Hôm sau mình lại bị sặc khi đang uống nước và vỡ tan giấc mộng về cặp giò đẹp của LinTiHan. Huhu, Linh gửi ảnh chụp chân như đã hứa với mình, nhưng đó là đôi cẳng vừa đen vừa xấu lại còn lắm lông! Lúc ăn sáng cứ nhớ đến hình ảnh đó thì chẳng khác gì nuốt phải cả tảng đá chắn ngang cổ họng. Buổi tối hôm qua khi mang đồ ăn cho Linh thì cứ ngỡ là sắp được chiêm ngưỡng đến nơi rồi. Rạo rực đến mất ngủ cả đêm nhưng mình đợi đến giờ sáng vẫn chẳng thấy gì thì lăn ra ngủ. Sáng bảnh mắt dậy thì nhận được ác mộng mà mông bánh dầy gửi. Linh thật kì lạ, nói chuyện thì cứ như bà cụ non thì mà bày trò trêu trọc thì còn hơn cả học sinh cấp .
Đến lớp thì Hòa cũng đã trở lại lớp và thông báo bắt đầu hẹn hò với một tình yêu mới. Đó là cái máy tính. Vừa tới mà nó thao thao bất tuyệt đủ mọi thể loại nó chơi trong những ngày vừa rồi. Nhưng trò nào nó cũng chỉ kể qua có vài câu gây ra ức chế không kém. Hòa cũng chơi Liên minh huyền thoại và nó đánh với máy để thua với tỉ số không tưởng.
- Thôi mới chơi như thế cũng tạm chấp nhận. Mai thể nào cũng có em lại khen đẹp trai đấy. Tao cũng đang quen một em trên đấy này. - Mình vỗ vai Hòa nói.
- Bỏ mẹ, mày bị lừa rồi đồ ngu! hôm qua tao chơi cũng có đứa tự nhận con gái nhưng lại có chim. Cứ tưởng lừa tao là dễ lắm.
- Ờ, kinh nghiệm đầy người sau khi bị gái bỏ có khác. - Mình cười lớn
Hòa chỉ biết gật gù thú nhận rồi đánh trống lảng sáng chuyện khác. Nó hỏi mình mấy chuyện trong game và rỉ tai hình như thằng Hoàng cũng đang để ý một con bé hàng xóm, nhưng không có chim thì phải.
- Ờ tao có thấy facebook lần trước nó ghi "Chỉ vì mấy cái lông nách mà mất quần đùi" rồi.
- Hình như con bé tên là Hoàng Vi? Chết cười, tên thằng bạn là tên đệm sau của nó. Cái số đi sau mông con gái
Nghe đến "lông nách" thì da mình dựng sởn hết cả lên khi nghĩ lại tấm ảnh mà Linh gửi đến. Thằng Hoàng vẫn còn may mắn chán nếu so với việc mình dọn phân để được tặng lông chân. Mình bụm miệng cười lên cười xuống thì thằng Hòa nhăn mặt.
- Thằng kia lên cơn thèm thuốc à, sao trông mày vật vã thế.
- Muốn có bồ như nó không Hòa. Nếu như mày nhổ hết lông chân của con nhỏ này thì tao sẽ cho mày số.
- Đâu, con nào mọc lông ở chân?
- Đây. - Mình mở điện thoại stupid phone cho Hòa xem tác phẩm kinh kị của Linh gửi đến.
- AAAAAAAAA! Thằng chó! Đó là chân gấu đực thì có!
- Ừ, nếu mày nhổ hết lông chân thì sẽ được tăng thêm cái chân còn lại. - Mình phá lên cười.
- Vậy thì tao quay lại với em gái có chim trên game kia thì hơn. Mày cứ nhớ lấy ngày hôm nay. Tao sẽ tìm Hoàng để nó tư vấn cho anh em mình bí quyết để không bị F.A
Trông Hòa đã vui hơn hôm trước rồi, có lẽ nó sẽ quên Thúy nhanh thôi, thà nó làm quen với cô bé có chim kia thì còn tốt hơn là suốt ngày đi theo nâng váy cho Thúy. Mình nghĩ thầm trong khi liếc nhìn Thúy với Hiếu cận ôm nhau tình tứ trước mặt bàn dân thiên hạ.
Từ lớp mình phóng thẳng về nhà Linh, dọc đường định mua cái gì đó ngon ngon nhưng trong túi chỉ còn mấy đồng bạc còm. Dốc hết ra mua hai cái bánh mỳ thịt nướng đem đến cho Linh. Vậy còn con Bin thì sao? Bên đường có hàng cơm với cái thũng đựng đầy đồ ăn thừa, chẳng lẽ lại ra xin một ít về cho nó. Mới nghĩ mà đã nản chẳng muốn làm. Thôi cứ về đã tính sau. Khi đỗ trước cổng thì một chiếc ô tô đỗ ngay trước nhà Linh, chiếm hết toàn bộ mặt tiền ngôi nhà.
- Thằng ranh tránh xa cái xe ra! - Thằng cha tài xê bên trong ngóc đầu nói lớn
Mình chừi thầm mấy câu đáp lại khi gã quay mặt vào trong rồi tự nhủ.
- Đây có thể là bố mẹ Linh. Mình nghĩ rồi vòng xe lại đỗ ở mặt sau, đợi ở ngoài xem như thế nào
Đợi một lát sau thì có người bước ra, một người đàn ông trung tuổi độ khoảng - mặc vest đen, mặt nghiêm nghị, tóc chải lệch ra dáng lãnh đạo công ty lớn. Thành thật mà nói nếu đây là bố Linh thì cũng hợp lý, hai người giống nhau cái kiểu cứ nhìn thẳng về phía trước như đe dọa người khác thế không biết. Nhưng mình lại cảm thấy chột dạ nếu đó đúng là bố của Linh. Chiệc ô tô hiệu Mercedes rú lên một tiếng rồi bon bon đi ra phía đường lớn. Đợi cho xe đi hẳn thì mới dám dẫn xe ra chỗ cũ, cột Wave hai màu vào cái cây mà trước nay mình vẫn cột. Có vẻ cái cây cũng quý xe còn xe có thích không thì mình chẳng biết.
Vừa bước vào sân đã thấy con Bin cuộn tròn ở một góc, trông nó đầy sợ sệt cứ như là có ai vừa cầm roi vụt. Nó giống mình, đều cảm thấy sợ trước người đàn ông có vẻ là bố của Linh. Mình đẩy cửa bước vào thì thấy Linh đang ngồi ngả người trên sofa. Mắt và một bên má Linh đỏ hoe, vẫn còn dấu tay trên đó. Linh không khóc.
- Có chuyện gì vừa xảy ra vậy? Em sao thế? Ai vừa đánh em vậy? Bố em hả? Vì sao lại đánh. - Mình ào vào, lo lắng hỏi dồn dập Linh
Mình định chạm tay vào bên má bị tát thì Linh gạt ra nhăn nhó.
- Không được động vào, đau lắm!
- Thế thì tại sao lại như thế? Mình gắt lên.
- Có phải chuyện của anh đâu mà phải quan tâm, đồ điên!
- Nhưng nếu ai là người tát thì em phải bị anh tát đầu tiên mới đúng! Bị mất cái quyền đầu tiên ấy thì thử hỏi xem có bực không!
Linh nhoẻn cười, đưa tay vuốt mấy lọn tóc rồi reo lên khi thấy đồ ăn mình mang về.
- Thích quá! Hôm nay không phải ăn mì rồi.
Nói rồi mời vội mình một câu mà ăn nghiến ngấu. Dường như gói đồ ăn mình đem lúc sáng không thể làm thỏa mãn cái dạ dày của Linh.
- Em cho anh biết đi, tại sao bố lại đánh em.
- Anh nhìn thấy bố tôi đi ra à? Mặc kệ đi, ai bảo tôi thích ăn bánh mỳ của anh mà từ chối nhận tiền của bố tôi. Linh vừa nhón từng miếng lớn vừa trả lời
- Linh! - Mình quát lên.
- Làm sao.
- Đồ dở hơi!
- Hưng điên! Sao lại nói tôi thế.
- Tại sao lại làm thế. Không có tiền thì sao ăn để chơi game với anh được. - Mình rên rỉ.
- Tôi không muốn thế, nếu tôi nhận tiền tôi sẽ phải làm theo ý của bố. Sẽ không ở đây nữa mà chuyển về nhà cũ, sẽ không được chơi game nữa mà sẽ đi học thêm suốt ngày đến cận lòi cả mắt.
Linh bình thản nói cho mình biết lý do. Mình im lặng một lúc nhìn Linh ăn bánh mỳ thịt nướng mà tự hỏi tại sao Linh lại phải làm khó mình như thế.
- Tôi ăn thêm cái nữa được không hả nhân viên vệ sinh? Linh lại mang chuyện cũ trêu trọc mình. Mua ở đâu mà ngon thế không biết.
Mình gật đầu, lúc này chẳng còn tâm trạng gì mà ăn với uống nữa. Nhìn Linh như vậy mình xót xa quá, buồn hơn nữa là Linh không cho mình quan tâm nhiều hơn nữa. Đau quá, không hiểu sao anh cũng cảm thấy thế, em có biết không Linh?
- Nhưng em sẽ sống thế nào đây?
- Vẫn như này chứ sao, tôi ở riêng hơn tháng rồi mà có chết đâu.
- Vậy tháng nay em lấy đâu ra tiền để sống.
- Làm bài giúp đám bạn cũng có bố mẹ giàu như tôi, nhưng bọn nó dốt lắm. Cứ bài lấy chém thật nhiều vào, có phải tiền của mình đâu nên bọn nó chẳng tiếc.
- Vậy bây giờ sao không làm thế.
- Tôi bị giãn dây chằng hơn ngày đau và không ngồi được lâu thì sao mà kiếm tiền được. Với lại bây giờ chúng nó khôn rồi, không làm cũng chỉ bị nhắc nhở nên quay ra đòi lại tiền
- Em đừng có trả đấy.
- Khỏi dạy đi, đứa đưa là đứa ngu, nhưng đứa trả lại còn ngu hơn.
- Vậy bây giờ em định làm gì để có tiền đây?
- Chưa biết, nhưng làm ơn cho tôi ăn xong bữa trưa được không. Anh có biết là vừa nhai bánh mỳ với một bên bị tát sưng cả mặt đau như thế nào không?
Linh vừa dứt lời thì mình liền cúi xuống, đưa tay vuốt nhẹ lên cho bị đau. Ôi sưng to hơn cả mình nghĩ, thương Linh quá
- Đau quá. anh làm gì vậy? - Linh nhăn nhó định gạt tay mình ra lần nữa, nhưng không được.
- Thử xem chườm đá có hết không nhé! Nhà em thì không có đồ ăn nhưng đá đủ để thả cả đàn chim cánh cụt chơi đấy nhỉ.
Linh cười toe, gật đầu đồng ý với mình. Mình lấy đá, khăn chườm thử cho Linh. Thật nhẹ, thật nhẹ, thậm chí mình còn chưa bao giờ chăm sóc bản thân mình đến mức như thế. Mình không biết Linh đau thế nào, nhưng tim mình đang có cảm giác như bị lưỡi cưa cứa vào khi thấy Linh như vậy. Mình khóc mất, mà có lẽ trong lòng đã khóc rồi. Mình cũng quyết định luôn, mình sẽ luôn ở bên cạnh Linh, dù em cần hay không, thích hay ghét thì mình vẫn trơ mặt ở lại. Lý do ư? Mình không biết, cũng như ai cũng hỏi tại sao mình lại yêu nhưng làm gì có người giải thích được yêu từ lúc nào, bao giờ. Mình cũng không biết tình cảm mình dành cho Linh có phải là yêu không, vì còn sớm mà, nhưng mỗi ngày mà không thấy em, không nghe em nói thì mình sẽ không thể chịu được. Cái cảm xúc này có lẽ thằng Hoàng, thằng Hòa hay thằng Dũng mà biết nó cũng sẽ sẵn sàng cho mình vài cái tát vỡ mặt vì vốn đây chẳng giống tính cách tưng tửng và vô tâm của mình chút nào.