[Đồng Nhân Harry Potter] Bảo Hộ

Chương 46

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đau đớn bị gấp gáp và ham muốn kỳ lạ trong cơ thể tiết ra năng lượng cổ quáy áp đi, Harry sau khi nhìn thấy nam nhân dưới thân chầm chậm nhắm mắt lại và hơi chút căng thăng mà nắm chặt lấy cánh tay của mình thì ngây người, môi hơi rời ra khỏi nơi ẩm ướt kia, nghe thấy tiếng thở mềm nhẹ, mà sau khi cảm thấy sự biến hóa lâu ngày không gặp ở nơi nào đó dưới hạ thân, những co chặt quá mức trong đầu Harry “bang” một tiếng đứt gãy, trước lúc bị bản năng điều khiển, vạn phần may mắn còn nhớ được dùng ma lực phong bế lại cửa và lò sưởi, đồng thời cảm tạ Merlin con sủng vật quá hiếu động nào đó kia đang lượn lờ ở trong rừng cấm.

Harry hơi hơi đưa người lên, đánh giá vẻ tuyệt mĩ đã lộ ra vì cậu của người phía dưới, trên làn da quá mức trắng bệch rải rác những vết sẹo mờ nhạt, tương phản với với hắc sắc của áo chùng đã bị cậu làm hỏng đang tán ở bên người khiến cảnh tượng vô cùng mị hoặc, cơ thể thon gầy nhưng lại không hề ốm yếu, kết cấu mềm dẻo tạo ra những đường cong mượt mà, hầu kết cùng với căng thẳng khiến cho phập phồng lên xuống, bờ ngực mịn màng hơi chút phập phồng, hạt đậu đỏ đáng yêu đứng lên run rẩy.

Cái eo mảnh mai khiến người khác muốn lấy tay đo đạc, cái bụng mịn màng chầm chậm nhấp nhô, dục vọng bị trói buộc đang dần dần thẳng lên trong đường nhìn của cậu … …

Harry mê đắm mà nhìn, ngón tay không tự giác mà di chuyển theo ánh mắt, nhè nhẹ, cẩn thận mà chạm, phác thảo, giống như ở dưới tay là một món đồ thủy tinh tinh sảo dễ vỡ, thẳng tới khi người bị cậu áp dưới thân hơi hơi run rẩy, trên nền trắng ngần phát sáng nhè nhẹ trong bóng tối phiếm lên những hạt da gà nho nhỏ.

Ma lực của Harry nháy mắt men theo cơ thể tỏa ra, mềm nhẹ tỉ mỉ mà bao lên cơ thể Snape, ấm áp, mà ánh mắt chuyển xuống, nhìn thấy trên cơ thể mình vẫn là bộ dạng linh hồn như cũ, chỉ là tâm tư thay đổi, quần áo cũng biến mất, nhè nhẹ thở dài, Harry từng chút từng chút áp xuống, ôm lấy cơ thể ẩm áp của Snape nhè nhẹ ma sát.

Snape nhắm chặt mắt, không thể đối mặt với linh hồn đang không ngừng ôm lấy hắn, cơ thể hắn dường như hoàn toàn bị ôm lấy, băng lạnh trước đó bị ma lực nóng bỏng dần dần đẩy lùi, hai tay nắm lấy cánh tay Harry bất lực mà co chặt, cùng với đôi tay băng lạnh nhưng lại mang theo ma lực kì dị kia di chuyển trên cơ thể của mình, những ngọn lửa được nhóm lên… …

Đầu ngực bị nhè nhẹ gảy lên, một chút ngứa ngứa khiến Snape cắn chặt lại môi, ngay cả đôi mắt đã bị nhắm chặt cũng ngước về phía đầu, đợi đến khi cảm giác đâm đau truyền tới, một tiếng kinh hô phát ra từ trong kẽ lợi, nhưng nháy mắt sau đã nuốt lại về, xúc cảm bị ngậm cắn khiến cho mặt của hắn tỏa ra nhiệt độ gần như lửa nóng.

Xúc cảm băng lạnh mềm mại men theo khuôn ngực quanh co xuống dưới, hoặc nhẹ hoặc mạnh mà cắn, nút ở trên da thịt, Snape vô pháp khống chế mà run rẩy, mà linh hồn vẫn đang điên cuồng trên cơ thể hắn giống như sinh ra một hứng thú cực đại với cái eo của hắn, không ngừng liếm lấy, dùng răng cắn xuống những vùng da thịt nhỏ rồi mềm mềm day lấy, khiến hắn trở nên lộn xộn với mềm mại ngu ngốc không thể hình dung kia, hắn thậm chí còn không thể tiếp tục áp lại những tiếng rên hừ bật ra từ miệng của mình, ngọt ngào tới mức sau khi chính hắn nghe xong chỉ muốn được đào một cái hố rồi chui xuống dưới.

