Bảo Bảo nghe xong, không nói gì mà quay người, lon ton bước về phía phòng tắm.
Thấy vậy, vẻ tươi cười trên khuôn mặt Tư Niệm liền biến mất, lòng cậu thầm nghĩ, thằng nhóc này thật chẳng thân thiện chút nào.
“Châu Tư Niệm, cậu lại đây.”
“Vâng?” Tư Niệm ngơ ngác bước tới bên cạnh Phong Diên.
Cậu có phải đã làm gì khiến anh không hài lòng rồi không? Giọng của anh nghe có hơi nghiêm trọng.
“Lý do tôi nói Bảo Bảo có chút đặc biệt là vì thằng bé sẽ không nói chuyện.”
“Sao cơ?” Tư Niệm bất giác thốt lên.
“Không nói chuyện… ý anh là sao? Có phải tôi…”
“Bảo Bảo có thể coi như là mắc chứng tự kỉ tạm thời.
Nó đã không mở miệng nói câu nào suốt năm rồi, do tai nạn.”
Nghe xong, Tư Niệm nghẹn lời trong vài giây.
Một đứa trẻ đang ở tuổi vui chơi, hồn nhiên vậy mà đã phải trải qua vụ tai nạn khủng khiếp đến nỗi khiến bản thân không thể nói chuyện.
Ông trời như vậy có phải là quá tàn nhẫn với một đứa trẻ rồi?
“Bảo Bảo năm nay mấy rồi?”
“ tuổi.”
Quả nhiên là còn rất nhỏ, thật đáng thương.
“À, Châu Tư Niệm, có một điều mà cậu phải tuyệt đối chấp thuận: không có sự đồng ý của tôi, không được đưa Bảo Bảo ra khỏi nhà.”
Tại sao lại không được ra khỏi nhà? Bảo Bảo còn nhỏ thế này đã phải trải qua nỗi ám ảnh kinh hoàng, không thể vô tư hồn nhiên nô đùa như bao đứa trẻ khác, bây giờ lại chỉ thể ngắm nhìn bên ngoài qua những ô cửa kính.
Đối với một đứa trẻ tuổi, cuộc sống như vậy còn gì tồi tệ hơn?
Tư Niệm còn chưa kịp trả lời Phong Diên đã vội vàng đứng lên.
“Ở nhà cậu nấu gì cho Bảo Bảo cũng được, thằng bé rất dễ ăn.
Bây giờ tôi phải đi đây, nhờ cậu chăm sóc thằng bé.”
Lúc Phong Diên ra ngoài đóng cửa lại cũng là lúc mà Bảo Bảo từ nhà tắm bước ra.
Thằng bé đúng là không nói năng câu gì như lời Phong Diên, trực tiếp bước tới bên bàn ăn, trèo lên ghế.
Tư Niệm nhìn đứa trẻ đáng yêu trước mắt, không kìm được mà mỉm cười.
Cậu dịu dàng đưa tay xoa đầu Bảo Bảo, không ngờ thằng bé lại dễ dàng chấp nhận mà không hề có ý đẩy cậu ra xa.
“Bảo Bảo, con muốn ăn cơm chiên trứng giống papa không? Chú làm cho con nhé!”
Thằng bé hồn nhiên gật đầu hai cái, sau đó thì ngoan ngoãn ngồi chờ Tư Niệm nấu ăn.
Nhìn cái dáng vẻ ngồi yên một chỗ, không nói câu gì của Bảo Bảo đằng kia, chắc hẳn trong lòng thằng bé sẽ thấy cô đơn và tủi thân lắm.
Lần này Tư Niệm không còn vô tình nữa, cậu cố ý tạo hình phần cơm thành hình con gấu, cũng cố ý vẽ mặt cười lên trên rồi mới mang ra.
Thấy trong tủ còn có sữa bột cho trẻ em, Tư Niệm tiện tay pha luôn cho Bảo Bảo một cốc.
Bảo Bảo dùng ánh mắt long lanh nhìn phần cơm dễ thương mà Tư Niệm mang tới, chắc chẳn thằng bé rất thích, điều đó khiến Tư Niệm rất vui.
“Con có thích không?”
Đáp trả câu hỏi của Tư Niệm, Bảo Bảo nhìn cậu lần nữa gật đầu.
“Được, vậy ăn nhiều vào nhé, sau đó uống sữa rồi chú sẽ chơi với con.”
Sau khi ăn sáng xong, Bảo Bảo có vẻ rất thích Tư Niệm.
Thằng bé đứng bên cạnh chờ đến khi cậu rửa bát xong thì liền kéo tay cậu vào phòng, nhanh nhảu mở tủ quần áo ra, tay chỉ vào tờ giấy mà Phong Diên đã dán bên cạnh.
“Sau khi ăn sáng hãy thay đồ cho Bảo Bảo.”
Có vẻ đây là lời nhắn mà anh dán lên cho tất cả những người bảo mẫu trước kia.
Hiểu ý thằng bé, Tư Niệm không nghĩ ngợi liền giúp nó chọn đồ.
Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên là trong chiếc tủ được coi là khá lớn này, vậy mà quần áo lại không có một cái nào có màu khác hai màu trắng và đen cả.
Sau khi thay đồ cho Bảo Bảo, Tư Niệm để thằng bé nằm trên sofa vẽ tranh, còn cậu thì tranh thủ làm việc nhà.
Căn nhà này vốn đã rất sạch rồi, cảm giác như ngày nào cũng có người tới lau dọn.
Vì vậy, cậu vào từng phòng đem quần áo bẩn đi giặt cho Bảo Bảo và Phong Diên.
Trong lúc Tư Niệm đang khó khăn không biết làm cách nào để treo quần áo lên cao thì Bảo Bảo bỗng tới bên, kéo nhẹ vạt áo của cậu rồi đưa cho cậu một cây gậy khá cao dùng để móc quần áo.
“Oh, giỏi lắm! Cảm ơn Bảo Bảo nha!”
Bảo Bảo lại đứng cạnh chờ cho đến khi Tư Niệm phơi quần áo xong, thì ra thằng bé vừa vẽ xong một bức tranh, muốn khoe cho cậu.
Tư Niệm cầm lấy bức tranh mà thằng bé đưa ra trước mặt, khẽ cười một cái rồi ngồi xuống bên cạnh, tay chỉ vào một nhân vật trong bức tranh.
“Đây là con sao?”
Bảo Bảo gật đầu lia lịa.
“Vậy đây là chú hả?”
Nghe vậy thằng bé lại bĩu môi lắc đầu.
“Không phải? Vậy là papa của con sao?”