Cảnh sắc Hẻm Xéo vẫn y như cũ không có thay đổi chút nào, một cái ngõ nhỏ rộng thẳng tắp, trên mặt đất thì phủ đầy đá xanh.
Cái ngõ nhỏ vẫn luôn náo nhiệt như vậy, phảng phất như chưa bao giờ thiếu vắng phù thủy.
Nhóm các nữ phù thủy thì đang ước lượng những bộ quần áo mới, còn thảo luận giá cả cùng chủ cửa hàng.
Nhóm các phù thủy nam thì rủ nhau đi vào quán bar, bàn luận về các tin tức mới nhất.
Các phù thủy nhỏ tuổi vui sướng nhìn đông nhìn tây khắp ngõ nhỏ, sau đó mỉm cười vui vẻ bước vào tiệm kẹo, hay ghé vào cửa kính bên ngoài cửa hàng trang bị Quidditch, rồi kinh ngạc cảm thán chiếc cây chổi mới nhất.
Mà mấy phù thủy lớn hơn một chút sẽ lắc đầu bất đắc dĩ khi nhìn mấy đứa trẻ đó, tỏ vẻ bản thân thành thục trước sự ấu trĩ của bọn trẻ.
Mà nhân vật chính đại biểu cho nhóm phù thủy thiếu niên chính là Ron.
Ron lắc đầu liên tiếp khi nhìn bọn trẻ ghé đầu vào tủ kính, trong miệng còn lẩm bẩm, "Chậc chậc chậc, ấu trĩ a......"
Bộ dáng ra vẻ thành thục của Ron đã chọc cười Harry, "A, Ron.
Chẳng lẽ cậu quên mất bộ dạng chảy nước miếng của cậu khi nhìn thấy cây chổi Nimbus sao?"
Draco thấy Harry trêu chọc người yêu của mình, cũng không có tức giận, ngược lại cảm thấy hứng thú với bộ dạng khi đó của Ron.
"Ron chảy nước miếng khi nhìn Nimbus sao?"
Hermione giải thích nói, "Đó là lúc cậu ấy mới học năm nhất."
Neville gật đầu đồng ý, "A, đúng vậy đó, khi đó là thời điểm Nimbus đang rất thịnh hành." Ngụ ý chính là, Ron đối với một cây chổi chảy nước miếng cũng là có nguyên nhân của nó.
Ron không nghe ra ý tốt trong lời nói của Neville, bởi vì lúc này cậu đang trừng Harry với khuôn mặt đỏ hồng, rồi sau đó dùng vẻ mặt ủy khuất mà nhìn Draco.
Ánh mắt đáng thương kia như muốn nói là: Draco sao cậu có thể hùa theo bọn họ khi dễ mình.
Ánh mắt ủy khuất đáng thương của Ron làm hòa tan trái tim của Draco, Draco ôm chầm lấy Ron, dùng giọng điệu ôn nhu nói, "Ron, bọn mình không có cười nhạo cậu."
Ron trả lời với giọng điệu rầu rĩ, "Mình đương nhiên biết." Mấy người bọn họ chỉ đơn giản là nói giỡn, bọn họ vĩnh viễn sẽ không bao giờ cười nhạo cậu, điểm này Ron rất rõ ràng, bởi vì bọn họ là bạn bè, là bạn bè rất tốt rất tốt.
Ron đối với việc các bạn của cậu thường xuyên đùa giỡn cậu, cũng không có để ý và cậu cũng không có để trong lòng.
Cậu chỉ có thói quen bày ra bộ dạng đáng thương, muốn được Draco ôn nhu an ủi.
Bởi vì, người thừa kế vĩ đại nhà Malfoy của chúng ta, hiếm khi thể hiện sự ôn nhu cho người ngoài thấy.
Ron nhún vai, "Đi thôi, đi đến tiệm sách Flourish and Blotts."
Đến tiệm sách, Harry ngây người cầm cuốn sách phòng chống nghệ thuật hắc ám mà học kỳ mới cần dùng.
Giống như việc Harry sống lại đã phá vỡ lời nguyền của môn phòng chống nghệ thuật hắc ám, Lupin cũng không có bị vạch trần thân phận người sói rất tự nhiên tiếp tục đảm nhiệm chức vị giáo sư.
Việc này làm Harry rất cao hứng, bởi vì Lupin không chỉ là người yêu của cha đỡ đầu, mà còn là bạn bè thân thiết của cha mẹ cậu, Lupin còn có tài năng cùng tri thức có thể chỉ dạy cho các phù thủy nhỏ về phòng chống nghệ thuật hắc ám.
Chỉ là, giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám vẫn là Lupin, như vậy Moody, à, hoặc nên nói là Barty Crouch Jr sẽ lấy thân phận gì để tiến vào Hogwarts? Harry thực sự có chút tò mò.
Ron vỗ vỗ Harry đang ngây người, "Harry, cậu đang nghĩ gì vậy?"
Harry mỉm cười, "Không có gì, chỉ là cảm thấy năm học sắp tới có thể sẽ xảy ra một số chuyện."
Harry nói khiến cho bốn người còn lại chú ý.
Ron hỏi, "Harry, có phải cậu biết năm học sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đúng không? Mình có hỏi ba mẹ, nhưng bọn họ không chịu nói, luôn bày ra bộ dạng thần bí."
Hermione hỏi, "Xảy ra chuyện lớn gì sao?"
Neville gật gật đầu, "Chắc là có.
Sau khi bà nội nhận được một bức thư từ Hogwarts gửi tới, vẫn luôn thần thần bí bí, còn không nói cho mình biết."
Draco cũng nói như vậy.
Harry chỉ mỉm cười thần bí, "Kinh hỉ nói ra thì không còn là kinh hỉ, cùng nhau chờ mong đi."
Harry thật sự rất mong chờ đến năm học mới..