Nhưng chắc chắn rằng, thanh âm khiến Snape cảm thấy xấu hổ kia đã cổ vũ rất lớn cho Harry đang bận rộn, Snape chỉ có thể vô thức mà cong eo lên, khiến bản thân hiến ra nhiều hơn nữa, để cho tên linh hồn nào đó thuận lợi mà lột đi nơi trú ẩn cuối cùng còn lại của cơ thể hắn mà lưu lại nhiều vết tích hơn nữa, đồng thời bởi vì ham muốn mãnh liệt của bản thân mà cảm thấy không nơi dung thân.

Harry nắm lấy dục vọng sưng tấy của Snape, nhẹ nhàng mà dùng ngón tay vuốt ve trên đỉnh, ngón tay cái men theo cái đầu nhỏ ma sát lên xuống mang theo mọt chút dịch ẩm ướt, ngón tay đã được bôi trơn di trượt lên xuống, nhìn thấy nam nhân dưới thân khó nhẫn mà cong người lên, cái eo tinh tế run rẩy mà nhè nhẹ lay động, trên làn da nhợt nhạt phiếm lên một màu hồng nhạt, cùng với những vết cắn hồng khiến cho càng trở nên mị hoặc.

Khuôn ngực cấp tốc phập phồng của Snape nhấp nhô màu phần hồng trong đường nhìn khiến Harry bị thu hút, đầu ngực hơi chút sưng đỏ ở dưới bóng tối trở nên mị hoặc chết người, nhịn không được mà hung hắn ngậm lấy, cánh tay nắm lấy dục vọng của Snape vô thức thu chặt lại, sưng tấy của chính mình bị ngón cái ấm nóng kia tác động, bị ma sát, khiến chon nam nhân khó khăn ngăn lại những tiếng rên rỉ.

“Har… … Harry… …uhm… … “

Ngẩng đầu lên, không nỡ mà rời khỏi da thịt tỏa ra vị thanh ngọt kia, phủ lên đôi môi của ái nhân, nhấm nháp liếm lấy, tốc độ của tay tăng lên, khi những ngón tay trên vai nắm chặt lại mà nam nhân dưới thân đột nhiên co chặt mà run rẩy thì nuốt vào cái đầu lưỡi nhỏ kia, chỉ còn lại những tiếng rên rỉa ân ái và tiếng hô hấp gấp gáp bay lượn trong không gian an tĩnh.

Trước mắt là một màn sương trắng, thỉnh thoảng lại lóe lên những đạo màu sắc, Snape trừng to mắt mà choáng váng nhìn không khí, cơ thể co rút vì những khoái cảm bạo phát kia, cơ thể sau khi cong lên thành một đường cong thì nặng nề rơi xuống, mồ hôi thấm ướt đầy trên da thịt, bị cái lưỡi băng lạnh từng chút liếm đi, giống như đang thưởng thức mà phát ra những âm thanh ướt át, đôi chân thon dài siết chặt lấy nhau, thẳng tới khi một đôi tay băng lạnh nhẹ nhàng tách chúng ra.

Co chặt một chút, Snape nhìn linh hồn phía trên, nhìn bộ dáng nhẫn nại của linh hồn của hắn, đầu óc choáng váng đã không còn có thể suy nghĩ rõ ràng, thuận theo mà trúc trắc, chân run rẩy mà mở ra, khiến nơi ẩn mật, xấu hổ nhất của mình không chút lưu lại mà cho đi, trong mắt hơi chút chua sót, hắn không thể không nhắm mắt lại, cố gắng che dấu đi sự căng thẳng và không biết làm thế nào của mình, cảm nhận trái tim đập nhanh tới mức giống như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực.

Harry nhìn bộ dáng Snape vừa nhẫn nại lại vừa miễn cưỡng thả lỏng, nhìn phiến trắng ngần phiếm lên màu đỏ và hàng mi hơi chút run rẩy của nam nhân, thương tiếc và không nỡ là tình tự duy nhất cậu có thể cảm thấy bây giờ, nhưng cậu không muốn buông đi, điều duy nhất cậu có thể làm, là cẩn thận càng thêm cẩn thận, không muốn làm thương trân bảo mà cậu khó khắn lắm mới lấy được này.

Harry thở dài, cậu biết Snape không cách nào nghe thấy giọng nói của mình, cậu chỉ có thể mềm nhẹ mà tách ra đôi chân đang run rẩy của nam nhân, nắm lấy bàn chân nhè nhẹ đẩy ra, những nụ hôn tư mật rơi xuống từ mắt cá chân rồi lên cao, dừng lại rất lâu ở phần non mềm bên trong đùi, đầu mũi nhè nhẹ gẩy lên túi tinh, đầu lưỡi chạm lên những nếp gấp đó, vẽ theo, nhìn dục vọng đã bị dịch trắng thấm ướt của nam nhân đứng thẳng lên trong bụi cỏ.

“Harry… … Harry… … “

Snape ngẩng đầu lên, những khoái cảm nhảy nhót khiến cho cơ thể hắn cong lên, cái mông run rẩy hơi chút di chuyển, giống như là muốn tránh nhưng lại giống như nghênh hợp, hắn hoàn toàn không biết làm thế nào để ứng phó với tình huống này, hoàn toàn lạ lẫm, một tia sợ hãi và khoái cảm cực đại khiến hắn chỉ có thể hỗn loạn mà thì thầm, thanh âm gần như là thổn thức, gián đoạn, run rẩy, ngậm lấy những khát cầu không thể khống chế được của hắn.

Băng lạnh lướt qua cái nơi đáng xấu hổ kia lưu luyến thưởng thức, trong đầu Snape đã bị sương mù bao lấy, không thể nghĩ ra bất cứ điều gì, thẳng tới khi cửa vào tư mật bị đầu lưỡi của Harry mở ra, kinh ngạc, không dám tin cùng với sự xấu hổ tầng tầng khiến hắn bắt đầu giãy dụa.

Nhưng hai chân bị giữ chặt lên cao, mở rộng ra, Snape tuyệt vọng muốn thu về nhưng lại bị từ chối, hai tay không cách nào nắm được cánh tay của linh hồn, sợ hãi hoang mang mà vẫy loạn trong không khí, cơ thể bị mở ra, bị thâm nhập, cái lưỡi sảo quyệt của linh hồn liếm lộng lên trên tràng bích, ướt át mà muốn đâm vào trong cái cửa vào kia, cảm giác ngứa ngáy kì lạ nhói lên men theo nội bích non mềm, lan ra.

Nước mắt rơi xuống từ khóe mắt đóng chặt, Snape không tìm thấy linh hồn của hắn, nhưng cơ thể lại bị đùa giỡn như vậy, rên rỉ, vô lực mà đá chân giãy dụa, lại bị cái lưỡi càng lúc càng tiến sâu kia thăm dò đánh bại, chỉ có thể mềm nhũn lại, hai tay mò mẫm tìm kiếm.

“Harry… … Harry… … “

Cuối cùng, Snape cũng cảm thấy cái lưỡi đang làm loạn trong cơ thể rời đi, vừa thở phào nhưng lại đồng thời cảm thấy mất mát, cái cửa vào non mềm bị đùa giỡn kia, đang nhè nhẹ mà co lại, co rút, giống như đang kháng nghị cái ướt át hơi lạnh kia đã rời đi, dục vọng của hắn sưng tới trở nên đau đớn, khoái cảm tích lũy quanh co ở cửa vào của đóa hoa, nhưng mà hai tay hắn lại lần nữa chạm vào băng lạnh khiến hắn an tâm kia.

Snape đưa tay ra bám lấy, hai chân chặt chẽ mà siết lấy eo linh hồn, dưới sự bao lấy của ma lực quen thuộc thì vùi vào cái cổ không chút nhịp đập kia, cảm nhận đầu ngón tay không giống với đầu lưỡi mềm mại tiến vào, nhẹ nhàng, cẩn thận, mang theo sự chăm sóc vốn có, nhè nhẹ mà lướt vòng vào bên trong cơ thể hắn.

Snape hút khí vì cảm giác trướng đầy kia, cắn chặt lấy môi để không phát ra những thanh âm quá mức xấu hổ kia, cánh tay thu chặt lại, chặt chẽ mà bám lấy vai của Harry, cố gắng thả lỏng, nhút nhát mà nuốt vào ngón tay hơi chút chôn vào trong kia, sự tồn tại vừa băng lạnh lại vừa mềm nhẹ.

Một ngón, hai ngón… … Harry nhẫn nại, nhẹ nhàng mà nhẫn nại nới mở ra nơi yếu ớt sắp phải thừa nhận cậu kia, ngón tay thăm dò trong cái thông đạo ẩm ướt ấm áp kia, nhè nhẹ xoa dịu, gãi lẫy, thẳng tới khi vô tình lướt qua một điểm nào đó sâu trong, khiến cho nam nhân vẫn đang chặt chẽ dựa sát cậu hơi chút hét lên.

“A… … ya!”

Cong lên khóe miệng, Harry biết đã tìm được nơi khiến cho nam nhân hoan khoái, càng phác thảo một cách chi tiết hơn nữa vào trong đó, thẳng tới khi cơ thể trong lòng trở nên không còn nhẫn nại mà vặn vẹo, mà người cậu yêu đã thốt ra tiếng rên rỉ mang theo một chút nghi hoặc, sợ hãi và ngọt ngào.

“Không… … nơi đó… … Har… … “

Snape vặn vẹo cơ thể, muốn chạy trốn khỏi sự kích tình quá mức lạ lẫm lan ra từ trong cơ thể, hắn không biết nơi đó thế nhưng lại có khoái cảm như vậy, hắn ưỡn đầu lên, há mồm hô hấp, nước mắt không ngừng rơi ra từ khóe mắt, sau đó linh hồn của hắn nhẹ nhàng liếm đi, tư mật mà hôn xuống men theo cằm, xương quai xanh, kỳ dị mà khiến hắn thấy an tâm, sau đó những ngón tay rời đi, mà thay thế nó, là một vật thể thô to cứng rắn đặt trước lối vào không ngừng khép mở.

Snape biết đó là cái gì, nhưng hắn không dám mở mắt ra, hắn sợ hãi với việc cơ thể mình có thể tiếp nhận nổi sự to lớn chỉ mới là phía đỉnh chạm vào đã khiến hắn thấy vô cùng áp lực kia, hắn thu lại cánh tay, cảm nhận sự cứng ngắc và co chặt của linh hồn ôm lấy hắn, hít thở sâu, cố gắng muốn nghênh hợp, tiếp nhận, hắn muốn nói cho linh hồn của hắn, hắn là chờ mong như vậy, ngay cả khi nỗi sợ hãi trộn lấy.

Harry ngẩng đầu lên, nhìn Snape đang bị cậu ôm lấy nửa thân trên, nhìn người mà cậu yêu run rẩy mà mở ra cơ thể vì cậu, lối vào mê người kia giống như nụ hoa nợ rộ mà nhẹ nhàng hút lấy cái đỉnh sưng to của cậu.

Harry nắm lấy eo Snape, từng chút từng chút để bản thân chìm vào trong sự ấm áp ướt át kia, ánh mắt chưa từng rời khỏi gương mặt của nam nhân, cậu nhìn cùng với sự tiến vào của mình, ái nhân cũng nâng cao đầu theo, cần cổ ưỡn ra một đường cong rực rỡ, khuôn ngực trắng ngần cấp tốc nhấp nhô, mà những ngón tay gác trên vai cậu lại một lần nữa nắm chặt, chặt đến mức Harry không biết được mình có phải cảm thấy đau đớn hay không.

Băng lạnh, cứng rắn… … Snape cảm nhận vật to lớn từng chút từng chút xâm nhập vào trong cơ thể mình, hít thở sâu, hàm răng nghiến vào môi nghiến chặt tới mức bật máu, cực lực thả lỏng, thẳng tới khi linh hồn của hắn dừng lại, mà cơ thể hắn lại cảm thấy sự thỏa mãn chưa bao giờ có, đau đớn, chướng đầy cùng với một chút ngứa ngáy từ sâu bên trong nội bích, băng lạnh chưa từng thay đổi kia lại kỳ dị mà bắt đầu tỏa ra ấm áp.

Snape tựa vào vai Harry thở mạnh, thích ứng với cảm giác vô cùng lạ lẫm này, bị chiếm hữu, bị lưu lại ấn ký từ sâu trong nội bích, hắn thuộc về linh hồn của hắn… …

Một lúc lâu, Snape cảm thấy cứng ngắc vì Harry vẫn bất động, hắn không biết phải làm thế nào, nhè nhẹ rời ra một chút, mở mắt ra, đối diện với đôi mắt xám tràn đầy thước tiếc và yêu thương kia, con tim đau đớn giống như đang bị bóp nghẹt, cắn môi, Snape trúc trắc mà động động eo, chỉ hai cái liền không biết phải tiếp tục như thế nào, nhưng điều đó đã đủ, linh hồn của hắn đã ôm chặt lại, luật động từ nông vào sâu trong, từ mềm mại chậm rãi đến dữ dội tới dường như khiến hắn vỡ ra.

Snape không cách nào khống chế mình trầm mê, hắn nhấp nhô theo từng va chạm mãnh liệt, không biết mình nên hét lên hay là khóc, tay của hắn nắm lấy cánh tay của linh hồn, hai chân hết lần này tới lần khác mềm nhũn mà rơi xuống từ cái eo săn chắc rồi lại cố gắng run rẩy mà leo lên, cơ thể của hắn bị rơi xuống những cái hôn vừa băng lạnh mà lại vừa nóng bỏng, trên mỗi tấc da thịt mà linh hồn của hắn có thể chạm tới được, dục vọng của hắn được chăm sóc rất tốt, mềm mại lên xuống và tỉ mỉ ma sát… …

“Ư ư… … Harry… … Harry… … “

Harry cố gắng nâng eo lên, dùng lực độ giống như muốn để bản thân mình nhập vào trong cơ thể nhỏ hẹp ấm áp kia, nhìn người trong lòng cắn lấy môi, nhắm chặt hai mắt, nghe ái nhân cuối cùng cũng nhịn không được mà khóc lóc, thao động của cơ thể từng chút từng chút hồi phục, năng lượng ham muốn kỳ dị trong cơ thể tập trung ở dục vọng của cậu, sau đó sau những cú va chạm hung hăng thì kịch liệt tràn ra.

Snape lắc lắc đầu, dục vọng của hắn không thể nhịn được muốn bắn ra, dịch thể ấm nóng bắn ra lên trên ngực và bụng, trường bích đột nhiên co chặt lại, chặt chẽ mà bao lấy băng lạnh đã gia tăng lực độ kia, mà cái băng lạnh ngập trong cơ thể hắn kia run rẩy rồi ngừng lại, cảm giác có hỗn hợp hơi ấm kỳ lạ phóng vào trong cơ thể hắn là nhận thức cuối cùng trước khi chìm vào bóng đêm của Snape… …

Harry thở gấp mà ôm lấy Snape đã tứ chi vô lực mềm nhũn trên sô pha mà ngất đi, đợi đến khi dư vị kích tình qua đi mới chầm chậm rời khỏi cơ thể người kia, lo lắng mà kiểm tra qua một chút, chỉ là hơi chút sưng tấy, không thể không nói, cậu làm quả thực không tồi, nhưng Harry nhìn thấy rất rõ ràng, ở đó không hề có dịch thể gì tràn ra, vậy thì thứ phóng ra khỏi cơ thể cậu là cái gì?

Sự nghi hoặc nho nhỏ bị đứt đoạn bởi Snape co quắp một chút và nói mơ, Harry cẩn thận ôm lấy ái nhân đang hôn mê đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa qua loa thì ôm lấy người trong vô thức xích lại vào trong lòng mình đặt lên chiếc giường mềm mại, kéo lấy tay Snape từng chút từng chút mà xoa dịu lên bờ vai trần trụi của nam nhân.

Harry cảm nhận Snape co lại dựa gần giống như muốn nhập vào trong cơ thể của cậu, mỉm cười mà thu chặt lại cánh tay, không quên sự băng lạnh của ‘cơ thể’ mình, ma lực đã ổn định của mình bao lấy cơ thể ái nhân, mặc cho hay tay và hay chân của nam nhân vòng qua dính chặt lấy cậu.

Huy huy tay xem thời gian, Harry cảm thấy cần thiết phải thông tri lão vu sư có lẽ đang bận rộn kia một chút, nghĩ một chút, thử việc gọi ra thần hộ mệnh, sau hai lần, một con rắn lớn màu trắng bạc xuất hiện ở trên thảm cạnh giường, cảnh giác mà cuộn lại, nhưng cái đầu lớn lại không ngừng lởn vởn bên chân Snape, nhè nhẹ mà ma sát gót chân lộ ra của nam nhân.

(chủ nào tớ nấy)

Harry cười cười, thỏa mãn mà nhìn thân hộ mệnh của chính mình, để bạn nhỏ của cậu mang theo thông tin sáng mai tới thăm gửi cho Dumbledore, nhìn con rắn lớn màu trắng bạc uốn éo rời đi, Harry mãn nguyện mà lau mái tóc hơi chút ẩm ướt của nam nhân đang kiệt sức ngủ say trong lòng, mềm nhẹ mà hôn lên trán, đầu mũi của người kia.

‘Ngủ ngon, Sev của tôi’… …

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio