, chuẩn bị ngủ một giấc thật tốt, ngày mai tiếp tục chơi.
Doãn Mạch dựa theo lệ cũ từ phía sau ôm cậu, anh đợi một hồi, lúc nhận thấy được hơi thở người đều đều sau đó liền rút cánh tay ra khởi động cơ thể nhìn cậu. Lúc này Tả An Tuấn vẫn chưa có hoàn toàn ngủ say, không có mùi cùng ôn độ bên người, cậu theo bản năng xoay người hướng nơi đó nhích lại gần, mắt hơi mở một chút, mê mê mang mang nhìn anh, mơ hồ không rõ hỏi, “… Mạch, anh làm sao vậy?” Cậu đợi một hồi vẫn như cũ không nghe được đáp án, không thể làm gì khác hơn là đem mắt mở hoàn toàn.
Ánh đèn thành phố X rất đẹp, rèm cửa sổ phòng ngủ của bọn họ không có kéo kín, ánh sáng ngoài cửa sổ liền từ khe đúng lúc tiến thẳng vào, Doãn Mạch chống nửa người trên, cơ thể buộc chặt ở dưới ánh đèn lờ mờ mang theo sức mạnh mơ hồ, đang cúi đầu nhìn cậu. Tả An Tuấn thấy không rõ ánh sáng đáy mắt anh, lại có thể cảm thấy giá lạnh ở trên mặt không có lui tới như trước, thậm chí là ôn nhu, đáy lòng cậu không giải thích được run lên một cái, nhất thời tỉnh hơn phân nửa, mở miệng lần nữa, “Mạch, làm sao vậy?”
Doãn Mạch đối với cậu có thể tỉnh lại vô cùng hài lòng, cúi người nâng cằm cậu lên, thản nhiên nói, “Hỏi cậu mấy vấn đề.”
Tả An Tuấn nghi hoặc chớp mắt, ngơ ngác gật đầu, “Oh.”
“Không có tôi bên cạnh chất lượng giấc ngủ của cậu không tốt đúng không?”
Tả An Tuấn suy nghĩ một chút, trái lại gật đầu.
“Ừm,” Doãn Mạch tiếp tục hỏi, “Cậu vô cùng thích uống cà phê tôi nấu?”
Tả An Tuấn lần này ngay cả không cần suy nghĩ, vội vàng gật đầu, còn đáp vài tiếng, “Đúng đúng, rất thích.”
Doãn Mạch lần thứ hai ừ một tiếng, suy nghĩ một chút nói, “Tuy rằng bản lĩnh của cậu cũng tốt, nhưng tôi vẫn có năng lực ở dưới tình huống cậu không ra tay được bảo vệ cậu, hơn nữa tôi thỉnh thoảng còn có thể dẫn cậu đi đến nơi nổi tiếng trong giới ví dụ như Dạ Mị vui đùa một chút, có sai không?”
Anh nói đều là lời nói thật, mà người này trước đây đúng thật đã cứu cậu, Tả An Tuấn gật đầu lần thứ hai, ánh mắt càng thêm hoang mang, “Hỏi chuyện này để làm gì?”
Doãn Mạch còn chẳng bao giờ nghĩ tới anh có một ngày sẽ đối với một người chào hàng bản thân như vậy, nhưng yêu thương một người như vậy anh cũng không có biện pháp, anh cúi đầu lại đến gần chút nữa, ở dưới ánh sáng mờ tối chăm chú nhìn con ngươi đen nhánh của cậu, từ từ mở miệng, “Tóm lại những điều ở trên, cậu cảm thấy cậu có thể thích tôi không?”
“…” Tả An Tuấn lại choáng váng, vừa muốn theo bản năng há to miệng thì phát hiện cằm truyền tới đau đớn, cậu vội vàng hoàn hồn, ánh mắt người trước mặt vẫn như cũ không thay đổi, giống như anh vừa đột nhiên tăng lực chỉ là vì để cho cậu thanh tỉnh, cậu nhìn con ngươi người này gần trong gang tấc, nghiêm túc suy nghĩ một chút, thoáng chần chờ mở miệng, “Có … đi.”
“Ừ.” Doãn Mạch hiển nhiên đối đáp án này vô cùng hài lòng, giọng nói cũng rõ ràng chậm đi rất nhiều, “Vậy được, từ hôm nay trở đi cậu liền không ngừng nghĩ loại khả năng này.”
“Vì sao a?”
“Bởi vì cậu không nghĩ, sẽ không thể ngủ thoải mái, không có cà phê uống, không có chỗ tốt để chơi,” đáy mắt Doãn Mạch mang theo một chút ý cười, “Cậu nghĩ …”
“Tôi nghĩ hậu quả vô cùng nghiêm trọng.” Tả An Tuấn nói nghiêm túc.
“Cho nên cậu tốt nhất nghiêm túc nghĩ.” Doãn Mạch nói, cúi đầu ở trên môi cậu hôn một chút, đầu lưỡi càng không khách khí dò vào đi dạo qua một vòng ở khoang miệng của cậu, lúc này mới lần thứ hai nằm tốt trên giường, đưa cậu kéo vào trong lòng, thản nhiên nói, “Ngủ ngon.”
Tả An Tuấn có chút sợ run, ngây người thật lâu mới hoàn hồn, do do dự dự nói, “Mạch, anh … anh vừa …”
So với cậu mất trật tự, Doãn Mạch vẫn như cũ rất thản nhiên, “Hôn ngủ ngon.”
“… Oh,” Tả An Tuấn nói, “Được rồi.”
Cậu nói lật cả người, trong đầu nghe lời nghĩ đủ loại khả năng anh nói, trong lúc nhất thời vẫn còn có chút hoang mang, giống như không rõ anh vị vệ sĩ thật là lợi hại này trên người xảy ra chuyện gì, thẳng đến nhận thấy được hô hấp kéo dài mà đều đều ở phía sau mới hậu tri hậu giác cảm thấy trận mỏi mệt, chỉ chốc lát sau liền ngủ thật say rồi.
Cậu luôn luôn rất ít nằm mơ, chẳng qua đêm nay có thể bị cú điện thoại ảnh hưởng, cậu cảm giác bản thân trong lúc giật mình lại trở về gian phòng mờ tối, tường dùng thép để chế thành, rất kiên cố, lộ ra hơi thở lạnh giá. Cậu chậm rãi đi về phía trước, thấy một mảnh đen trắng không cảm xúc, đi qua đường đao nắm trong tay mình đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
“Tiểu Tuấn, giết hắn.” Người đàn ông ôn nhu đứng ở trước mặt cậu, như là phân phó.
Cậu quay đầu lại, chỉ thấy một đầu khác của gian phòng đứng một người, mặt không thay đổi. Cậu lần thứ hai quay đầu lại, trước đây cậu ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, ánh sáng sau lưng khiến mặt của người kia có chút không rõ, chỉ có thể nhìn tới hình dáng mơ hồ, cậu nghe được bản thân trước kia nhẹ giọng hỏi, “Vì sao?”
“Bởi vì con không giết hắn, hắn sẽ muốn mạng của con, nếu như con muốn sống thì đi giết hắn, nhớ kỹ, chớ đem con mồi của con coi như là người đối đãi.”
Trước kia trong giọng nói của cậu mang theo một chút nghẹn ngào, “Con có thể không làm như vậy không?”
“Không thể,” giọng nói của người đàn ông ôn nhu cũng không cho từ chối, “Con phải giết hắn.”
Người bên kia được chỉ lệnh lướt qua đến thật nhanh, đi qua cơ thể trong suốt của cậu thẳng đến phía trước. Phụ thân … Tả An Tuấn nhẹ nhàng nhắm mắt, chờ mở mắt thì phía trước đã thay đổi tình cảnh, cậu thấy mình trước kia cả người run rẩy đứng tại chỗ, nắm thật chặc đường đao, trên người chật vật không chịu nổi, trên mặt đất nằm người hồi nãy, máu chói mắt chảy đầy đất, là màu sắc duy nhất trong hình ảnh đen trắng.
—— Đó là cậu lần đầu tiên giết người.
