Hôm nay chạng vạng Triệu Bình lại tới đại trạch Mạnh gia báo cáo, nghe nói làm ăn cũng nhanh ổn định tốt rồi, gương mặt trưng ra không câu nệ nói cười đều mang theo một chút ý cười.
Có thể kiếm một khoản Mạnh Nghiêm Đình tự nhiên thật vui mừng, kêu người này ở lại ăn bữa cơm lại đi, mà Triệu Bình tới nhiều lần liền cũng không khách khí nữa, thoái thác vài câu liền làm bộ ở bên cạnh bàn ăn ngồi xuống.
Bàn Mạnh gia là bàn dài gỗ thượng hạng, lão gia tử Mạnh gia ngồi ở chủ vị, người thứ nhất ngồi bên trái là Mạnh Tuyên, Hiên Viên Ngạo vốn ngồi đầu tiên ở phía bên phải, lúc này thấy người này ở lại liền đứng dậy đi bên cạnh Mạnh Tuyên, hào phóng đem vị trí nhường lại cho gã.
Triệu Bình liền ở nơi đó ngồi xuống, ngẩng đầu một cái là có thể thấy Mạnh Tuyên đối diện.
Hiên Viên Ngạo vốn cho là có Mạnh Nghiêm Đình ở đây người này sẽ không nhìn Mạnh Tuyên, nhưng hắn đánh giá thấp rồi, lúc vài ly rượu xuống bụng sau đó người này liền cũng không băn khoăn cái gì nữa, ánh mắt thẳng thắn kia khiến hắn thiếu chút nữa không khống chế được đứng dậy cầm cái ghế sau lưng đập tới.
Mạnh Nghiêm Đình luôn luôn đem con trai nhà mình đặt ở trong lòng, bất kể là ánh mắt con của ông nhìn người khác hay là người khác nhìn con trai nhà ông thì ý tứ trong mắt ông đều rất quan tâm, lúc này tự nhiên cũng nhìn thấy Triệu Bình khác thường, lập tức nhíu mày chút.
Tâm tình trong mắt người này rất phức tạp, cũng không phải đơn giản chiếm giữ, mà là bỏ thêm chút nhân tố khác, khiến người khác liếc mắt nhìn sang đã cảm thấy … Không yên lòng.
Mạnh Tuyên đứng đầu sóng ngọn gió đương nhiên cũng không có thể không phát giác, y nhìn lướt qua bên cạnh, Hiên Viên Ngạo trên người cuồng dã rất thịnh, tay cũng nắm thật chặc, đầu ngón tay đều trắng bệch, y bỗng nhiên có chút may mắn người này cầm chính là chiếc đũa inox y đưa lúc nãy, nếu là đũa trúc … Bây giờ còn chẳng biết đã gãy bao nhiêu đôi.
Y dưới đáy lòng than thở một tiếng, đem chén cầm trong tay để xuống trên bàn phía trước, “Con ăn no.” Dứt lời cũng không quản phản ứng ông già nhà y, đứng dậy liền đi ra ngoài.
“Con cũng ăn no.” Hiên Viên Ngạo thấy y rời khỏi cũng đứng dậy theo, trước khi đi liếc mắt nhìn Triệu Bình, biểu tình trên mặt rất nhạt, giống như chỉ là trong lúc lơ đảng lướt qua một chút, cũng không có hàm nghĩa quá sâu, khiến người khác cũng cảm nhận không ra cái gì, Mạnh Nghiêm Đình không khỏi tán thưởng liếc hắn một cái, nghĩ thầm tuổi còn trẻ liền biết thu liễm tâm tình hỉ nộ cũng không hiện ra sắc mặt, sau này nhất định không thể khinh thường. [Vui giận]
Đúng là … Ông nghĩ, đứa trẻ của nhà kia lại làm sao là đồ vô tích sự.
Chẳng qua trước mắt đây … Ông đưa mắt chuyển tới trên người Triệu Bình, giống như lơ đãng hỏi, “Cậu nhìn con trai nhà ta thế nào?”
Triệu Bình sớm đã có chút men say, nhưng cũng không có say triệt để, liền cười gật đầu, “Lệnh công tử Phong Thần như ngọc, hơn nữa ngài Mạnh giáo dục tương lại nhất định bất khả hạn lượng, nhân trung chi long a.”
[Phong Thần ở đây là chỉ vị thần Aeolus của Hy Lạp, vua của các ngọn gió, search trên baidu nó ra vị thần đó:v]
[Không giới hạn, chỉ về tương lai]
[Mô tả xuất sắc, tài năng phi thường]
Trên đời này không có cha mẹ nào lúc nghe được người khác khen con của mình thì mất hứng, nếu là đặt ở thường ngày Mạnh Nghiêm Đình nhất định sẽ cười to vài tiếng, nhưng có chuyện lúc nãy lời nói hiện giờ của người này liền muốn suy giảm rồi, ông cười từ nói vài câu, tiếp đó lại ngoài sáng trong tối thử vài lần, cũng tiếc rằng phòng ngự Triệu Bình thật sự quá tốt, cứ thế là một chút ý tứ khác thường chưa từng biểu hiện ra ngoài, hoàn toàn tốt đẹp cũng phải làm cho ông nghĩ chuyện vừa rồi là ông hoa mắt.
Triệu Bình hàn huyên vài câu liền đứng dậy cáo từ, Mạnh Nghiêm Đình xa xa nhìn lướt qua, Mạnh Tuyên lúc này ở hồ nước nhỏ trong sân cùng Hiên Viên Ngạo nói gì đó, ông xoay chuyển con ngươi, phân phó người âm thầm theo Triệu Bình.
Triệu Bình mới vừa đi mấy bước liền thấy Mạnh Tuyên, lúc này một chút ánh chiều tà cuối cùng phía chân trời đã tan gần hết, tầng mây xanh da trời chậm rãi xuất hiện chút xanh đậm, người nọ thì đứng ở vườn hoa đầu hơi nghiêng đối người bên cạnh mỉm cười, ánh sáng trong mắt phượng rất sáng, giống như còn mang theo ánh chiều tà cực thịnh lúc xa hoa, gió mát phất đến, trong vườn hoa một mảnh âm thanh lác đác, khiến hình ảnh xa xa nhìn qua giống như không chân thật.
Gã nín hơi nhìn một hồi, cuối cùng vẫn là không nhịn được nhấc chân đi tới, Hiên Viên Ngạo dư quang đầu tiên lướt qua gã, nụ cười khoé miệng trong nháy mắt thu vào, Mạnh Tuyên liền nghiêng đầu hướng phía sau nhìn lại, thấy người này nhìn chằm chằm vào y, nhịn một chút, tận lực lễ phép hỏi, “Có việc gì thế?”
Triệu Bình trầm mặc không nói, chỉ nhìn y chằm chằm, tâm tình trong mắt trầm rất sâu, có như vậy trong nháy mắt Mạnh Tuyên thậm chí nghĩ thấy được chút khóc lóc thảm thiết, mà luồng tâm tình trầm quá lâu quá sâu, thế cho nên chỉ lộ một chút cũng đủ để cho người khác nghĩ người này đang gần tới tan vỡ.
Nhưng này cũng không để cho y quá để ý, y để ý là trong khóc lóc thảm thiết còn mang theo một chút thống hận, như băng đao vậy sắc bén đến xương, khiến y cả người sợ hãi, y không khỏi cầm tay của Hiên Viên Ngạo.
Hiên Viên Ngạo đang khó chịu đây, lúc này thấy vợ nhà hắn dựa sang thì càng tăng khó chịu đối với người này, còn chưa ai mở miệng nghe được Triệu Bình âm thanh hơi khàn khàn, “Cậu lớn lên rất giống mẹ cậu.”
Mạnh Tuyên có thoáng ngạc nhiên, ở nơi này bên trong toà nhà lớn hầu như không ai đề cập qua mẹ của y, y cũng chỉ lúc khi còn bé nghe ông già nhà y tuỳ ý đề cập qua vài câu, việc này có người nói người phụ nữ sinh y xong chết cũng không phải vợ cả của lão già, thậm chí ngay cả tình nhân cũng không tính, Mạnh Nghiêm Đình dù sao cũng coi như xưng bá một phương, thỉnh thoảng coi trọng một người vốn không quá phận, nhưng chính là tình duyên sương sớm mấy ngày ngắn ngủi này lại vẫn cứ để cho bà mang bầu.
Mạnh Nghiêm Đình biết được sau đó lập tức liền phái người đem bà nhận trở về, mỗi ngày cung nâng, còn hứa hẹn chỉ cần có thể sinh con bất kể nam nữ đều sẽ không bạc đãi bà, nhưng cũng xem như người phụ nữ này không có may mắn, ngày đó sinh con lại khó sinh, y tá từ phòng sinh đi ra hỏi ý nguyện người nhà, Mạnh Nghiêm Đình hầu như không chút suy nghĩ đáp câu giữ đứa bé.
Việc này Mạnh Tuyên cũng biết một chút đại khái, mặc dù đối với việc này một mặt đối người phụ nữ cũng chưa thấy qua không có cảm giác gì, nhưng lần đầu tiên từ trong miệng người khác nghe được ba chữ “Mẹ cậu” vẫn là khiến y sinh ra chút tâm tình khác thường, y há miệng, vô ý thức muốn hỏi chút gì, nhưng Triệu Bình lại xoay người, theo đường chính đại trạch Mạnh gia từng bước đi ra ngoài, đỉnh đầu xanh đậm lại nặng một phần, âm u một mảnh, bóng lưng của gã nhìn qua nặng nề mà tịch mịch, dần dần biến mất ở cuối đường chính.
Mạnh Nghiêm Đình ở trong miệng thủ hạ nghe được mấy việc này thì cũng rất vô cùng kinh ngạc, ông đối người phụ nữ kia ấn tượng sâu nhất chỉ có mười tháng bà mang thai, còn lại ông cũng không quan tâm, đương nhiên cũng không biết bên người bà cũng đã có những người nào, chẳng qua cho dù có mà còn ở trước mặt ông xuất hiện qua ông cũng đều nhớ không rõ, dù sao ở vài chục năm trước loại tiểu nhân vật này ông luôn luôn là không từng nhớ trong lòng.
“Đi điều tra một chút lai lịch của hắn.” Ông phân phó, chậm rãi thổi hớp trà, Triệu Bình nếu có thể cùng người phụ nữ kia kéo quan hệ, có thể cùng Mạnh Tuyên nói câu nói kia, mục đích gì tuyệt không đơn giản, vẫn là tra một chút an toàn.
“Vâng.”
Lúc Mạnh Nghiêm Đình mỗi khi hồi tưởng lại chuyện ngày hôm nay thì luôn luôn nhịn không được thở dài, bản lĩnh Triệu Bình nếu có thể chịu mười bảy năm cũng không ra tay như thế nào ở một bữa cơm liền bại lộ đơn giản?
Nhưng ông ngay lúc đó tâm tư đều vây xung quanh con trai, một bên phải xử lý chuyện Hiên Viên Ngạo, một bên phải âm thầm quan sát Triệu Bình, trên phương diện chuyện làm ăn dĩ nhiên là không hỏi tới, bởi vì ông căn bản không nghĩ tới Triệu Bình sẽ lấy thân đến làm mồi câu dời đi sự chú ý của ông, càng thêm không nghĩ tới người này có thể đem mấy người anh em của ông đều thu mua, mà chờ ông phát giác vấn đề thì đã chậm, quyền lực của ông gần như đều bị mất quyền, chỉ có một số ít người còn trung thành bồi bên cạnh.
Nhưng mà việc này ông không thể nói cho Mạnh Tuyên, cũng không có thể biểu hiện nét mặt ra ngoài, chỉ có thể giống như thường ngày, khiến những người này thả lỏng cảnh giác, cũng trước khi bọn họ ra tay an bài xong đường lui thoả đáng.
Ông bưng ly trà đứng ở phía trước cửa số thư phòng nhìn ngắm xuống dưới, Mạnh Tuyên và Hiên Viên Ngạo đang ở trong tiểu viện tản bộ, dáng vẻ nhìn qua rất nhàn nhã dạo chơi, ông nhìn gương mặt mỉm cười của con trai nhà mình, sâu kín thở dài, phải nói ông trước đây đối Mạnh Tuyên thượng vị còn có chút do dự, vậy bây giờ cũng triệt để không có suy nghĩ kia, quyền thế địa vị gì cũng không bằng sống thật tốt, bằng không chờ ông mười năm hai mươi buông tay nhân thế, chỉ chừa một mình Mạnh Tuyên đối phó anh em chú bác, chỉ sợ ông chỉ cần ở địa phủ chờ thêm mấy ngày thì có thể nhìn thấy con trai nhà ông.
“Đều chuẩn bị xong?” Ông nghiêng đầu đối thủ hạ sau lưng hỏi, mỗi đời Mạnh gia bọn họ bên cạnh người thượng vị đều có một đối vệ sĩ ngầm, đây là sinh lực chống đỡ sau cùng của đương gia, chẳng qua may là điểm này những anh em kia của ông không biết, nếu không ván này ông coi như chân chính nhất định phải thua.
“Vâng,” đội trưởng vệ sĩ ngầm phía sau gật đầu, do dự một chút vẫn là mở miệng hỏi, “Đương gia, tại sao phải làm như vậy?”
“Cậu không hiểu, ta phải cho bọn nó một câu trả lời, bất kể là Triệu Bình hay là Tiểu Ngạo.” Mạnh Nghiêm Đình nhìn Mạnh Tuyên dưới lầu, nói như vậy.
Ánh mắt của Triệu Bình nhìn Mạnh Tuyên rất rõ ràng, người này sau khi thuận lợi sau đó là tuyệt đối không giết Mạnh Tuyên, con trai nhà ông nếu như rơi xuống trong tay người này cũng chỉ có thể khổ thân, mà Hiên Viên Ngạo … Đứa trẻ này cũng là rất cố chấp, ông thật đúng là không hy vọng nửa đời sau con của ông bị hủy như vậy, bởi vậy chỉ có thể làm như vậy.
Tay nắm ly trà của ông có chút run nhẹ, mà âm thanh cũng rất bình thản, “Đi thôi, bọn nó ngày mai đến trường, mạng của con trai ta … Liền giao vào trong tay cậu …”
Người nọ vẻ mặt rùng mình, “Vâng.”
Ngày thứ hai sau điểm tâm Mạnh Tuyên như thường vậy cùng Hiên Viên Ngạo hướng trường học đi, lúc sắp đi tới một ngã tư đường thì người giúp việc Mạnh gia đuổi theo phía sau, rất xa gọi bọn họ, nói là thiếu gia có quên mang theo gì đó, Hiên Viên Ngạo bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Mạnh Tuyên, nói câu sơ ý liền buông tay y ra xoay người đi, mà đúng lúc này hẻm nhỏ bên cạnh người nọ lái ra một chiếc xe có rèm che, hướng ngã tư đường trước mặt chạy rất nhanh, Hiên Viên Ngạo cũng không biết hắn lúc đó là nghĩ như thế nào, hắn chỉ cảm thấy chiếc xe này đi ra ngoài rất kỳ quái, liền hướng điều khiển xe nhìn thoáng qua, nhưng ngay sau đó hắn liền hút ngược, người nọ nhìn chằm chằm vào ngã tư đường trước mặt, ánh mắt lại vô cùng sắc nhọn.
Hắn lúc này cách người giúp việc còn có chút xa, mà chiếc xe này mới vừa bắt đầu gia tốc, mắt thấy sẽ từ bên cạnh thân hắn lướt qua, hắn chợt quay đầu lại, hai tay Mạnh Tuyên đang xuyên vào trong túi đưa lưng về phía hắn lười biếng quan sát đường trước mặt, vốn không có để ý xe sau lưng.
“Tuyên!” Hắn không khỏi kêu to.
Mạnh Tuyên hơi nghiêng đầu, cuộn lông mi hơi nghiêng hướng lên trên, mang theo ý dò hỏi.
Hiên Viên Ngạo vừa dứt lời rõ ràng cảm thấy tốc độ của xe có rèm che phía sau cách đó không xa lại nhanh, hiển nhiên tiếng kêu mới rồi cũng khiến gã sinh ra cảnh giác, chuẩn bị nhanh chóng ra tay, hắn hiện giờ cách Mạnh Tuyên bảy tám bước chân, nếu muốn lúc xe có rèm che đụng tới chạy đến bên cạnh Mạnh Tuyên là không thể nào, biện pháp duy nhất chỉ có … Hắn hầu như không chút suy nghĩ liền chạy hướng bên kia, thân thể cũng hướng về giữa đường, như vậy cho dù tên sát thủ này lúc đụng phải hắn cũng chưa từ bỏ ý định còn phải tiếp tục đi đụng Mạnh Tuyên, hắn cũng có thể mượn lực đi dùng thân thể bảo vệ y.
Con ngươi Mạnh Tuyên chợt co rụt lại, trong nháy mắt cũng hiểu nguyên nhân hậu quả, vội vàng chạy tới muốn kéo y, âm thanh đều đổi giọng rồi, “Hiên Viên, anh làm cái gì?!”
Ai cho em xông tới?! Hiên Viên Ngạo thật muốn thét lên, nhưng hắn không còn kịp rồi, chỉ có thể ở chỉ mành treo chuông đem Mạnh Tuyên kéo đến trong lòng che chở, mà Mạnh Tuyên cũng cố chấp, trong nháy mắt đó dùng hết toàn lực từ trong lòng hắn tránh ra để muốn che chở hắn, sau một chốc hai người bị một sức lực cực mạnh đụng bay ra ngoài, hung hăng ngã trên mặt đất, Hiên Viên Ngạo lúc rơi xuống đất trong nháy mắt miễn cưỡng xoay cơ thể, rơi xuống đất trước, tận lực để Mạnh Tuyên ngã ở trên người hắn, nhưng dù sao sức lực của hắn có hạn, Mạnh Tuyên chỉ có đầu tựa ở trên vai của hắn, mà những bộ phận khác của cơ thể còn thừa lại toàn bộ không chút khách khí cùng mặt đất mà tiếp xúc thân mật.
Hai người chỉ cảm thấy thân thể như là tan ra vậy, Hiên Viên Ngạo hừ một tiếng, đầu tiên ho ra một ngụm máu tươi, tiếp đó không ngừng có máu chảy ra, không biết là của người nào, rất nhanh thì trên mặt đất tích một vũng nhỏ.
Người giúp việc Mạnh gia hiển nhiên cũng bị một màn này kinh sợ ngay người, sắc mặt trắng bệch đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời lăng lăng không biết phản ứng thế nào, sáng sớm người lui tới trên đường phố rất nhiều, nơi này rất nhanh thì bị người vây lại, vội vàng gọi điện thoại gọi xe cứu thương và cảnh sát, mà chiếc xe có rèm che kia lại hỗn loạn biến mất.
“Khụ, Hiên Viên …” Mạnh Tuyên lúc này không cách nào di động thân thể, cố sức ngẩng đầu nhìn hắn, ánh sáng trong con ngươi mặc dù có chút tan rả lại vẫn như cũ không ngăn được cố chấp trong đó, “Hiên Viên … Anh nói chuyện … Hiên Viên …” Y thử giơ tay lên vỗ hắn, tay run run cực kỳ chậm rãi đi sờ mặt của hắn, một tay sềnh sệch, âm thanh của y nghẹn ngào, “Hiên Viên …”
Hiên Viên Ngạo ý thức giống như biến mất một hồi, nhưng dần dần hắn liền nghe được một chút âm thanh, từng tiếng cố chấp gọi hắn, rất quen mà vụn vỡ.
Hắn giãy giụa mở mắt ra, trong nháy mắt chống lại đôi mắt Mạnh Tuyên, vô ý thức muốn xoa đầu của y, nhưng ngay sau đó hắn phát hiện chỉ một động tác nhỏ đều không thể làm được, chỉ có thể an ủi, “Anh không sao …”
Mạnh Tuyên cũng không vì hắn đáp lại mà yên tâm, bởi vì bất kể việc kia trong nháy mắt có bao nhiêu ngắn ngủi y cũng có thể cảm giác được người này bị đụng diện tích lớn hơn.
Âm thanh xe cứu thương gào thét từ xa đến gần, đoàn người vội vàng tản ra cho bọn họ nhường đường, Hiên Viên Ngạo thở hổn hển mấy cái, hắn có thể cảm nhận tình trạng thân thể của mình, “Tuyên.”
“Ừ?”
“Chúng ta đến làm ước định đi …”
“Ước định gì?”
Hắn nhìn bầu trời xanh thẳm, chậm rãi mở miệng, âm thanh nhẹ nhàng, “Liền ước định …”
Cho dù cuộc sống sau này của em anh rất có thể không cách nào bên cạnh làm bạn, cho dù anh biết em ở trong đoạn thời gian này sẽ rất thống khổ khó chịu, anh vẫn là ích kỷ mong muốn em có thể sống sót thật tốt …
Cho dù … Cho dù tương lai một ngày nào đó sẽ có một người triệt để thay thế được vị trí của anh …
Mạnh Tuyên lẳng lặng nghe xong lời của hắn, nghẹn ngào đáp lời, “… Được.”
“Cậu nói cái gì?!” Mạnh Nghiêm Đình bỗng nhiên đứng lên, âm cuối đều phủ tầng bén nhọn.
“Tôi còn chưa kịp điều chỉnh tốc độ xe tốt bọn họ liền đụng vào rồi …” Người nọ cúi đầu, cũng không dám thở mạnh một chút.
Mạnh Nghiêm Đình chỉ cảm thấy từng đợt huyết khí dâng lên, trước mắt cũng biến thành màu đen, quản gia bên cạnh vội vàng sang vỗ lưng cho ông thuận khí, Mạnh Nghiêm Đình bắt lại cánh tay của ông ta, ngay cả tay đều run lên, “Nhanh … Nhanh đi bệnh viện!”
“Vâng vâng,” quản gia đáp lời, ông ta theo Mạnh Nghiêm Đình mấy chục năm, chuyện này ông ta cũng biết, thấp giọng nói, “Chẳng qua người Hiên Viên gia đến, đang ở dưới lầu, người xem?”
“Vậy thì thật là tốt,” Mạnh Nghiêm Đình chậm mấy hơi, “Để cho bọn họ cùng đi bệnh viện, dù sao người nọ cũng là cùng giống với nhà bọn họ, cứu hay là không cứu chính bọn họ quyết định, đây là mạng Tiểu Ngạo.”
Quản gia mấy phần cũng biết chuyện Hiên Viên gia, liền ứng lời, đỡ ông xuống lầu.