Đảo mắt cũng sắp đến Tết Nguyên Đán, Lục Ninh Cảnh cũng muốn thu thập đồ dùng của cậu ở căn phòng trọ cũ kia, rồi từ từ cùng ba mẹ nói chuyện Trịnh Hằng. Dựa theo tính cách ba mẹ Lục, trước tiên phải đem cháu đến cho bọn họ ôm, sau đó sẽ tỏ rõ, hai người họ phải suy nghĩ lại, từ từ tiếp nhận sẽ tốt hơn là bị gò ép.
Dù sao đến con cũng đã sinh rồi.
Nhưng mà, trước ngày hai người Ninh Cảnh trở về, trong nhà đột nhiên gọi điện đến, nói là anh trai Lục Ninh Hạo của cậu phạm tội.
Anh trai cậu từ nhỏ đã xưng bá một phương, là một nhân vật không dễ chọc, tính tình cũng tương đối kích động. Ngày hôm nay có gia đình tổ chức đám cưới, bên nhà ấy đặt gia đình cậu mấy thùng cam quýt. Lục Ninh Hạo sáng sớm đã cho người đưa tới, cũng dậy sớm nhìn thấy ba mình đi giao hàng thì cũng muốn đi theo, cơ bản là hắn phải trông đứa con gái, nhưng dù sao cũng chỉ là đi giao hàng, nếu không làm thì lấy gì sống, nên đồng ý đi cùng ba.
Không nghĩ tới trên đường đi, một người già bỗng nhiên lao ngang qua, Lục Ninh Hạo vào Nam ra Bắc chạy xe thành quen, kỹ thuật lái xe khá tốt, hơn nữa thời điểm ông lão kia xông ra cũng không tính gần nên thắng xe kịp, cũng gây thương tổn gì.
Kết quả ông lão kia ngã xuống trước xe của hắn rồi chẳng chịu đứng lên, nói là hắn đụng phải ông ta. Không chỉ có ông lão kia, về sau còn vây đến mấy người xa lạ, người nào cũng cao lớn, một mực chắc chắn là xe Lục Ninh Hạo đụng vào ông lão, không chịu để hắn đi.
Lục Ninh Cảnh nghe mẹ Lục kể lại thì biết ngay anh trai mình bị người ta ăn vạ.
“Về sau thì sao, thế nào rồi mẹ?” Lục Ninh Cảnh khẳng định chuyện không đơn giản như vậy, mẹ Lục là người lý trí, nếu chỉ đơn thuần là đụng vào người ta thì có thể bồi thường chút tiền bac, mẹ cậu cũng sẽ không khó chịu như bây giờ.
“Sau đó anh con cùng đám người đó bắt đầu tranh chấp, báo cảnh sát, cảnh sát còn chưa tới thì hai bên xô xát, mấy người kia còn đánh ngã cả con bé nhà mình, nó mới chỉ có tuổi thôi, tình hình của Ninh Hạo con cũng biết, lúc này cũng chẳng thể làm gì.”
Lục Ninh Cảnh nghe đến đó liền hiểu. Lục Ninh Hạo là lưu manh nhỏ nhoi, sức cũng chỉ ngang cậu, huống hồ thân thủ của hắn, đối phương lại có nhiều người, chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ, có lẽ anh trai cậu bị người ta đánh đến nhập viện rồi.
“Mẹ, vậy bây giờ thế nào rồi?”
“Anh của con để người ta đánh cho một trận, hiện tại cảnh sát đã tham gia vào việc này, những người kia chọn địa điểm là góc khuất, hơn nữa bọn họ lại kiếm được nhân chứng nói Ninh Hạo đụng vào người ông lão, rất có thể chúng ta phải bồi thường, chưa kể sẽ còn bị kiện.” Mẹ Lục nói tới đây liền không kìm lòng được nức nở lên.
“Bọn họ không phải cũng động thủ đánh đứa nhỏ nhà chúng ta sao, thế mà không có chuyện gì ư?”
“Bọn họ chỉ là đẩy một chút khiến đứa bé bị ngã, căn bản không tạo thành tổn thương gì, cảnh sát bên kia cũng không biết.”
Lục Ninh Cảnh an ủi mẹ Lục vài câu, tắt điện thoại, nắm chặt thành nắm đấm.
“Thế nào?” Trịnh Hằng thấy sắc mặt cậu không tốt, lo lắng nói.
Lục Ninh Cảnh đem chuyện này kể cho hắn, Trịnh Hằng cau mày, liền an ủi: “Không có chuyện gì, chuyện này giao cho anh, anh sẽ giúp em giải quyết.”
“Trước tiên đừng, ” Lục Ninh Cảnh nói, “Cứ phải đợi xem kết quả bên cảnh sát thế nào, nếu như có thể đưa cho gia đình em một cái công đạo thì không cần dùng đến mấy thủ đoạn này.”
“Cũng được, nếu cần cứ nói, anh có thể giúp một tay.” Trịnh Hằng tuy rằng có thể rất dễ dàng giải quyết chuyện như vậy, nhưng nếu Lục Ninh Cảnh đã nói vậy, hắn cũng không nhúng tay vào, ngược lại chỉ cần có hắn ở đây, chuyện như vậy cũng sẽ không phát sinh lớn gì.
“Ừ, ” Lục Ninh Cảnh lại nói: “Em muốn trở về một chuyến.”
“Anh đi chung với em.”
“Thôi, mẹ em bên kia đã đủ khó chịu, lại nhìn thấy chúng ta đi cùng nhau, phỏng chừng đã tức càng thêm tức. Anh ở nhà cùng An An chờ tin tức tốt của em.” Lục Ninh Cảnh sợ Trịnh Hằng hiểu lầm cái gì, ngẩng đầu lên gặm gặm môi hắn, “Ngoan.”
“…” Từ sau khi có An An, miệng Lục Ninh Cảnh bắt đầu có khuynh hướng “dạy đời”, mà vật thí nghiệm đứng mũi chịu sào chính là Trịnh Hằng. Trịnh Hằng đã quen cậu “nói sao nghe vậy”, tự nhiên mà nghe lời, thuận tiện tặng thêm cái hôn trả, “Vậy em cẩn thận chút, không giải quyết được thì gọi cho anh.”
Lục Ninh Cảnh xin nghỉ dài hạn hai tuần, nhưng bởi vì cậu phản đối chuyện kia với Vương Sơn, hắn ta đã phê bình kín đáo một lần. Lần này lại xin nghỉ nữa trước đó cậu đã nghỉ một thời gian dài như vậy, Vương Sơn càng được thế mà phê bình, đối với Lục Ninh Cảnh bất mãn đã viết lên mặt.
Lục Ninh Cảnh cũng không phải cố ý, chỉ là nay đã đi làm, mà chuyện ở trong nhà thì cậu nhất định phải quay về, ba mẹ Lục học thức không cao, nếu như quả thực bị kiện lên toà thì cậu nhất định phải ra mặt.
Nhưng mà Lục Ninh Cảnh sau khi trở về mới phát hiện chuyện này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng. Cái người kia rõ ràng là có chuẩn bị trước, hơn nữa lại chọn góc khuất hạn chế điểm nhìn, lại thêm có bao nhiêu người “làm chứng”, chuyện này liền trở thành một bài toán khó, cần phải từ từ mà điều tra.
Mà Lục Ninh Hạo đánh người là sự thật không thể chối cãi.
Mẹ Lục tuy rằng vẫn luôn hận con lớn lên không thành thép nhưng dù sao cũng là con ruột, vào lúc này xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên khổ sở yếu mệnh, chị dâu Mạnh Thu Chi của Lục Ninh Cảnh mỗi ngày dùng nước mắt để rửa mặt, cô có hai đứa con, chồng lại gặp chuyện như vậy, không khổ sao được.
Lục Ninh Cảnh cùng mẹ Lục đến thăm Lục Ninh Hạo, trên đường trở về, Lục Ninh Cảnh lái xe, mẹ Lục mệt nhọc mà dựa vào xe, không muốn nói chuyện, Lục Ninh Cảnh đau lòng, an ủi: “Anh hai chắc chắn sẽ không có chuyện gì, dầu gì còn có chú ở đây, dựa vào giao thiệp của y, muốn một cái công đạo vẫn rất dễ dàng.”
Mẹ Lục gật đầu, lại thở dài nói: “Anh con nếu như có một nửa lý trí của con, nó đã không cần phải ngồi trong đó.”
“Con kỳ thực cũng kích động, đều là cùng một ba mẹ sinh ra, đương nhiên cũng thừa kế điểm ấy.” Lục Ninh Cảnh nửa đùa nửa thật nói, cho rằng sẽ giảm bớt bầu không khí nhưng kỳ thực cậu đôi lúc cũng rất “xông”, chỉ là so với Lục Ninh Hạo thì biết kiềm chế hơn thôi.
Mẹ Lục nghe vậy thì dừng một chút, nhắm mắt lại nghỉ ngơi không lên tiếng, hiện tại Lục Tự Minh đã không còn cùng với người kia, kỳ thực nói chuyện này cho Lục Ninh Cảnh cũng không sao, nhưng Lục Tự Minh lại không muốn bà nói, bảo là sợ con trai sẽ truy ra mẹ nó là ai.
Thực ra mẹ Lục có biết chút chút về mẹ ruột của Ninh Cảnh mà cũng không dám xác định, bởi vì loại chuyện kia quá kinh hãi thế tục, nhưng đồng thời cũng làm cho bà kiên quyết không muốn Lục Ninh Cảnh và Trịnh Hằng ở cùng nhau. Hai người bọn họ, tuỳ tiện nhìn thôi cũng biết ai mạnh ai yếu, vạn nhất Lục Ninh Cảnh mang bầu, nó sẽ bị nghĩ bản thân mình là quái vật. Bà chỉ hy vọng đứa con này có thể làm người bình thường, đơn giản mà sống tốt là được rồi.
“Con và Trịnh Hằng kia, về sau còn có liên hệ không?” Một lát sau, mẹ Lục lại đột nhiên mở miệng hỏi.
“Mẹ, làm sao có khả năng không liên hệ, Trịnh tiên sinh là khách hàng lớn của con, nhất định sẽ có chuyện cần lui tới.” Nhìn thấy bộ dáng mệt nhọc của Lục, Lục Ninh Cảnh đã rất muốn nói là hai người không có liên lại, nhưng trước mặt bà cậu lại không thể nói dối, vậy chỉ còn cách nửa giả nửa thật.
“Vậy còn sau này?” mẹ Lục hùng hổ doạ người.
“Mẹ, con cũng không phải cái loại trên người mang lưu hương hấp dẫn đàn ông, điều kiện của trịnh tiên sinh tốt như vậy, mẹ lo lắng cái gì?”
“Chỉ mong là cái dạng này.” Mẹ Lục nói xong cũng không có hỏi lại nữa, Lục Ninh Cảnh yên lặng mà thở phào nhẹ nhõm, không phải cậu muốn gạt mẹ, thực sự hiện tại thời cơ còn chưa đến, nói ra bây giờ hẳn bà sẽ tức ngất mất.
Xe vừa về thì khách tới nhà. Cũng không thể nói là khách vì đối phương là chị dâu của Mạnh Thu Chi. Mẹ Lục thấy có người đến thì chạy ra mở cửa nhưng sắc mặt người nọ lại không tốt, thậm chí ánh mắt cũng có chút né tránh, nhất thời trầm mặt.
Người chị dâu này khẳng định là đến đây gây sự.
Mạnh Thu Chi là người cùng thôn với bọn họ, trước khi gả về đây, Mạnh gia xem như là một nhà nghèo, tòa phòng gạch ngói còn không thể xây nổi. Khi đó người dân quanh đó đều vào thành mua nhà, trở thành cấp nhân vật “Thổ hào” trong thôn, Mạnh Thu Chi gả vào nhà bọn họ lúc ấy, có thể nói là “Gả vào hào môn”. Chị dâu Mạnh khi nhìn thấy người nhà bọn họ, mắt đều cười đến híp lại, chỉ hận không thể kiếm chăn gối mà nhanh chóng gả vào.
Bởi vì người này quá mức điệu bộ, mặc dù là thông gia, mẹ Lục cũng khách khách khí khí với cô ta, cũng không thể nói là thân cận. Chị dâu Mạnh này theo thói quen sẽ chiếm vài tiện nghi nho nhỏ, một hai lần thì mẹ Lục còn không tính toán, nhiều hơn cũng thấy phiền, chỉ là e ngại mặt mũi của Mạnh Thu Chi, không biết đối xử sao với cô ta, chỉ là âm thầm mượn lời nói bóng gió mấy lần nhưng đổi lại là sự bất mãn.
Sau đó, tháng đầu, anh trai của Mạnh Thu Ch thực sự được ba Lục giúp đỡ, làm chút kinh doanh, mấy năm qua càng làm càng lớn, phát tài rồi, thậm chí ở trong thành có thể mua nhà nhưng chị dâu Mạnh lại bất đồng, ghét bỏ con người Lục Ninh Hạo quá nóng vội, còn ghét bỏ tính khí của anh ta, ghét bỏ công việc anh làm không đàng hoàng, thường thường ở trước mặt Mạnh Thu Chi đò đưa, thiệt là phiền.
Mà lúc này, chị dâu Mạnh còn đang định nói cái gì, phỏng chừng là muốn nói đến chuyện ly hôn.
Lục Ninh Cảnh cũng không ưa loại người này, nhìn thấy đứa cháu gái sầu não uất ức mà ngồi ở trên ghế sa lon, chuyện này đã tạo cho con bé một bóng ma tâm lý rất lớn. Rõ ràng là từ một cô bé đáng yêu hoạt bát, nay lại thành như bà cụ nôn cả ngày đều có tâm sự, cậu luôn ôm con bé mang ra ngoài chơi.
Trong phòng khách chỉ còn lại mẹ Lục và chị dâu Mạnh và Mạnh Thu Chi. Ở trước mặt con dâu, từ trước giờ bà vẫn để ý mặt mũi cho cô, vẫn là miễn cưỡng mà cười với chị dâu Mạnh, “Cô tới rồi.”
“Đúng vậy, tôi nói, chuyện lần này quả thực khiến Thu Thu nhà tôi chịu uỷ khuất. Mấy người tâm tư đều đặt hết trên người Ninh Hạo, nên tôi phải tới thăm con bé.”
Mẹ Lục làm sao nghe không ra ý tứ bên trong, chỉ là cười cười nói: “Vậy cô có lòng.”
“Ai, chúng tôi chính là loại lao lực, hết cách rồi, ” chị dâu Mạnh không biết xấu hổ mà thuận gậy tre trèo lên trên, sắc mặt nghiêm túc hỏi mẹ Lục, “Chuyện Ninh Hạo thế nào rồi? Có tiến triển sao?”
“Còn đang trong điều tra, tạm thời chưa có kết quả gì.” Mẹ Lục hiển nhiên không có ý muốn tiếp chuyện. Kỳ thực chuyện này đã có kết quả mới, chỉ là đối với bọn họ rất bất lợi, sau đó Lục Tự Minh có nhúng tay vào nên mới có chút biện pháp, mẹ Lục trong lòng cũng yên tâm chút, nhưng bà lại không muốn nói chuyện này với chị dâu Mạnh.
“Ai… Thu Thu nhà chúng tôi đúng là số khổ, những năm gần đây, sinh hai đứa bé thân thể chịu nhọc còn chưa tính, hiện tại chồng lại gặp phải chuyện như vậy, cũng không biết đã tạo nên cái nghiệt gì. Ninh Hạo đi vào đó, cũng chưa biết bao giờ có thể trở ra.”
“Chờ mấy ngày nữa có kết quả, nó liền bình an vô sự, chuyện này cô có thể yên tâm, Ninh Hạo nhà chúng tôi sẽ không có chuyện gì.”
“Chuyện như vậy, ” chị dâu Mạnh cười nói, “Bà cũng đừng chắc nịch như vậy, dù sao Ninh Hạo đánh người cũng là sai, vạn nhất…”
“Không có vạn nhất.”
Mẹ Lục không chịu nổi người khác nguyền rủa con trai mình, miễn cưỡng đánh gãy lời của cô ta, thực sự không muốn tiếp tục trò chuyện. Nếu là người nhà dưới quê thì bà đã không dùng khẩu khí này, nhưng đây cố tình lại là chị dâu của vợ con trai, nói cô ta chẳng khác nào lại đánh thẳng vào mặt Mạnh Thu Chi, cho nên bà tìm lý do rời đi.
“Phi.” Chị dâu Mạnh rất khinh thường gắt một cái, nói với Mạnh Thu Chi bưng hoa quả tới, “Lời khi nãy chị không nói đùa, cô bây giờ còn trẻ, lớn lên cũng tốt, chuyện gì cũng đều phải kịp lúc, bây giờ đã muộn nhưng không phải là không có cơ hội.”
Mạnh Thu Chi đối với cô ta cũng chẳng thèm khách khí, chỉ là lạnh nhạt nói: “Chuyện của em, em tự mình rõ ràng, chị đừng đến nói với em chuyện này, bị mẹ chồng em nghe thấy sẽ không tốt.”
“Nghe đi, chị chỉ ước bà ta nghe thấy, cho bà ta biết con trai bà ta chả xứng gì…”
“Chị dâu!” Mạnh Thu Chi lớn tiếng cắt ngang sự thái quá.
“Hừ.” chị dâu Mạnh xoay người, “Lòng tốt không được báo đáp, một mảnh lương tâm của tôi đều đút cho chó, lúc trước nếu không phải tôi…”
Chị Mạnh lại bắt đầu thuộc như lòng bàn tay mà nói đến ngày trước cô ta đối với Mạnh Thu Chi ân huệ như thế nào rồi như thế nào, chiêu này luôn lấy ra dùng, Mạnh Thu Chi không có cách nào khác, chỉ có thể nín giận mặc tạp dề rồi đi vào trong bếp làm cơm.
Khâu Thừa Chí nghe thư ký báo cáo tin tức từ thành phố D, tay ở trên bàn gõ gõ, hơi cúi đầu tự hỏi.
“Bên chú Hai tôi không có động tĩnh gì sao?” Khâu Thừa Chí hỏi.
“Không có, bên kia Nhị lão tiên sinh hình như không biết đến chuyện này, cậu có muốn sai người đi tiết lộ không?”
“Không cần, thời cơ còn chưa tới.” Khâu Thừa Chí khoát tay nói.
Hắn đối với quan hệ giữa chú Hai và Lục Ninh Cảnh rất có hứng thú, cảm thấy trên đời này có hai người giống nhau y chang vậy mà không có quan hệ gì, nên đi thăm dò một chút, quả thực có tra ra chút dấu vết nhưng chưa được nghiệm chứng, trùng hợp lúc điều tra bối cảnh Lục Ninh Cảnh, bên Lục gia xảy ra chuyện, Khâu Thừa Chí nhân cơ hội đó dùng chút thủ đoạn.
Nếu như hai người họ có quan hệ, hắn chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
“Cái tên Hạo gì kia, ở cục cảnh sát vẫn ổn chứ?” Khâu Thừa Chí lại hỏi.
“Tình hình đều ổn định.”
Khâu Thừa Chí cười nói::Yên ôn quá chơi không vui, vẫn là muốn có chút biến.”
Chuyện của Lục Ninh Hạo, từ lúc Lục Tự Minh nhúng tay vào thì kết quả cũng không đổi, quan hệ trên tay Lục Tự Minh căn bản là ở thành phố A thị, tình cờ có thể qua đến đây, căn bản không thể làm gì.
Lục Tự Minh cũng quay về một chuyến.
“Chú, thế nào rồi?” Lục Tự Minh đi “Bái phỏng” một người bạn cũ trở về, sắc mặt nghiêm túc.
“Không giúp được, ” Lục Tự Minh thở dài, “Có một người vô cùng lợi hại nhúng tay vào chuyện này, Ninh Hạo gần đây có đắc tội với nhân vật không tầm thường?”
“Không có, ” mẹ Lục suy nghĩ một chút, “Hồi trước cùng công ty An Khánh có xích mích một lần nhưng người kia cũng không phải nhân vật lợi hại gì.”
“Ừ, người này thân phận không bình thường, hẳn không phải là người mà dân đen có thể leo lên.” Lục Tự Minh nói, mà thực sự cũng không nghĩ ra được người nào lại muốn làm khó họ, một nhà bọn họ yên phận, chưa bao giờ làm chuyện gì thương thiên hại lý hoặc là chuyện đắc tội với người nào?
Ai cũng không biết, đối phương ở trong bóng tối, bọn họ ở ngoài sáng, rõ ràng là dể nhỏ đợi bị làm thịt.
Lục Ninh Cảnh cảm thấy vẫn là đi cầu viện Trịnh Hằng. Trịnh Hằng bên kia nghe xong tình huống ở bên này, nói cậu không cần lo lắng, hắn lập tức phái người đi thăm dò.
Lục Ninh Cảnh từ trước đến giờ luôn tin tưởng Trịnh Hằng, hơn nữa cậu tuy rằng không biết Trịnh Hằng đến cùng lợi hại bao nhiêu, nhưng cậu tin tưởng chuyện này nằm trên tay Trịnh Hằng, nhất định có thể có được một đáp án thuyết phục, cho nên cũng yên lòng phần nào.
Chuyện này còn chưa xong, Lục Ninh Cảnh chân trước mới gọi điện thoại, chân sau liền có tin tức truyền đến, Lục Ninh Hạo ở trong kia gây sự.
Cụ thể thế nào không biết, chỉ biết là đả thương người, tội càng thêm tội, có thể bị khởi tố thêm.
Lục Ninh Hạo mặc dù tính khí nóng nảy, nhưng không đến đi đâu cũng đánh người, trên thực tế hắn sau khi trưởng thành thì rất ít khi động thủ, cưới vợ xong, trừ phi là có người khiêu chiến không thì không thể ra tay đánh người.
Lục Ninh Cảnh cảm thấy khẳng định có người trêu chọc Lục Ninh Hạo.
Tin tức này Lục Ninh Cảnh cũng không dám để cho mẹ Lục bọn họ biết, chính mình ngóng ngóng mà chạy đến, muốn đi xem Lục Ninh Hạo, thuận tiện hỏi một chút chuyện đã xảy ra, kết quả lại là bị từ chối ở ngoài cửa, nói là đang tạm giam, không được thăm viếng.
Lục Ninh Cảnh tâm đều nguội.
Còn chưa định tội đã dùng loại “đãi ngộ” này.
Lục Ninh Cảnh thất bại mà rời đi, khổ sở trong lòng đến đòi mạng. Lục Ninh Hạo cũng không biết ở bên trong chịu chút ủy khuất gì, ở cái nơi đó, đại khái là ăn thịt người thôi, ngẫm lại cảm thấy đến đáng sợ. Cậu có chút hối hận khi không để Trịnh Hằng tham gia từ đầu, cậu còn cảm thấy pháp luật sẽ trả lại công đạo cho bọn họ, sự thực chứng minh cậu đã quá ngây thơ.
Cậu lái xe về, vừa mới đến dưới cửa tiểu khu của mình đã nhìn thấy ven đường cũng có một chiếc xe màu đen chậm rãi dừng lại, cái biển số xe kia…
Trịnh Hằng!
“Anh tại sao cũng tới, An An đâu?” Lục Ninh Cảnh vào lúc này nhìn thấy Trịnh Hằng, mù mịt trong lòng nhất thời quét bay không ít, quả nhiên dù là nam nhân cũng sẽ sản sinh ra loại ỷ lại này.
“An An ở lại nhà, anh không yên lòng em, cho nên tới xem một chút.”
“Có cái gì không yên lòng, ” Lục Ninh Cảnh nói một đằng làm một nẻo, “Đối phương muốn đối phó cũng không phải là em.”
“Không, ” Trịnh Hằng nói, “Người mà bọn họ muốn đối phó, chính là em.”