Hình ảnh trước mắt lại thay đổi một chút, trước kia cậu hình như trưởng thành chút, vẫn như cũ đứng ở chỗ này, gian phòng tràn đầy đậm mùi máu tươi, thậm chí ngay cả cậu cũng có thể ngửi thấy được. Cậu nhìn bản thân trước mắt, người kia đáy mắt từ lâu không còn non nớt và ngây thơ, con ngươi đen nhánh sâu không chứa chút cảm tình nào, giống như một người máy, người nọ nhìn con mồi trước mắt không có chỗ trốn, chậm rãi giơ tay lên.
Người trên mặt đất tràn đầy vết thương thở hổn hển, nhỏ giọng nói, “Sau khi giết chết tôi, cũng không thể đem tôi ném vào trong biển cả? Nơi này là bên vách núi đi?”
Tay của người kia dừng lại, nó dường như thật lâu cũng không có lên tiếng, thế cho nên giọng nói của nó mang theo chút khàn khàn, gần như máy móc lặp lại, “Biển … cả?”
Người trên đất ngẩn ra, gật đầu, “Biển cả, cậu chưa thấy qua?”
Người nọ lắc đầu, người trên đất suy nghĩ một chút lại hỏi, “Cậu bao lâu chưa đi ra?” Người nọ lần thứ hai lắc đầu.
“Cậu … Cho tới bây giờ từng nghĩ phải chạy ra chứ?”
Tiểu Hồng … Con ngươi đen kịt của Tả An Tuấn trầm xuống thật sâu, nhìn từng cảnh đi qua không ngừng tái diễn, nhìn dáng vẻ của bọn họ trong hình ảnh đen trắng hướng phía ngoài xông ra, nhìn Tiểu Hồng bị thương nặng ngã xuống đất.
“Cậu tên là Tả An Tuấn phải không, thật sự là tên dễ nghe, cậu nhất định phải sống nữa a, ngay cả phần tôi cũng tính vào …”
Tả An Tuấn nhìn mình trước kia lảo đảo nghiêng ngã chạy ra ngoài, bên ngoài đổ mưa to, đem máu trên người của cậu xối phai nhạt chút, cậu cuối cùng ngã vào một mảnh trên bờ cát, mưa chẳng biết ngừng lúc nào, xa xa trên mặt phẳng của biển đốt một màu đỏ diễm lệ, giống như máu tươi trên người của cậu.
“Này, chết hay sống?”
Cậu mở mắt, người trước mắt lớn lên rất đẹp, có một đôi mắt màu xanh da trời, tràn đầy ánh sáng lấp lánh.
“Tôi là Tang Minh Triệt, từ nay về sau cậu giống như tôi cùng nhau sống chung đi.”
Tả An Tuấn đứng ở một bên, nhìn hết thảy ở đây, nhìn hồi tưởng lại mặt của Tang Minh Triệt, theo bản năng đi về phía trước hai bước, há miệng muốn nói, tiếng “Anh ơi” còn chưa kêu lên tình cảnh xung quanh liền chợt thay đổi, cậu thấy người anh trai có liên quan máu mủ cùng với cậu đứng trước mặt cậu, tóc dài đồ đỏ, bối cảnh là trong toilet hội trường Châu Âu. Hình ảnh như trình tự bình thường phát triển, anh trai của cậu cùng cậu nói vài câu thì đi ra phía ngoài, Tả An Tuấn vội vàng đuổi theo, vừa bước ra bóng dáng của anh trai cậu liền biến mất, cuối hành lang trắng bệch đứng một người khác, khuôn mặt người kia có chút không rõ, nhưng cậu lại biết ông ta là ai, cả người cậu cứng đờ, một chữ đều nói không nên lời.
Người nọ ôn hoà mở miệng, “Cơ thể anh trai con có chút tình huống xảy ra, máu của con có thể tạm thời giảm bớt nổi thống khổ của nó, đương nhiên con cũng là con của ta, ta sẽ không để cho con có chuyện …”
Giọng nói của Tang Minh Triệt đúng lúc vang lên, “Này Tả An Tuấn, từ khoảnh khắc tôi đem cậu nhặt về trước đây cậu đã chết rồi, chuyện đã qua đều cùng cậu không có liên quan, sau này cậu chỉ cần nghĩ vì bản thân mà sống là được, hiểu không?”
Người đàn ông đồ đỏ nói, “Ông ta hình như đang có ý đồ với cậu, cậu cẩn thận một chút.”
Giọng nói ôn nhu tiếp tục nói, “Con lẽ nào đã quên ta là gì của con sao?”
Từng màn chuyện cũ không ngừng diễn ra, tình cảnh đổi rồi lại đổi, không ngừng đánh thẳng vào đại não của cậu, cậu không khỏi đau đớn che đầu lại.
Doãn Mạch vừa ngủ không lâu sau liền tỉnh, anh cố ý nhìn thời gian một chút, nửa đêm vừa qua khỏi, người bên cạnh có chút không bình thường, anh hơi ngồi dậy, đem đèn đầu giường mở lên, cúi đầu nhìn cậu.
Cơ thể Tả An Tuấn co ro, đem đầu chôn thật sâu vào trong cánh tay, loại tư thế này là biểu hiện vô cùng thiếu khuyết cảm giác an toàn, Doãn Mạch dựa sát nhìn một chút, chỉ thấy người này sắc mặt hơi tái, trên trán ra một tầng mỏng mồ hôi lạnh, vốn lông mày xinh đẹp thoải mái nhíu thật sâu, môi hé ra hợp lại giống như đang thì thào gì đó.
“Này, Tả An Tuấn, tỉnh tỉnh.” Anh thử kêu hai tiếng, người này vẫn là không phản ứng gì, ngược lại mặt mày nhíu sâu hơn. Anh suy nghĩ một chút, đứng dậy đi tới bên cạnh mắc áo, từ trong túi tây trang lấy ra một lọ thuỷ tinh khéo léo, rót một chén nước, đem chất lỏng bên trong bình nhỏ vài giọt vào, lúc này mới đi trở về.
Bởi vì anh rời khỏi cơ thể Tả An Tuấn lại cuộn mình chút, loại biểu hiện bất an càng thêm rõ ràng. Doãn Mạch uống một hớp nước, một tay nâng cằm cậu lên, cúi đầu dán lên bờ môi của cậu, đem nước trong miệng đổ qua cho cậu.
Tả An Tuấn có hơi giãy dụa, hô hấp lập tức trở nên lâu dài mà đều đều, lông mi nhíu chặt cũng giãn ra, lâm vào giấc ngủ sâu hơn, trán của cậu còn mang theo một chút mồ hôi mỏng, Doãn Mạch nhìn áo ngủ chướng mắt trên người cậu, bản thân người này sau khi cùng anh ngủ cùng một chỗ vẫn mặc áo ngủ, ôm khó chịu. Anh vén chăn lên, bình tĩnh đem áo ngủ trên người cậu cởi ra, lúc này mới hài lòng lên giường, mà đúng lúc này điện thoại của anh vang lên, anh nhìn trên đó ghi tên “Hiên Viên Ngạo”, lạnh nhạt tiếp nhận, “Alo.”
Trong giọng nói từ tính của Hiên Viên Ngạo lộ ra cổ cuồng dã, “Trễ như thế này gọi điện thoại cho anh, không quấy rối đến anh đi?”
Doãn Mạch tựa ở đầu giường, đưa tay sờ tóc mềm mại của Tả An Tuấn, hờ hững nói, “Điện thoại đều đã gọi, hiện giờ hỏi lại tôi vấn đề này không cảm thấy chậm sao?”
Hiên Viên Ngạo dường như trước đó đã đoán được anh sẽ hỏi như vậy, chỉ nở nụ cười một tiếng, không trả lời, nghe tâm tình không tệ.
“Có việc?”
“Không có chuyện gì lớn,” Hiên Viên Ngạo nói, “Chính là tôi tìm người thu thập một ít tư liệu tình hình gần đây của Tuyên, bao gồm người xung quanh em ấy, mà tôi vừa nhìn băng ghi hình sòng bạc, hơi chút quan sát một chút, anh coi trọng người gọi là Tả An Tuấn đúng không? Tuy nói anh đem Tuyên mang đến là vì suy nghĩ bản thân anh, đối với anh phải nói một tiếng cảm ơn với anh.”
Doãn Mạch có chút ngẩn ra, trước đây anh ở London thành lập tổ chức cùng Trác Viêm lão đại tổ chức tình báo cũng ở thành phố X, Hiên Viên Ngạo ông chủ Dạ Mị bọn họ đều biết, chỉ là không quen, nhưng cho dù như vậy anh cũng biết người này có bao nhiêu cuồng dã bá đạo, khiến một người như vậy nói cảm ơn có bao nhiêu khó khăn không dễ gì.
Hiên Viên Ngạo đối với anh trầm mặc không để ý chút nào, nói tiếp, “Doãn Mạch, tôi nợ anh một nhân tình.”
Tay xoa tóc Tả An Tuấn của Doãn Mạch hơi dừng lại một chút, nhận thấy được người này muốn cúp điện thoại liền mở miệng, “Vậy cậu bây giờ trả đi.”
Hiên Viên Ngạo dường như không nghĩ tới phản ứng này của anh, yên lặng một chút mới cười nói, “Được, anh muốn làm gì?”
“Trên hành lang ngoài sòng bạc Dạ Mị cũng trang bị camera đi?” Doãn Mạch nói, “Tôi muốn điều tra một đoạn băng ghi hình, hôm nay.”
“Việc này dễ,” Hiên Viên Ngạo trả lời rất sảng khoái, “Tôi hiện đang ở phòng theo dõi, anh chừng nào thì sang?”
“Hiện giờ.” Doãn Mạch cúp điện thoại đứng dậy mặc quần áo, chờ anh thu dọn thoả đáng đi ra thì Hiên Viên Ngạo phái tới thủ hạ đang đứng ở thang máy chờ anh, anh rất nhanh ở dưới sự hướng dẫn của bọn họ vào phòng theo dõi, Hiên Viên Ngạo đang cầm điều khiển từ xa, ngồi ở trước một loạt màn ảnh bày gì đó, thấy anh tiến vào chỉ chỉ phía trên hình ảnh, “Anh muốn tìm chính là thứ này?”
Doãn Mạch nhìn lên, chỉ thấy Tả An Tuấn cùng một người nói gì đó, sau đó rất nhanh từ trong tay gã tiếp nhận điện thoại, Hiên Viên Ngạo đè xuống điều khiển từ xa, đem hình ảnh và âm lượng phóng đại, để nghe được rõ ràng bọn họ nói chuyện với nhau.
Tả An Tuấn trầm mặc phần lớn chiếm đa số, tổng cộng chưa nói vài câu, Doãn Mạch nhìn mặt tái nhợt của cậu, con ngươi màu lam đậm chìm rất sâu.
Hình ảnh rất nhanh thay đổi, người nọ đem danh thiếp đưa cho cậu liền quay đầu hướng sòng bạc đi, Hiên Viên Ngạo đè xuống phím dừng ngẩng đầu nhìn anh, Doãn Mạch lúc này cũng thu suy nghĩ cẩn thận nhìn người đàn ông trên màn hình, con ngươi màu lau đậm híp một cái, “Lâm Triết Tịch của Malaysia.”
Hiên Viên Ngạo “Ừ” một tiếng, Lâm gia của Malaysia là một đại gia tộc, người nọ là con riêng của con trai thứ Lâm gia, mẹ là một người Thái Lan, nghe nói còn là một gái điếm, gia đình điều kiện rất kém. Theo lý thuyết là Lâm gia không chịu để cho gã nhận tổ quy tông, nhưng hết lần này tới lần khác gã là con trai duy nhất trong vô số khoản nợ phong lưu của con trai thứ hai Lâm gia, chỉ có thể nhận trở về, nhưng lúc này thì gã đã tám tuổi, mẹ của gã vì mới bệnh qua đời, chết ở trong phòng cũ nát của bọn họ đang ở.
Người này từ đó về sau liền ở lại Lâm gia, chẳng qua bởi vì là con riêng, hơn nữa mẹ sinh ra không tốt, cho nên gã ở nhà rất bị xa lánh, người Lâm gia nhận gã trở về chỉ là vì để ngừa ngộ nhỡ, giống như không phải không thể khác được sẽ không đối bên ngoài công khai thân phận của gã, có người nói người này đến nay cũng không được xếp vào gia phả. Nhưng cho dù như vậy Lâm Triết Tịch vẫn rất có tiếng, ở trong giới danh hiệu thậm chí so với Lâm gia còn vang dội hơn, bởi vì gã là trùm buôn thuốc phiện nổi tiếng khu Malaysia, phân chia mảng lớn địa bàn hắc đạo của Malaysia và Thái Lan, đây cũng là nguyên nhân vì sao gã có tư cách tiến vào Dạ Mị.
“Người này ý tưởng có chút kỳ lạ,” Hiên Viên Ngạo mở miệng từ từ, trong Dạ Mị phần lớn tư liệu khách hàng đều là tổ chức tình báo “Hắc Vũ” cung cấp, tin tức tuyệt đối tin cậy, hắn dựa vào ghế sa lon phía sau, chậm rãi rót cho mình một ly rượu, lúc này mới nói tiếp, “Có người nói hắn từ nhỏ liền đối các loại pháp luật chính phủ gì đó không có khái niệm, hắn ở trong hắc đạo thủ đoạn đặc biệt độc ác âm ngoan, người cùng hắn đối nghịch đều không kết quả gì tốt, hiện giờ ngay cả người của Lâm gia đều sợ hắn như rắn rết. Hắn dựa vào chất có hại làm giàu, lại thường xuyên đem tiền kiếm được phân cho người nghèo, cho dù trong những người này cũng có kẻ nghiện. Người này có chút chủ nghĩa lý tưởng, giống như tin tưởng vững chắc tín niệm nào đó cũng trở nên nỗ lực, nhưng chúng ta đều biết, loại người như hắn đây đối với phương diện nào đó quá cố chấp đều có hai loại kết quả, một là thành công thực hiện tín niệm của mình, ghi tên sử sách, hai là,” hắn chậm rãi uống một ngụm rượu, từ từ nói, “Biến thành người biến thái e sợ, người điên, thậm chí là phần tử khủng bố.”
Doãn Mạch nhẹ gật đầu, Hiên Viên Ngạo liếc anh một cái, nói tiếp, “Trong giới đều truyền người này mặc dù có thể ở trong thời gian ngắn nổi lên như vậy là có người ở sau giúp hắn, chẳng qua đến nay cũng không được chứng thực, mà bây giờ người này nếu không giải thích được quan hệ liên quan cùng thú cưng của anh, vậy hắn gọi điện thoại người nọ rất có thể chính là đồng bọn hợp tác của hắn.”
Doãn Mạch đã nghĩ chuyện này có khả năng, ngược lại không đếm xỉa tới thú cưng vừa nói trong miệng của hắn, lại cùng hắn hàn huyên một hồi liền đi. Hiên Viên Ngạo nhìn bóng dáng của anh biết mất lúc này mới đứng dậy, phân phó thủ hạ vài câu liền gấp rút quay về tầng cao nhất.
Doãn Mạch trở về phòng sau đó cũng không có lập tức lên giường, mà là ở trong túi quần áo của Tả An Tuấn móc ra tấm danh thiếp kia, lấy điện thoại ra gọi tới, điện thoại rất nhanh chuyển tới, bên kia dùng tiếng Anh lưu loát hỏi một câu, “Alo, vị nào đấy?”
Doãn Mạch lạnh nhạt dùng tiếng Trung nói, “Tôi là Doãn Mạch.”
Bên kia lặng một cái chớp mắt, sau đó cũng truyền đến tiếng phổ thông lưu loát, “Thì ra là ngài Doãn, có chuyện gì không?”
“Tôi là vệ sĩ của Tả An Tuấn, cả đời.”
Bên kia lại lặng một hồi, nở nụ cười, giọng nói rất là nghiền ngẫm, “Tôi hiểu rồi.”
Doãn Mạch lạnh nhạt ừ một tiếng, nói tiếp, “Trở về nói cho bạn của anh biết đừng đánh chủ ý, bằng không đừng trách tôi không khách sáo.”
Giọng nói bên kia càng thêm nghiền ngẫm, “Được, tôi nhất định đưa.”
