Chương :
Edit: phongsunuong.
Thân thủ hai người đều không tồi, rất nhanh đã cắt đuôi được đám người kia.
Kinh Hàn Chương trái lo phải nghĩ không biết nên đi đâu, không thể về phủ Thừa Tướng được, thân thủ Yến Trầm Tích rất lợi hại, nếu bị phát hiện, thì hai chân của Yến Hành Dục không thể che giấu được nữa.
Hắn sợ trời lạnh như này Yến Hành Dục sẽ bị bệnh, nên mang người tới phủ đệ của Đại hoàng tử.
Yến Hành Dục khoác áo khoác, mũ lông to rộng che đi nửa khuôn mặt, đi theo Kinh Hàn Chương tới phủ đệ xa lạ.
Đại hoàng tử hàng năm đều chinh chiến bên ngoài, hẳn là sẽ hồi kinh trước Tế Thiên đại điển, hạ nhân trong phủ đệ đang chiêng trống rùm beng cả lên mà thu thập phòng ở, hơn nửa đêm Thất hoàng tử đột nhiên tới phủ, đại tổng quản hoảng sợ, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
Kinh Hàn Chương nói: "Không có việc gì cả, bản điện hạ chỉ tới tá túc một đêm, không cần tới hầu hạ.
"
Nói xong, liền tóm lấy Yến Hành Dục kéo y tới sương phòng mà hắn thường ngủ lại trong phủ Đại hoàng tử.
Đại tổng quản muốn theo sau, nhưng sợ làm mất hưng trí của Thất điện hạ, nên chỉ đành nhìn hai người rời đi.
Kinh Hàn Chương và Đại hoàng tử là huynh đệ ruột thịt, tình cảm sâu đậm, mỗi khi hắn xuất cung đều tới tá túc ở phủ Đại hoàng tử, mọi người đều nhìn thấy nhưng không thể trách cứ.
Sương phòng bố trí rất tinh mỹ, hai người vừa mới tới không lâu là đã có hạ nhân lục tục tới đưa chậu than và nước ấm.
Kinh Hàn Chương cho người lui xuống, cho đến khi bốn phía vắng lặng, Yến Hành Dục mới nhẹ nhàng kéo mũ choàng xuống, lộ ra khuôn mặt có chút tái nhợt.
"Buổi tối uống thuốc chưa?" Kinh Hàn Chương vừa rửa tay vừa hỏi.
Yến Hành Dục thuận theo mà trả lời: "Uống rồi.
"
Kinh Hàn Chương thuận miệng lên tiếng, cũng không hỏi nhiều, chỉ là sau khi rửa tay xong, chậm rì rì đi tới, cầm một viên kẹo nhét vào trong miệng Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục "Ưm" một tiếng, thân thể hơi ngửa về sau.
Hương vị thơm ngọt chậm rãi lan tỏa trong miệng.
"Nghỉ ngơi ở đây một đêm đi.
" Kinh Hàn Chương nói, "Ngày mai ta đưa ngươi về phủ Thừa Tướng.
"
Yến Hành Dục ngậm viên kẹo, hai má phồng lên một cục, y hàm hồ nói: "Không, không thể không chào thúc phụ mà đi được, Hành Dục còn muốn về phủ Tướng Quân.
"
Kinh Hàn Chương: "! "
Kinh Hàn Chương không thể tưởng tượng được mà nói: "Còn về đấy nữa à? Vậy điện hạ của ngươi thiên tân vạn khổ lao lực cứu ngươi ra ngoài, chỉ vì cho ngươi ăn một viên kẹo thôi sao?!"
Yến Hành Dục ngay lập tức đưa tay che miệng, mở to mắt nhìn hắn, như là sợ hắn bắt y phải nhổ kẹo ra.
Kinh Hàn Chương nghiến răng nghiến lợi, vươn tay nhéo nhéo má y: "Nói, nói ra.
"
Yến Hành Dục mới không được tự nhiên nói: "Thúc phụ đối đãi rất tốt với ta, ta không thể như vậy được.
"
Kinh Hàn Chương: "Điện hạ của ngươi không đối đãi tốt với ngươi hay sao?!"
Yến Hành Dục lắc đầu: "Điện hạ đối với ta tốt nhất.
"
Lúc này Kinh Hàn Chương mới thu tay lại, không kiên nhẫn mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Hành Dục.
Khuôn mặt y cũng quá mềm, hắn không hề dùng chút lực mà chỉ nhéo một cái, trên mặt y liền xuất hiện một vệt hồng.
Kinh Hàn Chương hừ một tiếng, cũng không ngăn cản y, nói: "Đi ngủ trước, buổi sáng ngày mai ta đưa ngươi về.
"
Yến Hành Dục thấy hắn không so đo cũng không tức giận, con ngươi cong cong, gật đầu.
Chờ Yến Hành Dục ăn xong kẹo, Kinh Hàn Chương đã cởi xiêm y mà nằm tựa vào giường, giống như tính toán hôm nay tá túc trong này.
Yến Hành Dục sửng sốt một chút, hỏi: "Điện hạ, hôm nay Hành Dục ngủ ở đâu a?"
Kinh Hàn Chương đang suy ngẫm làm sao có thể dùng một luồng gió để tắt nến đi, nghe thế thuận miệng nói: "Ngủ trên mặt đất.
"
Yến Hành Dục cũng không có ủy khuất, gật đầu: "Nha, vâng.
"
Giống như thật sự sẽ ngủ trên mặt đất.
Kinh Hàn Chương: "! "
Kinh Hàn Chương thu tay lại, tức giận mà cười nói: "Đồ ngốc, bảo ngươi ngủ trên mặt đất thì ngươi ngủ trên mặt đất thật đấy à? Với cái thân thể kia của ngươi, nếu nằm đất cả đêm, thì sáng mai ta có thể trực tiếp sai người mang ngươi đi chôn được rồi.
"
Yến Hành Dục tò mò nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương nằm dịch vào bên trong một chút, chỉ cao khí ngang mà nói: "Đến, ngủ chỗ này.
"
Hai nam nhân ngủ trên một chiếc giường, nếu đổi thành người khác không chừng sẽ phải ra sức khước từ một phen, nhưng Yến Hành Dục căn bản không ý thức được cái đó, ngược lại có chút vui vẻ mà gật đầu một cái, bắt đầu đi tới bên giường.
Kinh Hàn Chương: "! "
Kinh Hàn Chương ngược lại có chút ngại ngùng.
Hắn giải thích: "Đại ca còn chưa trở về, ta không muốn lộng hành trong phủ của huynh ấy, hôm nay qua đêm ở đây trước đã, dù sao giường này cũng đủ rộng.
"
Yến Hành Dục đã theo chăn mà bò vào, lúc này chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, con ngươi phảng phất như lưu ly, lung linh rực rỡ nhìn hắn, bên trong không hề che giấu sự ỷ lại và tín nhiệm vào hắn.
"Vâng.
"
Thân thể Yến Hành Dục không tốt, tay chân đều lạnh lẽo, nếu không có túi sưởi thì thường như cả đêm nguyên một ổ chăn không ấm lên được, nhưng Kinh Hàn Chương lại hoàn toàn tương phản với y, nằm một cái là như một nguồn nhiệt ấm, sự ấm áp cứ thế mà cuồn cuộn tỏa ra xung quanh không ngừng.
Yến Hành Dục lần đầu tiên cảm thấy ổ chăn không phải là nhà giam lạnh như băng, mà là nhiệt ý ôn nhu ấm áp.
Y không tự giác mà dịch người về phía Kinh Hàn Chương, không tới một hồi đều sắp chui vào lồng ngực của Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương rất nhanh đã nhận ra, nghiêng đầu rầu rĩ nói: "Đừng tới gần ta quá, ta sợ cái nỏ trong tay ngươi hơn nửa đêm lại bị cướp cò, điện hạ của ngươi không muốn mơ mơ hồ hồ bị chết trên giường cùng nam nhân đâu.
"
Yến Hành Dục nghe hắn nói như thế, vội vàng gỡ nỏ trong tay xuống, đặt dưới chân giường, sau đó lại nằm về giường một lần nữa, thần tình đều là "Như vậy có thể nằm gần rồi sao?".
Kinh Hàn Chương: "! "
Cảm giác khuyết thiếu sự an toàn của Yến Hành Dục cơ hồ đã trở thành căn bệnh, cho dù lúc đi ngủ cũng phải mang theo nỏ, ai khuyên nhủ cũng không nghe, nhưng hiện tại y không cần suy nghĩ liền tháo nỏ xuống, mục đích chỉ là muốn lại gần với Kinh Hàn Chương hơn một chút.
Hơi thở xung quanh Yến Hành Dục mang theo hương vị của kẹo, tràn ngập giữa hai người bọn họ, khó hiểu mà lưu luyến.
"Ta có thể hỏi điện hạ một chuyện không?"
Yến Hành Dục ngay cả nỏ cũng đã cởi xuống rồi, nên Kinh Hàn Chương cũng có qua có lại, vươn tay đi tháo xích thao, "Hử?" một tiếng, lười biếng mà nói: "Hỏi.
"
Yến Hành Dục như đang nói chuyện phiếm, nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ có muốn làm hoàng đế không a?"
Kinh Hàn Chương: "! "
Động tác cởi xích thao của Kinh Hàn Chương chợt cứng lại, đờ đẫn nửa ngày, mới lạnh lùng nhìn y, nói: "Ngươi cũng biết một câu nói kia của ngươi, là đủ để cho toàn bộ phủ Thừa Tướng chết không tử tế không?"
Yến Hành Dục nói: "Ta biết.
"
Kinh Hàn Chương lạnh lùng nói: "Vậy ngươi còn dám hỏi?!"
Yến Hành Dục không biết những lời này của mình rốt cuộc có gì kỳ quái, nói: "Điện hạ muốn không?"
Kinh Hàn Chương bị y làm cho tức chết rồi: "Đây không phải vấn đề mà ta muốn hay không.
"
Hắn nhìn Yến Hành Dục đang thần tình đầy nghi hoặc, đành phải kiên nhẫn giải thích với y: "Tuy phụ hoàng có ý muốn lập thái tử từ sớm, nhưng ta vừa không phải là con trưởng, cũng vừa không phải là người có đức hạnh và tài năng, vậy nên sao có thể đến lượt ta ngồi vào ngôi vị hoàng đế này được? Không phải, Yến Hành Dục, ngươi ở trong Hàn Nhược Tự nhiều năm như vậy, không có ai dạy bảo ngươi cái gì nên nói, cái gì không nên nói sao?"
Yến Hành Dục nói: "Ta chỉ như vậy với điện hạ.
"
Kinh Hàn Chương: "! "
Kinh Hàn Chương bất lực mà tháo xích thao xuống, với việc Yến Hành Dục nói không lựa lời chỉ có thể thở dài một tiếng, hắn giận dữ nói: "Gia tộc mẫu phi của ta từng ở dưới trướng Nhiếp Chính Vương, trước khi ta được sinh ra, Thánh Thượng từng nảy sinh lòng nghi ngờ gia tộc mẫu phi ta cấu kết với Nhiếp Chính Vương mưu đồ làm phản.
Tuy đã được trả lại sự trong sạch, nhưng Thánh Thượng vẫn kiêng kị như cũ.
"
Yến Hành Dục ngửa đầu nhìn hắn, nhẹ đưa tay túm lấy mép chăn, tiếp tục nghe Kinh Hàn Chương giải thích.
"Mấy năm trước Nhiếp Chính Vương tử trận, dòng dõi của Nhiếp Chính Vương cũng bị Thánh Thượng thanh trừ toàn bộ.
" Kinh Hàn Chương như đang nói về chuyện của người khác vậy, vươn tay nhẹ nhàng ấn lên ngực Yến Hành Dục, thấp giọng nói, "Tiền triều hậu cung, nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn.
Ở nơi đây, sớm đã chôn xuống mầm mống của sự hoài nghi, Thánh Thượng tuyệt đối sẽ không cho đứa con của phi tử từng có lòng mưu nghịch làm hoàng đế, ngươi hiểu không?"
Nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn: nghĩa là mỗi mắt xích đều có liên quan đến tổng thể, chỉ cần một mắt xích bị tổn hại, các mắt xích khác đều tổn hại theo và ngược lại.
Gần nghĩa với câu: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.
Trái tim của Yến Hành Dục đột ngột đập mạnh một chút.
"Cho nên ta và dại ca từ trước tới nay không ôm bất cứ hy vọng nào với vị trí chí tôn kia.
" Kinh Hàn Chương nói, "Đại ca của ta tài đức vẹn toàn, người người đều nói huynh ấy không làm Thái tử thì chẳng ai làm được, nhưng huynh ấy vẫn lựa chọn rời kinh đi biên cảnh để ăn cát.
"
"Bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể khiến phụ hoàng đánh mất kiêng kị.
"
Mà Kinh Hàn Chương, cũng nương theo việc bẩm sinh không giỏi văn chương, tận trung làm hết phận sự mà trở thành bao cỏ hoàng tử làm gì cũng sai.
Những mưu nghịch thác loạn năm đó, có trong sạch hay không thì cũng chỉ biết được một nửa chân tướng sự việc, hoàng đế một bên nghi ngờ mà khiến cho hai hoàng tử mất ý chí tranh giành vương vị, lại một bên cảm thấy nếu như trong sạch thì ông ta có thẹn với hai người họ.
Chính vì vậy, hoàng đế mới có thể dung túng Kinh Hàn Chương như thế, nhưng lại không cho hắn bất cứ hy vọng nào để tranh đoạt vị trí Thái tử.
Yến Hành Dục nghe xong, nửa ngày mới hỏi: "Vậy mẫu tộc của điện hạ trong sạch sao?"
Kinh Hàn Chương hít sâu một hơi, nói thẳng sự thật: "Ta cũng không biết.
"
Nếu mẫu phi thật sự từng mưu nghịch thác loạn, việc này cũng không phải là việc mà Kinh Hàn Chương có thể biết.
"Nhưng nếu trong sạch thì sao?" Yến Hành Dục truy hỏi, "Chẳng lẽ điện hạ cam tâm làm một Vương gia nhàn tản cả đời lục đục vô vị sao?"
Kinh Hàn Chương mày càng nhăn càng chặt hơn: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Yến Hành Dục đưa tay đè lại bàn tay chưa kịp rút về của Kinh Hàn Chương còn đặt trên ngực y, ánh mắt có chút tỏa sáng: "Nếu điện hạ muốn làm hoàng đế, Hành Dục có thể vì ngài mà cống hiến toàn bộ sức lực.
"
Kinh Hàn Chương: "! "
Kinh Hàn Chương đờ đẫn nói: "Ngươi không phải muốn sống an ổn trong kinh thành thôi sao? Tranh giành vương vị chính là một vũng nước bẩn, ngươi vì sao lại muốn sa vào?"
Yến Hành Dục nói: "Vì ta muốn giúp điện hạ.
"
Kinh Hàn Chương triệt để bất lực: "Ngươi đừng có làm gì cả, bảo vệ thật tốt chính bản thân mình là đã giúp ta rồi—— Đừng nói hươu nói vượn nữa, hôm nay coi như ta chưa nghe thấy gì cả, sau này cũng đừng đề cập tới chuyện này nữa.
"
Yến Hành Dục: "Nhưng! Ưm.
"
Kinh Hàn Chương nhanh chóng che lại miệng y, ôm y vào lồng ngực mình, cắn răng nói: "Ngươi im miệng đi, ngày thường lá gan của ngươi y như nai vậy, sao tới trước mặt điện hạ của ngươi là có thể cả gan nói loạn hết lên thế? Nếu để người khác nghe thấy, thì ngươi đã bị tống vào nhà tù rồi!"
Yến Hành Dục: "Ưm?"
Kinh Hàn Chương: "Đừng lộn xộn nữa, mau đi ngủ, sáng mai còn đưa ngươi về.
"
Hắn nói xong, buông tay xuống nhắm mắt lại, mặc kệ y.
Yến Hành Dục cũng không giãy dụa, ngược lại còn chui rụt vào trong lòng Kinh Hàn Chương, y nhỏ giọng nói: "Ta có thể giúp điện hạ có được ngôi vị hoàng! "
Y còn chưa hứa hẹn xong, Kinh Hàn Chương đã bật mở mắt, uy hiếp y: "Ngươi còn nói hươu nói vượn nữa, thì xuống đất mà ngủ đi.
"
Yến Hành Dục lúc này mới không lên tiếng nữa.
Ở một chỗ lạ lẫm thế này, Yến Hành Dục hiếm khi mà ngủ yên ổn, vả lại cả đêm còn mơ về đêm Tiết Hoa Triêu năm đó.
Hôm sau khi trời còn chưa sáng, Kinh Hàn Chương đánh thức Yến Hành Dục vẫn còn mơ màng ngủ, để đưa y về phủ Tướng Quân.
Yến Hành Dục ít khi ngủ say như thế, bị gọi mấy lần mới lật người, không biết nói lẩm bẩm gì đó, tiếp tục chôn mình trong ổ chăn, không tình nguyện tỉnh dậy.
Kinh Hàn Chương chụp lấy mặt y: "Yến Hành Dục? Mau dậy, chúng ta phải đi về.
"
Kinh Hàn Chương còn chưa bao giờ gọi người khác rời giường, đại khái là thấy rất mới lạ, nhìn bộ dạng buồn ngủ muốn mạng của Yến Hành Dục, nổi ý xấu, ngồi xổm ở mép giường gọi y dậy như gọi vong vậy.
"Yến Hành Dục.
"
"Yến Hành Lộc.
"
"Ngươi mau dậy a.
"
Lải nhải mãi, phiền muốn chết.
Rốt cuộc Yến Hành Dục cũng bị hắn làm cho mê mê hoặc hoặc mở mắt ra, y bị quấy nhiễu cũng không nổi giận, còn ngoan ngoãn mà gọi: "Ca ca.
"
Kinh Hàn Chương: "! "
May là trước đó Kinh Hàn Chương đã chịu qua đòn tất sát này, hắn gian nan kiềm nén khuôn mặt chuẩn bị biến sắc, cổ quái nói: "Rời giường.
"
Cả người Yến Hành Dục không còn khí lực, mệt mỏi mà nói: "Điện hạ, ta muốn giả bệnh.
"
Kinh Hàn Chương: "???"
Lần này Yến Hành Dục giả bệnh rất có lệ, chỉ ấn ngực một cái, sau đó không một động tác thừa mà gian nan vươn hai tay hướng về phía Kinh Hàn Chương.
"Muốn điện hạ ôm ta một chút.
"
Kinh Hàn Chương: "! "
Nghiện rồi à?!.
Chương :
Kinh Hàn Chương không muốn chậm trễ thời gian, tức giận mà bế Yến Hành Dục lên.
Yến Hành Dục còn chưa tỉnh ngủ hẳn, sau khi bị Kinh Hàn Chương ôm vào ngực lắc lư hai cái, rốt cuộc mới thanh tỉnh.
Kinh Hàn Chương lấy thường phục của mình khi ở phủ Đại hoàng tử đưa cho Yến Hành Dục, nói: "Mau mặc vào, Yến Trầm Tích hay đi điểm mão vào sáng sớm, không thể gặp phải hắn được."
Yến Hành Dục gật đầu, từng lớp từng lớp mà mặc bộ xiêm y to quá mức kia lên người.
Tay áo có hơi dài, Yến Hành Dục liền đặt cả hai tay trước chỗ thắt lưng, dùng tư thế như mèo con giấu móng vuốt mà gian nan che lại ống tay áo rộng lớn, thoạt nhìn đáng yêu vô cùng.
Kinh Hàn Chương mặc áo khoác cho y, nhìn thấy động tác nhu nhuận này của y, phì cười thành tiếng.
Yến Hành Dục nghi hoặc mà nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương không giải thích, mang theo y trở về phố Hiêm Hành.
Yến Hành Dục không muốn hắn lại mạo hiểm tới phủ Tướng Quân,nói: "Điện hạ hồi cung trước đi, ta tự mình về."
Kinh Hàn Chương gật đầu: "Vậy hôm nay ngươi có tiến cung để học không?"
Yến Hành Dục suy nghĩ, dựa theo tính tình của Yến Tu Tri, chỉ sợ là sẽ không cho y tiến cung.
"Tám phần là không đi, ta sẽ nhờ ca ca tiến cung nói một tiếng với Lâm thái phó."
Không biết vì sao, Kinh Hàn Chương đột nhiên có chút bất mãn, hắn khoanh hai tay, hừ một tiếng: "Có phải ngươi gặp ai cũng sẽ thân mật gọi là ca ca không?"
Yến Hành Dục nghi hoặc nói: "Nhưng Yến Trầm Tích đích xác là ca ca ta..."
Kinh Hàn Chương trừng mắt liếc y một cái, Yến Hành Dục ngây ra, mới sửa lại lời: "Huynh trưởng của ta."
Kinh Hàn Chương thư thái một chút, lại hỏi: "Vậy Yến Trọng Thâm thì sao?"
Yến Hành Dục nghiêng đầu: "Nhị ca."
Lúc này Kinh Hàn Chương mới buông tha y, nói: "Đầu tháng sau đại ca ta sẽ trở về từ biên cảnh, Yến Trọng Thâm cũng sẽ hồi kinh cùng, hắn ta tính tình ôn nhuận, tốt gấp mấy lần Yến Trầm Tích, sau này ngươi kết giao cùng với hắn cũng không tệ."
Yến Tu Tri có hai nhi tử, đại nhi tử Yến Trầm Tích là Thống lĩnh Kinh Chập Vệ, còn nhị nhi tử Yến Trọng Thâm là tướng dưới trướng Đại hoàng tử, chiến công hiển hách.
Yến Tu Tri vẫn luôn tự hào về hai nhi tử này, không biết ông mượn chuyện này để trào phúng Yến Kích bao nhiêu lần rồi nữa.
Yến Hành Dục nghĩ, chính y là một người liệt vô dụng lại nhát gan, còn Yến Vi Minh lại là cậu ấm mà người người chán ghét, Yến Kích... Bị Yến Tu Tri trào phúng, hình như cũng là điều đương nhiên.
Yến Hành Dục đột nhiên cảm thấy đồng tình với người phụ thân này.
"Đi thôi." Kinh Hàn Chương nói, "Đến lúc đó ta sẽ ra ngoài thành tiếp đón đại ca, nếu ngươi muốn đi cùng, thì ta dẫn ngươi đi."
Yến Hành Dục gật đầu: "Được."
Kinh Hàn Chương lại dặn dò vài câu, cảm thấy chính mình khi nào đột nhiên lại trở nên dong dài như vậy, lập tức im miệng, xoay người rời đi.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, phố Hiêm Hành đã truyền tới một tiếng quát chói tai.
"Ai ở chỗ đó?!"
Kinh Hàn Chương: "..."
Yến Hành Dục: "..."
Hai người vui vẻ chưa được bao lâu, thì bị bắt được.
Yến Hành Dục vội vàng quay đầu lại, nương theo mũ trùm rộng lớn mà nhìn lướt qua, phát hiện người đó là Yến Trầm Tích đang cầm đao lao ra ngoài.
Yến Hành Dục: "..."
Càng xui xẻo hơn!
Yến Hành Dục lập tức nói: "Điện hạ đừng để huynh trưởng nhìn thấy, mau đi đi."
Kinh Hàn Chương: "Vậy ngươi..."
"Ta sẽ không sao, hắn là huynh trưởng của ta."
Lúc này Kinh Hàn Chương mới yên tâm, nhón nhẹ chân, trực tiếp phi thân lướt qua một tòa nhà cao, trong giây lát đã biến mất trong ngã tư đường phức tạp.
Nhưng chạy được một lúc, Kinh Hàn Chương đột nhiên dừng lại, sửng sốt đứng giữa con phố trống rỗng nửa ngày, mới đột nhiên mắng một tiếng.
"Không đúng, ta nghe theo y làm gì?! Ai cho phép y ra lệnh với bản điện hạ?!"
"Cũng không phải vụng trộm yêu đương!? Ta chạy làm cái gì?!"
Hắn là Thất điện hạ, dù sáng sớm có đốt pháo ở phố Hiêm Hành, cũng không ai có thể làm gì hắn được, huống chi hắn còn chưa làm gì cả, chỉ đứng ở kia một chút.
Kinh Hàn Chương có chút ảo não, quay đấu nổi giận đùng đùng mà chạy trở về phủ Tướng Quân...
Sau khi Kinh Hàn Chương rời đi, Yến Hành Dục kéo mũ trùm đầu xuống, che lại mặt chuẩn bị chạy về phía trước.
Bởi vì xảy ra vụ việc phủ Nhiếp Chính Vương bị mất bảo vật, Yến Trầm Tích cực kỳ cảnh giác, trời còn sáng đã nhìn thấy hai người không rõ mặt lén lút ngoài phủ Tướng Quân, tám chín phần là có chủ ý xấu, cho nên mới quát to một tiếng.
Không nghĩ tới hai người kia giống như bị bắt gian tại trận, một người so với một người còn chạy nhanh hơn.
Yến Trầm Tích trực tiếp cầm đao đi tới, tính nhìn xem rốt cuộc là bọn đạo chích nào dám đánh chủ ý lên phủ Tướng Quân.
Thân thủ hắn rất tốt, cơ hồ chỉ trong giây lát đã đuổi theo thiếu niên mặc áo khoác kia, nắm chặt lấy vai của y, lạnh lùng nói: "Ngươi là kẻ nào?"
Thiếu niên bị bắt lấy, lập tức che mặt rồi ngồi xổm xuống, toàn bộ cơ thể cơ hồ đều chui vào trong áo khoác.
Rõ ràng chính là bộ dáng có tật giật mình!
Yến Trầm Tích càng thêm xác định đây là tên trộm, trực tiếp đưa tay kéo mũ xuống, muốn nhìn rõ gương mặt thật của y.
Mũ trùm đầu bị dùng sức kéo ra, vì lực đạo rất lớn. còn phát ra tiếng vải vóc bị xé rách.
Yến Trầm Tích: "Ngươi..."
Hắn còn chưa nói xong, ngay lập tức đối diện với con ngươi thuần triệt như hạt lưu ly của Yến Hành Dục.
Yến Trầm Tích: "..."
Yến Trầm Tích cứng đờ người tại chỗ, đám sương sáng sớm mang theo hơi lạnh thấu xương xộc vào, khiến hắn không khống chế mà rùng mình một cái.
"Hành Dục?!"
Yến Hành Dục ôm đầu gối, có chút lấy lòng mà nhìn Yến Trầm Tích, sợ hãi nói: "Ca... Huynh trưởng, Hành Dục, Hành Dục chỉ là đang ra ngoài tản bộ mà thôi."
Yến Trầm Tích: "..."
Yến Trầm Tích trầm mặc nhìn y nửa ngày, rốt cuộc ổn định lại suy nghĩ, hắn lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài tản bộ? Bằng cái gì, bằng hai cái chân bị liệt kia của ngươi à?!"
Trước đây Yến Trầm Tích vẫn luôn không dám nói trước mặt Yến Hành Dục về việc đôi chân y, sợ sẽ khiến y thương tâm khổ sở, nhưng không ngờ tới nhóc con này dĩ nhiên lại đang giả liệt, đã thế còn lừa tất cả mọi người.
Yến Trầm Tích suýt nữa bị y làm cho tức cười, nhưng lại khó hiểu mà thở phào một hơi.
Hắn mạnh mẽ kéo Yến Hành Dục đang ngồi ôm gối lên, lạnh giọng nói: "Người vừa rồi đứng cùng ngươi là ai? Mới sáng sớm các ngươi ở đây làm cái gì? Nói."
Yến Hành Dục cực kỳ nhỏ giọng nói: "Ta có thể hỏi huynh trưởng một chuyện trước không?"
Yến Trầm Tích nhìn xem y có thể hỏi được cái gì: "Hỏi."
Yến Hành Dục kéo kéo cái áo khoác bị rách một lỗ lớn, lúng ta lúng túng nói: "Áo khoác này là điện hạ đưa ta, bị huynh trưởng kéo hỏng rồi, có thể đền lại không?"
Yến Trầm Tích: "..."
Còn đền?
Yến Trầm Tích thiếu chút nữa hừ ra mặt.
Đúng lúc này, trong màn sương cách đó không xa thong thả xuất hiện vài bóng người, Yến Trầm Tích suýt bị Yến Hành Dục làm cho tức chết, nhưng đại khái cũng biết nguyên do tại sao Yến Hành Dục lại giả liệt, đành phải trừng mắt liếc y một cái.
Trước khi những người gần đó tới gần, Yến Trầm Tích đưa tay kéo eo Yến Hành Dục, ôm y vào trong ngực, mang theo y nhẹ nhàng lướt qua tường cao vào phủ Tướng Quân.
Toàn bộ quá trình Yến Hành Dục chỉ dịu ngoan mà cúi đầu, một bộ biết nhận sai.
Yến Trầm Tích lạnh lùng nói: "Nói, người kia là ai?"
Yến Trầm Tích nói xong ngay lập tức có chút hối hận, lời này nghe sao cũng giống như đang bắt gian vậy?
Yến Hành Dục không chịu khai, cúi đầu không hề lên tiếng.
Yến Trầm Tích xem thời gian, biết không thể chậm trễ nữa, đành phẫn nộ giận dữ trừng mắt nhìn y một cái, thấp giọng nói: "Chờ ta trở lại, chúng ta sẽ tính sổ thật kỹ."
Yến Hành Dục lúc này mới ngẩng đầu: "Tính sổ chuyện áo khoác sao? Hẳn là rất đắt đấy."
Yến Trầm Tích: "..."
Yến Trầm Tích đưa tay làm bộ muốn đánh y, Yến Hành Dục lập tức ngồi xổm xuống ôm đầu gối không dám nói lời nào.
Yến Trầm Tích còn chưa thấy bộ dáng túng quẫn như vậy của y, suýt nữa tức cười.
"Mau đi về." Yến Trầm Tích tức giận nói, "Sương sớm dày đặc, ngươi ở đây lâu chắc chắn sẽ nhiễm bệnh."
Yến Hành Dục thấy hắn không tức giận nữa, lúc này mới ngẩng đầu cười cong mắt với hắn.
Yến Trầm Tích đuổi y về biệt viện, lúc này mới nổi giận đùng đùng mà đi tới Kinh Chập Xử để điểm mão.
Yến Hành Dục thấy rốt cuộc cũng trót lọt qua được Yến Trầm Tích, không tiếng động mà thở phào một hơi.
Trong biệt viện, A Mãn đang dịch dung, ngay cả hai nốt lệ chí cũng chấm xong rồi, nhìn thấy Yến Hành Dục trở về, lập tức "Òa" một tiếng, chút nữa là khóc luôn.
"Công tử! Ngài rốt cuộc cũng về rồi!"
A Mãn dịch dung được một nửa, miễn cưỡng có thể nhìn ra bóng dáng khuôn mặt của Yến Hành Dục, xem ra nếu Yến Hành Dục không trở lại, A Mãn sẽ triệt để dịch dung thành Yến Hành Dục để lừa gia nhân phủ Tướng Quân.
Yến Hành Dục nói: "Làm rất được."
A Mãn ủy khuất nói: "Lần tới công tử đừng như vậy nữa, ta lo lắng gần chết đấy."
Yến Hành Dục nghiêm túc nói: "Điện hạ sẽ không hại ta."
A Mãn rầm rì: "Ai mà biết được? Đêm hôm khuya khoắt hắn bắt cóc ngài, cho dù có tìm một chỗ để bán ngài đi thì có lẽ ngài còn vui tươi hớn hở giúp hắn đếm tiền đâu."
Yến Hành Dục đang chuẩn bị lên tiếng, chợt nghe thấy tiếng người nào đó treo ngược bên song cửa sổ, xích thao lung lay, Kinh Hàn Chương âm dương quái khí nói: "Công tử nhà ngươi yếu ớt như vậy, đáng được bao nhiêu đồng tiền a? Dù cho không cũng không ai nguyện ý nuôi đâu."
A Mãn chợt sợ hãi cả kinh, lập tức quay sang nhìn Yến Hành Dục.
Bởi vì sự việc xảy ra khi còn bé, Yến Hành Dục cực kỳ kiêng kỵ người khác nói y không đáng tiền, Thất điện hạ này vừa mở miệng là đâm ngay một đao vào tim Yến Hành Dục.
A Mãn thì lo lắng, liền nhìn thấy Yến Hành Dục nở nụ cười, vội vàng chạy tới kéo xích thao của Kinh Hàn Chương, trong mắt đều là sự vui mừng: "Sao điện hạ lại về đây rồi?"
A Mãn: "..."
A Mãn yên lặng hít một hơi khí lạnh, thái độ của công tử nhà hắn đối với Thất điện hạ này, quả nhiên không bình thường chút nào.
Kinh Hàn Chương từ bên ngoài nhảy vào phòng, nhướng mày nói: "Ta tới nhìn xem cái đuôi nhỏ của ngươi đã bị Yến Trầm Tích túm được chưa."
Yến Hành Dục chớp mắt: "Túm được rồi."
Kinh Hàn Chương cổ quái nhìn y: "Bị túm được mà ngươi còn vui vẻ như vậy?"
Yến Hành Dục nhấp nhấp môi, nói: "Bởi vì điện hạ lo lắng cho ta, còn quay về đây nữa."
Kinh Hàn Chương: "..."
Mặt Kinh Hàn Chương có chút nóng lên, hắn giật mình mà nghĩ, kinh thành không thiếu nam nhân tốt, tiểu mỹ nhân này sẽ không thật sự mơ ước thân thể của bản điện hạ đi?
Nhưng Yến Hành Dục thật sự quá ngay thẳng, trong mắt y nhìn không ra bất luận tình cảm ái mộ nào đối với hắn, Kinh Hàn Chương đành phải xem như là chính mình đa tình.
Hắn ra vẻ không kiên nhẫn mà giật lại đuôi xích thao trong tay Yến Hành Dục, hừ cười nói: "Nếu ngươi đã hy vọng ta quay lại đây, thì vừa rồi còn bảo ta chạy đi làm gì?"
Không biết có phải Kinh Hàn Chương có tật giật mình khi trộm nai con của nhà người ta hay không, mà còn chạy đi thật.
Hồi tưởng một hồi, Kinh Hàn Chương khó hiểu mà tức giận.
Yến Hành Dục: "Ta sợ huynh trưởng sẽ cáo trạng ngài với bệ hạ."
Lúc này trong lòng Kinh Hàn Chương mới nguôi ngoai chút: "Nếu Yến Trầm Tích đánh ngươi, ngươi phải nói cho ta biết."
"Hắn sẽ không đánh ta."
Kinh Hàn Chương còn rầm rì tại kia: "Do ngươi vẫn chưa biết, đám Kinh Chập Vệ kia không phải thứ gì tốt lành, tâm ngoan thủ lạt không nhận lục thân, hắn không chừng còn đưa ngươi vào đại hình Kinh Chập Xử để hầu hạ."
Hắn đánh giá Yến Hành Dục từ trên xuống dưới, nói: "Với cái thân thể giống như một tiểu cô nương này của ngươi, chắc chắn không chịu nổi một lần đại hình."
Yến Hành Dục nghĩ thầm: "Điện hạ gọi ta là tiểu cô nương bốn lần rồi, ta nhất định phải tức giận."
Kinh Hàn Chương không hề để lại đường thoát cho mình mà tiếp tục bôi đen Yến Trầm Tích, cuối cùng thấy Yến Hành Dục vẫn một mực tín nhiệm hắn, tức giận đến mức phất tay áo rời đi.
"Ta không quản ngươi nữa!"
Kinh Hàn Chương đi rồi, A Mãn lúng ta lúng túng nói: "Công tử, Yến thống lĩnh biết rồi sao?"
Yến Hành Dục đang ngồi cạnh cửa sổ nhìn xem Kinh Hàn Chương có thật sự rời đi hay không, nhìn hồi lâu cũng không thấy tung tích hắn đâu, thì mới có chút thất vọng mà rụt đầu vào.
"Ừm, bị hắn bắt gặp, ta không có cách nào giải thích được." Yến Hành Dục nói, "Bất quá hắn hẳn biết được ta vì mệnh cách của mình mà gian nan sống ở kinh thành ra sao, nên sẽ không làm chuyện dư thừa."
A Mãn có chút không tin: "Kinh Chập Vệ chỉ nghe lệnh hoàng đế, Yến Trầm Tích tuy là người của Yến gia, nhưng..."
Đôi mắt Yến Hành Dục sắc lẹm như đao, lạnh lùng đảo qua, A Mãn lập tức im như ve sầu mùa đông.
"Năm đó Kinh Chập Vệ cũng chỉ nghe lệnh của Nhiếp Chính Vương." Yến Hành Dục hờ hững nói, "Nhiếp Chính Vương qua đời, mới đến lượt hoàng đế."
A Mãn ngạc nhiên nhìn y.
Yến Hành Dục không quan tâm hắn nữa, đi đến một bên bàn, cầm bút viết xuống vài chữ.
Y đang tính quy luật trao đổi hồn phách.
Lần đầu tiên, hai người chỉ trao đổi trong một đêm; lần thứ hai là hai ngày; lần thứ ba là bốn ngày.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì lần trao đổi sau tám phần sẽ là sáu ngày.
Yến Hành Dục có chút phiền muộn, ném bút ra đằng sau, gọi A Mãn lấy một con bồ câu đưa tin tới đây, viết một phong thư cho quốc sư, nhờ hắn mau chóng tìm ra giải pháp.
Nếu dùng thân thể Kinh Hàn Chương mà không ngủ tận sáu ngày, y sợ sẽ làm hỏng luôn thân thể của Thất điện hạ mất.
Sau khi thả bồ câu, Yến Hành Dục thở phào một hơi, lại phân phó A Mãn đi làm một chuyện giúp y.
A Mãn nghe xong phân phó, hít vào một hơi khí lạnh: "Công tử, ngài..."
Có phải bị cái gì kích thích hay không? Hay là bị Ngư thần y đồng hóa rồi?
Yến Hành Dục thản nhiên nói: "Nhanh đi đi, không ta sẽ tức giận đấy."
A Mãn lập tức co giò lên chạy không ngừng.
Sau đó thời tiết vẫn luôn là trời quang mây tanh, không có chút dấu hiệu nào cho thấy tuyết rơi cả.
Yến Hành Dục sống an an ổn ổn ngây ngốc trong phủ Tướng Quân đến cuối tháng, phủ Thừa Tướng cũng không phái người tới đón y, mà có lẽ Yến Kích cũng không thèm để ý đến y đâu.
Ngược lại Yến Vi Minh đã đến đây mấy lần, nháo lớn đòi dẫn y đi Thưởng Phong lâu chơi, lại bị Yến Tu Tri mắng cho một trận xối xả, cũng không dám đến nữa.
Yến Tu Tri cũng không muốn giam hãm y, ngày thứ hai muốn y đi học ở Nam thư phòng, chỉ là nhất quyết muốn Yến Trầm Tích đưa y đi, giống như lo sợ y đi được nửa đường thì bị ám sát vậy.
Yến Trầm Tích cũng không một câu oán hận—— ngay cả chuyện hai chân của Yến Hành Dục đã tốt lên hắn cũng không nói ra nửa từ, chỉ là sau khi trở về phải dạy dỗ y một trận ra trò.
Nhưng chỉ cần Yến Hành Dục dùng ánh mắt ủy khuất nhìn hắn, Yến Trầm Tích dù có muốn nhiều lời thì cũng không mắng ra khỏi miệng được.
Việc này cứ như thế mà qua.
Đến đầu tháng chạp, Yến Tu Tri mới đồng ý để Yến Hành Dục hồi phủ, còn cố ý tự mình đưa y về, mục đính chính là làm mất mặt Yến Kích.
Nhưng Yến Kích căn bản không hề lộ diện, không thèm quan tâm tới sự khiêu khích của đệ đệ ông ta.
Ngày sáu tháng chạp, đại hàn, kinh thành rốt cuộc cũng đón một trận tuyết lớn.
Kinh Hàn Chương nhìn thấy sắc trời âm u, đại khái cũng biết tám phần sắp phải trao đổi hồn phách, cho nên cũng không quá hoảng loạn, còn cố ý viết một phong thư cho Yến Hành Dục.
"Mang hòm đựng tới tìm ta."
Cuối thư còn có bảy dấu chấm.
Trong hòm đựng bên cạnh hắn chứa đầy kim quả tử mà năm nay trong cung cố ý làm cho Thất điện hạ, coi như là tiền mừng tuổi.
Kinh Hàn Chương ngay sau khi nhận được liền lập tức muốn đưa tất cả cho Yến Hành Dục, muốn cho y đếm kim quả tử trước mặt mình.
Nghĩ tới bộ dáng vui mừng của Yến Hành Dục, Kinh Hàn Chương cũng có chút vui vẻ.
Rất nhanh, chờ đến khi tuyết bay đầy trời, Kinh Hàn Chương cảm thấy một trận trời đất quay cuồng.
Khi mở mắt ra lần thứ hai, cơn đau quen thuộc trong tim đã nhắc nhở hắn đây là thân thể của Yến Hành Dục.
Kinh Hàn Chương không hề hoảng lọn chút nào, hắn đang mau mải xem Yến Hành Dục đang làm gì thì phát hiện mình đang ngồi cạnh bàn, trước mặt còn để một phong thư.
Chân mày Thất điện hạ cau lại, đang chuẩn bị đưa tay lấy thư, thì ập vào mắt chính là một màu hồng nhạt kỳ quái.
Kinh Hàn Chương: "???"
Kinh Hàn Chương sửng sốt, ngạc nhiên cúi đầu xuống, phát hiện không biết vì sao Yến Hành Dục lại mặc một bộ váy dài màu hồng phấn, là kiểu dáng mà các cô nương mặc.
Kinh Hàn Chương trực tiếp ngây người.
Hắn đờ đẫn đưa tay đi lấy lá thư, thuận tay lật ngược lại lá thư lại, tư thái thập phần tiêu sái.
Yến Hành Dục sợ Kinh Hàn Chương không đọc được chữ, chỉ viết vài chữ đơn giản, còn cố ý bỏ bớt những chữ cái rườm rà.
Kinh Hàn Chương đọc hiểu được những chữ kia.
"Ngài mới là tiểu cô nương."
Cuối thư còn vẽ qua loa một cái đầu nai con nhỏ.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc mà vò nát lá thư, hờ hững nói: "Rất tốt, ngươi mất luôn kim quả tử rồi."
Chương :
Kinh Hàn Chương: "A Mãn!"
A Mãn đang ở bên ngoài đắp người tuyết vội vàng chạy vào: "Công tử có gì cần phân..."
Hì hì.
A Mãn nhìn gương mặt gần như là tái ngắt của Kinh Hàn Chương, thiếu chút nữa là cười ra tiếng.
Hắn rốt cuộc cũng biết vì sao trước đó Yến Hành Dục lại phân phó hắn đi đặt mua một bộ váy dái hồng nhạt rồi, hóa ra là để hố Thất điện hạ a.
Kinh Hàn Chương lạnh lùng nói: "Đẩy ta ra ngoài."
A Mãn:"???"
Kinh Hàn Chương cười lạnh một tiếng: "Đẩy ta ra khu phố xá sầm uất nhất, ta muốn ngồi đó cả ngày, cho mọi người toàn kinh thành nhìn thấy bộ dáng của Thừa Tướng công tử khi mặc váy màu hồng là như nào."
A Mãn: "..."
A Mãn cảm thấy công tử nhà mình vì để hố Thất điện hạ mà tự mình chủ động mặc váy hồng đã đủ độc rồi, không nghĩ tới Thất điện hạ còn độc hơn cả y, đã mặc thành như vậy rồi còn dám tới khu phố xá sầm uất.
A Mãn nhanh chóng khuyên nhủ: "Điện hạ bớt giận, công tử nhà ta không có ý tứ đó."
Kinh Hàn Chương thân mặc váy hồng cũng không biết e lệ là gì, hắn vắt chéo hai chân thon dài, khoát khuỷu tay lên tay vịn, một tay trong đó thì chống cằm, trên mặt không che lấp được lãnh ý.
"Y không có ý tứ kia? Ngươi nói ra mà chính ngươi có tin không?"
A Mãn bị nghẹn lời một chút.
Hắn cũng không tin đâu.
Kinh Hàn Chương vẫn muốn đi ra ngoài, A Mãn đành liều mạng ngăn cản.
Cuối cùng, không biết Kinh Hàn Chương nghĩ tới điều gì, vắt chéo chân tựa lưng vào ghế dựa xe lăn, lạnh lùng nói: "Cũng được, chờ y tới tìm ta, ta sẽ bảo y đi cùng với ta."
A Mãn: "..."
Này còn ác hơn.
A Mãn lạnh run người, nghĩ thầm rằng lần này công tử nhà mình đã thực sự khiến Thất điện hạ xù lông rồi, không biết chuyện này sẽ kết thúc như nào, chỉ hy vọng công tử nhà hắn có thể sử dụng những lời ngon tiếng ngọt cùng với ánh mắt thuần triệt vô hại kia, vuốt thuận được lông cho Thất điện hạ.
Nếu không Kinh Hàn Chương với tinh thần lành làm gáo vỡ làm muôi sẽ thật sự mặc váy hồng đi lên phố mất, vậy thì không tới nửa canh giờ toàn bộ kinh thành đều biến công tử nhà hắn thành trò cười.
Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc mà ngồi trên xe lăn chờ Yến Hành Dục, không tới nửa canh giờ, Yến Hành Dục quả nhiên đã đến.
Trong tay y cầm lấy hòm đựng toàn kim quả tử kia, đại khái là nghi hoặc không biết bên trong chứa cái gì, sao lại nặng như vậy.
A Mãn sợ hãi mà đón y vào, âm thầm nhìn sắc mặt công tử nhà mình, sau đó cực kỳ kính nể y.
Đã hố Thất điện hạ thành dạng này rồi, thế nhưng y vẫn tỏ vẻ không hề xảy ra chuyện gì, lại còn không chút để ý mà nhìn chằm chằm hoa văn trên hòm đựng.
A Mãn đón y vào xong, lập tức chạy ra ngoài giữ cửa để lánh nạn, không dám nhìn quá trình hai người khắc khẩu.
Yến Hành Dục vừa vào, nâng mắt lên là thấy Thất "công chúa" mặc váy hồng ngồi vắt chân trên xe lăn, lúc này y chợt có chút ngây người.
Khi trận tuyết thứ nhất bắt đầu rơi, Yến Hành Dục vội vàng mặc bộ váy hồng kia lên, căn bản là chưa kịp soi gương nhìn xem bộ dáng này của mình có bao nhiêu mất mặt, lúc này nhìn trực diện "bản thân" mặc váy hồng, y ngạc nhiên mà nhìn tới nhìn lui.
"Y" trong bộ váy màu hồng phấn đó, xác thật rất giống một tiểu cô nương.
Thấy y không chút kiêng dè mà nhìn chằm chằm mình, hắn lạnh lùng nói: "Đẹp sao?"
Yến Hành Dục gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Y không hợp mặc đồ màu hồng.
Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc mà ngoắc ngoắc ngón tay, nói: "Lại đây."
Tuy bộ váy hồng phấn kia là do y tự mặc lên, nhưng Yến Hành Dục vẫn có chút bài xích, y do dự một chút, mới chậm rãi đi tới.
Mỗi lần Ngư Tức mặc váy dài lắc lư trước mặt y, Yến Hành Dục dù biết hắn ta là nam nhân nhưng vẫn đổ mồ hôi lạnh đầy người, y tưởng rằng đối với Kinh Hàn Chương cũng là như vậy, nên đã sớm cố gắng khắc chế bản thân để không làm ra phản ứng mất mặt.
Cả người Yến Hành Dục căng chặt, gian nan mà thả lỏng bản thân, đi từng bước một tới bên cạnh người Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương đưa tay về phía y.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Hành Dục trắng bệch, đưa tay đặt lên tay hắn, y còn chưa kịp phản ứng thì một lực đạo lớn từ tay kéo mạnh y qua đó, một trận thiên toàn địa chuyển, lần thứ hai lấy lại tinh thần, thì y đã nhào vào lồng ngực Kinh Hàn Chương.
Yến Hành Dục cứng đờ cả người, lại chẳng biết vì sao, rõ ràng bóng ma khiến y bài xích mười năm lại không có chút phản ứng nào với Kinh Hàn Chương.
Không muốn chạy trốn, không muốn thét chói tai, càng không có cảm giác sợ hãi khi cận kề cái chết.
Y thậm chí còn muốn lăn lộn một vòng như một con mèo trong lồng ngực Kinh Hàn Chương.
Yến Hành Dục không biết làm sao mà ngẩng đầu nhìn Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương kéo xích thao trên đầu y, cười lạnh nói: "Nói, điện hạ của ngươi mặc váy hồng phấn có đẹp hay không?"
Thần sai quỷ bảo, Yến Hành Dục lại gật đầu.
Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc nói: "Ngươi còn dám gật đầu? Lá gan cũng lớn a, không nhìn ra bản điện hạ đang rất tức giận sao?"
Yến Hành Dục đã thả lỏng cơ thể, nhào vào trên đầu gối Kinh Hàn Chương, ngón tay nghịch vạt áo màu hồng phấn kia, lúng ta lúng túng nói: "Điện hạ cứ gọi ta là tiểu cô nương."
Kinh Hàn Chương thần tình hớ hững: "À, vì chứng minh ngươi không phải là tiểu cô nương, nên ngươi mặc váy màu hồng phấn cho ta đúng không?"
Yến Hành Dục ngẩng đầu nhìn thảng vào mắt Kinh Hàn Chương, lại vội vàng cúi xuống, hỏi một đằng trả lời một nẻo, không đầu không đuôi nói: "Ta... Ta không phải là tiểu cô nương."
Kinh Hàn Chương cười lạnh một tiếng, hắn hơi dùng sức mà kéo xích thao, khiến mái tóc đuôi ngựa được buộc cao của Yến Hành Dục đều bị lệch một chút.
Thất điện hạ mà không ai dám trêu chọc vào thế nhưng chưa bao giờ ăn mệt nhiều như vậy, tất cả đều do tay tiểu mỹ nhân này gây ra cả, nhưng hắn lại không thể trừng phạt y mắng cũng không được, với lại thân thể này không thể bị kích động quá mức, nếu không người chịu tội vẫn là hắn.
Kinh Hàn Chương chưa bao giờ bị nghẹn khuất như này.
Hắn kéo xích thao, Yến Hành Dục cũng nghiêng trái nghiêng phải theo động tác của hắn, trông cực kỳ buồn cười.
Lúc này Kinh Hàn Chương mới thuận khí hơn chút, không kiên nhẫn nói: "Ngươi như này còn không phải là tiểu cô nương à, khuôn mặt thì hại nước hại dân như vậy, thân thể yếu ớt, lại còn thích mặc váy hồng, nếu ngươi không phải tiểu cô nương thì ai..."
Hắn còn chưa dứt lời, trong đầu chợt lóe sáng.
Váy hồng, không phải tiểu cô nương.
Ngọc Nhi...
Kinh Hàn Chương có chút giật mình.
Khi còn bé, vào Tiết Hoa Triêu lần đầu tiên hắn lén chạy ra khỏi cung chơi, gặp được tiểu cô nương kia, cũng mặc một thân váy hồng, tên gọi là Ngọc Nhi.
Kinh Hàn Chương từ nhỏ đã yêu thích tìm hiểu về ngọc, khi lớn được tầm đấy chỉ nhận thức được duy nhất một chữ là "Ngọc", cho nên lúc đứa nhỏ kia nói tên mình là "Dục Nhi", hắn đã theo bản năng mà đặt thêm chữ "Ngọc" vào.
Bây giờ nghĩ lại, đứa nhỏ mặc váy hồng kia hình như hơi giống Yến Hành Dục, chỉ là Ngọc Nhi càng thêm phần hoạt bát ham chơi, so với Yến Hành Dục có tính trầm tĩnh thì phấn chấn hơn nhiều.
Kinh Hàn Chương hoài nghi mà nhìn Yến Hành Dục, chậm nửa nhịp mà nhớ lại trước đó giống như y từng đuổi theo hỏi mình về Tiết Hoa Triêu, nhưng vì một câu "tiểu cô nương" của hắn mà y chợt biến sắc, qua loa vài câu thì không nói chuyện nữa.
Cộng thêm chuyện ngày hôm nay...
Kinh Hàn Chương thần tình cổ quái: "Ngọc Nhi?"
Yến Hành Dục bị goi bằng nhũ danh còn bé, có chút thẹn thùng, y gật đầu, có chút vui mừng mà kéo góc áo Kinh Hàn Chương, nói: "Điện hạ nhận ra rồi ư?"
Kinh Hàn Chương yên lặng hít một hơi khí lạnh, đối diện với ánh mắt tràn đầy mong chờ của Yến Hành Dục, vội ho khan một tiếng, ra vẻ trấn định: "Đúng thế, nhận ra rồi, ngươi nhắc nhở rõ ràng như vậy, điện hạ của ngươi là kẻ ngốc mới không nhận ra."
Yến Hành Dục nghe vậy càng vui vẻ.
Quả nhiên, bộ váy hồng này đúng là một công đôi việc.
Không chỉ báo được thù bị gọi là tiểu cô nương, mà còn khiến điện hạ nhận ra mình.
Kinh Hàn Chương đưa tay nhẹ nhàng chống lại trán, cảm thấy bản thân cần chút yên tĩnh.
Yến Hành Dục thấy hắn giống như không nổi giận, nói với hắn: "Năm đó điện hạ cứu ta, khi đó ta còn chưa hiểu chuyện, chưa từng chính miệng nói lời cảm tạ với điện hạ."
Kinh Hàn Chương gian nan mà bảo trì sự lãnh tĩnh, nói: "Ừ, chuyện nhỏ mà thôi."
Yến Hành Dục đã hoàn thành tâm nguyện, càng vui vẻ hơn, y cầm chiếc hòm đem ra từ trong cung Thất hoàng tử đưa cho Kinh Hàn Chương nhìn, tò mò hỏi: "Điện hạ, trong này có gì vậy?"
Kinh Hàn Chương vẫn còn đắm chìm trong dòng suy nghĩ khiếp sợ "Đứa nhỏ hắn cứu lúc bé dĩ nhiên là nam nhân a a a!", bị hỏi những lời này, sắc mặt nhất thời không thể nào vui cho được.
Cả hai đều biết sắp tráo đổi với nhau, hấn vô cùng hân hoan mà để lại một đống kim quả tử mà nai con thích để làm đại lễ cho y, mà Yến Hành Dục thì tốt rồi, còn đưa cho hắn một đại lễ còn lớn hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Kinh Hàn Chương tức tới nỗi muốn đưa chân đá người.
Hắn chỉnh đốn lại cảm xúc khiếp sợ vừa xong, mắt không đổi sắc mà mở nắp hòm ra, hòm theo âm thanh đó mà mở ra.
Yến Hành Dục tò mò mà nhìn vào bên trong, chỉ liếc mẳt một cái mà suýt nữa bị ánh vàng rực rỡ của kim quả tử làm cho hoa mắt chóng mặt.
Y ngạc nhiên nhìn chằm chằm, hơn nửa ngày mới gian nan dời tầm mắt khỏi đống kim quả tử đó, do dự nhìn về phía Kinh Hàn Chương, thử thăm dò nói: "Đây là điện hạ... Cho ta sao?"
"Đúng vậy." Kinh Hàn Chương lười biếng mà vốc một nắm kim quả tử lên, sau đó lại thả lại vào trong hòm, âm thanh của vàng va chạm vào nhau là âm thanh dễ nghe nhất với Yến Hành Dục, mà câu "Đúng vậy" kia của Kinh Hàn Chương càng dễ nghe hơn.
Yến Hành Dục vội chuẩn bị tốt một sọt lời tán thưởng, nào là điện hạ vung tiền như rác, tiêu tiền như nước, trọng nghĩa khinh tài, trai tài gái sắc ông trời tác hợp, cái gì dễ nghe đều muốn áp lên người Kinh Hàn Chương.
Nhưng còn chưa khen ra khỏi miệng, liền thấy Kinh Hàn Chương lại hít một hơi, ngón tay đưa ra, trực tiếp đóng lại hòm.
Yến Hành Dục ngơ ngác nhìn hắn: "Điện hạ như vậy là sao a?"
"Điện hạ của ngươi vốn dĩ cho ngươi hòm kim quả tử này làm tiền mừng tuổi, nhưng mà..."
Trái tim Yến Hành Dục đều bị treo lên, từ "Nhưng mà" kia đã nói rõ là hắn không cho nữa rồi.
Quả nhiên, Kinh Hàn Chương hơi đứng dậy, vươn tay vuốt khuôn mặt của Yến Hành Dục, tiếu lí tàng đao: "Nhưng bản điện hạ mặc váy hồng, đột nhiên không còn tâm tình cho nữa. Dục Nhi, ngươi nói xem bây giờ nên làm gì đây?"
Dục Nhi: "..."
Yến Hành Dục khô lời mà hỏi: "Vậy, vậy lúc nào điện hạ có tâm tình?"
"Ai biết được?" Kinh Hàn Chương không chút để ý nói, "Không chừng cả đời này cũng không có tâm tình."
Yến Hành Dục: "..."
Giết người không cần đao, chính là như này.
Yến Hành Dục có chút sốt ruột, y không biết nên dỗ như nào, chỉ có thể vắt hết óc nghĩ những lời an ủi, nhưng ở Hàn Nhược Tự y chưa bao giờ gặp người nào có tính nóng như lửa giống như Kinh Hàn Chương—— những tăng nhân đó tâm đã sớm lặng như nước, dù Yến Hành Dục có đập vỡ tượng Phật thì bọn họ cũng không nổi giận.
Trong nhất thời Yến Hành Dục không biết nên an ủi làm sao cho hắn nguôi giận, chỉ có thể tốn công vô ích mà kéo tay áo hắn, lẩm bà lẩm bẩm nói: "Điện hạ đừng nóng giận, điện hạ không nên tức giận, điện hạ đừng sinh khí."
Kinh Hàn Chương thấy y gấp đến mức nói ra giọng Giang Nam, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Tuy lần mặc váy hồng này là có nguyên nhân, nhưng Kinh Hàn Chương vẫn tức giận, cảm thấy một hòm kim quả tử của mình đổi lấy một bộ váy hồng, cực kỳ không có lời gì hết, cho nên muốn trêu nai con để bù lại.
"Làm sao đây?" Kinh Hàn Chương lười nhác mà chống cằm, hừ nói: "Bản điện hạ đúng là muốn tức giận a, ngươi nói xem nên làm như thế nào đâu?"
Yến Hành Dục rốt cuộc cũng nhìn ra Kinh Hàn Chương đang trêu y, sửng sốt nửa ngày, mới nói: "Vậy điện hạ muốn như nào thì mới nguôi giận đây?"
Y xắn tay áo lên, nói: "Hành Dục giúp điện hạ thay xiêm y vậy, thúc phụ vừa tặng ta mấy bộ thường phục mới, vẫn chưa cắt chỉ, điện hạ thay thử đi, được không?"
Kinh Hàn Chương lộ ra nụ cười xấu xa: "Ta không thử, bản điện hạ thích mặc như này."
Yến Hành Dục bị nghẹn lại: "Nhưng mà..."
Kinh Hàn Chương còn cố ý nói: "Ta không chỉ muốn mặc như này, còn muốn A Mãn giúp đẩy ta đi dạo chơi ở khu phố xá sầm uất, lại đi tới tiệm may mua một đống váy lụa đủ mọi màu sắc, hết bao nhiêu thì tính vào Yến Hành Dục."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục đều ngây người, căn bản không biết Kinh Hàn Chương còn có thể ngoan độc như vậy.
"Ngươi thử nói xem." Kinh Hàn Chương như đang dỗ trẻ nhỏ mà hỏi y, "Đến lúc đó người mất mặt là Yến Hành Dục a, hay là Kinh Hàn Chương a?"
Tiền mất tật mạng, Yến Hành Dục ủ rũ, chỉ có thể nói theo âm điệu của Kinh Hàn Chương, nhỏ giọng nói: "Là Yến Hành Dục a."
Kinh Hàn Chương nhìn bộ dáng ủ rũ của y, rốt cuộc bật cười.
Ở bên ngoài, A Mãn vẻ mặt sợ hãi cả kinh, cảm thấy công tử nhà mình thật là có bản lĩnh, Thất điện hạ vừa rồi thoạt nhìn như muốn tức chết tới nơi, mà Yến Hành Dục mới vào không bao lâu, Kinh Hàn Chương thế nhưng đã nguôi giận, còn vui vẻ như vậy.
"Không hổ là công tử." A Mãn nhỏ giọng nói thầm, "Thủ đoạn đúng là không tầm thường."
Đúng lúc này, xung quanh hơi thở hắn truyền tới mùi đắng của thuốc đông y, A Mãn vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy Ngư Tức không biết đã đứng ở bên cạnh từ lúc nào.
Hắn ta "Chậc" một tiếng, nói: "Phong thủy của kinh thành cũng nuôi người tốt thật, Tiểu Ngọc Nhi thế nhưng chủ động tán tỉnh nam nhân."
A Mãn nhỏ giọng nói: "Công tử không tán tính, y đang dỗ người ta đâu."
Ngư Tức liếc nhìn hắn một cái: "Công tử của ngươi biết dỗ người sao? Y dù có khiến cho người khác chịu ủy khuất, thì cũng đều làm vẻ mặt đáng thương kia, khiến người khác rơi vào bẫy của y rôi quay sang thương tiếc ngược lại y."
A Mãn: "..."
Ngư Tức cầm chén thuốc đưa cho A Mãn, nói: "Mang thuốc vào đi, sau đó bảo Tiểu Ngọc Nhi khi nào tán tỉnh xong rồi thì đi tìm ta, ta sẽ bắt mạch cho y."
A Mãn nhớ tới trước đó Yến Hành Dục nói mạch tượng của thân thể Kinh Hàn Chương có vấn đề, vội gật đầu không ngừng.
A Mãn nhận lấy chén thuốc, dùng mũi chân đá cửa chân tay khẽ khàng mà đi vào.
Yến Hành Dục đang lấy một cái ghế dựa ra ngồi bên cạnh Kinh Hàn Chương, rũ mi ánh mắt sáng lấp lánh mà đếm một vốc kim quả tử trong tay Kinh Hàn Chương.
Y nói: "Có bảy hạt."
Kinh Hàn Chương lấy đúng bảy hạt nhưng lại cố ý nói: "Không đúng, ngươi đếm tiếp đi, không đếm đúng thì không cho ngươi."
Yến Hành Dục vội vàng mở to mắt, tiếp tục đếm.
"Vẫn là bảy hạt a."
"Không đúng, không phải bảy hạt, sao ngươi không đếm đúng thế? Đếm nốt lần này mà không đúng thì ta không cho ngươi nữa."
"Vâng, vâng, ta đếm tiếp."
Ý cười trên mặt Kinh Hàn Chương không thể che giấu đi được.
A Mãn đi vào, nhìn tư thế này của hai người, thấy thế nào đi nữa cũng là Thất điện hạ đang tán tỉnh công tử nhà hắn, vì sao Ngư Tức lại nói công tử tán tỉnh Thất điện hạ chứ?
A Mãn không rõ lý do, cũng không nghĩ nhiều, mở miệng nói: "Điện hạ, uống thuốc thôi."
Kinh Hàn Chương vừa mới cười không ngậm được miệng lập tức mặt không đổi sắc.
Báo ứng tới thật nhanh.