Tước Lợi Nhi chìm nổi trong biển, sức lực toàn thân mất hết, ý thức dần dần mơ hồ, nghĩ đến mình sẽ chết ở đây……
Tước Lợi Nhi!
Một giọng nói ôn hòa tiến vào trong óc cô, cô khẽ chấn động, nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Tước Lợi Nhi! Mau tỉnh lại!
Giọng nói kia lại tới nữa! Từ khi giọng nói xuất hiện, một nguồn sức mạnh bỗng tiến vào thân thể cô, cô kinh ngạc cử động tay chân, trong lòng kêu: Huyễn Dạ?
Mau! Bơi lên mặt nước, cậu ta đang chờ em trên mặt nước.
Cô ngừng thở, nhắm mắt tập trung tinh thần, nương theo nguồn sức mạnh kia lao lên mặt biển.
“Tước Lợi Nhi!” Cừu Liệt kinh hỉ hô to. Anh thiếu chút nữa liền nhảy vào biển tìm cô, không ngờ cô lại tự động xuất hiện.
“Cừu Liệt……” Tước Lợi Nhi lại biến mất lần nữa, không đến một giây, liền hiện thân trên ca nô của anh.
“Tước Lợi Nhi! Cô có khỏe không?” Cừu Liệt một tay nắm cô, một tay điều khiển tay lái, mau lẹ thoát khỏi tầm bắn của thủ hạ Phương Tư.
“Tôi…… khụ khụ khụ…… Huyễn Dạ! Khụ khụ!” Trên khuôn mặt tái nhợt của Tước Lợi Nhi lộ vẻ vui sướng.
“Huyễn Dạ?” Ai vậy?
“Là anh ấy đánh thức tôi.” Tước Lợi Nhi cảm kích nói xong. Cô thề, nhìn thấy Huyễn Dạ nhất định phải cho anh ấy một cái ôm lớn.
Cừu Liệt không có tâm tình hỏi tiếp, bởi vì bọn họ mới ra biển liền thấy du thuyền lớn của Phương Tư.
“Là Phương Tư.” Cừu Liệt nhẹ giọng nói.
“Ông ta thật sự chưa từ bỏ ý định……” Tước Lợi Nhi thở dài.
“Cẩn thận ông ta kêu tên cô.” Cừu Liệt cảnh cáo.
“Tôi cuối cùng cũng cảm thấy…… ông ta không phải người thường……” Nhìn du thuyền dần dần đến gần, Tước Lợi Nhi cảm khái.
Phương Tư xuất hiện ngay trước ca nô Cừu Liệt, ông ta cười nhìn xuống hai người bọn họ, “Cừu Liệt, cậu vĩnh viễn trốn không thoát lòng bàn tay của ta.”
“Chưa chắc!” Cừu Liệt mặt lạnh lùng nói.
“Nếu cậu muốn cô gái kia, ta có thể đem cô ta tặng cho cậu, cho cô ta trở thành hội viên vĩnh viễn của Tịnh Linh hội, vĩnh viễn hầu hạ cậu.”
“Khốn kiếp!” Tước Lợi Nhi khẽ gắt một tiếng. Cô cũng không phải nữ nô!
“Như thế nào? Trở về đi! Ta đáp ứng không thương tổn cô ta, cho cậu có được cô ta.”
“Không!” Anh quả quyết. Phương Tư suy nghĩ gì anh không biết sao? Lưu lại Tước Lợi Nhi, có thể nắm giữ tập đoàn tài chính Ngải thị, lão gian tuyệt này không làm chuyện không có lợi. “Bỏ bớt quỷ kế của ông đi, Phương Tư.”
“Cừu Liệt!” Rita tức giận đến rống to.
“Ngu ngốc! Thế giới này còn có nhiều cô gái tốt hơn, cậu làm gì phải vì cô ta phản kháng ta?”
Cô gái tốt hơn? Có lẽ. Cừu Liệt lắc đầu, nhưng anh sẽ không thể tìm ra cô gái giống Tước Lợi Nhi.
Anh quay đầu cùng Tước Lợi Nhi bốn mắt giao nhau, đã sớm rõ ràng cơn sóng tình chìm ở chỗ sâu nhất dưới đáy lòng luôn tùy mà cô dao động, từ lúc cô giúp anh băng bó vết thương đêm hôm đó, sự trung thành của tính cách động vật trong cơ thể anh đã cho cô.
“Phương Tư, tôi không muốn lại bị ông khống chế, tôi muốn rời khỏi đảo Báo, rời khỏi Tịnh Linh hội.” Anh bình tĩnh cự tuyệt.
Tước Lợi Nhi ngưng mắt nhìn mặt anh, nghe thấy anh trả lời như thế, nở nụ cười.
Lúc này, một ánh chớp từ phía chân trời đùng đùng đánh xuống, đánh thẳng vào giữa hai chiếc thuyền, ánh sáng đậm rực rỡ chiếu sáng cả bầu trời đêm.
“Lôi Xiết?” Tước Lợi Nhi kinh hô. Đây là có chuyện gì? Huyễn Dạ cùng Lôi Xiết đều đến đây?
Phương Tư bị hai luồng sức mạnh đột nhiên xuất hiện làm kinh sợ trong chốc lát, da mặt già nua càng nhăn nheo hơn. “Đây là……”
Một con thuyền đánh cá từ trong sương mù lướt ra, đứng trên thuyền là hai người đàn ông cao gầy, một tao nhã an nhiên tựa vào cột buồm, người còn lại hai tay chống eo đứng ở mũi tàu, theo thân thuyền tới gần, ngoại hình xuất sắc tuấn lượng của hai người cũng càng thêm rõ ràng.
“Huyễn Dạ! Lôi Xiết! Hai anh……” Tước Lợi Nhi buồn bực nghĩ đến nguyên nhân bọn họ xuất hiện.
“Bọn anh lo cho em, sợ cái mạng nhỏ của em để lại trên hòn đảo tầm thường này, vừa không vinh quang lại còn tổn hại đến thanh danh của câu lạc bộ, cho nên mới mướn chiếc thuyền đánh cá rời bến tới tìm em.” Huyễn Dạ Thần Hành cười trêu chọc.
“Huyễn Dạ!” Tước Lợi Nhi liếc thấy bọn họ, tựa như thấy người thân, trong nháy mắt đã vụt qua thuyền đánh cá, nhào vào lòng Huyễn Dạ Thần Hành.
Cừu Liệt ngẩng đầu nhìn bọn họ, sắc mặt trầm xuống, cảm thấy cổ họng giống như bị cái gì đâm qua. Hai người đàn ông kia là ai?
“Chậc, câu lạc bộ linh lực xem như toàn viên đến đông đủ.” Lôi Xiết đi đến bên cạnh Huyễn Dạ Thần Hành đứng song song với anh, đầy thâm ý liếc nhìn Cừu Liệt một cái.
“Các ngươi là người của câu lạc bộ linh lực?” Phương Tư bị sức mạnh của ba người bọn họ tụ lại làm chấn động. Người trẻ tuổi này linh lực thật mạnh a!
“Đúng vậy, chúng ta tới đón hội viên về, ngài không có ý kiến chứ!” Huyễn Dạ Thần Hành ôm lấy Tước Lợi Nhi, khách khí hỏi.
“Quá cuồng vọng! Các ngươi nghĩ rằng có thể đi về tự nhiên trên địa bàn của chúng ta sao?” Rita từ sau lưng Phương Tư đứng ra, không ngớt mắng mỏ.
“A! Thật sự xin lỗi, chúng ta luôn có thể đi lại tự nhiên ở bất kì nơi nawo.” Lôi Xiết lạnh lùng trả lời.y
“Ta đây phải thử một chút xem các ngươi có năng lực gì mà dám giương oai ở địa bàn của ta.” Phương Tư giơ gậy chống lên cao, miệng lẩm bẩm, giây lát, bốn phía nổi lên từng đợt gió mạnh, khiến ba hiếc thuyền bị thổi trúng lắc lư không ngừng.
“Cừu Liệt!” Tước Lợi Nhi vẫy gọi Cừu Liệt hãy còn đứng trên ca nô.
Cừu Liệt chần chờ vài giây, thả người nhảy xuống biển, định bơi tới thuyền đánh cá. Nhưng anh vừa mới nhảy xuống ca nô, thân thể liền nhẹ nhàng bay về phía Tước Lợi Nhi, an ổn hạ xuống trên boong thuyền đánh cá.
“Tôi có thể tự mình lội tới!” Anh liếc liếc tay Huyễn Dạ đang khoác trên vai cô, giọng điệu không tốt.
“Phương Tư lại tác quái, vẫn nên cẩn thận một chút tốt hơn.” Tước Lợi Nhi còn chưa phát hiện anh khác thường.
“Không cần sợ, lấy năng lực chúng ta dư sức ứng phó ngọn gió này.” Huyễn Dạ Thần Hành cười cười, ngưng thần, một đạo kết giới nhìn không thấy bao quanh bốn phía thuyền đánh cá, chống đỡ cuồng phong biển Phương Tư gây ra.
“Đúng vậy! Chút tài mọn!” Lôi Xiết cũng cười lạnh một tiếng,dùng linh lực đưa tới một tia chớp, đánh trúng chiếc du thuyền kia của Phương Tư, đánh thân thuyền thành hai nửa.
Từ đôi mắt mở lớn của Phương Tư không khó nhìn ra ông ta bất ngờ, câu lạc bộ linh lực quả thực không thể khinh thường!
Du thuyền cháy chìm nghỉm, người trên đó kêu la sợ hãi nhảy xuống biển tị nạn, Phương Tư đứng ở mũi thuyền, nhìn bóng dáng đoàn người Tước Lợi Nhi trên thuyền đánh cá, vẫn chưa tiếp tục cùng bọn họ triền đấu, chỉ mang theo vẻ mặt quỷ dị tiêu dật trong sương khói đứng nhìn thuyền chìm.
Huyễn Dạ thừa dịp gió bão ầm ầm, đem thuyền chạy về phía Puerto Rico.
“Vì sao ông ta không đánh?” Tước Lợi Nhi nhìn đảo Báo dần dần rời xa, trong đầu có rất nhiều điểm đáng ngờ cùng khó hiểu.
“Có lẽ sợ hãi.” Huyễn Dạ Thần Hành thuận miệng nói.
“Lão gia hỏa kia quả thực là ác ma, ông ta ngừng tay nói không chừng lại định giở mánh khóa!” Tước Lợi Nhi bật nói.
“Đã sớm nói nơi này là động ma, em còn không tin.” Huyễn Dạ Thần Hành giống như vui đùa vỗ vỗ gáy cô.
“Bản lĩnh lớn nhất của Tước Lợi Nhi chính là bướng bỉnh, anh càng kêu cô ấy đừng làm, cô ấy càng làm cho anh xem.” Lôi Xiết cũng vươn tay điểm điểm trán cô.
Động tác nhỏ theo thói quen này không đại biểu bất cứ ý nghĩa gì, nhưng lại làm từng tế bào toàn thân Cừu Liệt trầm mặc không nói bên cạnh phát hỏa.
“Trên người cô ấy có thương tích!” Anh lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm, trong lời nói có ý cảnh cáo dày đặc.
Ba người bọn họ đều sửng sốt, Tước Lợi Nhi há hốc mồm, mà Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lôi Xiết lại liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt cổ quái lại ái muội.
Khi thuyền tiến vào cảng Puero Rico, cuộc phiêu lưu ngắn ngủn vài ngày của Tước Lợi Nhi đã chấm dứt.