Doãn Mạch liền cúp điện thoại, anh quay đầu nhìn Tả An Tuấn, người này ngủ rất sâu, lông mi cong vểnh rũ trên mí mắt, nhìn qua thật nhu thuận. Anh chậm rãi cởi đồ, xoay người lên giường đem cậu kéo vào trong lòng, cảm xúc da thịt dính nhau khiến con ngươi của anh chậm một chút, nghĩ thầm chờ thời cơ thích hợp nhất định phải từ trong miệng cậu nói ra toàn bộ sự việc. Anh từ từ suy nghĩ, cũng trầm trầm đi ngủ.
Ngày thứ hai Tả An Tuấn tỉnh rất sớm, cậu xoa xoa mắt lim dim, chậm rãi ngồi dậy, ngay sau đó liền cứng đờ một chút, “Mạch, áo ngủ tôi đâu?”
“Tôi cởi cho cậu.” Doãn Mạch vừa mặc đồ tử tế chuẩn bị đi phòng tắm.
“…” Tả An Tuấn rối loạn, giống như chẳng biết tại sao bị người cởi đồ đối với cậu đả kích rất lớn, “Vì sao a?”
Doãn Mạch cũng không quay đầu lại vào phòng tắm, nói rõ hờ hững truyền tới, “Tôi thích.”
Tả An Tuấn càng thêm rối loạn, nghĩ thầm vệ sĩ của cậu đúng thật không quá bình thường, chẳng qua loại tình huống này không phải chỉ số thông minh hiện giờ của cậu xử lý, cậu đáng thương hướng về phía phòng tắm hô, “Tôi muốn tìm Tuyên.”
“Cậu ta không ở đây,” Doãn Mạch nói, “Sáng sớm cậu ta cùng Hiên Viên Ngạo liền đi ra ngoài.”
“Đi đâu?”
“Không biết, đi nước ngoài đi du lịch rồi, dù sao bọn họ mất mười năm.”
Tả An Tuấn nhất thời ĩu xìu rồi, đáng thương làm ổ ở trên giường, sau cùng thành thật cam chịu hướng ổ chăn co rụt lại, tiếp tục ngủ.
Lúc Mạnh Tuyên tỉnh Hiên Viên Ngạo đang nháy cũng không nháy mắt nhìn y, thấy y tỉnh lại thật vui vẻ, “Tuyên, em có đói bụng không, có muốn ăn cơm hay không?”
Mạnh Tuyên đối với hắn nở nụ cười một chút, đề nghị, “Ừm, chúng ta đi tìm Tiểu Tuấn cùng bọn họ cùng nhau đi ăn.”
“Oh, bọn họ a,” Hiên Viên Ngạo nói, “Sáng sớm bọn họ trở về thành phố S rồi, em khi đó không tỉnh, anh không có gọi em.”
“Nhanh như vậy?” Mạnh Tuyên vô cùng kinh ngạc. Hiên Viên Ngạo gật đầu, ánh mắt đặc biệt thành khẩn, hắn nhớ Doãn Mạch đêm qua nói, nói rằng, “Có người nói Tả An Tuấn muốn cho bồ câu ăn gì đó, liền đi.”
Mạnh Tuyên một tay che trán, “Thật sự là phục cậu ấy.”
“Tuyên, em còn mệt không? Muốn ngủ thêm một chút nữa không hay rời giường?” Hiên Viên Ngạo nói đem y kéo kéo vào trong lòng.
Mạnh Tuyên có chút mỏi eo đau lưng, mơ hồ ừ một tiếng, ở trong lồng ngực rộng lớn thoải mái chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Vì vậy ở dưới nỗ lực của hai vị tiểu công này, thẳng đến ngày Tả An Tuấn rời đi, cậu và Mạnh Tuyên đều không nhìn thấy chút bóng dáng đối phương.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ … Lần này có đo rất đủ hay không ~~ cầu thưởng cho ~~~
Mọi người nói coi còn nhớ rõ Trương Lăng Trúc không, tôi bắt chân cậu ấy ra khỏi đây [chim], chẳng qua tôi muốn cho cậu ấy cặp một tiểu công, có phản đối không?