Tuy rằng đời trước Harry đã học xong độn thổ, chính là cái này cảm giác đau đớn như bị xé rách cùng với đầu đau hoa mắt vẫn làm Harry muốn nôn mửa, Harry lắc lắc cái đầu choáng váng, cố nén lại cảm giác muốn nôn, nhìn Snape mà cười: "Đây là pháp thuật? Thật thần kỳ."
Snape nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mà tái nhợt vì cảm giác không khỏe, tươi cười sáng lạn như là những tia sáng mặt trời chiếu lên tâm tư quanh năm u tối của hắn, phòng tuyến nội tâm bỗng nhiên bất giác thả lỏng, đối với Snape chưa từng được cảm giác hạnh phúc như vậy, quanh năm sinh hoạt ở trong một góc âm u tràn ngập bóng tối, nụ cười này cứ như vậy tiến thật sâu mà chui vào trong lòng hắn, muốn dùng hết thảy tất cả mà tới bảo hộ.
Khuôn mặt than vạn năm không đổi thế nhưng lại có chút nhu hòa, thanh âm cũng không hề như vậy mà lạnh như băng: "Potter tiên sinh, nếu đầu óc ngươi không bị cự quái dẫm qua, vậy ngươi tương lai cũng sẽ học được phép thuật này, gọi là độn thổ."
Trừ bỏ câu nói ta yêu em kia, đây là lần thứ hai Harry nghe được Snape dùng giọng điệu có chứa độ ấm nói với cậu, trong lòng khó tránh khỏi có chút kích động.
Một đời này gặp mặt, so với đời trước tốt hơn nhiều, đây thực sự là một cái bắt đầu tốt, không phải sao?
Không hề nói cái gì, Snape bước nhanh về phía trước mà đi, áo đen ở hắn sau lưng quay cuồng, Harry phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.
Người phía trước đột nhiên dừng lại, không kịp phanh lại Harry thẳng tắp mà đâm vào cái lưng rắn chắc của người nọ, nhăn lại có chút đau ở cái mũi, ngửi thấy được mùi hương tươi mát của dược liệu, Harry trong lòng một trận kiều diễm.
Snape xoay người: "Ngài Potter, đầu óc ngươi chẳng lẽ khống chế không được thân thể sao?"
Harry có chút ủy khuất: "Xin lỗi giáo sư, thầy đi quá nhanh."
Snape hừ một tiếng, xoay người, trước mặt là một tòa nhà cao tầng màu trắng, trên mặt viết chữ Gringotts.
Cùng với kiếp trước giống nhau, Harry cùng Snape thuận lợi mà lấy một ít galleon.
A, đúng rồi, còn có hòn đá phù thủy.
Ra khỏi Gringotts, Snape vẫn đi ở phía trước, tuy rằng tốc độ vẫn là có chút nhanh, nhưng là Harry không cần chạy chậm liền có thể đuổi kịp.
Cái này Slytherin không được tự nhiên, xà vương mạnh miệng nhưng mềm lòng.
Harry cảm thấy Snape lúc này thật là đáng yêu.
Rất nhanh, bọn họ ngừng lại ở một cửa hàng xưa cũ ----- Olivander.
Bảng hiệu Olivander trên cửa đã bong ra từng miếng, bên trên viết: Olivander, nhà xản xuất đũa phép tốt nhất từ năm trước Công Nguyên.
Snape đẩy cửa ra, Harry bước theo cùng nhau đi vào.
Phía trước cửa hàng nhỏ bày mười mấy cái giá cũ kỹ, mấy hộp đũa phép bày ra trên đó, trong không khí tràn ngập tro bụi, dẫn tới Snape liên tiếp nhíu mày.
Đứng ở sau quầy, ông lão mặc một chiếc trường bào cũ nát thấy Harry liền bước nhanh tới đón tiếp, kích động mà chào hỏi: "A! Nhìn xem đây là ai, ngài Potter! Ngươi khỏe, ngài Potter."
Harry nhanh chóng dùng tiêu chuẩn quý tộc nước Anh mà chào hỏi, thói quen duy trì do đời trước tham gia quá nhiều vũ hội mà thành: "Ngài khỏe, ngài Olivander."
Olivander nhìn Harry mười phần nhiệt tình: "Ngài Potter, ngươi là tới mua đũa phép sao?"
"Đúng vậy, thưa ngài."
Olivander đi đến bên cạnh cái giá, suy tư một hồi, cầm lên một cái đũa phép: "Thử cái này xem, mười một tấc Anh, gỗ cây du, lõi là gân tim rồng."
Harry tiếp nhận đũa phép, tùy ý mà vẫy vẫy, không ngoài dự liệu, đem một loạt cái giá làm cho rơi rớt tan tác.
"A, không phải cái này.
Đương nhiên không phải." Nói rồi lại lấy ra một cái đũa phép khác: "Ta nên sớm nghĩ đến.
Nhất định là cái này."
Nhìn Olivander lấy ra đũa phép, Harry trong lòng không khỏi run lên, cái kia là đũa phép cậu đã từng sử dụng kiếp trước, đây là trốn không thoát số mệnh sao......!
Harry tiếp nhận đũa phép, nhẹ nhàng vung lên, phát ra một tia sáng nhẹ nhàng, một cảm giác ấm áp từ đũa phép truyền đến cơ thể Harry.
"Mười một tấc Anh, gỗ đông thanh, lõi đũa phép là lông chim phượng hoàng.
Ta vẫn còn nhớ rõ, có một cây đũa phép khác có cùng lõi là lông chim phượng hoàng giống của ngài, hai lông chim phượng hoàng đều cùng lấy từ cùng một con phượng hoàng." Olivander giống như đang đắm chìm trong hồi ức, trên mặt mang theo nét sợ hãi.
"Người kia là ai?" Tuy rằng Harry đã biết, nhưng là còn phải làm bộ như không biết mà hỏi.
Olivander chỉ chỉ vết sẹo trên trán Harry: "Chính là người đã làm ra vết sẹo này."
Harry sờ sờ cái sẹo trên trán, nhớ tới Voldemort, mắt thoáng hiện ra một tia thống hận cùng âm u, đáng chết Voldemort, lần này nhất định sẽ không để ngươi tổn thương Severus.
Snape đương nhiên nhìn thấy âm u trong mắt Harry, xem ra cậu bé đã biết chuyện về Chúa Tể Hắc Ám: "Nếu chọn xong, mau chóng trả tiền.
Ta còn có một đống lớn công việc muốn xử lý, đừng chậm chạp như con sên, ngài Harry Potter."
Harry gật gật đầu: "Tốt, giáo sư." Thanh toán mười ba galleon, cùng Olivander nói lời tạm biệt, cùng Snape đi ra ngoài.
Snape mang theo Harry mua hết thảy tất cả đồ dùng học tập được yêu cầu, đương nhiên còn có Hedwig, tuy rằng có rất nhiều con cú mèo trắng tuyết như vậy, nhưng Harry vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra tiểu cô nương xinh đẹp này.
Snape đem Harry an bài ở quán Cái Vạc Lủng, nói tháng sau sẽ tới đón cậu đi tàu tốc hành Hogwarts xong liền rời đi.
- ----------------------------------------- ta là phân cách tuyến ----------------------------------------------------------------------
Tháng này Harry vẫn luôn luyện tập củng cố lại các phép thuật mà trước kia cậu đã học, các phép thuật cơ bản thuận lợi mà sử dụng, thần chú cao cấp thần hộ mệnh chỉ phóng ra được một màn sương màu bạc, hình dáng mờ ảo kia lại không giống kiếp trước là một con hươu đực cường tráng......!
Trước ngày cùng Snape hẹn gặp nhau một ngày, Harry quyết định đi tiệm sách Flourish and Blotts mua mấy quyển sách về Độc Dược, vì vị Slytherin nào đó, điên cuồng ham thích với chế tác Độc Dược.
Chọn xong mấy quyển sách, Harry trả xong hết tiền, vừa mới đi tới cửa liền thấy được hai người có mái tóc màu bạch kim, một lớn một nhỏ, ở trong đám người hai người họ rất nổi bật.
Lucius nhìn đến Harry, đưa Draco đi đến trước mặt cậu, khóe miệng mang theo giả cười: "Cậu Harry Potter.
Ta là gia chủ gia tộc Malfoy, Lucius Malfoy, đây là con trai của ta, Draco." Lucius vẫn là bộ dáng quý tộc, cao quý, kiêu ngạo.
"Ngài như thế nào biết tôi là Harry Potter?"
Trên khuôn mặt trắng nõn của Draco có vài tia đỏ ửng, lỗ tai cũng lộ ra nhàn nhạt màu hồng phấn, kéo khóe miệng: "Toàn bộ phù thủy thế giới phép thuật đều biết, cứu thế chủ, cậu Harry Potter."
Harry nhìn Malfoy này, kỳ thật cũng không có chán ghét, chỉ là một cậu nhóc bị chiều hư mà thôi, rốt cuộc thì hắn cuối cùng cũng không có xuống tay giết Dumbledore, hắn nội tâm chung quy là lương thiện.
Một đời này Harry cũng không muốn lại cùng hắn đối đầu, mau chóng đánh bại Voldemort cứu vớt Snape mới là quan trọng nhất.
Harry cười cười, không một chút để ý ngữ khí châm chọc kia của Draco: "Ngài Malfoy, nếu không có chuyện gì khác, tôi liền xin tạm biệt đi trước."
Lucius nhấp nhấp môi gợi cảm: "Cậu Potter, tùy thời hoan nghênh cậu tới Malfoy trang viên làm khách."
Harry có chút hài hước mà nhìn Lucius: "Tôi đây khả năng chắc phải nhanh một chút đi tham quan một lần, nếu chờ Voldemort trở về, trang viên này khả năng chắc đã đổi chủ nhân."
Lucius biết Harry nói vậy là ám chỉ việc khác, liền bất giác tự động suy tư: Lần trước đại chiến Chúa Tể Hắc Ám chiếm cứ trang viên Malfoy, tiêu xài tài sản gia tộc Malfoy.
Hiện tại gia tộc Malfoy đã không như trước kia giàu có cường đại rồi, nếu Chúa Tể Hắc Ám lại lần nữa trở về, gia tộc Malfoy không biết còn có thể kéo dài bao lâu.
Harry nhìn người đàn ông trầm tư suy nghĩ, một câu cũng chưa nói liền rời đi.
Cậu nhóc bạch kim nhìn bóng dáng đã đi xa thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, cái kia chính là cậu bé là vĩ đại cứu thế chủ.
Cặp mắt xanh biếc cũng thật đẹp.
Đáng chết, vốn dĩ tưởng sẽ khiến cho cậu chú ý, chính là như thế nào nói ra liền biến thành như vậy.
Merlin a, cậu ấy nhất định sẽ chán ghét ta!
Tuy rằng ở trong lòng ảo não suy tư, nhưng miệng nói ra nói vẫn là độc miệng như vậy: "Ba, tên Potter đáng chết này rời đi lại không nói tiếng nào, thật không có lễ phép."
Lucius nhìn con trai của mình, không khỏi mà lo lắng: Tiểu Long từ nhỏ đã được nuông chiều nếu giống ta đều trở thành Tử Thần Thực Tử, liệu có thể chịu được bao nhiêu cái Crucio? Có phải hay không nên có tính toán khác, không thể cứ ở một chỗ mà chờ chết.
Ngày hôm sau, Harry mới vừa rời giường, liền nhìn đến Snape đứng ở trong phòng cậu.
Nghe Snape trào phúng, Harry thu thập tốt hành lý của chính mình, theo Snape đi vào nhà ga Ngã Tư Vua.
Bởi vì là ở nhà ga quá nhiều người, cho nên không thể độn thổ, phải ngồi tàu điện ngầm tới.
Đương nhiên, Xà Vương viện trưởng đáng yêu của chúng ta vẫn luôn nhíu mày, hung hăng mà nhìn chằm chằm những Muggle chung quanh, phảng phất như là ngay sau đó hắn có thể là phóng ra vài cái lời nguyền chết chóc..