Doãn Mạch đứng tại chỗ nhìn mạt lửa đỏ đi xa, trong con ngươi đậm nguy hiểm.
“Không biết ngài Doãn ở bên cạnh em trai tôi làm vệ sĩ là ai nhờ vả?”
“Không ai nhờ vả.”
“Oh? Hi vọng anh sau này không để cho tôi thất vọng.”
“Có ý gì?”
“Anh sau này sẽ rõ.”
Anh hồi tưởng đối thoại vừa rồi, không nói lời nào, hàm ý trong con ngươi người nọ rất nghiền ngẫm, nghiền ngẫm đó khiến anh phải đến mức cảnh giác. Phùng Ma Tả Xuyên Trạch, một nhân vật đứng ở trên đỉnh sóng gió trong thế giới đen tối, đáy mắt y nghiền ngẫm, đó chính là nguy hiểm.
Tả An Tuấn bị anh gắt gao đặt ở phía sau không thể động đậy, đang lúc vội vội vàng vàng chỉ có thể đem đầu nhô ra, đối bóng người trước mặt kêu, “Anh ơi, anh đi đâu?”
“Trở về.” Tả Xuyên Trạch quay đầu hướng cậu cười cười, con ngươi yêu mị hơi nheo lại, vô cùng yêu nghiệt, bọn họ thậm chí có thể nghe được tiếng người hít hơi, chỉ nghe y nói tiếp, “Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”
“Ơ, có thật không,” trước mắt Tả An Tuấn sáng ngời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là ánh sáng hưng phấn, “Vậy em chờ anh a.”
Con ngươi Doãn Mạch co lại một chút, lúc Tả Xuyên Trạch nói câu kia thì ánh sáng con ngươi càng thêm nghiền ngẫm, mang theo ý vị sâu xa không che giấu, anh nhìn lướt qua đứa ngốc nào đó sau lưng, nhìn ánh sáng hưng phấn trên mặt cậu không nhịn được muốn xoa trán, cậu cho rằng cùng gặp mặt Tả Xuyên Trạch là chuyện tốt sao? Doãn Mạch nháy cũng không nháy mắt nhìn người trước mặt, tiếp đó thấy người nọ sắp sửa đi tới cửa chính hội trường thì một người khác đi tới bên cạnh y, vùng xung quanh lông mày nhăn càng sâu hơn.
Tả An Tuấn cũng đang nhìn anh trai nhà cậu, lúc này không khỏi “Ơ” một tiếng, “Đó không phải là Tống Triết sao?”
Doãn Mạch kinh ngạc nhìn cậu, “Tại sao em lại biết anh ta?” Người nọ đúng là đương gia của Tống gia Tống Triết, trong giới nổi tiếng biến thái cùng Tả Xuyên Trạch.
Lúc này hai người kia đã đi ra ngoài rồi, mà người phụ nữ xinh đẹp vừa nãy cùng Tả Xuyên Trạch nói chuyện trời đất cũng vội vàng đuổi theo, Tả An Tuấn lúc này mới đưa mắt quay lại, tuỳ ý oh một tiếng, trả lời vấn đề của anh, “Tôi trước đây gặp qua anh ta.”
“Lúc nào?”
Tả An Tuấn liền đem sự việc đại khái nói một lần, bao gồm phụ thân cậu mượn để cậu trở về và tình trạng cơ thể anh trai nhà cậu, cuối cùng hỏi, “Làm sao vậy?”
Doãn Mạch xoa xoa đầu của cậu, cũng không nói gì, nhất thời rơi vào trầm tư. Hắc Yến, Lâm Triết Tịch, Tả Xuyên Trạch, Tống Triết, còn có một nhân tố không biết Vị Hàn … Thật là có đầy đủ náo nhiệt. Mà trong đó việc khiến anh kinh ngạc chính là quan hệ của Hắc Yến và Tả Xuyên Trạch, dựa theo miêu tả của Tả An Tuấn, Hắc Yến hẳn là rất cưng chìu Tả Xuyên Trạch, nhưng đoạn thời gian trước người cùng Tả Xuyên Trạch rớt xuống biển nếu người nọ đúng thật là Hắc Yến thì thật là làm cho người ta kinh ngạc, giữa hai người kia đến tột cùng từng xảy ra chuyện gì cuối cùng lại đến tình cảnh rút đao chém lẫn nhau?
