“ Tử Hàm, hiện giờ giá cổ phiếu Lục thị vẫn đang tăng sao?” Lục Nghị Nhất nhìn biểu đồ giá cổ phiếu, khoé miệng ẩn hiện nét cười
“ Đúng vậy, anh cũng thấy đấy, mọi người vẫn nghĩ là anh đang điều hành tập đoàn nha” Dương Tử Hàm đầu bên kia điện thoại mệt mỏi nhắm mắt lại, đầu tựa vào ghế
“ Cậu tạo điều kiện một chút để nó hạ giá thấp nhất có thể đi. Tôi sẽ thu mua lại” Lục Nghị Nhất ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, trầm giọng nói
“ Tổng tài đại nhân à, cổ phiếu hiện tại của anh đang là % rồi, anh còn muốn thu mua?” Dương Tử Hàm mở to mắt nhìn trần nhà
“ Tôi muốn thu mua % nữa của Lục Tùng. Cậu có ý kiến?” Lục Nghị Nhất híp mắt nhìn số cổ phiếu hiện tại của Lục Tùng, trong lòng anh rất không hài lòng
“ Tôi sẽ cố gắng hết sức” Dương Tử Hàm đang cầu mong Lục Nghị Nhất mau chóng trở về thành phố A, để anh còn có thời gian nghĩ ngơi nữa chứ...
..........
tuần sau đó scandal Lục Tùng dùng thuốc cấm trong quán bar Tả Dinh bị tung ra, số cổ phiếu của Lục Tùng nhanh chóng rớt giá, Lục Nghị Nhất thừa cơ hội thu mua với giá cao ngất ngưởng, Lục Tùng giờ chỉ còn % số cổ phiếu. Hắn tức giận nhưng không làm được gì, lại phải nói mấy tháng liền hắn cho người điều tra tung tích Lục Nghị Nhất cũng không có kết quả. Hắn là muốn hủy hoại Lục Nghị Nhất, vậy mà giờ chưa hại được ai lại bị mất hết cổ phần....
“ Lục Nghị Nhất... Tôi đợi anh xuất hiện vậy” Lục Tùng nhấp một ngụm rượu, vị cay lan toả trong khoang miệng, khoé môi nhếch lên một đường xảo quyệt....
“ Tiểu Bạch, hôm nay em được nghỉ phép~” Đàm Lạc Y để đt xuống bàn nhìn anh
“ Vậy.... Vậy em có muốn đi đâu đó chơi không?” Lục Nghị Nhất hướng cô dịu dàng hỏi, anh thừa biết Đàm Lạc Y muốn dẫn anh ra ngoài đi dạo
“ Em muốn đi công viên, hay là hôm nay chúng ta đi công viên có được không?” Đàm Lạc Y phấn khởi
“ Được, em đi chuẩn bị đi” Lục Nghị Nhất xoa đầu cô
Từ khi anh và Đàm Lạc Y yêu nhau, Lục Nghị Nhất hoàn toàn cởi bỏ vẻ ngoài lạnh lùng thường có, anh cũng cười nhiều hơn, sống cũng thoải mái hơn. Anh muốn cứ thế này ở với cô
Vì là ngày trong tuần nên công viên không mấy đông người Đàm Lạc Y cùng Lục Nghị Nhất nắm tay nhau đi vào công viên như những cặp đôi bình thường khác. Nhưng mà Tiểu Bạch của cô đang bị rất nhiều ánh mắt nhìn ngó nha
“ Tiểu Bạch, anh có thể nào thu lại cái vẻ đẹp trai của anh không?” Đàm Lạc Y nghé tai anh nói nhỏ. Lục Nghị Nhất khó hiểu nhìn cô
“ Còn không thì, bày cái vẻ mặt lạnh lùng chết người ra đi” Cô tiếp.
“ Hửm? Để làm gì?” dấu hỏi quanh đầu anh
“ Anh nhìn kìa, bao nhiêu nữ nhân ở đây đều ngoái lại nhìn anh” Đàm Lạc Y phụng phịu
“ E hèm... Cho thấy bọn họ rất ghen tỵ với em nha” Lục Nghị Nhất nhịn cười, hắng giọng một cái tay anh vòng qua eo Đàm Lạc Y, kéo cô sát vào lòng mình, Đàm Lạc Y bất ngờ, ngượng ngùng lấy tay húc anh
“ Anh cũng thật là....”
“ Anh như thế nào? Hửm?” Lục Nghị Nhất gương mặt ma mị nhìn cô
“ Ưm... A, chúng ta chơi cái kia đi” Đàm Lạc Y nhất thời nhìn thấy tàu lượn siêu tốc ánh mắt sáng lên nhanh nhẹn liền kéo anh đi
“ Được, đều nghe em” Lục Nghị Nhất mi tâm có hơi nhíu lại nhưng vẫn chiều theo ý cô
Anh nhớ lúc còn nhỏ chơi trò này cùng Lục Tùng, Lục Tùng sợ hãi hét toáng lên, còn Lục Nghị Nhất chỉ im lặng nhưng sắc mặt chuyển sang màu xanh xám tay anh nắm chặt tay Lục Tùng không rời, vừa an ủi em trai vừa trấn an bản thân.
Lúc nhỏ anh và Lục Tùng yêu thương nhau như vậy, rốt cục vì lý do gì mà hai người lại thành ra như ngày hôm nay, hãm hại lẫn nhau, đuổi cùng giết tận?
“ Tiểu Bạch, anh có làm sao không?” tàu siêu tốc về đích, dừng lại, tất cả mọi người đều lần lượt đi xuống; Đàm Lạc Y tháo dây an toàn ra nhìn thấy gương mặt Lục Nghị Nhất không chút biểu cảm nào, ánh mắt còn đượm chút buồn phiền, cô lay người anh
“ Đã xong rồi sao?” nghe tiếng cô gái nhỏ bên cạnh có chút lo lắng anh nhìn xung quanh mọi thứ đã dừng lại, trên tàu chỉ còn anh và cô, anh hỏi
“ Đã xong rồi, anh đang nghĩ gì vậy?” Đàm Lạc Y dắt anh xuống, ngồi trên băng ghế dưới tán cây to cô nhìn anh lo lắng
“ Anh không sao, em có khát không? Anh đi mua nước.” Lục Nghị Nhất trở lại trạng thái bình thường trấn an cô
“ Cũng có một chút, vậy em sẽ ngồi đây đợi anh, đi nhanh nhé!” Đàm Lạc Y nhìn anh trở về bình thường, trong lòng cũng an tâm hơn
Lục Nghị Nhất đi được hai ba bước thì lại quay trở lại đứng trước mặt cô
“ Sao vậy?” Đàm Lạc Y thấy anh quay lại liền hỏi. Lục Nghị Nhất không nói gì, chỉ xoè tay ra trước mặt cô
“ À... Đây nè” Đàm Lạc Y mỉm cười đưa tiền cho anh, sau đó anh liền chạy đi.
Lục Nhị Nhất đang đi thì có hai người đàn ông vận trang phục đen nghiêm trang cung kính đi đến trước mặt anh chào
“ Lục tổng”
“ Lục lão gia đang tìm và rất lo lắng cho ngài đấy!”
“ Làm sao hai người biết tôi ở đây?” Lục Nghị Nhất trên mặt thoáng qua sự ngạc nhiên, nhíu mày hỏi
“ Chúng tôi được lệnh của Lục lão gia lật tung các nơi trong nước để tìm ngài” A Châu nói
“ Mẹ tôi vẫn ổn chứ?”
“ Từ ngày ngài mất tích Lục phu nhân ngày ngày đau buồn, không chịu ăn uống, Lục lão gia thật sự rất đau lòng”
“ Được rồi, tôi biết rồi, tuần sau tôi sẽ trở về thành phố A” Lục Nghị Nhất anh không sợ bất kì thứ gì, chỉ có điều anh sợ những người mình yêu thương bị tổn thương. Anh hạ quyết tâm sẽ trở về thành phố A.
Chuông điện thoại vang lên, sau khi nhận điện thoại xong A Châu quay lại, gương mặt khẩn cấp “ Lục tổng, Lục phu nhân bị ngất xỉu đang trên đường đưa đến bệnh viện”
Lục Nghị Nhất trong lòng lo lắng không yên lại thêm cô gái nhỏ của anh đang chờ anh, đưa chai nước cùng một mẫu giấy ghi chú cho A Châu anh căn dặn
“ Cậu đưa cái này cho cô gái đằng kia giúp tôi, nói với cô ấy, đừng lo lắng”
Sau khi nhìn thấy A Châu đưa nước cho Đàm Lạc Y xong anh yên tâm rời đi.
Nhìn mẫu giấy ghi chú có nét chữ của anh, Đàm Lạc Y bất giác ngẫn ngơ
“ Y Y, em đừng lo lắng, anh có việc gấp phải rời khỏi thành phố F. Vài ngày thôi rồi anh sẽ trở về”
“ Nét chữ này... Rất quen a” Đàm Lạc Y lẩm bẩm
Tự mình trở về nhà, Đàm Lạc Y nhìn căn nhà thiếu mất hơi ấm của Lục Nghị Nhất trong lòng cô có cảm giác mất mát
“ Không phải anh ấy bảo vài ngày thôi rồi sẽ trở lại sao? Mày buồn gì chứ Đàm Lạc Y?” ngồi trên sô pha Đàm Lạc Y thẫn thờ, cô nhận ra mình đã quá phụ thuộc vào anh rồi. Anh vừa rời đi cô liền mất hết sức sống như vậy.
........
tuần sau~~
“ Y Y, rốt cục cậu có nói cho tớ nghe hai tuần nay cậu bị gì được không?” Hà Minh Hy không nhịn được hỏi cô.
Trang thái Đàm Lạc Y hai tuần nay rất khó coi, làm việc gì cũng thẫn thờ không tập trung, cứ như người mất hồn. Hà Minh Hy là đang lo lắng cho cô gái này
“ Hy Hy mình không sao, mình vẫn ổn mà” Đàm Lạc Y gượng cười trấn an Hà Minh Hy
“ Cậu đó, có chuyện gì cũng phải nói cho tớ biết đi có được không? Cậu cứ khư khư giữ trong lòng như vậy sẽ không tốt” Hà Minh Hy rầu rĩ vỗ vai cô
“ Tớ biết mà, hôm nay tớ muốn tan ca sớm a... Tớ đi đây” Đàm Lạc Y gượng gạo xách túi rời khỏi công ty
tuần rồi, đã hai tuần rồi cô không biết tin tức của anh.
Ngồi trong phòng đọc sách, Đàm Lạc Y kéo các ngăn bàn để tìm bút, vừa kéo ra ngăn kéo dưới cùng ngăn bàn Đàm Lạc Y phát hiện ra mẫu giấy mà Lục Nghị Nhất ghi và đặt ở đây đã lâu
“ Y Y, đây là số liên lạc của anh, nếu trong trường hợp anh rời nơi này mà không kịp báo cho em, thì hy vọng em sẽ nhìn thấy nó sớm và liên lạc cho anh
Số điện thoại: yyyy xxxx”
Đàm Lạc Y nhanh chóng bấm số trên điện thoại gọi cho anh
“ Cuộc gọi sẽ được kết nối đến thành phố A trong vài giây, xin quý khách vui lòng chờ đợi...” Giọng người tổng đài vang lên trong điện thoại, Đàm Lạc Y thoáng bất ngờ
“ Alo, xin hỏi ai ở đầu dây?” Giọng một người nam vang lên trong điện thoại
“ Tôi... Xin hỏi bên đó là ai vậy ạ?” Đàm Lạc Y ấp úng
“ Tôi là Dương Tử Hàm trợ lý cấp cao của Lục tổng- Lục Nghị Nhất” Dương Tử Hàm dõng dạc nói
“ Lục... Lục Nghị Nhất sao?” Đàm Lạc Y nghi hoặc hỏi lại
“ Cô là ai? Tại sao lại biết được số điện thoại cấp cao ở đây?”
“ Cậu đang nói chuyện với ai sao?”
Dương Tử Hàm vừa dứt giọng thì đúng lúc Lục Nghị Nhất đi đến, hỏi cậu
Đàm Lạc Y hít một hơi thật sâu, tay siết lấy điện thoại, nước mắt từ đâu lại rơi lả chả xuống
“ Lục tổng có một cô gái gọi điện thoại đến đây, ngữ khí rất kì lạ nha” Dương Tử Hàm báo cáo
“ Cô gái??” Lục Nghị Nhất nhíu mi dành lấy điện thoại từ trong tay Dương Tử Hàm
“ Y Y?” Anh cất tiếng nghi vấn
“ Tiểu.... Tiểu Bạch?” Giọng Đàm Lạc Y run rẩy
“ Tử Hàm, ở đây hết việc của cậu rồi mau ra ngoài đi”
Anh là đang muốn có không gian riêng tư để nói chuyện với cô nha. Nhìn thấy Dương Tử Hàm ra ngoài rồi anh mới mở miệng: “ Y Y, em đã tìm ra mẫu giấy anh viết rồi sao?” giọng anh trở nên dịu dàng, khiến Đàm Lạc Y cũng nhận ra được
“ Em vừa tìm thấy!” Cô đáp, trong lòng vẫn còn cảm thấy khó tin
“ Anh vui vì em tìm thấy sớm Y Y~ anh rất nhớ em” Lục Nghị Nhất vui vẻ
“ Anh sẽ không trở lại thành phố F nữa sao?” cô hỏi anh
“ Anh sẽ sắp xếp, em đợi anh có được không?”
“ Được, em sẽ đợi anh, Tiểu Bạch” Đàm Lạc Y thở ra, trong người như trút được gánh nặng
“ Em không ngạc nhiên gì sao?” Lục Nghị Nhất hỏi cô, anh chắc chắn là cô đã biết thân phận của anh
“ Ngạc nhiên... Cũng có một chút. Vì nét chữ của anh em đã nghi hoặc đoán ra”
Lúc nhìn thấy mẫu giấy cùng chai nước anh để lại cô đã ngầm đoán được thân phận của Tiểu Bạch là ai. Vì thời đại học cô đọc bài báo nói về Lục Nghị Nhất, bài báo đó không có hình ảnh của anh, nhưng lại có chữ viết của anh. Cô luôn ghi nhớ
“ Xin lỗi Y Y” Lục Nghị Nhất nói.
“ Tiểu Bạch, dù cho thân phận thật của anh có là ai thì anh vẫn là Tiểu Bạch của em...” cô mỉm cười
“ Cảm ơn em” Lục Nghị Nhất nhẹ nhõm thở ra, anh đã rất lo lắng rằng cô sẽ giận mình, giờ thì tốt rồi.