Tư Niệm như mọi ngày đang ngồi gật gù ở quầy thanh toán trong cửa hàng tiện lợi.
Bây giờ đã là giờ, điện thoại bỗng đổ chuông.
Nhìn dòng chữ “Bác sĩ Trương” trên màn hình điện thoại, trạng thái mơ màng của cậu lập tức biến mất, thay vào đó cổ họng đột nhiên nghẹn lại, lồ ng ngực nặng trịch như bị một tảng đá lớn đè vào.
“Tôi đây, bác sĩ Trương.” Tư Niệm cùng với tâm trạng thấp thỏm trả lời.
“Chào cậu, Tư Niệm.
Cậu vẫn chưa ngủ sao?”
“Vâng.
Anh gọi tôi có chuyện gì không? Tình hình của mẹ tôi có gì chuyển biến ạ?”
Từ trong điện thoại, cậu nghe rõ từ đầu dây bên kia phát ra một tiếng thở dài.
“ phút trước mẹ cậu bỗng nhiên lên cơn co giật, huyết áp tăng cao, hô hấp kém.
Theo những gì chúng tôi suy đoán, bệnh ung thư tuỷ sống của mẹ cậu đã trực tiếp tác động lên các dây thần kinh não, gây ra các biểu hiện trên.
Chúng tôi đã tiêm thuốc nên tạm thời mẹ cậu đã qua được cơn nguy kịch, nhưng nếu không phẫu thuật sớm, e rằng sự sống của mẹ cậu sẽ không kéo dài được lâu.”
Châu Tư Niệm vốn đã rất mệt mỏi sau một ngày dài làm đủ các loại công việc, không được nghỉ phút nào, bây giờ nghe tin này, tâm trạng của cậu lại càng tệ.
“Bác sĩ Trương, đã tìm được người chấp nhận hiến tuỷ cho mẹ tôi chưa? Phẫu thuật… chi phí phẫu thuật sẽ tầm khoảng bao nhiêu ạ?”
“ triệu.
Đó là chi phí phẫu thuật.
Còn về người chấp nhận hiến tuỷ… chúng tôi vẫn đang tìm kiếm.”
Sau cuộc trò chuyện đó, Châu Tư Niệm lại không thể chợp mắt thêm phút nào.
Trong đầu cậu chỉ loanh quanh toàn những câu hỏi: làm thế nào để kiếm được số tiền lớn như vậy, có nên vay nặng lãi không, kiếm thêm việc ở đâu đây, đại loại như vậy.
Cậu mở điện thoại, không nghĩ ngợi liền lên google gõ dòng chữ: “Tìm việc làm thêm”.
Hàng loạt những công việc hiện lên, nhưng xem đi xem lại, vẫn là không thấy công việc nào phù hợp với cậu cả.
Thiết nghĩ bản thân bây giờ thật thê thảm.
Chỉ vì thôi học từ giữa năm , không có bằng cấp mà cậu không có cách nào tìm được công việc tử tế.
Ngón tay không ngừng lướt, bỗng mắt cậu sáng lên khi thấy dòng chữ: “Tuyển bảo mẫu nam, lương triệu/tháng”.
Chỉ làm bảo mẫu mà lương có thể cao ngang lương của một doanh nhân thành đạt như vậy sao? Nhất thời không dám tin, Châu Tư Niệm liền đưa tay dụi mắt mấy lần, tự hỏi bản thân liệu có nhìn nhầm nghìn tệ thành triệu tệ không.
“Alo” Một giọng nói trầm thấp từ đầu dây bên kia vang lên.
Tư Niệm hồi hộp, nghiêm túc đáp: “Tôi là Châu Tư Niệm.
Có phải anh đang cần tìm bảo mẫu nam không?”
“Phải.” Vẫn là chất giọng trầm lạnh kia, người đàn ông đáp.
Trong lòng Tư Niệm lúc này vui mừng khôn xiết.
Cậu bất chấp lòng tự trọng mà lên tiếng hỏi anh: “Lương tháng là triệu thật sao? Anh không phải là gõ nhầm đấy chứ?”
“Không nhầm.
Cậu cảm thấy như vậy… vẫn còn chưa đủ sao?”
“Không, không.
Như vậy thực sự… rất nhiều.
Tôi, tôi có thể được nhận không?”
Chỉ là nói chuyện điện thoại thôi nhưng Tư Niệm nhà chúng ta lại căng thẳng như đang đối mặt phỏng vấn vậy.
Cậu có vẻ mong chờ rất nhiều vào công việc này.
“Ngày mai cậu có thể tới làm thử.
Tôi sẽ xem xét và đưa ra câu trả lời sau.”
Niềm vui như vỡ oà ra.
Tia sáng hi vọng có thể cứu mẹ của cậu lại loé lên thêm một lần nữa.
“Vậy, tôi cần tới vào lúc mấy giờ?”
“ giờ.”
“Được.
Tôi sẽ không tới trễ đâu!”
Cúp điện thoại đi, Tư Niệm trong lòng không kìm được vui sướng.
Cậu trước giờ chưa từng làm qua công việc nào mà lương cao như thế, mặc dù có chút khó tin nhưng cậu không còn cách nào nữa rồi.
giờ phút, chuông báo thức của điện thoại kêu ầm lên.
Tư Niệm sau khi mơ màng rời khỏi chiếc chăn bông thì liền vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài chọn lấy một bộ đồ tử tế.
Trước khi đi, cậu không quên mang theo chiếc sanwich hết hạn đã lấy từ cửa hàng tiện lợi hôm qua, nhâm nhi ăn suốt chặng đường.
Đúng giờ, Châu Tư Niệm đứng trước cửa căn hộ số .
Theo địa chỉ mà người đàn ông hôm qua gửi, chặng đường từ nhà cậu tới nơi này thực sự rất xa.
Dù đã đi xe bus nhưng vẫn mất đến cả phút.
Dingg~ Doongg~
“Là ai?”
“Tôi, tôi là Châu Tư Niệm, hôm qua đã gọi điện cho anh.
Hôm nay tôi tới nhận việc làm thử.”
Cửa mở, một người đàn ông cao lớn đứng sừng sững ở đó, mắt nheo nheo nhìn chăm chăm Tư Niệm một cách lạnh lùng.
“Cậu là… bảo mẫu mới đúng không?”