Bảo Mẫu Rất Bận

chương 47

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Dật Tu thấy môi ba anh run lập cập, sắc mặt đổi màu tới lui, thì biết ông hiểu lầm rồi, nhưng hiểu lầm thì hiểu lầm đi, nghĩ lại thì hiểu lầm theo cách này cũng rất tốt, nói không chừng ấn tượng của ba anh về Hách Đằng sẽ thay đổi từ người xấu dụ dỗ con ông theo con đường đồng tính, trở thành đứa nhỏ đáng thương bị ức hiếp áp bức mà không thể chống cự chỉ có thể để mặc con mình đày đọa.

“Ba.”

“Anh câm miệng!” Ba Tô hung dữ nói: “Đừng gọi tôi là ba, tôi không có đứa con như anh!”

“Con biết làm sao chứ?” Tô Dật Tu tủi thân, “Nhìn thấy người mình thích, không khống chế được.”

“Anh còn có mặt mũi nói à!”

Mẹ Tô vội kéo con mình ngồi xuống, “Được rồi được rồi, con nó vừa khỏi thôi, ông cứ làm ầm ĩ, nếu biết sớm ông đến để cãi nhau thế này thì tôi đã không đi cùng ông rồi.”

“Tôi muốn cãi với nó sao? Bà cũng nghe nó vừa mới nói gì rồi đó, chuyện như vậy mà nó cũng làm được, đúng là… không biết xấu hổ!” Ba Tô nghẹn mất một lúc mới nói ra được bốn chữ.

“Không khống chế được thì đáng xấu hổ à? Vậy tôi có nên nói câu cha nào con nấy không đây!” Mẹ Tô không vui, “Nói thế nào thì cũng là con ông, ông còn nói nó xấu hổ, thì người ngoài sẽ nói nó thế nào?”

Tô Dật Tu nghe mẹ Tô nói thế thì rất cảm động, anh phát hiện ra mẹ mình biết lý lẽ hơn một chút, rồi sau đó lại nghe mẹ anh nói tiếp, “Dù có không biết xấu hổ thật thì cũng phải đóng cửa vào mà nói, tuyệt đối không được nói về chuyện nó cưỡng bức đàn ông!”

“…” Tô Dật Tu bị hai chữ cưỡng bức tát cho kinh hãi, “Mẹ, con không…”

“Không sao, mẹ hiểu mà.”

Rốt cuộc mẹ “hiểu” sang cái gì vậy! Cưỡng ép thúc đẩy quan hệ yêu đương và cưỡng bức là hai chuyện khác nhau đó!! Cưỡng ép về sau có thể tiến hóa thành dan díu, nhưng cưỡng bức thì từ đầu tới cuối người ta đều không vui mà!

Bỏ đi, không giải thích nữa, giải thích mấy cũng vô dụng.

“Tối nay muốn ăn gì? Chúng ta ra ngoài ăn.”

“Tức no rồi, ăn làm gì nữa!”

Mẹ Tô kéo tay con, “Ba con không ăn thì mẹ con mình đi ăn, con không biết đâu mỗi lần mẹ muốn ra ngoài ăn với ba con, ông ấy chẳng vui vẻ chút nào, mấy hôm trước có chiếu bộ phim điện ảnh, mẹ rất muốn đi xem, kết quả ba con nói xem gì mà xem, khó ưa.”

“Mẹ muốn xem phim gì, con đi với mẹ.”

“Phim bây giờ toàn chiếu D, bà vào đó chóng mặt cho xem, ý tôi là thế.” Ba Tô giải thích.

“Lúc đó ông đâu có nói vậy.”

Tô Dật Tu đứng lên, “Ba mẹ ngủ trong phòng con đi, con đi dọn dẹp.”

Chờ con mình lên lầu rồi, ba Tô mới biểu thị mình rất bất mãn vì mẹ Tô thiên vị, “Trước khi đến đã nói rồi, phải đứng cùng chiến tuyến, để con mình hồi tâm chuyển ý, bây giờ hay nhỉ, hừ.”

Mẹ Tô nhướng cao mày đắc ý nói: “Ông tưởng tôi ngu à, đứng cùng chiến tuyến với ông sẽ mất con, trước đây cũng vì con chuyển ra, ở chung với ông quá lâu mà suýt chút quên mất ai mới là người quan trọng nhất với tôi, đặc biệt là hôm con trai bị ông đánh rồi đuổi đi, tôi nói cho ông biết, con là do tôi sinh ra, ông không thương thì tôi thương.”

“Nhưng lúc ở nhà bà có nói thế đâu.”

“Tôi không nói sẽ đứng về phe ông thì ông có dẫn tôi đi không?”

“…” Được rồi, địch thắng rồi. Nhất định là thằng con được di truyền từ mẹ nó.

Mẹ Tô bước tới gần ông chồng nhà mình, nói nhỏ: “Ông xem đi, hôm nay đã gặp cậu ấy rồi, tuổi không lớn, cũng không giống người hư hỏng, có vẻ rất ngoan, hơn nữa nghe lời con mình nói, quá nửa là nó ép người ta, nói sao cũng là con mình có lỗi với người ta, dù sao cũng ở lại một thời gian, có muốn gặp thử trước không?”

Ba Tô không biết phải nói sao nữa, tuy cảm thấy con mình làm không đúng, không nên ép buộc đối phương, nhưng, ông vẫn khó lòng chấp nhận được chuyện hai người đàn ông sống với nhau, “Tôi sẽ không đồng ý đâu.”

“Ông đồng ý hay không thì con mình cũng ở với người ta thôi, chẳng bằng gặp thử rồi nói, ông cứ đối chọi với con như thế, thì nó chỉ càng lúc càng ghét chúng ta, ông cũng đâu muốn sau này con mình không về nhà nữa đúng không.”

“Nó dám à.”

“Có gì mà không dám? Lần trước về vừa qua cửa là nói ngay con thích đàn ông, còn gì mà nó không dám làm nữa? Nói chung là tôi nghĩ thế đó, dù nó thích phụ nữ, nhưng không tìm được đối phương hợp ý nó cũng sẽ không kết hôn tùy tiện, cho nên, rất có thể sẽ kéo dài tới năm bốn mươi tuổi, rồi đến tận khi chết, giữa sống một mình cả đời và như hiện tại, chắc chắn là cô độc một mình đáng thương hơn.”

“Hai chuyện đó đâu thể mang ra so với nhau được!”

“Tôi đang tự an ủi mình cơ mà? Chả lẽ lại đi bắt chước ông, cả ngày không nổi giận thì than ngắn thở dài, ông có sống với nó cả đời được không? Khi chúng ta đi rồi thì nó sống với ai? Ông nghĩ lại xem, nếu nó không nói với ông, cứ cố giấu cố sống như thế, không phải đến chết ông cũng không được biết sao?” Mẹ Tô rất vui lòng, “Ít nhất con mình còn thành thật, rất tôn trọng chúng ta, ít nhất nó chịu cho chúng ta biết.”

“…” Ba Tô hết nói nổi.

Tô Dật Tu dọn phòng xong đi xuống, cố ý nói: “Phòng con chỉ có con ngủ, con đã thay đồ mới hết rồi, ba mẹ yên tâm.”

“Ừ.” Mẹ Tô gật đầu, “Hai đứa không ngủ chung sao.”

“Thường con toàn vào phòng cậu ấy.”

“…”

Nghỉ ngơi một lúc, Tô Dật Tu đặc biệt đưa ba mẹ ra ngoài ăn, khi lên xe, mẹ Tô không nhịn được hỏi: “Cậu kia không đến sao?”

“Không đến, cậu ấy nói muốn ba mẹ được vui vẻ một chút, bữa hôm nay cậu ấy mời, trước đây mua vé cào trúng được ba ngàn, cậu ấy nói để dành mời ba mẹ ăn cơm.”

Buổi tối khi dùng bữa, nhân lúc đi toilet, anh gọi điện thoại cho Hách Đằng, dặn cậu nhớ phải ăn cơm, tối dắt Đại Bảo đi dạo không được đi lâu quá, về nhà nhớ khóa cửa, trước khi ngủ phải gọi điện cho anh.

Hách Đằng nghe tới đâu dạ tới đó, “Nhớ nói chuyện từ tốn thôi, đừng giận ba mẹ anh, khó khăn lắm hai người mới đến một chuyến, hơn nữa, “ Cậu cảm thấy, “Dì rất tốt.”

“Được rồi, anh biết mà.”

“Nhưng nếu có bị đánh thì anh nhớ chạy cho nhanh.”

Tô Dật Tu cười nói: “Không đâu.”

Cúp điện thoại, anh vừa quay lưng lại đã thấy ông cụ thân sinh nhà mình, “Ba đi từ từ thôi, sàn ướt.”

“Ừm.”

Nghĩ mấy câu Hách Đằng nói khi nãy tám phần là ba anh đã nghe thấy rồi, nếu ba anh đã không nói gì, thì anh cũng sẽ không nhắc. Nhìn phần tóc đã bạc, lẫn không ít sợi trắng hai bên thái dương ba anh, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng chuyện này, trước nay vẫn không có biện pháp nào lưỡng toàn kỳ mỹ.

Cùng về bàn với ba anh, cả nhà cứ như đã quên mất chuyện trước đó, vui vẻ hòa thuận, Tô Dật Tu kể chuyện trong bệnh viện, rồi mấy thứ bệnh kì lạ mà động vật nhỏ mắc phải, ba Tô kể, tới nhà có gặp Đại Bảo, kết quả nói có một câu xấu quá mà Đại Bảo hất đầu đi luôn.

Tô Dật Tu cười ra tiếng: “Đại Bảo không giận đâu, vì nó cảm thấy ba căn bản không biết thưởng thức, nhưng sẽ nhớ thù, ba thảm rồi.”

Khi về Tô Dật Tu cũng vào nhà, định ở lại với ba mẹ, tắm rửa xong, hai cha con anh ngồi ngoài ban công uống bia, cả hai đều không lên tiếng, rất sợ nói được vài câu rồi lại cãi nhau.

Người nào uống hết lon của người nấy, rồi ăn ý tự về phòng ngủ, khi ba anh lên cầu thang Tô Dật Tu đưa tay dìu ông, “Con chưa từng trách ba.”

Ba Tô hơi nghẹn ngào, ngày hôm sau trước khi Tô Dật Tu ra ngoài đi làm, ông nói: “Tối nay cùng về ăn cơm đi, gọi cậu ta nữa.” Một lát sau lại bổ sung: “Ăn ở nhà.”

“A, dạ.”

Mặc kệ là do ông sợ ra ngoài mất mặt hay thấy ăn ở nhà tiện hơn, nhưng đối với Tô Dật Tu mà nói, đây tuyệt đối là dấu hiệu tốt.

Lúc Hách Đằng nhận được điện thoại thì đang chải lông cho Đại Bảo, nghe nói buổi tối sang đó ăn, tim đập thình thịch, “Vậy, em phải chuẩn bị gì? Chú dì thích ăn gì? Em có cần đi cắt tóc không?”

“Không cần đâu, hôm đó em về nhà dọn dẹp, đâu phải ba mẹ chưa thấy lúc em lôi thôi nhất.”

Bỏ cây lược trong tay xuống, Đại Bảo nằm sấp trên chân cậu, Hách Đằng xoa đầu nó nói với Tô Dật Tu: “Anh cứ yên tâm, dù tối nay có chuyện gì, em cũng sẽ không làm anh khó xử, Tô Dật Tu, em chưa từng nghĩ ba mẹ anh sẽ chấp nhận em, em biết mà, chuyện này, ba mẹ anh chịu ăn cơm với em, em đã bất ngờ lắm rồi.” Trong lòng cậu chua xót, “Dù là Hồng Môn Yến, em cũng phải cảm ơn ba mẹ anh cho em cơ hội, em sẽ không làm anh mất mặt, dù hai người vẫn giữ nguyên ý kiến, em cũng sẽ không dám cãi lại.”

“Đừng nói vậy, em nói vậy, làm anh cảm thấy lần trước về nhà come out quá đường đột, lẽ ra phải nghĩ chu toàn hơn nữa, nếu không sẽ không khiến em khó xử. Làm bây giờ em bối rối như thế.”

“Em biết thật ra rất nhiều người đồng tính giấu gia đình, không dám nói, vì không chỉ gia đình không chấp nhận được, xã hội cũng không chấp nhận được, cho nên bọn họ sẽ yêu đương với đàn ông mình thích, rồi chia tay trước khi kết hôn, có người vẫn duy trì quan hệ sau khi kết hôn, đó là hiện thực, come out không chỉ phải suy xét đến gia đình, còn có cả xã hội, cách nhìn của những người xung quanh.” Hách Đằng rất bất đắc dĩ, tuy nhiều năm sau cách nhìn của đại chúng đối với đồng tính luyến ái đã khoan dung hơn nhiều, nhưng trên thực tế, có rất nhiều chuyện liên quan, đại bộ phận mọi người đều cảm thấy “anh ta đồng tính anh ta rất hấp dẫn mình ủng hộ”, nhưng khi anh chàng đó thích người mình thích, thì chuyện lại khác.

“Đúng vậy, ai cũng nghĩ mình sống cho mình, nhưng lại quên thân tại kỳ trung, thân bất do kỷ.”

“Cho nên, anh dám nói thật, em cảm thấy anh rất ngầu.” Tuy Tô Dật Tu không đứng trước mặt cậu, nhưng cậu vẫn đỏ mặt một chút, “Tô Dật Tu, em đã từng nói với anh, em thích anh chưa?”

Tay Tô Dật Tu siết chặt điện thoại, “Dường như, vẫn chưa.”

“Nói dối.”

“Nói lúc đó đâu tính được.”

Hách Đằng cười cười, “Em thích anh, rất thích anh. Đặc biệt thích. Thật đó. Anh là người đàn ông rất tốt, em rất may mắn.”

“Hai ta đều may mắn, được rồi, chiều anh sẽ về đón em. Còn nữa, yêu em.”

“Em cũng yêu anh.”

Cúp điện thoại, Hách Đằng nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, nhưng đã đặt lịch hẹn hôm nay sẽ tắm cho Đại Bảo, khi đó không nghĩ sẽ chuyển nhà, chỗ này cách hơi xa, “Hay là ba tắm cho con nha.” Nhà có máy sấy, tắm xong sấy từ từ chắc cũng được.

Đại Bảo nghe nói đi tắm, liền tự giác đứng lên ra cửa.

Hách Đằng cười ngượng mấy tiếng, “Đại Bảo, hôm nay ba tắm cho con.”

Trong ấn tượng của Đại Bảo, tắm là một chuyện rất dễ chịu, hơn nữa lần nào tắm xong, lông cũng suôn mượt mềm mại sáng bóng, đẹp lạ thường. Cho nên nó cảm thấy Nhị Bảo tắm cho nó cũng chẳng có gì không ổn.

Nhưng nó vẫn đứng chờ trước cửa.

“Ừm, chúng ta vào toilet tắm.”

Toilet…

Hách Đằng quyết định để Đại Bảo bình tĩnh lại trước, cậu thì đi tìm danh thiếp gửi tin nhắn vào số của chủ tiệm, nói hôm nay không đến. Chủ tiệm trả lời ok.

Có lẽ Đại Bảo cũng bình tĩnh lại rồi, cậu dẫn Đại Bảo vào phòng tắm, bồn tắm đương nhiên không có rồi, vì phòng tắm quá nhỏ, nhưng có gian tắm vòi sen ngăn ra bằng tấm kính, cho nên cậu chỉ chỉ với Đại Bảo, “Đại Bảo, yên tâm, ba bảo đảm sẽ không làm con đau.” Bình thường ra ngoài chơi về bị bẩn lông, không phải cũng do cậu rửa à? Yên tâm, mình làm được mà.

Cậu cởi quần dài, chỉ mặc quần cộc, cởi trần, lấy sữa tắm cao cấp của Đại Bảo ra, cả lược và khăn tắm của nó, chuẩn bị sẵn cả máy sấy.

Nước từ vòi sen chảy ra, Hách Đằng chỉnh nhiệt độ vừa đủ, xịt lên chân nó trước, Đại Bảo ngồi xuống, cậu xối lên lưng, lúc gội đầu thì dùng hai tay nâng đầu nó, “Nhắm mắt lại.”

Đại Bảo nhìn cậu.

Đừng có nhìn ba lăm lăm vậy chứ, áp lực quá đi.

Thật ra Hách Đằng rất căng thẳng, lần trước gặp một con Golden mắt đỏ bừng, sau đó hỏi người chủ, nghe nói là tắm ở nhà làm sữa tắm chảy vào mắt. Đại Bảo luôn được ra tiệm tắm, chưa từng có chuyện như thế, lần này cậu tắm cho, trong lòng cầu khấn tuyệt đối đừng có chuyện gì.

“Ngoan, nhắm mắt.” Hách Đằng dỗ nó, “Đừng sợ, ba sẽ cẩn thận, tắm xong cho con ăn khoai dẻo.”

Đại Bảo nhắm mắt.

Vì đầu là chỗ khó xử lý nhất, cho nên cậu quyết định gội đầu trước, đổ sữa tắm ra tay tạo bọt, sau đó nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu và lông tai, dùng lược chải, lông Đại Bảo tuy dài, nhưng nhờ cậu cần mẫn, chưa từng lười chải lông cho nó, nên không hề rối.

Miệng và mũi cậu dùng tay vốc nước tắm, sạch sẽ rồi thì dùng khăn lông lau, như thế sẽ không sợ dính vào mắt.

Đại Bảo thấy rất dễ chịu, liền gác luôn đầu lên đùi Hách Đằng, Hách Đằng mỏi cực, “Đừng vậy mà.”

Nhưng càng nói Đại Bảo càng làm, ở nhà mình luôn tự tại hơn, lại không sợ Hách Đằng mắng nó, cho nên nó đột ngột đứng dậy vẫy lông, làm cả đầu cả người Hách Đằng ướt nhẹp.

Cả hai làm ầm ĩ trong phòng tắm một lúc, cuối cùng khi Hách Đằng dọn dẹp suýt tắt thở. Đại Bảo bây giờ thích tắm ở nhà.

Trải khăn tắm to khô ráo trên sàn, Đại Bảo nằm trên đó, Hách Đằng dùng khăn lông thấm nước trên lông cho nó, thích quá.

Hơn nữa Hách Đằng còn nói chuyện với nó, chơi với nó, dù nghịch quá, thì cùng lắm chỉ giận một tí, quả nhiên Nhị Bảo tốt nhất!

Đại Bảo ngửa đầu liếm mặt cậu, Hách Đằng cười ha ha bảo nó đừng nghịch, “Còn phá nữa sẽ tỉa lông con đó!”

Đến lúc sấy lông, Hách Đằng mới nhận ra, tắm cho chó Afghanistan khó nhất không phải tắm, mà là sấy, hơn nữa máy sấy trong nhà có chế độ an toàn, khi dây dẫn bên trong nóng đến một nhiệt độ nhất định sẽ tự động ngắt điện, khi nhiệt độ hạ xuống mới hoạt động tiếp.

Nhưng may mà Đại Bảo rất ngoan, Hách Đằng thấy bên ngoài trời đang nắng, cầm khăn tắm ra trải ngoài ban công, cắm ổ điện di động, ra ban công sấy tiếp, có nắng sưởi, vừa bù vào lúc máy sấy tắt vừa tiết kiệm được thời gian.

Đến khi chỉnh tề thì đã gần giờ rồi, lấy cho Đại Bảo mấy miếng khoai dẻo, Đại Bảo ôm gặm rất vui, Hách Đằng đi tắm, tắm cho nó mệt chết được, mấy salon thú cưng một ngày tắm cho không biết bao nhiêu chó, lại còn thẩm mỹ tỉa móng, đúng là gian khổ, nghề nào cũng cực cả.

Khi Hách Đằng tắm xong đi ra, bận cả buổi sáng, lại chưa ăn cơm trưa, cậu thấy hơi choáng, nằm trên sofa nghỉ một lúc, chẳng nhấc tay lên nổi nữa.

Đại Bảo nhận ra Hách Đằng không thoải mái, lập tức chạy đến xem, Hách Đằng không nói gì, nếu cậu nói một lát nữa ba ăn gì đó vào là khỏe, thì cậu biết chắc Đại Bảo sẽ tha khoai dẻo qua bắt cậu ăn, tuyệt đối nó sẽ làm vậy.

Chiều Tô Dật Tu về đón cậu, vừa vào đã thấy sắc mặt cậu không được tốt, “Em sao vậy?”

“Không sao.”

“Í, Đại Bảo mới tắm!” Đại Bảo sung sướng chạy đến khoe với ba nó, “Em tắm cho à?”

“Sao anh biết?”

“Đại Bảo toàn chẻ ngôi giữa, hôm nay…” Tô Dật Tu đưa tay chải chải trên đầu Đại Bảo, “Hơi lệch một chút.”

“A.” Hách Đằng nhìn kĩ, “Chỉ lệch có chút xíu mà.”

“Cũng là lệch rồi.”

“… Thật ra anh có thấy, Đại Bảo chẻ mái lệch đẹp trai hơn không!”

“Mái lệch chỉ hợp với tóc ngắn thôi.”

“Rồi sẽ đẹp trai hơn, già dặn hơn.”

“Ý em nói giống kiểu như Lương Triều Vĩ ấy hả?”

