Báo Phục Tình Địch Đích Tối Giai Phương Thức (Giá Cấp Tình Địch Đích Đa)

chương 10: đau lưng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau thức dậy, Lục Ninh Cảnh đã ngửi thấy một mùi thơm toả ra từ căn bếp mà bấy lâu nay cậu không động tới. Là mẹ Lục dậy sớm để làm bữa sáng.

Lục Ninh Cảnh đi tới cửa nhà bếp: “Mẹ, không cần phiền phức làm điểm tâm đâu, dưới lầu có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn sáng, qua đó mua về là được rồi.”

“Mẹ muốn làm một bữa sáng thật ngon, mấy cửa hàng kia nào có chú ý gì đến chất dinh dưỡng. Rồi, đem bát cháo này bưng ra đi. ”

Mẹ Lục nấu một nồi cháo đặc sệt đầy dinh dưỡng, đang lúc chuẩn bị đưa cho Lục Ninh Cảnh, bỗng nhiên tay phải chống nạnh, thở nhẹ một tiếng.

“Mẹ, làm sao vậy?”

Lục Ninh Cảnh sợ hết hồn, hốt hoảng dìu bà, mẹ Lục khoát tay nói, “Bệnh cũ thôi. Sáng nay nhìn thấy nhà bếp của con lâu không dùng đến thì lau dọn chút, ai ngờ lại không chịu nổi, ai, thực sự đã già rồi.”

“Để con làm nốt, mẹ ra ngoài nghỉ ngơi đi.”

Lục Ninh Cảnh dìu mẹ Lục vào phòng khách nghỉ ngơi, sau đó đem cháo từ nhà bếp bưng ra, mang theo một vài món ăn mà bà đã chuẩn bị sẵn, rồi chiên thêm ba quả trứng, thế là xong.

Lúc ăn sáng, Lục Ninh Cảnh vừa ăn cháo, vừa nói: “Mẹ, thừa dịp lần này anh cả ở nhà, mẹ với ba ở đây lâu thêm chút đi, tiện thể đi khám, dù sao trình độ chữa bệnh ở đây vẫn hơn.”

“Đều là bệnh cũ, có gì đáng xem, mẹ cũng đã quen rồi.”

“Chằng liên quan gì đến bệnh cũ hết, bây giờ cứ làm gì, hay bê đồ gì lại đau, con còn hi vọng mẹ có thể ôm cháu nữa đấy.”

“Mẹ đương nhiên bế được cháu, con đừng nói nghiêm trọng như vậy.”

“Tôi cũng đồng ý với thành Ninh Cảnh, ” Ba Lục ở một bên nói, “Bệnh cũ thì nên đi khám cẩn thận, bà xem như cái người ở trong thôn kia kìa, còn mỗi nửa thân trên là hoạt động được (? Chém bừa) không khéo sau này bà cũng như thế. ”

Mẹ Lục liếc mắt trừng ba Lục ba một cái: “Ông mới như thế ấy.”

Lục Ninh Cảnh phụ họa theo: “Tết năm ngoái con có đi qua nhà bà ấy, trông thấy bà ấy đến bàn ăn cơm còn không với tới, thực sự đáng thương, mẹ, hay là đi xem một chút đi.”

Cả ba Lục cùng Lục Ninh Cảnh kẻ xướng người hoạ, rốt cục cũng thuyết phục được mẹ Lục.

Lục Ninh Cảnh vội vàng hẹn trước bác sĩ. Cậu có một cô em họ, từ khi sinh ra trong tai đã có một miếng bầm tụ máu. Đến bệnh viện xem thì bác sĩ cho cô bé dùng thuốc để làm mềm miếng tụ rồi phẫu thuật cắt bỏ. Kết quả là miếng tụ máu đó không gắp ra được, lại làm cho tai cô bé do ngâm thuốc mà mưng mủ, suýt điếc. May mà bác của Lục Ninh Cảnh – ba cô ấy dẫn cô đến gặp một bác sĩ tai mũi họng khá quen thuộc, lỗ tai cô mới may mắn qua khỏi.

Sau đó, tuy rằng miếng tụ máu đã được cắt bỏ, cũng không viêm loét, nhưng lại lưu lại di chứng khiến cho thính giác của cô còn không bằng một phần năm người bình thường. Ngay cả khi bệnh viện đã bồi thường sau cuộc phẫu thuật thất bại ấy, nhưng đã khiến cô bé chịu không ít đau khổ, bây giờ cứ nhìn thấy ai mặc áo trắng đi qua là sẽ khiếp sợ.

Chuyện này lưu lại Lục Ninh Cảnh một tật xấu, cậu không dám tuỳ tiện đi khám bác sĩ mà mình không quen biết, muốn đưa mẹ Lục đi khám bệnh thì phải tìm nơi có danh tiếng lớn mới yên tâm.

Về phương diện này thì thành phố A có không ít bác sĩ có tiếng. Thế nhưng, Lục Ninh Cảnh là người vừa không có bối cảnh, vừa không có quan hệ rộng, muốn tìm một bác sĩ tốt thực không dễ.

Lục Ninh Cảnh hỏi thăm một chút từ bạn học cũ cùng đồng nghiệp, qua một người bạn thì hỏi thăm được một chút về một vị khá là lợi hại, cậu hỏi xin số điện thoại, gọi cho các sĩ nọ.

Vị bác sĩ kia có rất nhiều người bệnh đã hẹn trước, phỏng chừng không thể sắp xếp được thời gian, có khi phải đến nửa tháng sau. Mẹ Lục cùng lắm chỉ ở lại đây tầm mười ngày, chờ lâu như vậy thì không thể.

Lục Ninh Cảnh biết Khoa xương không thể nào có nhiều bệnh nhân như vậy, khẳng định đối phương thấy cậu chả có chút quan hệ bối cảnh gì nên mới kiếm cớ. Cậu liền phát huy tài ăn nói của mình, mong đối phương có thể xem xét lại, nhưng người đó căn bản không hề bị lay động, ra vẻ muốn dựa theo quy tắc mà làm việc.

Lúc này có người tìm đến cửa, Lục Ninh Cảnh một bên nghe điện thoại một bên đi về phía ghế sô pha tiếp khách, phát hiện ngồi đối diện là một cô gái lạ mặt mặc một bộ đồ công sở, cũng không biết đến đây làm gì, liền xua tay ra hiệu bảo cô ta chờ một chút.

Cuộc gọi gần kết thúc, Lục Ninh Cảnh không tránh cô gái kia, định cùng vị bác sĩ kia nói thêm vài câu nhưng đối phương như trước không hé miệng, Lục Ninh Cảnh chỉ có thể tiếc nuối cúp điện thoại.

Bác sĩ tốt vẫn có đầy, cần gì phải câu nệ với mỗi một người.

“Thật xin lỗi, ” Lục Ninh Cảnh áy náy cười với cô kia, cất điện thoại di động, lại hỏi: “Xin hỏi cô là?”

“À, Lục Ninh Cảnh tiên sinh, tôi là thư ký của Trịnh tiên sinh, họ Diệp.”

“Trịnh tiên sinh?” Lục Ninh Cảnh tâm lý vui vẻ, “Là Trịnh Vân Phàm tiên sinh của Hoành Á sao?”

“Không phải Trịnh Vân Phàm tiên sinh, ” thư ký Diệp bí thư cười cười sửa lại, rồi lại đưa một cái hộp cho Lục Ninh Cảnh, “Trịnh tiên sinh của chúng tôi muốn nói cảm tạ dì vì ngày hôm qua đã cho hắn đặc sản, hắn rất thích, để tỏ lòng cảm ơn, nên đem tặng cái này cho dì.”

Lục Ninh Cảnh tâm lý khó tránh khỏi có chút thất vọng, cậu còn tưởng là người của Trịnh Vân Phàm, bất quá Trịnh tiên sinh này cũng thật khách khí. Hôm qua tặng hắn hai gói quà đặc sản không đáng là bao thì hắn đặc biệt tặng lại đồ đáp lễ, cậu lập tức đem hộp quà đẩy trở lại, nói: “Mẹ tôi cũng vì muốn cảm ơn Trịnh tiên sinh tối hôm qua đã cho tôi quá giang, tâm thì nhận chứ lễ phẩm này thì không cần, giúp tôi cảm tạ Trịnh tiên sinh.”

Cũng không biết người đó đưa thứ gì, vạn nhất là đồ quý giá, Lục Ninh Cảnh lại không tìm được đồ đáng giá như thế đáp lại, qua đi qua lại phiền phức chết rồi. Quan trọng nhất là đồ ngày hôm qua thực sự không cần phải đáp lễ, cho nên Lục Ninh Cảnh không muốn nhận chút nào.

Thư ký Diệp vẫn cười híp mắt nói: “Trịnh tiên sinh nói đây cũng không phải là đồ gì quá quý giá, chỉ là một chút tâm ý của hắn, đưa cho dì coi như quà ra mắt.” ( há há =))))

“Không cần, ” Lục Ninh Cảnh kiên quyết không nhận, “Cô cầm về đi, Trịnh tổng của mất người tôi sẽ nói chuyện.”

“Tôi còn phải qua ngân hàng có chút việc nên không tiện mang theo, ai nha, thời gian cũng không còn sớm, tôi đi trước, anh cẩn thận cầm không là rớt nha.”

Thư ký Diệp nói xong liền nhét hộp đồ vào ngực Lục Ninh Cảnh rồi sau đó liền đi vội ra ngoài. Lục Ninh Cảnh cũng không biết đối phương đưa cái gì, sợ làm rơi thật.

Lục Ninh Cảnh bất lực, thời đại này, còn có kiểu cưỡng chế nhận quà cơ đấy.

Chỉ có thể đem quà tặng thu hồi, sau đó lại nhìn qua, phát hiện tuy rằng không phải đồ gì đắt tiền, chỉ là mấy món đồ thích hợp cho người già. Lục Ninh Cảnh cảm thấy muốn cảm ơn hắn ta một chút, liền gọi điện cho người kia.

Điện thoại rất nhanh đã có người nhận, âm thanh Trịnh tiên sinh từ bên kia truyền đến: “Ninh Cảnh?”

“…” Đây là cái kiểu xưng hô quái dị gì thế, từ khi nào mà bọn họ trở nên quen thuộc vậy, khẩu khí tự nhiên như không.

Lục Ninh Cảnh đen mặt: “Trịnh tiên sinh, không có quấy rầy đến anh chứ?”

“Không có, nhận được rồi sao?”

“Vừa mới, ” Lục Ninh Cảnh lễ phép mà cứng rắn đáp lại, “Anh cũng thật khách khí, làm vậy khiến chúng tôi lần sau không dám tặng anh cái gì nữa.”

“Một chút tâm ý mà thôi, cũng không đắt lắm, để ba mẹ cậu dùng.”

Lục Ninh Cảnh buồn bực đá đá sàn nhà, cùng người như thế lui tới quá mệt mỏi, lúc nào cũng phải cận thận làm rõ ràng, có qua có lại.

Trịnh Hằng thấy cậu không nói lời nào, từ trên ghế làm việc đứng lên, nhìn qua cửa sổ xuống dòng xe cộ: “Giận sao?”

“Không có, ” Lục Ninh Cảnh ngay cả đến giọng điệu mang theo chút phiền muộn của mình cũng không nhận ra, “Còn muốn nói, thứ bảy tuần này có khả năng tôi không thể đi câu cá được.”

“Còn nói không giận.” câu cá cũng không chịu đi, “Nếu cậu không thích thì lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa.”

Lục Ninh Cảnh không ngờ rằng điểm nho nhỏ ấy lại làm cho tâm tình Trịnh Hằng vui vẻ hẳn, cảm thấy được bầu trời bên ngoài trở nên đặc biệt sáng sủa, chỉ là, câu nói tiếp theo của Lục Ninh Cảnh lại không giống như ý hắn.

“Tôi không có giận, ” Lục Ninh Cảnh bất đắc dĩ nói, “Chỉ là tuần này tôi phải đưa mẹ tôi đi khám.”

“…” Trịnh tiên sinh cảm giác mình bị nghẹn một chút, “Đi khám? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có chuyện gì, là lưng của bà, bệnh cũ. Thừa dịp lần này bà qua đây chơi liền dẫn đi khám luôn, dù sao điều kiện chữa bệnh ở đây cũng tốt hơn.”

“Là như vậy à ” đau lưng không phải là vấn đề nhỏ. Mẹ của Trịnh Hằng cũng bị đau lưng, lại không thể chữa trị trong thời gian ngắn được, “Cần bác sĩ sao? Mẹ tôi mấy năm trước lưng cũng đau, cho nên tôi có quen biết một vài bác sĩ giỏi. Cậu muốn, tôi có thể giới thiệu cho.”

Lời nói của Trịnh Hằng quả thực chính là hạn hán gặp trời mưa, cậu liền đem toàn bộ sự việc lúc nãy mà Trịnh tiên sinh cưỡng ép tặng quà quăng lên chín tầng mầy: “Được, tôi còn đang lo không biết tìm bác sĩ ở đâu.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio