Bạo Kiều Cùng Bệnh Mỹ Nhân

chương 40: 40: bốn năm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuyết rơi dày đặc.

Giang Nam không có tuyết, sau khi về kinh bởi vì dùng xe lăn nên y chưa bao giờ ra khỏi cửa khi có tuyết, bây giờ ở trong thân thể của Kinh Hàn Chương, y không cần phải cố kỵ gì nữa.

Yến Hành Dục cầm ô, chậm rãi rời khỏi phủ Thừa Tướng.

Đã mấy ngày rồi hai người bọn họ vẫn chưa đổi lại, chuyện phủ Nhiếp Chính Vương bị mất bảo vật tuy bên ngoài đồn thổi do Thất hoàng tử mải mê nô đùa mà chậm trễ không giải quyết được vấn đề, nhưng Yến Hành Dục biết, Kinh Chập Vệ chắc chắn vẫn âm thầm điều tra việc này.

Hành động của Kinh Hàn Chương không có sự đồng nhất nào, nên Yến Hành Dục không phải cố kỵ về cử chỉ lời nói, sau khi rời phủ Thừa Tướng, trực tiếp đi tới phủ Nhiếp Chính Vương.

Phủ Nhiếp Chính Vương đã sớm suy bại, chỉ còn một lão quản gia ở lại trông coi, Yến Hành Dục cũng không mang theo người hầu, một mình đi vào tòa Vương phủ lạnh lẽo kia.

Phủ đệ này rất rộng, xung quanh đều gọn gàng ngăn nắp, Yến Hành Dục cầm ô dạo quanh một vòng vẫn chưa phát hiện được gì, cuối cùng y chán đến chết mà dừng lại đứng dưới một giàn nho trong tiền viện.

Y buông ô xuống, hơi ngửa đầu nhìn những bông tuyết trắng bay đầy trời, giàn nho phảng phất như một tấm lưới lớn, bao vây y một cách chặt chẽ ở bên trong.

Yến Hành Dục đứng đó nhìn thật lâu, lâu đến mức trên người đọng một lớp tuyết thêm một lần nữa, thì bị một giọng nói già nua gọi lại.

"Ngươi là ai?"

Lúc này Yến Hành Dục mới hơi hơi cúi đầu, tùy tay phủi tuyết trên đầu xuống, lần thứ hai cầm ô lên, y nở nụ cười lộ dáng vẻ quý công tử ung dung, tao nhã.

Trên bậc thang cách đó không xa là một ông lão già nua vừa lên tiếng gọi y, ánh mắt của lão có vẻ đã kém, híp mắt nhìn nửa ngày đều không nhận ra khuôn mặt của Kinh Hàn Chương.

Yến Hành Dục thấy lão chưa bung ô, nâng bước đi qua, che ô trên đỉnh đầu lão, giúp lão che đầy trời tuyết trắng.

Ông lão nhìn y nửa ngày, lại hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?"

Trong ánh mắt mờ đục của lão đột nhiên xuất hiện một tia sáng, sốt ruột hỏi: "Vương gia đã chiến thắng trở về rồi sao?!"

Yến Hành Dục ngẩn ra.

Trí nhớ của ông lão không được tốt, một mình trông coi tòa Vương phủ này, tận trung tận lực chăm lo, chính là hy vọng có thể đợi tới ngày Nhiếp Chính Vương chiến thắng trở về.

Nhiếp Chính Vương đã chết được mười mấy năm, những năm này mỗi khi có người tới Vương phủ, lão đều cảm thấy đây là người tới báo tin Vương gia về kinh, vui mừng khôn siết.

Đợi từ ngày này qua ngày kia, năm này qua năm nọ.

Yến Hành Dục đối diện với ánh mắt tràn đầy hy vọng của ông lão, không biết vì sao đột nhiên lại không đành lòng đâm thủng ảo tưởng của lão.

Tinh thần ông lão đã có chút sa sút, có lẽ sẽ không qua nổi mùa đông năm nay.

Yến Hành Dục chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lão, ôn nhu nói: "Ngài ấy sẽ trở về.

"

Ông lão hoảng hốt, lão nhớ rõ người tới Vương phủ những năm gần đây, mỗi lần khi nghe lão nói vậy, có người thì cười cho qua, có người thì nói cho lão biết Vương gia đã chết trận sa trường, mãi mãi không về kinh được, đây là lần đầu tiên có người nói lời này với lão.

Ánh mắt của ông lão sáng hơn, phảng phất như đứa trẻ ấu trĩ mà run rẩy nắm chặt tay Yến Hành Dục, cứ thì thào lặp lại: "Vương gia sẽ trở về, ngài ấy chắc chắn sẽ trở về.

"

Bàn tay đầy nếp nhăn của ông lão queo quắt như cành khô, Yến Hành Dục cũng không thấy bài xích, ngược lại buông nhẹ lực tay, sợ sẽ làm lão đau.

Ông lão đã rất nhiều năm không nói chuyện với người khác, kéo lấy Yến Hành Dục không muốn y rời đi, Yến Hành Dục đành phải đỡ lão đưa vào trong phòng.

Trận chiến mười mấy năm trước, tuy Nhiếp Chính Vương chết trận sa trường, nhưng cũng vì sự hy sinh ấy nên toàn quân mới có thể đại thắng, hoàng đế sẽ không bạc đãi công thần, đồ dùng hàng ngày của phủ Nhiếp Chính Vương cho tới bây giờ chưa từng thiếu gì cả.

Nhưng khi Yến Hành Dục đi vào thiên viện nơi ông lão ở, phát hiện trời lạnh như thế mà lão lại đốt than đen.

Yến Hành Dục nhìn căn phòng nồng nặc mùi than cháy cùng với làn khói mơ hồ, nhíu mày hỏi: "Trong cung không đưa than bạc tới sao?"

Ông lão đang run rẩy pha trà, nghe vậy vui vẻ mà gật đầu: "Có đưa, những thứ đó phải giữ lại khi nào Vương gia về mới dùng.

"

Yến Hành Dục ngẩn ra.

Tâm trạng của ông lão rất tốt, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn đều là ý cười, lão đưa trà nóng cho Yến Hành Dục, hỏi y: "Ngài là vị quý nhân nào vậy?"

Yến Hành Dục đỡ lão ngồi xuống, cười rồi lắc đầu: "Ta không phải là quý nhân gì hết.

"

Ông lão không tin, nhưng cũng không hỏi nhiều, lão nghiêm túc nhìn Yến Hành Dục, hơn nửa ngày mới đột nhiên nói: "Lúc ngài cười lên nhìn rất giống Vương phi.

"

Bàn tay cầm chén trà của Yến Hành Dục chợt khựng lại, hơi hơi nghiêng đầu: "Hử? Vương phi?"

Ông lão cười nói: "Vương phi của phủ chúng ta chính là mỹ nhân nổi tiếng kinh thành đâu, ngay cả Yến Thừa tướng cũng từng tới cửa cầu thân, nhưng không biết như thế nào cuối cùng lại gả cho Vương gia lúc ấy đang ăn bữa nay lo bữa mai.

"

Yến Hành Dục nghe chăm chú, thấy vậy cười nói: "Vương gia và Vương phi nhất định là phu thê tình thâm.

"

"Đúng thế, đúng thế.

" Ông lão vội gật đầu không ngừng, có chút thương tâm mà nói lẩm bẩm, "Năm đó khi tin báo tử của Vương gia truyền tới kinh thành, Vương phi vì bi thương dẫn tới khó sinh mà! "

Lão nói xong chính bản thân lão cũng sửng sốt, giống như không biết chính lão vừa mới nói gì đó.

Yến Hành Dục thấy lão đang liều mạng nhớ lại, sợ lão sẽ thương tâm, ôn nhu nói: "Yến Thừa tướng quen biết với Vương phi sao?"

Ông lão lúc này mới từ bỏ việc nhớ lại, nói: "Đúng vậy, bọn họ là thanh mai trúc mã, cũng bởi vì Vương phi, lúc đó Thừa tướng và Vương gia như lửa với nước, ngay cả khi lên triều cũng có thể khắc khẩu với nhau.

"

Yến Hành Dục ngẩn người, không tưởng tượng nổi vị phụ thân mặt lạnh nhà mình khi tranh cãi với người khác sẽ có bộ dạng như thế nào.

Ông lão nói chuyện trên trời dưới đất, không hề liên quan gì tới thứ Yến Hành Dục muốn điều tra, nhưng y vẫn cực kỳ kiên nhẫn mà lắng nghe một lúc lâu, cho tới khi tuyết hơi ngớt mới đứng dậy cáo từ.

Ông lão rất thích y, còn đưa y tới tận cửa phủ Tướng Quân, nói: "Sau này nhớ tới nữa nhé.

"

Yến Hành Dục cười cười, nói: "Được.

"

Ông lão lại vui vẻ mà vẫy tay với y.

Yến Hành Dục hơi cúi đầu, lúc này mới mở ô rời đi.

Yến Hành Dục âm thầm điều tra hai ngày, may là chưa kinh động tới ai, hoàng đế mơ hồ biết được, nhưng cũng xem như y lại bắt đầu nóng đầu muốn chơi, nên đơn giản là không quản chuyện ấy lắm.

Đại hoàng tử vốn sẽ dẫn quân về kinh vào hai ngày sau, nhưng bởi vì trận tuyết lớn này nên trì hoãn mấy ngày đi đường, chờ tới khi về đến kinh thì Tế Thiên đại điển đã bắt đầu.

Yến Hành Dục và Kinh Hàn Chương cũng đã đổi lại trước đó một ngày.

Vào một buổi sáng sớm, khi Kinh Hàn Chương tùy tiện tới phủ Thừa Tướng đón Yến Hành Dục, thì gặp phải Yến Kích đang chuẩn bị tiến cung.

Yến Kích sớm đã quen việc hắn thường xuyên tới phủ Thừa Tướng, thản nhiên hành lễ: "Tham kiến Thất điện hạ.

"

Kinh Hàn Chương nhìn một thân triều phục của ông: "Hôm nay còn phải vào triều à? Không phải đến Tế Thiên đại điển rồi sao?"

Yến Kích nói: "Thần có việc cần tìm bệ hạ.

"

Kinh Hàn Chương "A" một tiếng, tùy ý chắp tay đi tới thiên viện.

Tuy hôm nay là Tế Thiên đại điển, nhưng Kinh Hàn Chương lại lười tới tham dự những buổi lễ phiền phức như thế, còn không bằng đi tiếp đón đại ca hắn, dù sao thì hoàng đế cũng sẽ không quản hắn.

Quy mô của Tế Thiên đại điển rất hoành tráng, còn có tiệc tối vào buổi tối nữa, Kinh Hàn Chương quyết định sẽ ló mặt vào tiệc tối coi như là có tham gia, nếu có thời gian để nói chuyện tiếu lí tàng đao với mỗi vị huynh đệ kia, thì hắn thà đi tìm nai chơi còn hơn.

Sau khi đến thiên viện, Kinh Hàn Chương thấy con nai con mà hắn đưa tới bây giờ đã lớn lên không ít, đang hân hoan chạy nhảy khắp nơi ở trong sân.

Kinh Hàn Chương tiến tới xoa đầu nai, con nai kia cũng cực kỳ nhu nhuận cho hắn xoa.

Kinh Hàn Chương cảm thấy mỹ mãn mà thu tay lại, không hề cảm thấy mình là người ngoài chút nào mà đi vào trong phòng.

Yến Hành Dục đã thay xong xiêm y, đang ngồi trước bàn chép sách, khi Kinh Hàn Chương tới đây, y vừa vặn chép xong chữ cuối cùng, đặt bút xuống kêu Kinh Hàn Chương một tiếng: "Điện hạ.

"

Kinh Hàn Chương đi tới, tùy tay cầm lấy tờ giấy còn chưa khô mực, nhướng mày nói: "Đang chép cái gì?"

Yến Hành Dục cười nói: "Để tĩnh tâm thôi.

"

Kinh Hàn Chương cười nhạo: "Ngươi đã sớm tâm lặng như nước, lại còn muốn tĩnh tâm à? Ta cũng phải hoài nghi về sau ngươi định học theo sư huynh ngươi đi xuất gia không đấy?"

Yến Hành Dục lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ta sẽ không xuất gia.

"

Kinh Hàn Chương xem cũng không hiểu, đặt lại tờ giấy lên bàn cho y, hắn đứng dựa vào bàn, rũ mắt nhìn Yến Hành Dục: "Đã nhiều ngày như vậy ngươi có tra được gì hữu dụng không?"

Vì sợ sẽ bị người khác phát hiện, sau khi trao đổi hồn phách đã nhiều ngày Yến Hành Dục không rời phủ Thừa Tướng, cũng không truyền tin.

Yến Hành Dục đã sớm quen tư thế ngồi phóng túng của hắn, ung dung đưa tờ giấy kia cho A Mãn cất đi, nói: "Ta đi tới phủ Nhiếp Chính Vương một chuyến, không tra được gì cả.

"

Kinh Hàn Chương lười biếng nói: "Ừm? Còn gì không? Tiếp tục, đừng giấu ta.

"

Yến Hành Dục không tính toán giấu hắn: "Hết rồi.

"

Lúc này Kinh Hàn Chương mới vừa lòng, hắn gác đôi chân dài lên ghế của Yến Hành Dục, cười nói: "Buổi tối nay ngươi muốn đi tham dự tiệc tối trong cung không? Điện hạ của ngươi mang ngươi đi ăn chực nằm chờ a, dù sao phụ thân ngươi cũng không đưa ngươi đi.

"

Yến Hành Dục cong mắt: "Được a.

"

Không lâu lắm, Ngư Tức tới đưa thuốc, sau khi Yến Hành Dục uống xong, mới khoác thêm áo khoác, đi ra ngoài cùng với Kinh Hàn Chương.

Đại hoàng tử và Yến Trọng Thâm đại khái giờ Tỵ mới đến, Kinh Hàn Chương mang theo Yến Hành Dục tới sớm một chút.

Hai người bọn họ ở trong xe ngựa rộng rãi cùng nhau ăn điểm tâm, Yến Hành Dục nguyên bản không thích ăn ngọt cũng dần bị Kinh Hàn Chương đồng hóa mà trở nên hơi thích đồ ngọt.

Kinh Hàn Chương vén màn nhìn ra ngoài, thuận miệng nói: "Ngư Tức đã nói chuyện của Phật Sinh Căn với ta rồi.

"

Yến Hành Dục đang từng miếng nhỏ mà ăn Hoa Hồng Cao, nghe vậy sửng sốt một chút, nghi hoặc mà nói: "Chuyện Phật Sinh Căn, không phải ta đã sớm nói với điện hạ rồi hay sao?"

Kinh Hàn Chương vung màn ra, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Yến Hành Dục, giống như muốn nhìn ra vỏ bọc ngụy trang từ trong đó vậy, nhưng hắn nhìn hồi lâu, mới phát hiện Yến Hành Dục cho rằng hắn đang nói về việc bản thân hắn trúng độc Phật Sinh Căn.

Phật Sinh Căn đối với y mà nói, giống như không phải vị thuốc cứu mạng vậy.

Kinh Hàn Chương nhẹ nhàng tiến lên, áp sát vào Yến Hành Dục, ngửi mùi hương của điểm tâm tràn ngập toàn bộ thùng xe, nhẹ giọng hỏi: "Yến Hành Dục, ngươi không muốn lấy máu của ta, là bởi vì không muốn ta chết sao?"

Cả người Yến Hành Dục cứng đờ, Hoa Hồng Cao kẹp giữa hai ngón tay y bị nghiền nát trong nháy mắt, y ngạc nhiên nhìn Kinh Hàn Chương.

Kinh Hàn Chương mắt cũng không chớp mà đối diện với y, quan sát tỉ mỉ từng cảm xúc trong mắt y.

Hắn thấy Yến Hành Dục vừa kinh ngạc lại vừa mờ mịt.

"Ta! " Yến Hành Dục đầu óc hỗn loạn mà suy nghĩ nửa ngày, mới nói: "Đúng vậy.

"

Kinh Hàn Chương ép sát từng bước: "Vậy vì sao ngươi lại không muốn ta chết?"

Đối với Yến Hành Dục mà nói thì mạng người cũng chỉ như một con sâu, nhỏ bé không đáng nhắc tới.

Trong mắt Yến Hành Dục, nếu nói Kinh Hàn Chương đặc biệt, thì hắn chỉ là một con sâu đặc biệt có thân phận tôn quý không dễ động tới, nhưng nếu đề cập tới tính mạng của mình, Yến Hành Dục máu lạnh vô tình hẳn là nên trực tiếp đồng ý lấy máu mới đúng.

Yến Hành Dục suy nghĩ nửa ngày, vấn đề này của Kinh Hàn Chương không hề khiến y khó trả lời, cũng không khiến y muốn trốn tránh ở góc phòng, nếu Ngư Tức đã nói thì y cũng không cần che giấu làm gì.

"Bởi vì khi còn bé điện hạ đã cứu ta.

"

Kinh Hàn Chương: "Đơn giản vậy thôi?"

Yến Hành Dục gật đầu: "Đúng vậy.

"

Y đã thẳng thắn như thế, Kinh Hàn Chương vừa nãy mạnh mẽ ép hỏi ngược lại có chút xấu hổ, hắn ho khan một tiếng, nói: "Là như vậy a.

"

Thất điện hạ tự mình đa tình, mặt có chút nóng lên.

Trước khi bản thân đỏ mặt, hắn cưỡng bách chính mình chuyển hóa sự mất mặt thành tức giận, lúc này trả đũa, hừ một tiếng: "Ngươi tình nguyện chết cũng muốn che chở điện hạ của ngươi, ta còn tưởng rằng ngươi có tâm tư không thể nói với bản điện hạ đâu?"

Yến Hành Dục không hiểu "tâm tư không thể nói" là gì, y tự mình lý giải một chút, cảm thấy hẳn là "mưu tài hại mệnh", nên vội kéo tay áo hắn, giải thích: "Ta không muốn thương tổn tới điện hạ, ngài! Cũng không cần nghe Ngư Tức nói bừa, dù không có Phật Sinh Căn ta cũng có thể sống rất lâu.

"

Kinh Hàn Chương "hừ" một cái: "Có thể sống bao lâu a, ngươi nói ta nghe một chút?".

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio