.
Anh dắt chiếc xe máy ra khỏi nhà, dựng trước cửa. Anh nheo mắt nhìn trời. Không nắng, không mưa, nhưng chói. Thời tiết kiểu này dễ bị đau đầu. Có thể đến chiều sẽ có giông.
Nhà bên cạnh cũng bước ra một cô gái. Cô bé chỉ tầm học lớp mười. Anh có nghe mẹ nói qua, cô bé đã học lớp mười một rồi, nhưng chiều cao chỉ dừng lại ở một mét rưỡi. Em đội một chiếc mũ vành nhỏ màu nâu, tóc ngang vai buộc thấp. Em mặc chiếc áo dài thướt tha. Và có lẽ bởi vì nhỏ người nên trông em đáng yêu lạ. Cô bé bỗng ngẩng đầu.
Đôi mắt không lạnh, nhưng trong và hơi xa lạ. Em chỉ nhìn và không nói gì. Có vẻ xe đạp em có vấn đề nên em không thể đạp đi như bình thường. Em cũng dựng xe như tôi và cúi đầu nhìn xích xe. Dây xích lỏng lẻo đến mức trật ra ngoài.
- Em có cần giúp không? - Tôi nhẹ nhàng nói từ xa, thật ra là cố nhướng người tới để em có thể nghe rõ là tôi đang nói với em.
Tôi khẽ nhìn thấy em rụt cổ lại, rồi em nhìn tôi bằng đôi mắt e ngại:
- Không cần đâu ạ.
Hình như đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói của em, mặc dù em đã chuyển đến gần nhà tôi một tháng rồi.
- Sắp đến giờ học rồi. Nếu anh mà sửa chắc là lâu lắm, cả hai sẽ trễ học mất.
Tôi bật cười khanh khách. Cười vì giọng nói bé tí dè dặt. Cười vì em quá đỗi ngây thơ.
- Anh không nói mình sẽ sửa xe. Hay em cất vào nhà đi, anh chở đi cho nhanh. Cũng gần đây mà nhỉ?
Em "Ồ" lên, dường như không hề suy nghĩ đến biện pháp này. Em hành động rất nhanh, cất xe và lập tức leo lên xe tôi ngồi. Lần đầu tiên chở một cô gái lạ, tôi không khỏi cảm giác mới mẻ, nhưng rất nhanh liền tan biến đi.
- Em học ở đây à? Gần nhà nhỉ?
- Vâng. - Em ngại ngùng đứng xuống đất, mũ bảo hiểm ôm khư khư vào người chứ nhất quyết không chịu để tôi mang đi, rồi chiều tối trả lại. - Mũ này em mang vào được rồi.
- Ừ. Thôi em vào đi, sắp trễ ấy.
Cô bé vừa chuyển đến bên cạnh nhà tôi rất lạ. Mỗi lần thấy tôi em đều cố ý lờ đi. Khi tôi chuẩn bị đến bắt chuyện với em thì rõ phát hiện em đã biến đi đâu mất. Mẹ nói, năm tôi lên tuổi, nhà em đã chuyển đến đây ở rồi. Chỉ là ở được một năm thì họ chuyển đi mất. Không biết đi đâu, nhà không bán lại. Năm năm sau, em lại xuất hiện cạnh nhà. Và sáng hôm nay, tôi đã nghe câu nói đầu tiên của em.
.
Những chuyện năm tuổi thật ra đã rất lâu rồi, tôi cũng không còn nhớ rõ em là cô bé trông như thế nào. Một tháng trước, tôi gặp em đang phụ bố mẹ chuyển đồ vào nhà khi tôi đang đèo người yêu về. Lúc đó tôi lập tức thốt lên trong đầu "Cô bé này là ai mà trông lạ thế nhỉ?"
Em ít nói và hầu như không có bạn đến nhà chơi. Em cũng không đi học thêm như những bạn đồng trang lứa khác. Hầu như chỉ ở nhà một mình, quanh quẩn tưới cây sau vườn. Và chỉ vậy. Tôi thấy cuộc sống của em quả thực đơn giản vô cùng. Nhưng em chưa bao giờ chán nản vì chuyện đó. Em mơ mộng, và cũng xa vời.
- Em vào nhà chơi chút đi rồi anh chở về cho.
- Không cần đâu. Em về còn một số bài tập phải làm nữa.
Bỗng căn nhà bên cạnh mở cửa. Em xách khệ nệ một bao rác to. Em thấy chúng tôi đứng nói chuyện trước nhà. Dưới ánh đèn đường, trông như bao đôi tình nhân khác. Rồi em lặng lẽ dời tầm mắt, tiếp tục công việc đổ rác của mình.
Tôi chợt nhớ thùng rác gần đây nhất cũng phải đi một đoạn xa nữa mới tới. Nhìn em ốm yếu vậy, không biết có đi nổi không. Nghĩ dù sao cũng là hàng xóm, tôi bước nhanh tới hỏi:
- Em có cần giúp gì không?
Lại là câu hỏi này. Em ngẩng đầu ngờ vực nhìn tôi, thoáng nét khó hiểu. Rồi em chầm chậm lắc đầu, ái ngại nhìn ra phía sau:
- Không cần đâu ạ. Người yêu anh còn đang đợi kìa.
Chưa kịp ngạc nhiên làm sao mà em biết đó là người yêu tôi thì em đã xách bao rác đi xa rồi. Bước chân ngắn nhưng tốc độ đã tăng lên. Có lẽ em đúng, tôi không nên để ở người yêu ở lại đây rồi cùng đi đổ rác với em. Nghĩ vậy, tôi mỉm cười quay về:
- Nào, lên xe đi. Anh chở em về.
.
Trời mùa thu trong xanh. Gió thổi nhè nhẹ. Đáng tiếc không thấy được nhiều lá vàng như Hà Nội. Tôi nhìn sang hàng rào kế bên, thấy em đã thức dậy từ sớm. Em đang thay đất cho cây và bón thêm phân. Tôi không yêu thích cây cảnh nên cũng không rõ đó là cây gì. Nhưng thấy em ngày nào cũng chăm nó, xem có sâu không, cỏ dại có mọc lên không, lâu lâu thì mới tưới nước.
- Em dậy sớm thế?
Em chỉ nghiêng đầu một chút, xem như là chào buổi sáng chứ không đáp lại. Thật kỳ lạ. Tôi cũng bị sự nghiêm túc của em làm cho lặng im. Tôi ngồi xổm xuống, nhổm cổ nhìn sang bên kia, tựa như đang quan sát một công trình nào đó. Thật ra chỉ là chăm cây mà thôi.
Em im lặng. Tôi cũng vậy. Em cần mẩn như người nông dân. Gió thổi làm tóc em đung đưa, rồi ngừng lại. Bàn tay nhỏ dính đầy đất cát. Sau cùng, em vỗ vỗ vài cái cho đất mịn rồi nhìn tôi:
- Anh có biết đây là cây gì không?
- Nhìn giống hoa sen.
- Đó là sen đá. Sen đá kiên cường, mạnh mẽ.
Ánh mắt em nhìn cây sen đá có vẻ lạ lắm. Dù nó chỉ bé trong cái chậu nhỏ xíu, nhưng hình như em có một niềm tin bất diệt vào nó. Sen đá không được trồng phổ biến ở đây lắm. Đa số là những cô bé mới lớn thích để trong nhà, không cần tưới nước vẫn tự sống được. Còn em, em quan tâm nó rất nhiều.
.
- Anh này, gần nhà anh có bé nào ấy nhỉ?
Tôi chở người yêu trên đường đi xem phim về, cô ấy tựa vào lưng tôi hỏi nhỏ. Nhắc tới em, một cô bé yêu cây cảnh, tôi lại không khỏi cười nhẹ.
- Hàng xóm mới của anh, chuyển đến chắc cũng được hai tháng rồi.
- Ừ. Cô bé vừa xinh vừa đáng yêu, chắc trên trường có nhiều anh theo đuổi lắm. - Người yêu tôi thỉnh thoảng cũng thích nói chuyện ngoài lề. Nói xong lại cười khúc khích.
- Anh không rõ. Cô bé có vẻ ít nói lắm, chỉ thích chơi với cây cảnh thôi.
- Cây cảnh á? Muốn thi Đại học Nông nghiệp à?
Tôi không biết. Mọi thứ về em tôi không tìm hiểu quá sâu. Thỉnh thoảng mẹ cũng có nhắc đến nhưng tôi chỉ cười trừ. Tôi đoán đó không hoàn toàn là con người của em.
Mọi thứ chỉ dừng lại ở đó, nếu như chiều đó cô người yêu không đến nhà rủ tôi về trường cũ của cô ấy. Hôm nay trường cô ấy có lễ hội giữa các lớp, bán đồ ăn rất náo nhiệt. Tôi cũng tò mò nên đồng ý. Dù sao ở trường cũ của tôi cũng không có những thứ này.
Không ngờ, đó là trường của em. Tôi đứng sững trước trường rồi tự cười. Đúng là trùng hợp đến bất ngờ. Người yêu kéo tôi vào trong. Người chen chúc như nêm, chúng tôi phải gắng lắm mới không lạc nhau.
- Mời anh chị ghé quán em ạ.
Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng. Tôi quay lại và nhìn thấy em. Em chỉ hơi ngạc nhiên, rồi cười chào hàng. Em mặc một chiếc váy trắng đen ngắn trên gối. Em chưa từng mặc loại trang phục này, có thể thấy em đang rất ngượng nghịu khi phải đứng phát tờ rơi.
- Quán em tên gì nhỉ?
- Là quán "Hạt sương nhỏ" ạ.
- Em cũng hơi đói rồi, hay là mình vào quán này đi anh.
Có lẽ trời đã nhá nhem tối nên người yêu tôi cũng không nhận ra đây là cô bé hàng xóm. Em có trang điểm kĩ càng. Dù nhìn thế nào vẫn thấy xa lạ hẳn. So với hình ảnh hóa trang này, cô bé mặc áo dài đạp xe đạp dễ nhìn hơn nhiều.
Chúng tôi ghé vào quán "Hạt sương nhỏ" như em giới thiệu. Phía sau lưng vẫn nghe lên tiếng chào hàng quen thuộc "Mời anh chị ghé quán em ạ."
Tôi chở người yêu về nhà sớm, sau đó lại không nhịn được ghé sang trường em. Lễ hội đã có dấu hiệu tàn. Đứng một lúc thì thấy em đi ra từ cái cổng nhỏ phía sau, trên tay cầm một bao đồ. Son phấn trên mặt đã tẩy trang hết rồi, em đã thay quần áo bình thường. Không hiểu sao tôi có cảm giác hưng phấn.
- Em đi bằng gì thế?
Nghe tiếng gọi, em giật mình ngẩng đầu. Có lẽ em không tin nổi là tôi còn ở đây nên đến thật gần để nhìn.
- Lúc chiều bạn em chở sang.
- Vậy là không có gì để về rồi. Tiện đường, lên đi, anh chở cho về nhà.
- Tiện đường vậy ạ?
Tôi vờ như không nghe thấy câu nói sau của em. Dù cho tiện đường hay không, tôi không thể để em, một cô gái nhỏ như vậy, đi về nhà một mình vào ban đêm.