Tả An Tuấn thấy anh không đáp liền đưa tay kéo kéo tay áo của anh, chớp đôi mắt sáng trong suốt nhìn anh, “Mạch, đồ ăn đâu?”
Doãn Mạch bị cậu gọi hoàn hồn, cúi đầu nhìn cậu bộ dạng ngốc hoàn toàn không có ý thức nguy cơ, nhắm mắt hít sâu một hơi chậm rãi phun ra, lạnh nhạt nói, “Ở bên kia, tôi đi lấy cho em.”
“Được, cùng đi đi.” Tả An Tuấn vui vẻ đi theo bên cạnh anh, cười đến đặc biệt ngu, giống như ngay cả không khí xung quanh đều nổi lên bong bóng màu hồng hạnh phúc.
Doãn Mạch nhìn lướt qua, bất đắc dĩ nhắc nhở, “Em bây giờ thế nhưng ở bên ngoài, hình tượng.”
“Oh, đúng.” Tả An Tuấn trải qua anh nhắc nhở lập tức hoàn hồn lại, mặt trong nháy mắt thay đổi mỉm cười tiêu chuẩn, giống như người vừa cười ngu kia không phải cậu.
Doãn Mạch lúc này mới hài lòng đi về phía trước, nghĩ thầm người này về sau nếu như lại làm chuyện ngu ngốc có thể cho Mạnh Tuyên nhận nhiều bảng thông báo giao cho cậu, như vậy tỉ lệ cậu làm chuyện ngu ngốc liền nhỏ, nói không chừng còn có thể từ từ biến thành bình thường … Bước chân của anh hơi dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn cậu, thầm nghĩ người này nếu thật có một ngày bình thường sẽ đi thích phụ nữ hay không, sau đó dựa theo quỹ đạo bình thường kết hôn sinh con, bình thản sống hết một đời?
Tả An Tuấn bị ánh mắt của anh nhìn sợ hãi, rụt rụt cái cổ, nghi hoặc hỏi, “Mạch, anh làm sao vậy?”
Doãn Mạch nhìn cậu một lát, sau cùng đưa tay ở trên vai cậu vỗ vỗ, lạnh nhạt nói, “Không có việc gì, em vẫn một mực ngốc như vậy tiếp đi.”
“…” Tả An Tuấn nhất thời đau buồn rồi, “Vì sao a?”
Doãn Mạch cũng không đáp, đi về phía trước. Bên nay Mạnh Tuyên đã trở về, đang chờ bọn họ cùng nhau quay về, có thể thấy được ánh sáng trong mắt Tả An Tuấn toả ra nhìn mấy khối điểm tâm, lại tính tình tốt chờ cậu ăn xong, ba người lúc này mới trở lại biệt thự, Hiên Viên Ngạo lập tức ra nghênh đón vợ, Mạnh Tuyên mặc hắn ôm, quay đầu nhìn lại Tả An Tuấn, dặn dò, “Mấy ngày này tạm thời không có chuyện làm, chẳng qua tôi ngày hôm nay mới nhận cho cậu một bộ phim mới, năm sau album mới thu cùng quay chụp đoán chừng sẽ cùng một chỗ, cậu trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi nhiều.”
Tả An Tuấn đối chuyện công tác một mực là không câu oán hận gì, liền ngoan ngoãn gật đầu, cùng Doãn Mạch cùng nhau hướng đi phòng ở bọn họ, hai người đơn giản tắm một cái, đều nằm ở trên giường, Doãn Mạch đem cậu kéo vào trong lòng, hỏi, “Tả Xuyên Trạch ngày hôm nay cùng em nói gì đó?”
Tả An Tuấn trở người, ở trong lòng anh tìm một tư thế thoải mái, chớp mắt nhìn anh, “Không nói gì a, tôi tìm anh ấy xin số điện thoại, sau đó anh ấy cho tôi một tấm danh thiếp,” cậu nói vẻ mặt tung bay, “Anh biết không, dánh thiếp anh trai tôi là vàng ròng, anh ấy thật có tiền a.”
Doãn Mạch kinh ngạc một chút, “Thẻ vàng Phùng Ma?”
Tả An Tuấn nghi hoặc, “Đó là cái gì?”
Doãn Mạch cũng không trả lời, mà là tiếp tục hỏi, “Cậu ta cho em thì nói gì qua?”
Tả An Tuấn suy nghĩ một chút, “Oh, nói để tôi cất thật tốt, sau này có thể có ích.”
“Vậy được rồi.” Doãn Mạch nhíu mày một cái, thái độ của Tả Xuyên Trạch đối người này rốt cuộc là gì? Nếu chỉ từ anh nhìn xem, người nọ rõ ràng có lòng làm loạn, nhưng tại sao lại cho người này thẻ vàng?
“Làm sao vậy?” Tả An Tuấn thấy anh mày càng nhíu càng thêm nghi hoặc, cũng nhăn mi lại theo, “Xảy ra chuyện gì? Tấm thẻ này đại biểu cái gì?”
Doãn Mạch nhìn gương mặt gần trong gang tấc, đưa tay ở trên mi tâm cậu xoa xoa, “Em có biết anh trai kia của em đang làm gì hay không?”
Tả An Tuấn lắc đầu, ăn ngay nói thật, “Không biết, tôi ngay cả tên anh ấy đều là ngày hôm nay mới biết,” cậu nói bĩu môi, dường như ngay cả bản thân cậu cũng hiểu được người em trai này làm rất thất bại, sau đó trước mắt sáng ngời, vội vàng nhìn anh, “Ừm, Mạch, anh biết không?”
“Ừ, trong giới có một tổ chức sát thủ nổi tiếng gọi là Phùng Ma, anh trai em chính là đương gia Phùng Ma,” Doãn Mạch làm giới thiệu đơn giản, “Mà thẻ khách quỷ Phùng Ma chính là thẻ vàng, làm ăn của người giữ thẻ vàng sẽ được ưu tiên cân nhắc, chẳng qua trong giới rất ít người có được thứ này, cho nên tấm thẻ này của em rất quan trọng, nhất định phải …”
Anh nói nhìn ánh mắt của người này càng ngày càng sáng, rốt cuộc dừng lại thay đổi trọng tâm câu chuyện, “Em thật giống như rất vui vẻ?”
“Ừ!” Con ngươi đen nhánh của Tả An Tuấn sáng trong suốt, vẻ mặt sùng bái, “Anh trai tôi thật là lợi hại a!”
Doãn Mạch nhìn ánh sáng đáy mắt cậu, khó chịu, “Em rất quan tâm cậu ta?”
Tả An Tuấn gật đầu, nói lý lẽ chính đáng, “Đó là đương nhiên, anh ấy chính là anh trai tôi a.”
Doãn Mạch càng thêm khó chịu, “Tôi đây sao?”
Tả An Tuấn nói câu càng thêm lý lẽ chính đáng, “Vệ sĩ.”
Doãn Mạch híp mắt một cái.
Tả An Tuấn hướng một bên co lại một chút, thử dò xét nói, “Bạn bè?”
Doãn Mạch tiếp tục hí mắt, màu xanh đậm chậm rãi tập trung, nhấp nháy sắc bén.
Tả An Tuấn lại co rụt một cái, nhỏ giọng hỏi, “Bạn bè tốt?”
Doãn Mạch không nói, càng sắc bén hơn.
Tả An Tuấn nghi hoặc, gan run rẩy, tiếp tục co rút, một góc chăn bọc cả người vào trong làm ổ, chỉ lộ ra hai con mắt tội nghiệp nhìn anh, cắn ngón tay út, chớp mắt nửa ngày, rốt cuộc nói lắp ba lắp bắp, “… Bạn giường?” [:v]
“Hừ, bạn giường?” Doãn Mạch đưa một tay kéo cậu qua xoay người áp lên, cúi đầu ở vành tai cậu nhẹ nhàng liếm một chút, nhìn cơ thể cậu thoáng run, nghiền ngẫm âm u nói, “Cũng được.” Dứt lời nắm cằm cậu liền hôn lên, đầu lưỡi không khách khí ở khoang miệng cậu càn quét, sau đó dây dưa cùng cậu, tay cũng từ áo ngủ cậu dò xét đi vào, từng tấc bắt đầu vuốt ve xuống phía dưới, anh đối cơ thể này rõ như lòng bàn tay từ lâu, hô hấp Tả An Tuấn rất nhanh dồn dập, khuôn mặt nhỏ nhắn gò má đỏ lên, đáy mắt đen kịt cũng ánh lên một tầng hơi nước đẹp mắt, vô cùng mê người.
Doãn Mạch dễ dàng đem đồ của cậu lột, nhưng động tác trong tay ở thời điểm mấu chốt nhất dừng lại, sau đó ở trong tủ đầu giường đem bôi trơn móc ra đổ ra một chút bắt đầu khai thác. Tả An Tuấn ngửa đầu, không chiếm được phát tiết trong con ngươi càng đậm hơi nước, ngay cả âm thanh đều tràn đầy khát vọng, “Mạch …”
Doãn Mạch khẽ cắn vành tai của cậu, giọng nói nghiền ngẫm, trầm thấp gợi cảm, “Muốn bắn?”
“Ah …” Lòng ngực Tả An Tuấn phập phòng càng thêm lợi hại, mỗi lần thở ra hơi thở đều nóng rực kinh người.
Doãn Mạch chậm rãi rút ngón tay ra chợt tiến vào toàn bộ, vui vẻ to lớn khiến hai người đồng thời hoảng sợ thở hổn hển một tiếng, giọng của Tả An Tuấn càng thêm khàn khàn, “Mạch …”
“Ừ,” Doãn Mạch tâm tình rất tốt lên tiếng, chậm rãi rời khỏi lần thứ hai tiền vào toàn bộ, nhìn cậu không khống chế được run rẩy, tiến tơi ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói, “Tiếng kêu dễ nghe.”
Tả An Tuấn khó nhịn cau mày, thở dốc hỏi, “Ah … cái, cái gì?”
Doãn Mạch tiếp tục động tác, lòng tốt nhắc nhở, con ngươi màu lam đậm vô cùng mê người, âm thanh cũng tràn đầy tình dc khàn khàn, “Ví dụ lần trước em quay phim, kết thúc cảnh đó người phụ nữ trong kia gọi em như thế nào, em liền gọi tôi như thế.”
Tả An Tuấn rên rỉ mất trật tự, rốt cuộc từ từ suy nghĩ nổi lên một màn kia, trong nháy mắt liền biết ý người này, gò má của cậu nhất thời càng thêm đỏ thắm, một bên dồn dập thở dốc một bên nói vụn về, “Chồng … ơi …”
Doãn Mạch nghe hô hấp căng thẳng, cúi đầu nhìn đáy mắt trong suốt hơi nước của người này, tiến tới ở trên môi cậu hôn một cái, nắm cằm cậu vô cùng nghiêm túc nói “Tôi yêu em”, rốt cuộc theo đuổi bản thân chìm đắm tiếp.
Âm thanh mập mờ thẳng đến sau nửa đêm mới dừng lại, ngày thứ hai Tả An Tuấn không lo lắng chút nào không có rời giường, chẳng qua lần này Mạnh Tuyên không có ngồi ở trên giường chế giễu, bởi vì y có chút nguyên nhân cũng không thể đứng lên. [:))))]
Hương vị năm mới từ từ biến nhạt, mọi người lại rối rít chuyển sang cuộc sống bận rộn, Tả An Tuấn đương nhiên phải vì album mới và khung cảnh mới làm chuẩn bị, Doãn Mạch bởi vì làm ăn luật sự sở sự vụ phải bận rộn thỉnh thoảng sẽ không ở bên cạnh cậu, nhưng sẽ đem tin tức và tư liệu bên cạnh cậu nắm giữ đúng lúc, hơn nữa cũng sẽ phái thủ hạ đi theo phía sau cậu, tuy rằng thường xuyên bị cậu ném bỏ, chẳng qua cũng may người này không có làm ra phiền phức lớn, sau đó cũng đều bị dạy bảo, mặc dù … Mặc dù những dạy bảo này với cậu mà nói không hiểu quả gì.
Cuộc sống gia đình gần đây của Tả An Tuấn tạm ổn tương đối thoải mái, tuy rằng công việc mệt chút, nhưng với cậu mà nói cũng không tính là gì, người đại diện hôm nay của cậu có người quản, chẳng qua ghé vào tai cậu dạy dỗ cậu nơi nào không thể đi, mà vệ sĩ của cậu hôm nay bị làm ăn bám chân, càng thêm không rảnh quản cậu, phái tới những người đó cũng đều bị cậu bỏ qua dễ dàng rồi, cho nên trong khoảng thời gian này cậu muốn đi đâu liền đi đó, muốn chơi gì thì chơi đó, được gọi là sung sướng.
Đương nhiên cũng có một chút sự việc không như ý, ví dụ như ba chữ “Tả An Tuấn” rước lấy phiền phức, điều này làm cho cậu cảm thấy fan của cậu đều rất điên cuồng, tất cả sức chịu đựng so với vận động viên chạy Ma-ra-tông, có thể chạy đuổi theo cậu qua mấy con phố, nhiệt tình mảy may không giảm, mấy ngày nay cậu gặp không ít fan tập kích, chẳng qua thỉnh thoảng có thể kết giao bạn bè, thỉnh thoảng cũng có thể gặp gỡ người quen, ví dụ như Tống Thanh người mới vừa mới đến công ty bọn họ, cũng ví dụ như … Hôm nay.
Tả An Tuấn đứng ở trong một hẻm nhỏ xa lạ, chớp mắt nhìn người trước mặt, trong lòng mang theo một chút cảnh giác, “Anh tại sao lại ở chỗ này?”
Người trước mặt đồ tây trang màu đen, đường nét ngũ quan rất sâu, da có chút ngăm đen, chính là Lâm Triết Tịch.
Lâm Triết Tịch mỉm cười nhìn cậu, ánh sáng đáy mắt có một chốc trở nên vô cùng nóng rực, nhưng từ từ lại bị gã che đậy xuống dưới. Đáy lòng không yên của Tả An Tuấn càng thêm mãnh liệt, không khỏi lui về phía sau một chút, “Tôi sẽ không cùng anh quay về.”
Lâm Triết Tịch có cũng được không có cũng được lên tiếng, đối thủ hạ sau lưng ngoắc ngoắc ngón tay, người sau lại hiểu rõ đem một món đồ đưa tới, món đồ kia có hình dáng như côn [], bị tầng tầng miếng vải đen quấn lấy, không biết bên trong là gì, Lâm Triết Tịch đem nó lấy tới, chậm rãi đem vải phía trên mở ra.
Tả An Tuấn vẫn kinh ngạc nhìn, từ từ, con ngươi co rút lại, sau đó trầm xuống.
Đó là đường đao, thân đao đen kịt, hoa văn khắc phức tạp mà xinh đẹp, vừa nhìn chính là tinh phẩm.
Đao kia là của cậu, cùng cậu vượt qua hơn mười năm, gần như cũng không rời tay, không biết giết bao nhiêu người, đao dính bao nhiêu máu.
Ở trong đó có linh hồn cậu đã quên. Linh hồn thuộc về cỗ máy giết người Tả An Tuấn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tuần này hệ thống JJ làm sửa chửa, rất nhiều người không mở ra lại càng không được, hơn nữa còn không lưu được bình luận, là mấu chốt nhất, mọi người nếu như phát hiện bình luận bản thân tôi không quay về, đó không phải là tôi không quay về, mà là tôi nhìn không thấy ==
Còn nữa trong khoảng thời gian này tôi lại phải làm, dự tính đến tuần giữa tháng mới tốt chút, tôi tận lực thêm ngày, chẳng qua thời gian sẽ trễ chút.
Sau cùng, phía Nam tôi không biết, gần đây khí trời phương Bắc chợt giảm xuống a, mọi người mặc nhiều chút ha, chú ý sức khoẻ, cảm mạo nóng sốt Shanma của các vị không đả thương nổi a không đả thương nổi …