Bảo Hộ Em Suốt Đời

chương 125: trù tính

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Aaaa...." Thiều Nguyệt đau đớn hét lên, hai tay cô chống đất, xếp chân ngồi đó, mồ hôi không ngừng tuôn, một tia sét màu đỏ từ trên trời bổ xuống trúng người Thiều Nguyệt.

Hai tay Thiều Nguyệt siết lại, cắn chặt răng, nhưng loại đau đến thấm tận xương tủy này cuối cùng Thiều Nguyệt không thể chống đỡ mà ngã xuống đất. Mẫn Nhiên cách đấy không xa bèn tiến thêm một bước, song ý thức được hành động của mình, hắn lắc đầu cười khổ, dừng chân nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt à, ngươi nhất định phải cố gắng, bây giờ chỉ mới là ba đợt thiên lôi nữa thôi, còn tám đợt nữa cơ mà.

Thiều Nguyệt ngã xuống nhưng không có bất kỳ phản ứng, thoạt trông có vẻ đã hôn mê, song ngón tay cô vẫn giật giật.

Trên quảng trường Trường Lưu, Chưởng môn các phái tụ tập, nhốn nháo bàn luận về chuyện giữa Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt, chỉ có ba người Nghê Mạn Thiên, Vân Ẩn với Vệ Tích đứng yên không nói năng gì, bọn họ luôn cau mày, vẻ mặt lộ sự lo âu.

Đoàn người của Bạch Tử Họa đi ra, Nghê Mạn Thiên vội tiến đến, "Tôn thượng, Kiếm tôn và Thiên Cốt..."

Bạch Tử Họa giơ tay chặn Nghê Mạn Thiên lại, nhìn qua các vị Chưởng môn, "Không biết mọi người tới Trường Lưu của ta để làm gì?"

"Tôn thượng à, ta nghĩ ngài không hề nghe được những lời đồn đại trên thế gian phải không?" Chưởng môn Thiên Sơn - Doãn Hồng Uyên tiến lên phía trước.

"Đã là đồn đại thì sao phải bận tâm." Bạch Tử Họa nhàn nhạt đáp.

"Tôn thượng nói vậy là sai rồi," Chưởng môn đồi Ngọc Trọc - Ôn Phong Dư chắp tay lại, "Không có lửa thì sao có khói, rốt cuộc giữa Kiếm tôn và Hoa Thiên Cốt có tư tình hay không, chúng ta vẫn phải hỏi cho ra lẽ."

"Đúng, không sai, nhất định phải hỏi rõ ràng..." Những vị Chưởng môn khác rối rít phụ họa.

Ma Nghiêm mất kiên nhẫn, y lớn tiếng nói, "Các vị Chưởng môn, bình tĩnh chớ nóng nảy, chuyện này căn bản chỉ là lời nói bừa của một phái, sư muội với Hoa Thiên Cốt đều là nữ, tư tình ở đâu ra?"

Chưởng môn các phái trố mắt nhìn nhau, tựa hồ cũng cảm thấy có lý, Ôn Phong Dư nhìn những người xung quanh đang dần chần chờ bèn vội bảo, "Thế tôn à, sợ rằng có chuyện ông không biết rồi?" Ma Nghiêm cau mày nhìn y, Ôn Phong Dư nói tiếp, "Hoa Thiên Cốt là Yêu Thần, sao có thể đối xử với con nhóc đó như với người bình thường được, huống chi Yêu Thần thời Thượng cổ đã từng yêu một vị thần nên mới bị các vị thần phong ấn mà."

Ma Nghiêm không hiểu, "Vậy thì sao chứ, đó chỉ là truyền thuyết, có liên quan gì tới sư muội đâu?"

Ôn Phong Dư úp úp mở mở, "Vậy Yêu Thần cũng có thể..."

"Ôn Chưởng môn! Không thể nói bừa được đâu." Sênh Tiêu Mặc nghiêm túc lên tiếng. Ôn Phong Dư ngẩn người, thật hiếm khi thấy Nho Tôn trông nghiêm khắc như vậy, nhất thời y không biết nên nói gì nữa.

"Ha ha ha..." Ma quân tiến đến quảng trường, nói với các vị Chưởng môn, "Vậy liệu các vị Chưởng môn có biết, vị thần kia cũng là đàn ông hay không." Chuyện này là do Trúc Cửu kể cho hắn, bây giờ mục đích của hắn là khiến các vị Chưởng môn kia dao động, trông thấy rõ được bộ mặt thật của Hoa Thiên Cốt và Thiều Nguyệt.

"Cái gì?!" Mọi người cả kinh, không phải Yêu Thần thời thượng cổ là Niết đó sao, chính mắt bọn họ đã trông thấy Niết là một nam tử, như vậy người mà Yêu Thần Niết yêu cũng là một vị thần nam sao?

"Ma quân, ý ngươi là gì?" Ma Nghiêm có vẻ tức giận.

"Không phải rõ ràng lắm ư? Yêu Thần xưa kia đã có tiền lệ, thế thì Hoa Thiên Cốt yêu Thiều Nguyệt cũng có gì là không thể?" Ma quân nói.

"Ma quân, ngươi..." Ma Nghiêm giận dữ, song nhớ đến những hành động của Hoa Thiên Cốt trong tiên lao, y biết rõ tình cảm của nàng với sư muội nhất định không hề đơn thuần, cuối cùng Ma Nghiêm chỉ chắp hai tay sau lưng, thầm thở dài.

Ôn Phong Dư nhìn vẻ mặt của Ma Nghiêm liền biết chắc hẳn có chuyện gì kì quặc, y bảo, "Sao vậy, nói trúng rồi ư? Chẳng lẽ thật sự giữa Kiếm tôn và Hoa Thiên Cốt có tư tình?"

"Ôn Chưởng môn!" Nghê Mạn Thiên không nhịn nổi nữa rồi, nàng tiến lên phía trước, "Cách làm người của Kiếm tôn, chắc chắn mọi người ở đây ai cũng biết, Thiên Cốt là đồ đệ của Kiếm tôn, Kiếm tôn yêu mến Thiên Cốt vô cùng. Huống chi Kiếm tôn là người nói là làm, ban đầu ở đây, Kiếm tôn đã đích thân cam kết sẽ trông coi Hoa Thiên Cốt, cũng sẽ tìm ra cách thức tiêu diệt Hồng Hoang, mới qua chưa được bao lâu, các người đã muốn chất vất Kiếm tôn rồi sao?"

Ôn Phong Dư im lặng đảo tròng mắt, dù sao Nghê Mạn Thiên cũng có ơn giúp y, nếu không phải vì muốn giành Hồng Hoang về đồi Ngọc Trọc thì nhất định y sẽ không nhắm vào Kiếm tôn như vậy, đối diện với Nghê Mạn Thiên, Ôn Phong Dư không thể làm gì khác ngoài lùi lại phía sau một bước, không nói gì nữa.

Chưởng môn Thiên Sơn - Doãn Hồng Uyên thấy thế bèn bảo, "Không phải chúng ta không muốn tin Kiếm tôn, mà chúng ta không tin vào Hoa Thiên Cốt!"

"Đúng, đúng, chúng ta không tin Hoa Thiên Cốt, ả ta là Yêu Thần..." Các Chưởng môn khác gật gù phụ họa.

Vân Ẩn hơi tức tối, hắn tiến lên giải thích, "Trong người Chưởng môn chứa Hồng Hoang, nhưng bản thân ngài có thể khống chế được nó, ta tin Chưởng môn!"

Doãn Hồng Uyên nhìn Vân Ẩn, "Vân Chưởng môn à, hôm nay ngài đã là Chưởng môn Thục Sơn, thế mà vẫn luôn miệng gọi Hoa Thiên Cốt là Chưởng môn, ta thấy có vẻ như ngài đã sớm cấu kết cùng Yêu Thần rồi!"

"Ông..." Vân Ẩn bực bội nhìn Doãn Hồng Uyên, "Chưởng môn có ân với Thục Sơn của chúng ta, ngài từng là Chưởng môn của chúng ta, và sẽ mãi mãi là Chưởng môn của chúng ta!"

"Ta cũng tin Kiếm tôn và Thiên Cốt, họ có ân với môn Thiều Bạch, dù cho có thế nào, ta cũng sẽ đứng về phía bọn họ." Vệ Tích lên tiếng.

"Ha ha ha... Chỉ sợ sẽ đến lúc các người thất vọng thôi, nếu thật sự giữa Hoa Thiên Cốt và Thiều Nguyệt có tư tình, thế thì Trường Lưu của các người không còn tư cách giữ Hồng Hoang nữa!" Ma quân nói ra mục đích của mình.

Doãn Hồng Uyên hừ lạnh, "Không sai, vậy hãy để cho Kiếm tôn và Hoa Thiên Cốt đối chất đi!"

"Đối chất, đối chất..." Chưởng môn các phái luôn miệng hô hào, Ma quân quan sát phản ứng của mọi người, mỉm cười như ý.

Đường Bảo mới vừa đút thuốc cho Lạc Thập Nhất, dưới tác dụng của dược liệu, cuối cùng Lạc Thập Nhất cũng thiếp đi, con bé đắp chăn cho anh chàng, nhẹ giọng nói, "Thập Nhất à, ta rất lo cho Cốt Đầu, huynh nghỉ ngơi thật tốt nhé, ta đi một lát sẽ về." Dứt lời, con bé rời khỏi căn phòng.

Hoa Thiên Cốt suy yếu mở mắt, phát hiện ra mình đang ở tiên lao, song sư tôn không còn ở đó nữa, nàng vội bật dậy, quay đi tứ phía, không ngừng gọi, "Sư tôn ơi, sư tôn, sư tôn..."

"Cốt Đầu!" Đường Bảo vội vã chạy vào, muốn đến trước mặt Hoa Thiên Cốt, song con bé lại bị đẩy lùi bởi một tấm bình phong, Đường Bảo lo lắng nhìn kết giới, rầu rĩ nói, "Cốt Đầu, sao Tôn thượng lại có thể dùng xích Thuyên Thiên để nhốt mẹ lại cơ chứ?"

Bấy giờ Hoa Thiên Cốt mới để ý thấy kết giới quanh mình, nhưng nàng bất chấp tất cả, "Đường Bảo, sư tôn đâu, sư tôn có khỏe không?"

"Ơ..." Đường Bảo hơi do dự, Hoa Thiên Cốt càng bất an, nàng lớn tiếng hỏi, "Rốt cuộc sư tôn sao rồi, mau nói cho ta biết!"

"Cốt Đầu, mẹ phải thật bình tĩnh." Đường Bảo chậm rãi lấy ra một quả cầu thủy tinh, hình ảnh bên trong khiến trái tim Hoa Thiên Cốt như ngừng đập, nàng trông thấy sư tôn nằm im trên mặt đất, nhưng kết giới quanh sư tôn vẫn chưa hề có dấu hiệu suy giảm.

Hoa Thiên Cốt không dám tin, nàng nhìn quả cầu thủy tinh, "Sư, sư tôn, sao, sao vậy?"

"Cốt Đầu à," Đường Bảo nức nở, "Là Trường Lưu hại Kiếm tôn, Kiếm tôn không chịu rời xa mẹ, thế nên bọn họ nhốt Kiếm tôn vào bên trong kết giới, để người tự sinh tự diệt, hu hu..." Dứt lời, Đường Bảo bật khóc vô cùng thương tâm.

"Cái gì?" Hoa Thiên Cốt thất thần ngồi bệt xuống đất, "Sẽ không đâu, sẽ không đâu mà, sư tôn sẽ không rời xa ta, sẽ không rời bỏ Tiểu Cốt, tuyệt đối không!" Hoa Thiên Cốt cúi đầu, gân xanh nổi đầy hai tay, Hồng Hoang tràn ra ngập trong kết giới, phát sinh va chạm với xích Thuyên Thiên.

Đường Bảo kinh ngạc nhìn Hoa Thiên Cốt, bất an nói, "Cốt Đầu, mẹ nhất định phải bình tĩnh, xích Thuyên Thiên sẽ ngày càng khép lại mất, đừng lấy cứng đối cứng."

Hoa Thiên Cốt nhắm mắt làm lơ, Đường Bảo khuyên nhủ, "Cốt Đầu à, nhất định Kiếm tôn sẽ không muốn thấy mẹ tự khiến mình tổn thương đâu, một lát nữa mẹ sẽ được đưa đến quảng trường Trường Lưu, khi đó chờ Tôn thượng thu hồi lại xích Thuyên Thiên, mẹ hãy đi tìm Kiếm tôn đi!"

Hoa Thiên Cốt im lặng chốc lát, tạm thu hồi Hồng Hoang lại, song sắc đỏ thẳm trong mắt lại không thể nào rút đi.

Bạch Tử Họa nhìn tất cả mọi người trên quảng trường đều đang yêu cầu Trường Lưu giao Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt ra, chàng tiến thêm một bước, giơ tay tỏ ý, toàn bộ lập tức yên ắng, Ma quân hừ lạnh, "Tôn thượng ơi, ngài không thể bao che cho bọn họ đâu."

Bạch Tử Họa liếc Ma quân một cái, không thèm để ý hắn, Ma quân tức giận, siết chặt hai nắm đấm, thầm nghĩ, chờ nao ta lấy được Hồng Hoang, để xem ngươi còn thanh cao như thế nào nữa?

Bạch Tử Họa nói, "Hiện tại Tiểu Nguyệt đang bế quan, không thể đi ra, còn Hoa Thiên Cốt, vì tự tiện xông vào tiên lao của Trường Lưu, nên đã bị ta nhốt lại."

Các Chưởng môn bàn luận sôi nổi, Doãn Hồng Uyên hỏi, "Vậy xin Tôn thượng hãy dẫn Hoa Thiên Cốt tới đây đi, chúng ta cùng chất vấn cô ta."

Bạch Tử Họa quay đầu nhìn Ma Nghiêm, Ma Nghiêm hiểu ý, xoay người đi về phía tiên lao. Dọc đường y đụng phải Đường Bảo, song chuyện quá khẩn cấp, y không hề để ý con bé, trực tiếp bỏ đi, còn Đường Bảo lại khom người hành lễ với y. Đi được mấy bước, Ma Nghiêm mới thấy kỳ quái, cho tới tận bây giờ, Đường Bảo chưa từng hành lễ với mình, chuyện gì đang xảy ra vậy? Y quay đầu dõi theo bóng lưng Đường Bảo, song không phát hiện ra ai nữa, chẳng thể làm gì khác ngoài lắc đầu, nhanh chóng đi về phía tiên lao.

Còn Đường Bảo đang không ngừng xoay quả cầu thủy tinh trong tay, lộ ra một nụ cười tà mị.

Ma Nghiêm tới bên người Bạch Tử Họa, đưa xích Thuyên Thiên cho chàng, Bạch Tử Họa vung tay một cái, trong nháy mắt, xích Thuyên Thiên phóng lớn, tọa lạc ngay giữa quảng trường, còn Hoa Thiên Cốt thoạt trông vô cùng yếu ớt nằm dưới đất.

"Thiên Cốt!" Nghê Mạn Thiên và Vệ Tích đồng thanh.

"Chưởng môn!" Vân Ẩn tiến tới lo lắng gọi.

"Tôn thượng, Thiên Cốt bị sao vậy?" Nghê Mạn Thiên hỏi Bạch Tử Họa.

Bạch Tử Họa nhìn xuống dưới, hồi tưởng lại dáng vẻ sắp nổi điện của Hoa Thiên Cốt lúc còn ở tiên lao, chàng bất đắc dĩ đáp, "Con bé chỉ tiêu hao hết linh lực mà thôi."

