.
Chớp mắt, Tết nguyên đán đã đến. Năm hay học sinh, sinh viên chỉ được nghỉ đến mùng năm là đi học. Tính đúng bảy ngày. Tôi được mẹ phân công dọn sau vườn nhà, coi như là tập thể dục. Vấn đề là ngoài trời nắng gắt, mẹ ngại đen da nên mới viện cớ. Dù sao thân cũng là thanh niên, tôi lập tức mang bao tay, đội nón, vác cuốc ra vườn.
Trùng hợp cũng nhìn thấy em ở đó. Em mặc chiếc áo khoác chống nắng dài hết nửa người, cũng đội nón và bịt khẩu trang che kín mặt. Tôi lập tức phá lên cười, em thẹn thùng đứng thẳng người, trên tay cầm một cái bay. Em quả đúng là người nông dân thực thụ.
Có người làm cùng đúng là thú vị hơn nhiều. Em dạy tôi cách xới đất nhổ cỏ mà không làm rối tung tất cả mọi thứ lên.
- Anh đừng đào sâu quá...
Em vừa dịch chân qua một chút để nhìn thao tác của tôi thì đụng trúng chậu sen đá. Tôi hoảng hồn, gần như là buông thả mọi thứ, hai tay đệm bên dưới để nó không vỡ thêm lần nào nữa. Em ngạc nhiên vì bản thân lần đầu bất cẩn như vậy, nhưng càng ngạc nhiên hơn nữa khi thấy tôi nhào tới như chớp.
Chính tôi cũng khó tin. Không biết từ lúc nào, tôi cũng xem chậu sen đá này quan trọng giống như chính em vậy. Tôi cũng muốn bảo vệ nó, nâng niu nó, chăm sóc nó. Và cả em nữa...
Nghe thấy tiếng cười nhỏ, tôi ngẩng đầu lên. Thì ra em vừa cười. Nụ cười em tươi tắn như nắng mai, như hoa phượng vĩ nở rộ vào mùa hè chói chang. Lần đầu tiên tôi thấy em cười. Khi em cười, gò má ửng hồng vì nắng nóng nhô cao, tất thảy mọi thứ đều không còn bị sự mệt mỏi làm cho uể oải nữa.
.
Mùng năm, tôi ở nhà một mình. Bố mẹ đã đi sang thăm họ hàng cả rồi, tranh thủ ngày cuối cùng nghỉ lễ. Tiễn mẹ ra đến cửa, mẹ vẫn còn nhắc nhở tôi ở nhà trông nhà, có khách đến thì cứ ra tiếp đón bình thường. Tôi vâng dạ miễn cưỡng, mắt đột nhiên nhìn sang nhà bên cạnh, em vừa hay đang khép cổng lại.
Hình như bố mẹ em cũng vừa mới đi. Tôi cười rạng rỡ, vẫy tay bảo em sang đây. Em chưa từng sang nhà tôi, thế nên lần này cho em mở rộng tầm mắt chút vậy. Em mặc một chiếc váy đen có hình thù đơn giản, coi như là trang phục lịch sự trong ngày tết, khép nép cởi giày vào nhà tôi. Lúc đó tôi cứ lo lắng không biết sàn nhà mình đã quét chưa, bàn trà đã lau dọn chưa.
Em ngồi xuống ghế. Trên ti vi phát lại vở kịch hài Táo quân chiếu hôm giao thừa. Cả căn nhà nhỏ vậy mà chỉ vang lên tiếng náo nhiệt của diễn viên hài, nồng đậm hương vị ngày tết. Em không động đến bất cứ thứ gì trên mâm bánh kẹo, chỉ lẳng lặng cắn hạt dưa, uống nước trà.
- Tết nay em không đi chơi đâu à? - Bắt chước em, tôi bốc một nhúm hạt dưa cho vào lòng bàn tay.
- Em đi hôm qua rồi, thật ra chỉ đi loanh quanh thôi à. - Em cúi đầu nhìn đầu ngón chân - Thời gian cũng không nhiều mà.
- Lũ bạn anh thì thoải mái lắm, bảo ra tết đi cũng vô tư. - Em phối hợp với tôi, môi cong lên chút đỉnh.
Sau đó cả hai không biết nói chuyện gì nữa. Không khí lại tiếp tục trở nên ngượng ngùng. Bình thường tôi nói chuyện với bạn cũng được lắm, sao hôm nay giống như có keo dính ở miệng, mở mãi không ra. Thoáng chốc trên ti vi chuyển sang chương trình ca nhạc kết thúc, giọng nói của người dẫn chương trình hân hoan vang lên:
"Chúc các bạn một năm mới an khang, thịnh vượng và hạnh phúc bên gia đình. Happy new year!"
- Dù là hơi muộn... nhưng cũng chúc em năm mới vui vẻ. - Tôi nhìn em trìu mến, không còn lúng túng như lúc nãy.
- Vâng. Chúc anh năm mới vui vẻ.
Tết nguyên đán đầu tiên tôi trải qua cùng một người hàng xóm.
.
Chiều hôm đó, tôi bắt gặp có một người khác chở em về nhà. Chính là cậu bạn mà hôm trước tôi cùng người yêu đi ăn bắt gặp. Cậu ta so ra cũng khá khôi ngô và chín chắn so với đám học sinh bây giờ. Tôi ngồi ngoài vườn nhìn em xuống xe, nhưng em không nhìn thấy tôi.
Hai người nói chuyện với nhau gì đó. Bỗng nhiên tôi thấy bọn họ thật đẹp đôi. Có lẽ ở cái tuổi đó, em lại khá xinh như vậy, có người theo đuổi cũng là chuyện bình thường. Lại học cùng trường, cùng lớp...
Có lần tôi đề nghị đưa em đi học nhưng em từ chối. Một lát sau, cậu bạn kia đã dựng xe trước cổng nhà em. Hóa ra, đó là lý do mà em từ chối. Hóa ra, em đã có người chở đi học rồi. Em chào tôi một tiếng rồi xách cặp đi. Nhìn em ngồi một bên trên chiếc xe đạp cũ, đẹp hơn nhiều so với ngồi trên xe máy của tôi.
- Em! Em làm sao thế? - Tôi vội quăng cái vòi nước trên tay xuống, mở cổng chạy ào ra ngoài.
Em nghiêng ngả đứng xuống đất. Cậu bạn kia dựng xe đỡ lấy em. Tôi nhìn em đầy xót xa. Tà áo dài trắng tinh của em bị mực làm cho bẩn. Trên má còn có vài vết bẩn lạ. Sao lại như vậy? Em bị ngã xe à?
- Vào nhà anh bôi thuốc cho.
Em nhăn mặt thốt lên một tiếng, sau đó rụt tay lại. Tôi phát giác có điều không ổn, giật lấy tay em, xăn tay áo lên. Vài vết bầm tím. Tôi tức giận đến đỏ mặt. Em mím môi, kéo tay áo xuống. Không thèm chất vấn em, tôi quay sang nói chuyện với bạn em.
- Em ấy bị sao thế?
-... - Bạn em lơ đãng một lát rồi trả lời - Em cũng không biết, lúc em đến chở bạn ấy thì đã thấy vậy rồi.
- Cậu có còn là con trai không thế? Bạn trai em ấy mà để em ấy vậy à? - Tôi suýt nữa giơ nắm đấm lên trước mặt cậu ta.
- Cảm ơn cậu. Cậu về trước đi, tớ vào nhà đây. - Em ngập ngừng nhìn sang tôi - Anh cũng về nhà đi ạ.
Em tự ý kết thúc mọi chuyện khi mà nó còn dang dở. Tôi không có quyền ra tay với bạn em, nên để cậu ta rời đi. Tôi thở ra một cách nặng nề. Không biết có nên hỏi mẹ em chuyện này không, dựa vào tính cách của em chắc sẽ không nói gì. Nếu đã vậy thì...
.
Tháng tư đến, tháng tư của nhiều công việc bận rộn. Tôi sửa sang lại tập sách của mình, chuẩn bị cho những bài thi cuối kì. Mẹ gõ cửa phòng, bảo đi cùng mẹ đến bệnh viện một chuyến.
- Nhà mình lại có ai bị bệnh nữa hả mẹ?
- Không có.
Mẹ hôm nay thật kỳ lạ. Tôi cũng chẳng nôn nóng gì, đằng nào vào đến nơi cũng biết. Nhìn thấy bố mẹ em ở ngoài hành lang nói chuyện, tôi càng có dự cảm không hay. Bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt hờn trách và trốn tránh. Tôi tự hỏi đang có chuyện gì xảy ra.
Mẹ tôi mang trái cây và sữa đến nói chuyện với bố mẹ em. Tôi còn đang thắc mắc đứng phỗng một chỗ thì em từ xa trở về phòng, bên cạnh là cậu bạn đang dìu dắt em. Nhìn em một lần nữa ở trong bộ đồ trắng toát nhợt nhạt, tim tôi thắt lại một hồi. Em lại bị làm sao?
Bạn em dìu em vào phòng, sửa sang lại chăn gối cho em. Cả hai đều không biết nói chuyện gì vào lúc này. Thời điểm thi học kì sắp đến, lớp phải thi sớm để chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp. Vậy mà...
- Là anh ta à? - Cậu bạn nhìn em bằng ánh mắt bất đắc dĩ. Thật ra chuyện này cũng không thể trách ai được.
- Ừ.
Mẹ em kéo tôi đến một nơi vắng vẻ trò chuyện, bà không kịp để tôi vào chào hỏi em. Sau đó, bà nói một câu thành công làm tôi chết sững.
- Cháu sau này, đừng tìm đến con bé nữa, được không?
- Cháu... cháu vẫn không hiểu lắm ạ.
- Cháu thật sự không biết con bé tại sao lại ra nông nổi này ư? Lúc cô phát hiện nó nằm sốt mê man trên giường rồi đưa vào bệnh viện, mới phát hiện chân tay nó đều có vết bầm. Sau đó cô liên hệ cô giáo chủ nhiệm và thằng bạn nó. Chắc là cháu cũng biết mạng xã hội đáng sợ thế nào. Xem như cô xin cháu, chỉ thời gian này thôi, để nó yên ổn thi tốt nghiệp đi. Nhà cô chỉ có một đứa con gái này thôi.
Mẹ em không nói rõ mọi chuyện cho tôi nghe. Tôi hoảng hốt không biết gì, trở về nhà liền mở máy tính lên xem. Tài khoản facebook của em đã không sử dụng từ một năm trước. Trên đó nổi bật một bài đăng tố cáo giật bạn trai người khác. Trời ơi! Chính là cô người yêu trước của tôi.
Sao cô ấy dám làm như vậy? Nói đúng hơn, người đăng là bạn cô ấy. Bài đăng được mấy chục lượt chia sẻ và bình luận. Toàn là những lời nói ác ý. Thật may, may mà em không đọc được những lời này...
Em thì có lỗi gì trong chuyện này? Tôi chia tay người yêu là vì chúng tôi không hợp nữa kia mà. Vậy mà mấy ngày nay em bị bắt nạt trên trường lại không nói với tôi? Em trốn tránh tôi mọi lúc mọi nơi. Em thà nhờ một người bạn che chở cũng không mở miệng nhờ tôi. Chẳng lẽ tôi không đáng tin cậy đến vậy?
Tôi muốn lập tức đến bệnh viện hỏi em rõ ràng chuyện này. Nhưng phát hiện mình đã bị cấm không được gặp em nữa rồi. Tôi không biết phải làm thế nào để chấm dứt chuyện này. Ngăn được một người, ngăn được mười người nhưng không thể ngăn được tất cả. Cách duy nhất chỉ là để dư luận dần dần lắng xuống.