Lục Ninh Cảnh đến bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi, lúc Lục Tự Minh nói với cậu mới lời tuyệt vọng kia, tiếng gọi ba ấy như bật ra trong sâu thẳm, phảng phất có thể chết cũng không tiếc cười, khiến Lục Ninh Cảnh thật sự sợ hãi. Cậu từ khi ra đời đến bây giờ, ngoại trừ lúc năm tuổi ông ngoại qua đời thì cũng chưa trải qua khi nào người thân sinh lão bệnh tử.
“Em không sao.” Lục Ninh Cảnh nắm lấy tay Trịnh Hằng, miễn cưỡng quay đầu cười với hắn để hắn an tâm.
“Đến, uống nước.” Trịnh Hằng đưa cho cậu bình nước khoáng, còn tỉ mỉ mà vặn nắp ra trước.
Lục Ninh Cảnh nhìn thấy nước mới phát giác được miệng lưỡi khô khốc. Cậu từ lúc biết chú xảy ra chuyện thì đã là tiếng chưa uống một giọt nước nào, vẫn luôn trong trạng thái lo lắng thấp thỏm, cũng may là bên người còn có Trịnh Hằng, không phải một mình, khẳng định cậu nhất định sẽ luống cuống tay chân.
Lục Tự Minh đến chạng vạng tối mới tỉnh, Lục Ninh Cảnh vẫn luôn trông coi ở bên cạnh y, Trịnh Hằng thì tạm thời rời đi để xử lý chuyện tai nạn kia. Lục Tự Minh tỉnh lại trong nháy mắt có chút sững sờ, phảng phất có điểm không xác định chính mình ở nơi nào.
“Chú, ” Lục Ninh Cảnh nhìn thấy ánh mắt y giật giật, sau đó mở mắt ra, tâm lý vui vẻ, “Chú rốt cục tỉnh rồi.”
“Ninh… Cảnh?” Lục Tự Minh âm thanh khàn khàn, cơ hồ muốn nói không ra lời.
“Là cháu, chú à, chú…” Lục Ninh Cảnh lời sau còn chưa nói ra, y đã giãy dụa muốn ngồi dậy, kết quả kéo tới vết thương liền nhíu chặt mày. Lục Ninh Cảnh vội vàng chỉnh độ cao ở đầu giường cho phù hợp, “Chú, chú đừng động, bác sĩ nói vết thương tương đối sâu, động tác nhỏ cũng rất dễ nứt.”
Mớm cho y uống một chút nước, chú cậu mới nở nụ cười tái nhợt, nhìn Lục Ninh Cảnh một chút, “Doạ con rồi, xin lỗi.”
Kỳ thực Lục Tự Minh cũng gần như bước một chân sang thế giới bên kia, gậy thép kia từ dưới sườn đâm lên, nhìn đã thấy giật mình, cộng thêm thương tổn ở đầu làm mê muội, thực sự tạo cho y ảo giác.
“Cháu không sao, chú không có chuyện gì là tốt rồi.”
“Đừng để ông bà con và ba mẹ biết chuyện này, ta không muốn bọn họ lo lắng.”
“Được… cháu không nói, ” Lục Ninh Cảnh thấy sắc mặt Lục Tự Minh khó coi, “Chú, chú nghỉ ngơi trước đi, chờ tài xế trong nhà mang bữa tối đến thì cháu sẽ gọi chú dậy.”
“Ta không sao, trò chuyện với ta một chút đi.”
Lục Ninh Cảnh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy y chán chường như vậy, lại chủ động cầu người khác nói chuyện cùng, trong lòng cậu cũng mềm đi, y cũng không nói nhiều, phần lớn thời gian đều là cậu nói, Lục Tự Minh vẫn luôn mang bộ mặt mỉm cười mà lắng nghe.
Hai người đang nói chuyện, phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lục Ninh Cảnh tưởng Trịnh Hằng đã trở lại, chạy đi mở cửa, không nghĩ tới người đến lại làm cho cậu bất ngờ vô cùng, dĩ nhiên là kẻ thù không đợi trời chung của chú cậu – Khâu Tử Hiên.
“Bộ trưởng Khâu?” Lục Ninh Cảnh nhìn thấy hắn, trong nháy mắt còn có chút không tin nổi, thấy trên tay hắn cầm giỏ hoa cùng hoa quả, mới phản ứng người này là tới thăm chú cậu, trong lòng nghi ngờ, bất quá vẫn để hắn tiến vào, “Ngài cũng tới nữa.”
“Ừ, y tỉnh rồi?”
Cửa phòng với giường bệnh được ngăn cách một khoảng không gian nhỏ, chỗ này có bàn trà và bộ ghế sô pha, còn có thể dùng là tiếp đón vài người quan trọng, lại có thể đảm bảo không ảnh hưởng đến bệnh nhân.
“Tỉnh một hồi lâu rồi, sợ bóng sợ gió một hồi, ngoại trừ bị thương, cũng không có chuyện gì, để ngài lo lắng lo lắng rồi, để tôi cầm giúp.” Lục Ninh Cảnh đối xử Khâu Tử Hiên vẫn là vô cùng khách sáo, cầm lấy đồ trên tay Khâu Tử Hiên, đặt ở trên bàn.
Khâu Tử Hiên quả thực lo lắng, không chỉ là lo lắng, thậm chí lúc đó còn muốn chạy đi cùng Lục Ninh Cảnh, chỉ là hắn lại bị Điền An đến đón gắt gao ngăn cản, Khâu Tử Hiên ngồi ở trong xe không bật máy lạnh, rõ ràng khí trời tháng sáu, lại có cảm giác như rơi vào hầm băng.
Hắn mới ý thức tới hắn vẫn còn quan tâm Lục Tự Minh nhiều như vậy.
Năm đó đi kiểm tra, hắn mới phát hiện ra Lục Ninh Cảnh được tháng rồi, không thể nạo thai, chỉ có thể sinh ra. Chuyện đàn ông để con tiếp nhận đã khó, huống hồ thời điểm đó, tâm tình hắn càng ngày càng gay go, thậm chí có thời điểm còn không nhịn được trách móc Lục Tự Minh nặng nề, Lục Tự Minh tính khí lại không tốt, vì vậy quan hệ hai người lúc đó cũng không tốt cho lắm, còn động bất động hội chiến tranh lạnh.
Sự tình cố tình còn phát triển theo chiều hướng tồi tệ, chuyện hắn có con rất dễ bị người trong nhà phát hiện, khi đó gia đình sẽ tạo áp lực, thậm chí sẽ hạn chế hoạt động của hắn. Lúc này hắn cần nhất Lục Tự Minh, cố tình mẹ Lục Tự Minh lại lâm bệnh nguy kịch, làm cho y không thể không buông bỏ hắn mà trở về.
Giai đoạn đó không có người yêu ở bên, hắn không khác nào sống trong nước sôi lửa bỏng, người trong nhà đối xử với Lục Tự Minh cùng đứa nhỏ trong bụng hắn phi thường chán ghét, hắn tứ cố vô thân, bên người không có một ai để giãi bày, cho hắn chỗ dựa. Hắn khi đó thậm chí cảm thấy, hoặc là cứ như mà chết đi, có lần còn chuẩn bị xong cả thuốc nhưng dường như đứa con trong bụng như có cảm ứng tâm linh, làm ầm ĩ đến lợi hại, điều này hắn cảm nhận được, đây cũng là một sinh mệnh, là kết tinh của hắn và Lục Tự Minh, nếu là hắn chết rồi, Lục Tự Minh trở về sẽ rất khó chịu, cho nên vẫn luôn cắn răng kiên trì, an ủi mình rằng chờ Lục Tự Minh trở lại sẽ tốt hơn.
Nhưng mà chờ rồi lại chờ, đợi gần một tháng, khi đó thông tin cũng không truyền đi nhanh như bây giờ, Lục Tự Minh muốn liên lạc với hắn, hoặc là đi bên ngoài gọi điện thoại, mà gọi tới gia đình hắn chắc chắn sẽ không tiếp, cho nên biện pháp duy nhất chính là viết thư.
Khâu Tử Hiên tổng cộng nhận được hai phong thư của y, một cái là tất cả đều mạnh khỏe, chờ anh về.
Lá thư thứ hai lại bất đồng, viết khá tỉ mỉ, đại thể nội dung chính là trong nhà đã biết chuyện của bọn họ, mẹ lấy cái chết muốn bức bọn họ tách ra, y cảm thấy được cha mẹ sinh nuôi mình lớn như vậy không dễ dàng, Khâu Tử Hiên trên đoạn đường còn lại còn có thể gặp nhiều người ưu tú và tốt hơn y, vô luận là nam hay nữ, mà y lại chỉ có một người mẹ…
Lục Tự Minh vẫn luôn trọng tình nghĩa, bức thư kia mặc dù lời lẽ khách khí, Khâu Tử Hiên cũng có thể liếc mắt một cái nhìn ra là chữ viết tay của Lục Tự Minh, lúc đó sự sợ hãi ấy, lòng tuyệt vọng, Khâu Tử Hiên về sau mỗi lần nhớ tới, tâm lý đối với Lục Tự Minh oán hận đều sâu sắc thêm một phần, cũng chính bởi vì phong thư này, đứa trẻ đẻ non.
Thai vị lại không biết trước, Khâu Tử Hiên tương đương khổ cực, khi đó rõ ràng lòng đã như tro nguội, nhưng vẫn là có một loại sức mạnh chống đỡ hắn sinh đứa bé ra, nghe tới tiếng con khóc, Khâu Tử Hiên mỉm cười ngất đi, hắn bất tỉnh hai ngày hai đêm, chờ lúc tỉnh lại, cái gì cũng thay đổi…
“Bộ trưởng Khâu, bộ trưởng Khâu?”
Sau khi đặt giỏ hoa quả xuống, Lục Ninh Cảnh quay đầu nhìn thấy Khâu Tử Hiên ngốc lăng bất động, kêu hắn hai tiếng mới khiến người thanh tỉnh, Khâu Tử Hiên cười cười, “Xin lỗi.”
“Ninh Cảnh, ai vậy?” Bên trong truyền đến thanh âm hùng hậu của chú cậu, rõ ràng bị thương, âm thanh lại nghe không ra nửa phần suy yếu.
“Đi thôi, chúng ta đi vào, ” Lục Ninh Cảnh nói với Khâu Tử Hiên, sau đó nói vọng vào bên trong, “Là bộ trưởng Khâu tới thăm chú.”
“…” Lục Tự Minh cau mày, thấy cùng Lục Ninh Cảnh cùng người kia tiến vào, “Cậu tới làm gì? Xem tôi chết hay chưa? Thật khiến cậu thất vọng rồi.”
Lục Ninh Cảnh: …
Khâu Tử Hiên: …
“Chú, bộ trưởng Khâu cũng là tốt bụng tới thăm chú, chú đừng như vậy.” Lục Ninh Cảnh phần lớn thời gian đều là nhìn thấy y mang cái mặt thối nhìn người nọ, tuy rằng không biết ân oán giữa bọn họ, nhưng bộ dáng chú cậu như vậy cũng không nên.
“Hừ.” Y hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
“Ninh Cảnh, con trước tiên đi ra ngoài một chút, tôi và chú con nói mấy câu.” Khâu Tử Hiên bảo với Lục Ninh Cảnh.
“Tôi không cho rằng giữa chúng ta có cái gì tốt để nói.” thái độ chú lạnh lẽo cứng rắn.
“Tự Minh.”
“Con mẹ nó đừng gọi tên tôi!” Lục Tự Minh khẩu khí không tốt, nhưng bởi vì quá độ kích động liền chạm đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.
Lục Ninh Cảnh: …
Đã thế này, Lục Ninh Cảnh đi cũng không được, không đi cũng không được, may mắn mà lúc này Trịnh Hằng trở lại, nhìn thấy bọn họ một phòng ba người mắt lớn trừng mắt nhỏ, lại thấy Lục Tự Minh đã tỉnh lại: “Đây là thế nào, chú tỉnh rồi, vết thương thế nào rồi, bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ đến kiểm tra qua nói không có gì quá đáng lo, chỉ cần không làm vết thương nứt ra là được.” Lục Ninh Cảnh trả lời Trịnh Hằng, “Bên kia xử lý tốt rồi?”
“Ừ, đối phương chịu trách nhiệm hoàn toàn.” Xe là từ phía sau đụng vào, cho nên lái xe trợ lý ngồi ở đằng trước không có chuyện gì, Lục Tự Minh ngồi ở phía sau bị thương, “Mọi người đừng đứng, ngồi đi.”
Người trong phòng đứng ở đó một bên, thực sự quá khó coi, Khâu Tử Hiên lại nói: “Trịnh Hằng, cậu mang Ninh Cảnh xuống dười lầu một chút.”
“Không cho đi!” Lục Tự Minh lập tức nói.
“Tôi chỉ nói mấy câu, nói xong liền đi, sẽ không làm lỡ thì giờ của anh.”
Trịnh Hằng liếc nhìn nghiêng đầu đi không nói gì thêm, hiển nhiên Lục Tự Minh đã thỏa hiệp, ngầm thở dài, kéo Lục Ninh Cảnh qua, “Vậy chúng tôi xuống đợi bà Vương mang cơm tối. Đi thôi.”
Lục Ninh Cảnh vẫn là có chút không yên lòng, cậu thật sợ hai người kia sẽ đánh nhau, ngọa tào, nhìn bọn họ cậy thế một bộ kẻ thù gặp nhau. Trịnh Hằng nhìn ra lo lắng của cậu, nói: “Không có chuyện gì, tin tưởng anh.”
Hai người ra ngoài thuận tiện đóng cửa lại, hai người đứng ở ngoài cửa, Trịnh Hằng thấy cậu hận không thể chui vào trong phòng, cười nói: “Muốn biết bọn họ nói cái gì?”
“Không, chỉ là em sợ bọn họ đánh nhau.”
“Bọn họ cũng không phải trẻ con ba tuổi, em lo lắng nhiều rồi, đi thôi, chúng ta đi xuống dưới kia một chút.”
Lục Ninh Cảnh đuổi theo bước chân Trịnh Hằng, “Ai, anh nói giữa bọn họ có thù oán gì mà thoạt nhìn nhưu đối thủ một mất một còn vậy, lẽ nào thật sự có người đã từng đoạt bạn gái của người kia? Vợ trước của chú không phải người thành phố A, chắc là chú em thua, mới nhìn đến Khâu Tử Hiên thì sắc mặt đã không tốt rồi.”
Trịnh Hằng bật cười: “Em không phải không có hứng thú sao? Nếu muốn biết, đi hỏi bọn họ, bọn họ khẳng định sẽ nói cho em biết.”
“Thôi, đừng hóng chuyện như vậy, còn không bằng đem tâm tư đặt ở hạng mục Hòa Nguyên, ai… Qua mấy ngày nữa là đến hội nghị giới thiệu phương án, có thể trở mình dựa cả vào cái này hay không, chỉ mong Khâu Thừa Ngôn kia đối với em có chút ấn tượng tốt.”
Bởi vì cần một bản kế hoạch cải cách cặn kẽ mà hạng mục này đã đánh rớt không ít công ty nhỏ, có thể đi làm phương án giới thiệu như vậy thì được mấy công ty. Vì bảo đảm có thể tìm được một phương án giải quyết tốt nhất, bắt đầu buổi giới thiệu, người phụ trách hạng mục sẽ lộ diện.
Cho nên mới có thể nói, thắng bại ở đây chỉ trong một lần hành động.
Mà trong phòng, cũng không như Lục Ninh Cảnh tưởng tượng ra khói thuốc súng tràn ngập, trên thực tế, hai người bọn họ sau khi đi ra ngoài, chú cậu liền nhìn chằm chằm ra phía bên ngoài cửa sổ, cũng không thèm liếc nhìn Khâu Tử Hiên một cái, chỉ là lạnh lùng nói: “Có rắm mau thả, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Khâu Tử Hiên nhìn mặt nghiêng Lục Tự Minh rõ ràng đã có nếp nhăn, trong lúc nhất thời không biết làm sao mở miệng.
Năm ngoái hắn mới biết được chân tướng lá thư đó, cảm giác cả nửa đời kiên trì của mình đúng là một câu chuyện hài. Năm đó tuyệt vọng cực độ hắn cũng không có đi truy cứu lá thư đó là thực hay giả, hơn nữa hắn đã quen thuộc với chữ viết của Lục Tự Minh, cũng biết khẩu khí viết thư của y, cũng biết tính tình của y, lúc đó đã nhận định là y viết, cả người đều mỏi mệt hắn càng không có gì tâm tư đi truy cứu.
Hiện tại biết đến, hai người cũng đã qua nửa đời, sau này già đi, truy cứu tiếp nữa cũng không có ý nghĩa gì, cho nên hắn hồi tưởng thôi. Cứ như vậy đi, mãi đến tận ngày hôm nay hắn nghe Lục Ninh Cảnh gọi điện thoại, nhìn người mình yêu tha thiết cũng như hận lâu như vậy, thậm chí cả đời chỉ có một thân một mình mà cứ như vậy biến mất khỏi cõi đời này, cả người rơi vào tuyệt vọng cùng trong bóng tối. Đợi đến chạng vạng tối, hắn đã không chờ được nữa, muốn nói cho Lục Tự Minh chuyện năm đó, hắn không nghĩ Lục Tự Minh lại mang theo oán hận với hắn rời đi, hắn chính là ích kỷ như thế.
“Ngày hôm nay nghe được tin anh xảy ra chuyện, tôi rất khó chịu…”
“Khâu Tử Hiên, ” Lục Tự Minh không khách khí cắt ngang hắn, “Nếu như cậu tới đây chỉ nói câu này, vậy tôi nghe đủ rồi, không tiễn.”
“Anh trước tiên hãy nghe tôi nói!” Khâu Tử Hiên khẩu khí cũng cường ngạnh, “Ban đầu trước khi sinh Ninh Cảnh, tôi nhận được thư của anh, nội dung bức thư là người thân so với tôi quan trọng hơn, cho nên muốn cùng tôi tách ra.”
“Tôi nói lá thư đó không phải do tôi viết, một bức thư cũng không biết vì lý do gì mà làm cho cậu tin đến mức này, thực sự là buồn cười.” Lục Tự Minh khinh thường nói.
“Nhưng bức thư đó tại lúc tôi đang tuyệt vọng nhất đã cho tôi một đòn trí mạng, Lục Tự Minh, anh vĩnh viễn chỉ biết bản thân anh có bao nhiêu oán hận với người có lỗi với anh, nhưng anh lại không nghĩ tới người khác cũng đáng thương biết bao, lúc trước hai chúng ta mâu thuẫn, người nhà tôi uy hiếp tôi, anh không biết trong vòng một tháng anh rời đi, tôi mỗi ngày đều ngủ không được, suy nhược tinh thần, thậm chí đã có ý niệm tự sát trong đầu, có lần đã chuẩn bị xong thuốc, nếu không phải Tiểu Cảnh, khả năng khi anh trở lại chính là kịp lúc đưa tiễn tôi.”
Lục Tự Minh choáng váng, tay giấu ở trong chăn mỏng đã nắm chặt thành nắm đấm, nhưng y vẫn khắc chế tâm tình, chỉ là lạnh lùng nói: “Vậy cậu bây giờ tới đây nói những lời này là có ý gì, đừng nói là vì tranh thủ đồng tình của tôi, trông cậy vào việc này mà hai chúng ta tái hợp. Cậu và tôi đều là người đã có gia đình.”
“Tôi không có gia đình, kia không phải vợ tôi, chúng tôi ngoại trừ một tờ giấy đăng ký kết hôn thì không có bất cứ quan hệ gì.”
“Cho nên, ” Lục Tự Minh quay đầu nhìn hắn, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười, “Cậu đây là đang thỉnh cầu tái hợp sao, bộ trưởng Khâu?”
“…” Khâu Tử Hiên một khắc kia thật muốn cầm giỏ hoa quả mạng mẽ nện lên đầu Lục Tự Minh, coi như y giỏi, cũng không nhịn được đứng dậy cười lạnh nói, “Tôi chỉ là không muốn anh ngay cả khi chết cũng không minh bạch được oán hận này, tôi đã nói xong, hẹn gặp lại.”
Lục Ninh Cảnh loay hoay dưới lầu một hồi với Trịnh Hằng, vẫn là không yên lòng, liền lôi kéo Trịnh Hằng trở lại. Lúc quay về thì Khâu Tử Hiên đã đi rồi, Lục Tự Minh nằm ở trên giường, tâm tình không rõ, Lục Ninh Cảnh thấy sắc mặt y vẫn bình thường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không quấy rối y, để y nghỉ ngơi.
Đảo mắt đến buổi giới thiệu của Hòa Nguyên, Lục Ninh Cảnh cũng đã chuẩn bị chu toàn, thậm chí còn lôi kéo Trịnh Hằng làm người nghe, đem toàn bộ nội dung PPT nói qua một lần, Trịnh Hằng sau khi nghe xong, nói: “Nghe xong cái này, anh phát hiện lúc em làm hạng mục của anh cũng không có tâm huyết như vậy.”
“Không có đâu, cái hạng mục kia mới được em làm cẩn thận và tỉ mỉ nhất! Hơn nữa khi đó không có gia đình ràng buộc, em đều làm một cách toàn tâm toàn ý, ” Lục Ninh Cảnh giải thích, thấy Trịnh Hằng tự tiếu phi tiếu nhìn mình mới phản ứng được Trịnh Hằng là đang nói cậu làm thật tốt, hừ một tiếng nói, “Anh có thể lựa chọn trả hàng, Trịnh tiên sinh.”
“Trả hàng cũng không được, đã quá kỳ hạn trả hàng, bất quá, ” Trịnh Hằng ám muội mà nhìn ai đó, “Tôi có thể bảo dưỡng được không, quản lý Lục.”
“Đã hết kỳ bảo dưỡng.”
Trịnh Hằng kéo cậu qua, để cậu ngồi ở trên chân mình, “Tôi có thể trả tiền.”
Lục Ninh Cảnh ánh mắt sáng lên, “Nhiều không?”
“Vậy phải xem quản lý Lục có thể cho nhiều hay ít.”
Lục Ninh Cảnh vung tay lên, vô cùng dũng cảm nói: “Chỉ cần Hoành Á bên anh chịu trả thù lao, làm thêm một bộ mới cho anh cũng được tuốt.”
“Anh hiện tại rõ ràng chỉ nói một câu, thế mà mỗi tiêu thụ đã sốt ruột đổi trắng thay đen, xem ra em cũng không tránh được.”
“Ha ha, đa tạ đa tạ, ” Lục Ninh Cảnh chắp tay, lại nói, “Được, nói thật, có nhu cầu gì cải tiến sao?”
Ngày mai bắt đầu hội nghị, tâm lý Lục Ninh Cảnh có chút thấp thỏm.
“Cứ làm như vậy là tốt rồi.” Trịnh Hằng ngược lại nhìn ra một hai vấn đề nhỏ, mà không ảnh hưởng toàn cục, phương án sau khi sửa này, quá hoàn mỹ, trái lại khiến khách hàng không tìm được ra hạt bụi, có chút khách hàng xảo quyệt sẽ nói, cái thiết tưởng này quá hoàn mỹ, kỳ thực cũng không thể không thất bại.
Luôn có người thích bới móc, từ không mắc lỗi mà sẽ trở thành lỗi lớn.
Lục Ninh Cảnh đối với Trịnh Hằng trăm phần trăm là người mới, nghe hắn nói như vậy tử, Lục Ninh Cảnh yên tâm lại, liền nói đùa: “Ngày mai chắc sẽ không lại bị người ta đổ cốc ca cao nóng vào người đi, em nghĩ mình nên mang theo quần áo bên người.”
Lục Ninh Cảnh đối với chuyện năm trước vẫn là canh cánh trong lòng, luôn cảm thấy không thể có chuyện trùng hợp như vậy.
“Yên tâm, ngày mai anh sẽ đưa em đi, bảo đảm em sẽ khai mạc đại cát.” Trịnh Hằng nói, người bọn họ theo nghề này quá xấu bụng, Trịnh Hằng cũng không yên lòng, “Nếu lần này tên họ Vương kia dám hãm hại em lần nữa, anh sẽ không khách khí với hắn.”
Lục Ninh Cảnh gật đầu, “Nếu còn có lần nữa, anh xử hắn em đảm bảo sẽ không can ngăn, lưu khẩu khí là được.”