“Không, giống như anh ấy.” Hách Đằng vừa nói vén phần tóc hai bên của Đại Bảo vào giữa, cột thành đuôi ngựa, trông càng sáng sủa, “Thế này mát.”

“Đúng rồi, mùa hè là mùa nó khó chịu nhất, tỉa lông thì nó lại không thích.”

Hách Đằng cầm lược đắc ý nói: “Em đã ngắm nó lâu rồi, cột tóc lên trông sẽ đẹp lắm.”

Cậu thắt cho Đại Bảo một cái bím đuôi tôm từ phần lông dưới cổ dài ra tận sau lưng, đối xứng hai bên, làm như thế, lông hai bên sườn được tết gọn vào bím, sẽ không rũ rượi xuống. Chỉnh chỉnh cho lỏng ra, “Thế nào!!!”

“Đẹp ghê hồn, nhìn chả biết trai hay gái.”

“Phắc!” Hách Đằng không bị anh đả kích, “Em đang luyện lập, sau này tết cho công chúa nhỏ.”

Tô Dật Tu nhìn khuôn mặt hạnh phúc của cậu, đầu nghĩ, nếu cậu không theo anh, có lẽ sẽ có vợ, rồi sinh một đứa con gái, cậu sẽ tết bím tóc cho con gái mình, hoặc cũng có thể sẽ tết tóc cho vợ mình.

Anh vuốt vuốt mái tóc ngắn, không tết được. Hơi thất vọng.

“Đại Bảo đã rất đẹp, rất ngầu, có một không hai rồi, vậy Nhị Bảo, em thấy mình có nên mặc đồ vào chưa?”

Lúc này Hách Đằng mới nhận ra mình chỉ mặc mỗi quần cộc, “Mặc ngay mặc ngay.”

“Hì hì, để anh mặc cho.”

Tô Dật Tu kéo Hách Đằng vào phòng mặc.đồ, Đại Bảo đi ra trước cửa kính soi gương, tuy gương hơi nhỏ một chút hơi ốm một chút, nhưng vẫn thấy rõ, ừm, không tệ.

Tưng bừng một lúc mới ra, chân Hách Đằng vẫn còn hơi run, đến trước cửa siêu thị, Tô Dật Tu bảo cậu ngồi trong xe chờ, anh vào là được.

Hách Đằng nhìn anh vào siêu thị, hơn nửa tiếng sau, lại trở thành hai người đi ra. Cậu nhìn kĩ, người kia rất quen, nghĩ một lúc mới nhớ ra, người đó tên Tống Ân Chi.

Hai người đứng trước cửa siêu thị nói chuyện rất lâu, khi Tô Dật Tu lên xe, Hách Đằng vội hỏi: “Sao lại gặp anh ta, không có chuyện gì chứ, anh ta có bảo anh gửi tiền quản lý tài sản gì đó không?”

“Có, anh ta nói hiện nay công ty anh ta có một gói sản phẩm rất được, lời cao không lỗ, những thời hạn tận ba năm.”

“Anh không đồng ý chứ!!”

“Có hơi động lòng, nhưng không phải tiền của chúng ta đã dùng mua vàng hết rồi sao? Hơn nữa anh xem rồi, giá tăng không ít.”

“Sau này sẽ còn tăng nữa.”

Tô Dật Tu cười cười, “Anh nói với anh ta hiện nay trên tay anh không còn tiền nữa, dù sao để ở nơi không quen thuộc anh cũng không yên tâm.”

Đương nhiên là không yên tâm, “Nói chung là công ty của anh ta không đáng tin.”

“Sao?” Tô Dật Tu hỏi, “Hiện tại công ty của anh ta phát triển lắm, quy mô càng lúc càng lớn.”

“Quy mô càng lớn thì cần càng nhiều tiền, nếu không đâu thể phát triển tiếp được.”

“Nhóc con.” Tô Dật Tu véo mặt cậu, “Ghen đúng không?”

“Ghen cái rắm, thật đó, nói chung chỉ cần anh nhớ kĩ, ngàn vạn lần không được đổ tiền vào công ty đó.”

Tô Dật Tu thấy cậu nghiêm túc như thế, vội đáp: “Được.”

Đến nhà, Đại Bảo rất tự hào vì tạo hình mới của mình nên xông vào trước, kết quả ba Tô hoàn toàn không biết thưởng thức, ngược lại mẹ Tô lại rất thích đuôi tóc của Đại Bảo.

“Thế này đẹp đó.”

“Hách Đằng cột đó.” Tô Dật Tu nói.

Hách Đằng cười thẹn, “Con chào chú dì, con mang đồ vào bếp, mọi người cứ nói chuyện.” Tô Dật Tu muốn vào bếp giúp cậu, bị cậu đẩy ra ngoài, “Anh mau ra ngoài đi, bữa tối giao cho em là được.”

Đương nhiên hai vị phụ huynh không nghe thấy những gì hai người nói, cho nên mẹ Tô thấy con mình ra khỏi bếp, để Hách Đằng lại bên trong một mình, “Sao con không giúp cậu ấy?”

“Cứ mặc cậu ấy, cậu ấy tự làm được.”

Ba Tô cảm thấy con mình hơi khốn khiếp.

Đồ ăn Hách Đằng làm đương nhiên được khen, mẹ Tô cảm thấy đứa nhỏ này thật sự rất tốt, không nói nhiều mà làm giỏi, tuy con mình cứ hay “bắt nạt” người ta, nhưng vẫn ngoan ngoãn hiền lành, có vẻ thật sự đánh không lại Tô Dật Tu.

Ba Tô không nói gì, nhưng từ việc ông ăn đến hai chén cơm, có thể thấy ông rất hài lòng. Lúc rửa bát, Tô Dật Tu chủ động nhận việc, Hách Đằng không cho, “Rửa bát thôi mà, Dật Tu làm đi, con qua đây nói chuyện với chú dì.”

Hách Đằng xấu hổ gật đầu.

Ngồi hết sức ngay ngắn, mẹ Tô cũng không biết phải mở lời thế nào, hai người không lên tiếng đương nhiên Hách Đằng không dám nói lung tung, cuối cùng vẫn là ba Tô đánh tiếng trước.

“Sau này hai đứa định thế nào?”

“Chú muốn hỏi việc gì ạ?”

“Dự định, kế hoạch, không chỉ việc làm, cả cuộc sống nữa.”

Hách Đằng ngẫm nghĩ, “Có lẽ sẽ không khác hiện tại nhiều lắm.”

“Nếu như, sau này đột nhiên hôm nào đó con chúng tôi lấy vợ thì sao?” Ba Tô hỏi cậu: “Nếu nó thấy người khác có con cái, đột nhiên có một ngày hiểu ra, đi lấy vợ thì sao?”

Hách Đằng ngẩn người, sau đó cười nói: “Sẽ không đâu, không thể nào.”

“Tại sao không thể, bây giờ nó nghĩ như thế đâu có nghĩa là sau này cũng vậy, trải nghiệm khác, cách nghĩ con người ta đương nhiên cũng sẽ khác.”

“Con biết.” Cậu nói, “Có thể anh ấy sẽ thay đổi, trở nên thành thục hơn, thành công hơn, thậm chí là bận rộn hơn, nhưng có một điểm anh ấy sẽ không bao giờ thay đổi.” Cậu nhìn sang hướng nhà bếp, bên trong là người đàn ông của đời cậu, cậu cong môi cười, nói rất tự tin: “Dù anh ấy thay đổi thế nào, chỉ có một điểm này, nhất định sẽ không thay đổi.” Cậu nhìn ba Tô, “Dù chú có thấy con ngốc cũng được, ngây thơ cũng được, con tin anh ấy. Anh ấy là một người có trách nhiệm.”

Có trách nhiệm!

Ý nghĩa của ba chữ có thể thay đổi tùy theo văn cảnh, ba Tô nghĩ đến hành vi cưỡng bức của thằng con mình, sắc mặt trở nên vô cùng đặc sắc.

Ps: Đặt câu với “có trách nhiệm”.

Hách Đằng: Chúng ta không thể chỉ chú trọng điểm số thi cử, còn phải quan tâm đến tố chất giáo dục của bản thân, phải là một người có trách nhiệm.

Tô Dật Tu: Xảy ra chuyện như thế, anh thấy… không hối hận, nhưng dừng lo, anh sẽ có trách nhiệm với em.

Hách Đằng: Cô ơi, bạn ấy đặt không đúng.

Tô Dật Tu: Anh không có sai, anh không chỉ đúng, mà còn dùng cả câu khẳng định và trần thuật. Căn cứ vào câu trước, anh còn đặt được thêm câu nữa, anh là một người tốt “có trách nhiệm”!

Hách Đằng: Bỏ cái ngoặc kép đi được không!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio