Phát giận xong rồi, Đế Quân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng nghĩ đến Dương Tiễn, cơn giận lại nổi lên.
“Bản quân ngược lại muốn xem, Nhị Lang Thần này có bản lĩnh gì khiến bản quân động tình với hắn.” Đế Quân kết bạn với Nguyệt Lão, đương nhiên là biết đường đi nước bước trong Nguyệt Lão các, nhân duyên không nhất định phải là lưỡng tình tương duyệt, nhưng bọn họ đều là thân nam nhi, không động tình thì làm sao có thể đến với nhau.
Đế Quân tự tin với tu vi của mình là không có khả năng phát sinh loại sự tình này, nhưng Đế Quân cũng biết thiên mệnh đã định, cả đời khó mà thay đổi, trong tâm y vẫn có một tia dao động.
Cũng chính tia dao động này, khiến cho tâm thánh nhân của Đế Quân xuất hiện một kẽ hở, mới tạo cho thiên đạo cơ hội lợi dụng, đây là chuyện sau này.
Lúc bấy giờ Đế Quân không nghĩ tới những thứ này, y vốn chỉ vì chuyện Trầm Hương cứu mẹ liên lụy đến Vương Mẫu, mới dựa trên tâm tư xem trò vui khoanh tay đứng nhìn, hiện tại lại thấy cái tên Dương Tiễn này cực kỳ chướng mắt, không làm chút gì đó thì khó mà tiêu lửa giận trong lòng y.
Rất hiển nhiên, Đế Quân là đang giận chó đánh mèo lên người khác.
“Bản quân quay về Côn Lôn ở mấy ngày, ngươi đi truyền lời, rồi đến Côn Lôn tìm bản quân.” Phát giận xong rồi, cũng nhẹ lòng đi không ít, Đế Quân tiện tay khua khua ống tay áo, cung điện vốn đang tan hoang không chịu nổi liền khôi phục nguyên dạng.
“Thưa vâng.” Linh Hư cúi đầu thi lễ, cung tiễn Đế Quân rời đi.
Đến chân núi Côn Lôn, Đế Quân bỗng trỗi lên tâm du ngoạn, liền tản đi xe mây, lẫn vào dòng người du sơn.
Côn Lôn trùng điệp, khí thế hùng vĩ, khoác lên ngân trang, sừng sững vạn nhận ( nhận = - thước), xuyên thủng tầng mây.
Núi Côn Lôn xưa nay vẫn là nơi mà con người tìm tiên học đạo, cảnh sắc lại hơn người, mặc dù là nơi giá rét, nhưng văn nhân nhã khách vãng lai cũng không ít.
Ở nơi đây cho dù đương giữa hè vẫn là một núi Côn Lôn gió lạnh tuyết bay, Đế Quân một thân trường bào thanh y, không có bất cứ y vật gì phòng lạnh càng khiến người chú ý, huống chi tướng mạo y vốn là cực thịnh, một thân quý khí không thể che giấu, làm người khác cảm thấy thoát tục.
Ánh mắt cùng những lời nghị luận của du nhân tất nhiên là không thoát khỏi tai mắt của Đế Quân, nhưng y cũng không để ý, thời hồng hoang, có rất nhiều thần tiên thánh nhân du lịch phàm trần, con người nhìn thấy luôn luôn ngưỡng mộ yêu quý, sớm đã thành thói quen.
Bước chân Đế Quân nhìn như chậm nhưng rất nhanh, du nhân trong lúc còn đang nói chuyện, đã không thấy bóng hình đâu nữa, khiến mọi người đều kinh hô rằng nhìn thấy thần tiên, đến đây, núi Côn Lôn tìm tiên lại gợi lên một trận sóng gió tại phàm trần.
Càng lên cao, thời tiết cũng càng phát lạnh, gió to rít gào, phóng mắt nhìn ra là cả khoảng trời mênh mông tuyết trắng, Đế Quân nhàn rỗi chầm chậm khoan thai bước đi giữa một trời sương tuyết, gió này tựa như không hề ảnh hưởng đến y, cả cái góc áo cũng chưa từng nhúc nhích.
Lại đi một hồi, xuyên qua một lớp kết giới như có như không, cảnh sắc trước mắt trở nên rộng mở.
Thanh sơn lục thủy đương lúc mây mù quấn quít, lộ ra quần sơn như những cụm đảo nhỏ lơ lửng giữa những tầng mây cuồn cuộn vần vũ, ánh dương quang từ kẽ mây chiếu xuống, như vô số cự long phun ra thác nước kim sắc, nhởn nhơ vui đùa.
Côn Lôn là một nơi như thế nào? Từng có thơ ca viết rằng: Côn Lôn có tăng thành cửu trọng (thành trì tầng này cao hơn tầng kia), nó cao một vạn một ngàn một trăm mười bốn bộ hai xích sáu thốn. Trên có mộc hoà, nó cao năm tầm. Châu ngọc thụ, toàn thụ, bất tử thụ ở đàng tây, sa đường lang vương thiên hảo tại đàng đông, giáng thụ (ngọc thụ sắc đỏ thẫm) ở đàng nam, bích thụ, dao thụ ở đàng bắc. Một bên có bốn trăm bốn mươi cửa. Cửa rộng bốn dặm, một dặm chín thuần, thuần trượng năm xích. Một bên có cửu tinh, ngọc hoành (cơ quan chứa thuốc bất tử) cất trong góc đàng tây bắc. Cửa bắc mở để đón gió Bất Chu. Khuynh cung (địa cung rộng một khoảnh), toàn thất (căn phòng được trang trí bằng ngọc), huyền phố, thanh phong, hàng rào ngô đồng, trong Côn Lôn hạp duyệt. Trong hồ sơ phố, thấm hoàng thủy (nghi là suối nước), hoàng thủy chảy ba vòng trở về khởi nguồn, trở thành đan thuỷ (nước màu đỏ), uống vào bất tử. Vật hằng ước ao ở tiên giới, ở đây cần gì có đó, như có cây bất tử, thuốc bất tử, nước bất tử. Nghe nói, tiên nhân thời kỳ đầu, không cần tu luyện, chỉ cần ăn những vật bất tử trên là đạt được mục đích trường sinh bất tử. Truyện kể rằng Hoàng Đế ăn được một loại ngọc cao sôi sùng sục, từ anh hùng thần thoại biến thành thủ lĩnh tiên giới. Côn Lôn xưa kia có thể so sánh, nghiễm nhiên là tiên nhân lão gia.
Chỉ là một đoạn miêu tả thần thánh hoá Côn Lôn của người xưa. Mộc hoà, châu ngọc thụ, toàn thụ… vân vân, là những loại cây chỉ có trên Côn Lôn.
Miêu tả như vậy dĩ nhiên là phóng đại rất nhiều, nhưng vẫn có vài phần chân thực. Nếu không phải như thế, thì tại sao đứng đầu Tam Thanh(), Pháp nhãn Nguyên Thủy Thiên Tôn, lại xây dựng đạo trường Ngọc Hư cung ở đây?
() Tam Thanh bao gồm Ngọc Thanh, Thượng Thanh và Thái Thanh. Đứng đầu Ngọc Thanh là Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, đứng đầu Thượng Thanh là Linh Bảo Thiên Tôn, đứng đầu Thái Thanh là Đức Thiên Tôn (tức Thái Thượng Lão Quân)
So với Thiên Đình thanh lãnh, Đế Quân càng thích tiên cảnh Côn Lôn tràn đầy sức sống hơn, từng nhánh cây ngọn cỏ nơi này đều do linh khí thiên địa dựng dục mà thành, thập phần linh tính.
“Người phương nào tự tiện xông vào tiên cảnh Côn Lôn?”
Một tiếng quát chói tai truyền đến, Đế Quân giương mắt nhìn lên, thấy một người cưỡi mây bay nhanh đến. Định thần nhìn lại, là một thiếu niên mi thanh mục tú, một thân hồng y rực lửa.
Thiếu niên kia đứng trước mặt Đế Quân, lộ vẻ kinh ngạc, còn chưa đợi Đế Quân lên tiếng, đối phương đã cúi đầu chắp tay: “Thì ra là Đông phương Đế Quân tiên giá, đệ tử mạo phạm.”
“Ngươi nhận ra bản quân?” Đế Quân nhướn mày, y đã rất lâu không đến Côn Lôn, nhưng không ngờ thiếu niên trước mặt này thế mà lại nhận ra y. Lấy khả năng ghi nhớ của Đế Quân, rõ ràng nhớ là mình chưa từng gặp qua người trước mắt.
“Hồi Đế Quân, sư tổ có cho mỗi một đệ tử mới nhập môn xem qua chân dung của Đế Quân, cho nên đệ tử mới nhận ra Đế Quân.” Thiếu niên trong lúc nói chuyện, vẫn cúi đầu, dáng vẻ cung kính.
“Ngươi là môn hạ của ai?”
“Đệ tử là môn hạ của Xích Tinh Tử sư tôn.”
Gật đầu, Đế Quân không hỏi thêm gì nữa, đương định ly khai, thiếu niên bên cạnh lại lên tiếng: “Đế Quân, sư tổ có lệnh, nếu Đế Quân tới, có thể đến Ngọc Hư cung nghỉ ngơi.”
“Đây là vì sao?” Đế Quân có chút ngạc nhiên, y cũng có động phủ của mình ở Côn Lôn, hà tất phải đến Ngọc Hư cung nghỉ ngơi?
“Đệ tử không biết.” Thiếu niên đáp, cậu chỉ là đệ tử mới nhập môn, mặc dù được sư tôn yêu quý, nhưng chuyện này sẽ không nói với cậu. “Sư tổ đang bế quan.”
“Bản tọa biết rồi, ngươi làm việc của ngươi đi, bản tọa tự đến đó là được.”
“Vâng, đệ tử xin cáo lui.”
Ngọc Hư cung trải qua một thời gian rất lâu, vẫn hùng vĩ tráng lệ như vậy, ngàn vạn năm qua đi chưa từng biến hóa, chỉ là chủ nhân nơi này, đã không còn ngồi ngay ngắn trong điện phủ giống trước đây, hơn nữa, đồ tử đồ tôn mỗi ngày đến thỉnh an cũng không bước chân vào nơi đây nữa, ngoại trừ đệ tử đúng giờ đến quét bụi, Ngọc Hư cung rộng lớn như thế, vậy mà không một bóng người.
Thông thạo vòng qua chính điện, Đế Quân đi tới nơi ở của y trong Ngọc Hư cung, bởi vì y thích ở gần nước, nên nơi ở cũng đặc biệt chọn nơi ở giữa nước.
Trong hơi nước mịt mù, một toà tiểu lâu tinh xảo như ẩn như hiện, Đế Quân đạp thuỷ đi qua, tiến vào tiểu lâu.
Mặc dù đã lâu không đến Ngọc Hư cung, nhưng mọi thứ trong tiểu lâu vẫn còn gọn gàng ngăn nắp, không nhiễm một hạt bụi, hẳn là có người quét dọn mỗi ngày.
Mở một cánh cửa sổ, Đế Quân thả Thiên kính vào trong nước. Thiên kính lớn bằng lòng bàn tay ở trên mặt nước nghi ngút sương mù ấm áp nhanh chóng biến lớn, đợi thăng đến trước mặt Đế Quân, Thiên kính đã lớn bằng cái đĩa. Ánh sáng trên đĩa như ngọc, đồ văn kỳ cổ như vật sống chậm rãi lưu động.
Đầu ngón tay điểm nhẹ lên trung tâm âm dương đồ, thần thức Đế Quân khẽ động, đã tiến vào trong Thiên kính.
Trong Thiên kính lấp lánh tinh quang, tôn lên bóng đêm như vũ trụ hư vô mờ mịt, mà trong những tinh quang này, có cái sáng như ánh sao, có cái lại lập loè, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Những tinh quang đó, đại diện cho bấy nhiêu người đắc đạo thành tiên, bấy nhiêu thần tiên ngã xuống.
“Tịnh Nhi.”
“Chủ nhân, Tịnh Nhi ở đây.” Tiếng nói ngọng nghịu non nớt truyền đến, một nữ đồng phấn y xuất hiện trước mặt Đế Quân, nữ đồng trông khoảng sáu bảy tuổi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái như búp bê mang theo nụ cười vui vẻ, trong đôi mắt to nhìn Đế Quân tất cả đều là yêu thích và sùng kính.
Đế Quân giơ tay lên sờ sờ hai cái búi tóc nhỏ trên đầu Tịnh Nhi, nhìn dáng vẻ vui mừng của đối phương, khóe miệng cũng kéo lên một nụ cười, “Trong Thiên kính đã có bao nhiêu thần hồn ngã xuống?”
“Rất nhiều rất nhiều nha, lúc chủ nhân không ở đây chúng nó cứ luôn run rẩy, nhoáng cái đã không còn rất nhiều rất nhiều.” Bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của Tịnh Nhi giang rộng, tỏ ý rất nhiều thần tiên đã thực sự chết đi, “Có điều Tịnh Nhi đều hảo hảo thu vào nha.” Đôi mắt long lanh ngập nước nhìn Đế Quân chăm chăm, dáng vẻ đợi chủ nhân khích lệ, vô cùng khả ái.
“Làm tốt lắm.” Đế Quân không hề keo kiệt khen ngợi, trong mắt lộ ra chút cưng chiều, tuỳ ý khí linh (linh hồn của khí cụ) của mình ha ha cười ngây ngô kéo tay y, nhẹ nhàng đong đưa.
“Chủ nhân định xử lý những thần hồn kia sao?”
“Ừ.” Y bế quan đã lâu, cũng nên tẫn hết chức trách, làm chút chuyện.
“Tịnh Nhi cũng muốn giúp chủ nhân.”
“Ừm, xuất những thần hồn ngã xuống ra đi.”
“Vâng, chủ nhân chờ một chút, nhanh lắm.” Tịnh Nhi cười ha ha nói, không hề thấy nàng có động tác gì, thần hồn tứ phía đã bắt đầu di động, trong chốc lát, những thần hồn sắp biến mất này liền phân môn biệt loại tụ tập đến trước mặt Đế Quân.
Cùng là thần hồn ngã xuống, giữa bọn chúng cũng có khác biệt, trời xanh vô tình, không phải bất kỳ thần tiên ngã xuống nào cũng có cơ hội sống lại, chỉ có thần tiên công đức quá quan mới có thể trùng tu thiên đạo, ai không quá quan tất trọng nhập luân hồi, ai có đại ác tất trực tiếp đánh tan thần hồn, để nó tiêu tán trong thiên địa.
Màu sắc thần hồn càng tinh khiết, đại biểu công đức của nó càng cao, và ngược lại.
Đột nhiên, Đế Quân nhìn thấy ba thần hồn phi thường đặc biệt, ba thần hồn tự tụ thành một loại.
Ba thần hồn hai lớn một nhỏ gắt gao dựa chung một chỗ, trên hai dưới một tạo thành một hình tam giác, một trong hai cái lớn phía trên là màu trắng thuần khiết, chứng minh công đức của nó giá trị rất cao, hoàn toàn phù hợp yêu cầu trọng thân, còn hai cái kia lại có chút kỳ quái, không quá giống thần hồn, nhưng lại cực kỳ tương tự.
Nói chúng nó tương tự, là bởi vì quang mang của chúng nó giống như của thần hồn, nói chúng nó không giống thần hồn, là bởi vì chúng nó không có cảm giác áp bách đặc hữu của thần hồn.
Có điều màu sắc của chúng nó thật ra vô cùng thuần túy.
“Tịnh Nhi, hai cái này là gì vậy?” Đế Quân không cho rằng hồn phách không phải thần hồn có thể không thông qua sự cho phép của khí linh Thiên kính mà có thể tiến vào đây.
“Đây là một nhà Dao Cơ tỷ tỷ…” Tịnh Nhi rụt rè nhìn Đế Quân.
“Bọn họ không phải là thần tiên.” Đế Quân không đồng ý nhìn Tịnh Nhi một bộ dáng bất an như làm chuyện xấu bị gia trưởng phát hiện trước mặt.
“Nhưng bọn họ rất đáng thương, cho nên Tịnh Nhi… liền tự chủ trương, xin lỗi chủ nhân.” Tịnh Nhi thấy sắc mặt Đế Quân thay đổi, lập tức nhận lỗi.
Đế Quân nhìn vẻ mặt đáng thương hề hề của Tịnh Nhi, cuối cùng vẫn mềm lòng, “Chỉ lần này thôi.”
“Cảm ơn chủ nhân, chủ nhân tốt nhất!!!” Tịnh Nhi cười to xông về phía Đế Quân.