"Ê,nghĩ gì thế? Trông mắt ngươi như cô hồn vậy!" Linh Linh Phát lắc lắc bí tịch trước mắt hắn nói.
Lăng Tiếu lập tức hoàn hồn: "A, không có gì. Người xác định mấy gã đó đều rất tuấn tú?"
"Đương nhiên."
"Tây Môn Xuy Tuyết không trọc đầu?"
"Không trọc."
"Diệp Cô Thành trên trán không dán thuốc?"
"Không có dán."
"Mặt mũi Lục Tiểu Phụng không phải đầy tàn nhang?"
"Không phải!"
"Hoa Mãn Lâu kia..."
"Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì! Dầu gì người ta cũng là cao thủ, mặc dù không có phong độ bằng vi sư, Nhưng cũng không được nói xấu sau lưng người ta như thế !" Linh Linh Phát gào thét, bộc phát dáng vẻ của một vi sư rất nghiêm túc.
"Ách... Thật có lỗi, chỉ là xác nhận lời đồn tý ấy mà. Mà người thật sự muốn luyện cái này ?" Lăng Tiếu có chút ngại ngùng hỏi.
"Ai nói không thể!" Linh Linh Phát như là bị giẫm phải chân, nhảy dựng lên kêu: "Ta xem qua rồi, trong bí kíp này đều là kiếm chiêu! Không có bất kỳ nội công nào đáng nói, chỉ là ngoại công có gì mà không luyện được đâu. Ta cũng không cần nó giúp ta trở thành đại hiệp, chỉ cần biết sơ sơ vài chiêu mấy thức để bảo vệ lúc hiểm nguy là tốt rồi."
"Yêu cầu của người đúng là không cao." Lăng Tiếu thở dài nhỏ giọng nói.
Cái đề tài võ học này vẫn luôn là cấm ngữ giữa hai thầy trò , Linh Linh Phát thấy bộ dạng hắn ủ rũ vậy cũng có chút xấu hổ, cũng may lúc này sư mẫu đã trở về, từ đằng xa đã nghe tiếng sư mẫu và bác gái hàng xóm ríu rít cười nói.Linh Linh Phát đem bí tịch cất vào trong ngực, hớn hở chạy ra đón lão bà....
Lăng Tiếu một mình trở lại phòng, tâm tình khá u ám! Bởi vì biết được bốn người Lục Tiểu Phụng kia rất tuấn tú không giống với suy nghĩ của mình nên đâm ra phiền não!
Điều này nói lên cái gì? ! Nói lên đây là một thế giới cổ đại võ hiệp thực sự! Có thể làm cho ngươi sợ hãi tới mức hai chân run rẩy! Kiếp trước ở thế giới kia, Lăng Tiếu rất mê phim ảnh, mà đặc biệt là thể loại phim võ hiệp truyền thống. Nhìn bề ngoài cái thế giới mà hắn xuyên tới này so với một số phim truyện hắn đã xem ở kiếp trước khá giống nhau, nhưng thật sự có rất nhiều điểm bất đồng. Thí dụ như tổ chức sát thủ Hắc Thạch trong phim không có kiêu ngạo như vậy, cẩm y vệ của Hoàng Đế cũng không có ngu ngốc như trong phim , mà Linh Linh Phát cũng không phải truyền nhân của một cơ quan tổ truyền!
Lần xuất hiện của bốn cao thủ kia khiến cho Lăng Tiếu có cảm giác gấp gáp. Bất kể là gì đi nữa, Lăng Tiếu đều không thể nhúng tay vào, bởi vì đó chắc chắn là một trận chiến đỉnh cao! Một trận quyết đấu không hề khoan nhượng!
Ngay cả tư cách quan sát trận chiến cũng không có! Lăng Tiếu ạ. Tuy không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì hơn! Cuối cùng, hắn quyết định không thèm nghĩ nữa để đở lãng phí nơ ron thần kinh. Chỉ là hắn thật sự thắc mắc vì sao Diệp Cô Thành lại đem Thiên Ngoại Phi Tiên giao cho Linh Linh Phát!
Uỵch uỵch!
Tiếng động của bồ câu đưa tin vỗ cánh bay về cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn, nụ cười lập tức bò đầy trên mặt."Lần này hồi âm rất nhanh a!" Nhẹ nhàng bắt chú chim lại rồi mở dây cột trên chân nó rút thư ra.
"Nguyệt lãng tinh hi giang thủy hàn, thân bạn cô đăng lệ liên liên". Đem bức thư lật qua lật lại, cảm thấy không được tự nhiên nói: "Ồ? Chỉ có một câu này, ý gì đây! Tiểu tử này đến tột cùng đã bị ăn mấy quả rắm, sao lại phiền muộn như thế? Còn "cô đăng", chẳng lẽ thất tình? !"
Nghĩ nghĩ chốc lát rồi cuối cùng cũng không đổi giấy, dựa theo quy tắc ở câu trước liền trực tiếp viết ở phía sau vài thi từ cô đơn, sầu khổ.
"Tạc dạ tây phong điêu bích thụ, độc thượng tây lâu, vọng tẫn thiên nhai lộ." Ghi tới đây liền ngừng lại, nói như thế nào đi nữa đây coi như cũng là bằng hữu. Tuy chưa từng gặp mặt nhau nhưng hắn khá quý cái người bạn qua thư này. Sờ mò xuống lại ở phía sau tiếp một câu "Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu, kháp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu." Viết xong liền đem giấy buộc lại, vuốt vuốt bồ câu rồi phóng nó đi.
Tình bạn qua thư này hoàn toàn bắt đầu từ một sự hiểu lầm, đó là giữa hè năm trước, Lăng Tiếu đang nằm dưới bóng cây ngủ trưa bỗng nhiên bị một bãi cứt chim từ trên trời giáng xuống làm bừng tỉnh. Phẫn nộ đến cực điểm,hắn rút ná cao su bắn một phát, bồ câu lên tiếng mà rơi. Khi này mới biết mình đã gây tai hoạ, hắn chỉ đành đưa con bồ câu đi chữa trị. Đương nhiên, thân là chính nhân quân tử Lăng Tiếu tự nhiên sẽ không xem trộm thư, có điều tại lúc thả bồ câu đi hắn bỏ thêm một tờ giấy, trên giấy có mắng chủ nhân bồ câu một trận. Trọng điểm chính là y quản giáo bồ câu không nghiêm, dung túng bồ câu đại tiện, tiểu tiện bừa bãi nơi công cộng!
Ai ngờ, ngày hôm sau còn bồ câu kia quay trở lại! Mang đến một phong thơ: "Du du thư quán vô nhân tích, tịch mịch thư bản vô nhân vấn. Đa nhật bất khai kim nhật khai, đồ tăng khả 惗 thư chỉ lệ."Nóng mặt, đây thực sư là châm chọc hắn không có văn hóa mà! Thúc thúc có thể chịu thẩm thẩm cũng không thể nhẫn a! Thân là một ngôi sao xuyên việt mà bị người khinh bỉ thế này thì còn mặt mũi nào gặp đồng bọn kiếp trước!Cho nên Lăng Tiếu cũng đáp lễ chủ nhân bồ câu bằng một bài thơ châm chọc khác, cứ năm lần bảy như vậy, danh từ vượt thời đại "bằng hữu qua thư " sinh ra đời!