Doãn Hồng Uyên nghe thế mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, "Tôn thượng, bây giờ chúng ta sẽ chất vấn cô ta."

Bạch Tử Họa gật đầu, Doãn Hồng Uyên tới bên xích Thuyên Thiên, vây quanh kết giới, hướng về phía Hoa Thiên Cốt ở bên trong, "Yêu Thần Hoa Thiên Cốt, ngươi và Kiếm tôn có tư tình sao?"

"Sư tôn?" Hoa Thiên Cốt nghe thấy danh của Thiều Nguyệt bèn hơi đứng dậy, thấp giọng nói.

Trong tiên lao, Đường Bảo vội vã chạy vào, thấy Thiều Nguyệt ngã xuống đất, con bé mải mốt tiến tới, lại bị một kết giới ngăn cản. Đường Bảo lùi về đằng sau, ngồi xổm người, lo lắng gọi, "Kiếm tôn? Kiếm tôn ơi? Người làm sao vậy?"

Thiều Nguyệt không đáp, Đường Bảo bất an đi tới đi lui, đến khi nhìn thấy Niết, con bé mới chạy đến hỏi, "Này, ngươi biết chuyện gì đã xảy ra với Kiếm tôn không?"

Niết chậm rãi mở mắt, liếc nhìn Thiều Nguyệt, "Cô ta chỉ bất tỉnh thôi."

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Đường Bảo lo lắng, "Chẳng lẽ không thể cứu Kiếm tôn ra sao? Không có cách nào mở kết giới này hay sao?"

"Còn phải xem cô ta thế nào đã, chỉ có bản thân cô ta mới có thể mở kết giới này, đi ra từ bên trong mà thôi." Niết tỏ vẻ nghiêm trọng.

"Cái gì?" Tử Trúc và Tử Mạch vừa mới vào đã nghe được câu này của Niết, Tử Mạch lên trước, nhìn Niết, nghiêm túc bảo, "Ta biết, ngài là Yêu Thần thượng cổ, nhất định ngài biết đã có chuyện gì xảy ra với chủ nhân," vừa nói, Tử Mạch vừa quỳ xuống, thỉnh cầu, "Xin ngài hãy nói cho chúng ta biết." Tử Trúc với Đường Bảo cũng quỳ, chăm chú nhìn Niết, Niết nhẹ thở dài, kể lại lí do Thiều Nguyệt tới đây.

Doãn Hồng Uyên hỏi mãi, Hoa Thiên Cốt vẫn chỉ cúi đầu, mọi người không thấy được vẻ mặt của nàng, chỉ nghe nàng không ngừng nỉ non, "Sư tôn, sư tôn, sư tôn..."

Doãn Hồng Uyên trở lại bậc thang, "Tôn thượng, ta thấy căn bản thần trí của Hoa Thiên Cốt đã không còn rõ ràng nữa rồi, chúng ta nên thừa dịp này phong ấn Hồng Hoang của cô ta thôi."

Ôn Phong Dư vội phụ họa, "Không sai, đây là thời cơ tốt nhất, nếu chờ Hoa Thiên Cốt khôi phục lại như cũ, chúng ta sẽ càng khó khăn hơn."

Nghê Mạn Thiên, Vân Ẩn và Vệ Tích còn đang định tiến đến phản đối thì những Chưởng môn các phái đã đồng thanh, "Phong ấn, phong ấn, phong ấn..." Ma quân thấy cảnh này thì mỉm cười gian ác.

Bạch Tử Họa đang định tiến lên ngăn cản thì đột nhiên tiếng phượng hoàng vang lên, Sát Thiên Mạch cưỡi Phượng hoàng lửa tới Trường Lưu, hạ xuống trước mặt Hoa Thiên Cốt, hắn phất ống tay áo, nhìn tất cả những ai đang kêu la bằng nửa con mắt, "Ta xem xem trong số các ngươi, ai dám động vào bé con thân yêu đây?"

--- ------ ------ +

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio