Đến giữa tháng , hạng mục Hòa Nguyên cũng bắt đầu chính thức gọi thầu, từ gọi thầu đến trả giá, bọn họ có ngày để hoàn thành, trong lúc đó còn có thêm một lần giới thiệu phần mềm nữa, đây cũng là cơ hội cuối cùng để bọn họ có hướng nhìn tổng quát về các sản phẩm, chờ đến sau này, nếu có đồ tốt thì khi đó cũng đã quá muộn để chọn.
Hòa Nguyên có một điểm khác biệt, chính là ở phần cho điểm. Điểm sản phẩm chỉ chiếm % cho nên mới nói, đây là thử thách cho các công ty thể hiện quyền lực giao thiệp rộng lớn của mình.
Giao thiệp thì Lục Ninh Cảnh cũng không hi vọng Khâu Thừa Ngôn gì nhiều, chỉ mong hắn làm con trai của lão tổng, lấy thân phận người thừa kế công ty tương lai, quyền lực có thể lớn một chút đi.
Nhưng, có một nhóm người không phải xem sắc mặt chủ nhân, mà là chân chính căn cứ vào chất lượng để lựa chọn sản phẩm, cho nên trong hội nghị lần này chính là để lôi kéo bộ phận những người này.
Buổi tối lúc Lục Ninh Cảnh rửa ráy đi ra, Trịnh Hằng còn đang đùa An An. An An bây giờ đã có thể bò trên đất đuổi theo ba ba rồi, tốc độ cực kỳ nhanh, hai cha con chơi vui đến không biết trời trăng gì.
Trịnh Hằng đối đứa nhỏ phi thường có kiên trì, vào lúc này quả thực không giống như lão tổng của một tập đoàn mà cứ y hệt như một đứa bé vậy, cùng An An bò qua bò lại trên thảm, để An An đuổi theo hắn, cực kỳ kiên trì. Lục Ninh Cảnh rất khó tưởng tượng một Trịnh Hằng rất yêu trẻ con như thế mà trước đây lại có thể xảy ra trưởng hợp như với Trịnh Vân Phàm.
Lục Ninh Cảnh một bên lau tóc một bên nhìn bọn họ chơi đùa, mở máy tính chỉnh sửa lại PPT. Ngày hôm nay Khâu Thừa Ngôn kéo cậu ra nói chuyện, cũng tiết lộ một ít thông tin, Lục Ninh Cảnh cảm thấy rất tốt, chuẩn bị chỉnh sửa lại cho PPT đồng nhất.
Khâu Thừa Ngôn đối với thành bại của hạng mục lần này phi thường lưu ý, bởi vì với hắn mà nói, đây là lần đầu hắn đối đầu cùng với đám nguyên lão kia, chỉ có thể thành công mới khiến bọn họ phục tùng, không phải nếu như hắn thất bại, tương lai mấy năm sau cho dù hắn lên làm chủ tịch Hòa Nguyên, Lâm tổng và những người kia chắc chắn sẽ bằng mặt không bằng lòng.
An An chơi mệt rồi liền nằm ngửa ra thảm, duỗi chăn tay nhỏ nhắn ra muốn Trịnh Hằng ôm. Trịnh Hằng đem thằng bé ôm đến phía sau Lục Ninh Cảnh, An An nhìn thấy Lục Ninh Cảnh, ngay lập tức liền nhoài ra muốn cậu ôm, cả người đều nằm úp sấp trên lưng Lục Ninh Cảnh.
Lục Ninh Cảnh xoay người ôm thằng bé, hôn má nó một cái rồi nói với Trịnh Hằng: “Anh mang An An ngủ trước đi, em cần thay đổi cái này một chút là ổn.”
“Làm sao còn phải thay đổi?” Trịnh Hằng liếc nhìn màn hình máy vi tính, “Không phải đã rất tốt sao?”
“Ừm.” Lục Ninh Cảnh như quả cầu xẹp khí, ôm An An ngồi phịch ở trên ghế, “Hạng mục này thực sự là làm rất tốt, tâm lực quá mệt mỏi, hơn nữa nghe đâu Vương Vĩ Đình bên kia bị cấp trên tạo áp lực, phỏng chừng lần này là tình thế bắt buộc.”
Đối với loại người thích đùa giỡn kia, Lục Ninh Cảnh vẫn là tương đối phòng bị.
“Hai ngày nay anh sẽ cho người đi theo em.” Trịnh Hằng nói.
“Không cần phô trương như vậy, ” Lục Ninh Cảnh bị Trịnh Hằng nói mà chọc cho phát cười, chư như diễn phim truyền hình vậy, “Giữa thanh thiên bạch nhật, hắn chẳng lẽ còn dám đánh người sao? Em là sợ hắn ta sẽ giội cho chúng ta gáo nước bẩn.”
“Em đừng quên thành phố C.” Trịnh Hằng nhắc nhở cậu.
“Yên tâm đi, em không về muộn, không đi đâu, không nói chuyện với ai, xem hắn ta có thể làm gì, anh đừng lo lắng.”
“Vậy em phải cẩn thận.” Trịnh Hằng vỗ bờ vai của cậu nói, tâm lý vẫn còn đang suy nghĩ ngày mai phải tìm hai người đi theo cậu, bởi vì đối phương muốn ném đá giấu tay quá dễ dàng. An An nhìn thấy hành động của ba, cũng học theo Trịnh Hằng, vỗ vỗ bả vai hắn, còn học hắn nói chuyện, bất quá thằng bé còn chưa phát âm rõ ràng nên nghe rất buồn cười.
Lục Ninh Cảnh cười nắm cái mũi nhỏ của nó, “Tiểu quỷ.”
“A a a.” Tiểu tử ra dáng mà duỗi tay nhỏ ra nắm mũi của cậu, nhưng nó quá thấp, không có sờ tới, vẫn cứ muốn Lục Ninh Cảnh ôm nó đứng lên, mò tới mũi của cậu mà vui vẻ ê a vài câu.
“Thật sự là cái thằng nhóc ngốc.” Lục Ninh Cảnh nắm lấy tay nó, ai biết tiểu tử cư nhiên mất hứng, miệng cong lên, thậm chí còn muốn khóc.
“Nó nghe hiểu là em đang mắng nó?” Lục Ninh Cảnh quả thực khó mà tin nổi.
“Nó cũng không phải đứa ngốc.” Trịnh Hằng ôm lấy An An, “An An không phải ngu ngốc, chúng ta đi ngủ, không làm phiền ba ba.”
Tiểu tử nghe lời này mà nhào vào trong lồng ngực Trịnh Hằng, còn đạp đạp đầu gối Lục Ninh Cảnh mấy cái. Lục Ninh Cảnh liền kỳ quái, đây cũng mới chỉ hơn tháng, có chút không bình thường rồi, sao thằng bé lại thông minh như vậy? Cậu đưa tay làm bộ muốn đánh An An, “Con thằng nhóc này, thành tinh rồi.”
An An nhanh chóng trốn vào trong lồng ngực Trịnh Hằng, lại đưa mắt ra lén nhìn Lục Ninh Cảnh, thấy cậu còn muốn chơi với mình, vội vàng hưng phấn “A” một tiếng rồi rụt lại nhanh chóng, Lục Ninh Cảnh cứ như vậy mà chơi với nó thêm một chút rồi mới sờ đầu nó: “Đi ngủ đi, ba ba chờ chút liền ngủ.”
Trịnh Hằng lắc đầu, “Một đôi tiểu tử.”
Lục Ninh Cảnh: …
Lục Ninh Cảnh đem phương án cùng PPT đều chỉnh sửa lại từ đầu tới đuôi một lần nữa, rốt cuộc phương án hoàn thành trước hội nghị một ngày đã không thể hài lòng hơn được nữa.
Nhưng mà, còn chưa tới giờ vàng, Hòa Nguyên đột nhiên ra chính sách mới, chính là thay đổi phương thức đánh giá, so với truyền thống, đã xảy ra thay đổi.
Bởi vì cao quản cho điểm là %, cho nên kỹ thuật cùng thương vụ cho điểm đều là %. Cùng tính từng người chính là điểm, sau đó vì công bằng công chính, vi công ty mà để tuyển ra đối tác có phần mềm tốt nhất, bọn họ quyết định đem Bộ công thương cùng bộ kỹ thuật phân ra rồi kết hợp lại, nói cách khác không còn hai bộ phận đơn độc nữa mà khi cân nhắc sẽ là cùng cân nhắc hai bộ phận này.
Phương pháp của bọn họ là, đầu tiên là đánh giá kỹ thuật trước, sẽ cho điểm kỹ thuật của mỗi cồn ty trên thang điểm . Ai đạt tối đa thì ở hệ số này chính là được , ai không đạt thì coi như được , cho nên hệ số của mỗi công ty đều là và mà phân cấp, sau đó sẽ xét theo giá cả của từng đơn vị, như vậy cộng lại đã có thể xếp thứ tự, tính ra được sản phẩm có giá cả và kỹ thuật tốt nhất.
Làm như vậy, những sản phẩm yếu và kém cạnh sẽ bị loại. Tại kỹ thuật kỳ thực không thể so sánh được, thế nhưng phương diện giá tiền sẽ giữ một ưu thế khá lớn, đây chính là vì nguyên nhân thị trường của họ không thể phân ra nước ngoài, quá mắc, dưới tình huống làm việc và đánh giá, đa số bởi vì tài chính mà cân nhắc, thì dùng biện pháp này, có thể để cho giá cả cùng kỹ thuật bổ sung, tỷ như giá cả cao gấp đôi, thế nhưng nếu kỹ thuật cũng khá nhất thì có thể bù đắp lại phần nào.
Bọn họ làm nghề này, tốt nhất có nhà, Thịnh Liên, Trí Viễn cùng Ức Tín, còn có một công ty nước ngoài hiếm thấy, tuy rằng kỹ thuật bọn họ chia ra cùng phần mềm không kém gấp đôi, nhưng là có đấy.
Dáng dấp như vậy, cho dù về phương diện cao quản có cho điểm c chiếm %, mà đây chỉ là phương diện khách quan, chính là nếu hai công ty hơn kém nhau , điểm, bọn họ đã có thể phân bậc trên dưới rồi, thế nhưng nếu như song phương chênh lệch điểm trở lên…
Chính sách này được đưa ra khiến cho Thinh Liên và Trí Viễn nhận thức rõ, lúc này bọn họ chính là “ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau“.
Vương Sơn gọi Lục Ninh Cảnh, An Đồng và cả Vu Thịnh Tuyền đồng thời tiến vào phòng hội nghị họp khẩn cấp, nhưng lại không nghĩ ra cái biện pháp gì bù đắp, vào lúc này, chỉ nghe theo mệnh trời, không phạm sai lầm, yên lặng xem biến đổi.
Liều mạng như vậy mà làm mấy tháng, đến lúc gần kết thúc thì tới vùng vẩy đập nước, Lục Ninh Cảnh co quắp ngồi trên ghế làm việc, có chút không nghĩ ra, mặc dù biết tiêu thụ khẳng định có thắng có thua, thế nhưng vẫn không có một chút hi vọng nào, vẫn có chút không chịu được.
Trên bàn, notebook “Leng keng” một tiếng nhắc nhở có bưu kiện gửi tới, Lục Ninh Cảnh hữu khí vô lực mở ra, bưu kiện là do Tống Tranh gửi tới, nội dung là… Liên quan đến chứng cứ Vương Vĩ Đình lần trước tiết lộ bảng giá hợp đồng, còn có một vài thành tựu bất lương của hắn trước đây, Tống Tranh đều để lại nguồn.
Lục Ninh Cảnh nhìn xong thì lưng ướt đẫm mồ hôi, Tống Tranh người này nhìn qua thì ôn nhu thiện lương, kỳ thực hắn chỉ là không ra tay thôi. Đồ mà hắn cung cấp, đủ khiến Vương Vĩ Đình thân bại danh liệt, người khác dùng chính là bạo lực, còn hắn hạ chính là âm thủ, mặc dù Vương Vĩ Đình có tội thì phải chịu, nhưng nếu phát tán những chứng cứ này, đủ khiến Vương Vĩ Đình không thể đặt chân thêm một lần nào vào cái nghề này.
Tống Tranh dụng ý vào lúc này gửi cho cậu rất rõ ràng, chỉ là cách xa ở thành phố B hắn không biết, trong một đêm, thành phố A đã trở trời rồi.
Cùng lúc cậu nhận được bưu kiện thì điện thoại trên bàn cũng vang lên, Lục Ninh Cảnh nhận: “Tống tổng.”
“Bưu kiện nhận được rồi nhỉ.” Tống tổng bên kia nói.
“Nhận được rồi, anh hoá ra còn giấu riêng cái này.”
“Năm đó Vương Vĩ Đình hại chúng ta ném đi hạng mục lớn như vậy, quả trái tươi mọng này thế nào hắn cũng phải ăn bằng được, cụ thể làm thế nào cũng không cần tôi nói đi.”
“Nhưng mà Tống tổng, hiện tại kẻ địch lớn nhất của chúng ta cũng không phải Vương Vĩ Đình bọn họ, sáng sớm Hòa Nguyên đã đưa ra một chính sách mới, sợ là phần mềm lần này của chúng ta sẽ bị hạ thấp đi.”
“Chính sách gì?”
Lục Ninh Cảnh đem chính sách nội dung cùng Tống Tranh nói một lần, Tống Tranh bên kia trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Vương Vĩ Đình bên kia thế nào?”
“Hắn bên kia phỏng chừng cũng gấp lắm rồi, nghe đâu lãnh đạo của hắn hạ lệnh, nếu không ký được bản hợp đồng này, theo phương thức làm việc của người kia, phỏng chừng lại có náo nhiệt.”
Tống Tranh nói: “Cứ như vậy đi, tại đây là bước ngoặt, làm cho bọn họ đấu đá lẫn nhau, ngược lại chúng ta cũng không làm ra chuyện gì, nên mở hội nghị giới thiệu thì mở, nên nhảy vào tiêu thư vẫn là nên nhảy vào, nếu ngả tư luân đều sẽ là ngư ông thủ lợi, chúng ta làm sao không thể đây.”
Lục Ninh Cảnh minh bạch ý tứ Tống Tranh, Vương Vĩ Đình tất không thể tránh được sẽ bị đánh, thời điểm đó nếu Vương Vĩ Đình thành công, cậu sẽ mang những chuyện này tung ra, hậu quả rất kinh hoàng, Lục Ninh Cảnh quả thực không dám tưởng tượng.
Sắp tới là hội nghị giới thiệu phương án, mỗi công ty sẽ có thời gian là nửa ngày, Lục Ninh Cảnh bọn họ bị phân đến số thứ hai từ dưới lên, đằng trước là Ellen, phía sau là Ức Tín, Trí Viễn được giới thiệu đầu tiên.
Phía trước tất cả thuận lợi, đến Ellen bên này quả nhiên xảy ra vấn đề, kỹ sư kỹ thuật bọn họ nghe đâu tới thời điểm xảy ra chút tai nạn xe cộ, lập tức được đổi người, người diễn thuyết thay thế cũng vẫn có thứ tự, vấn đề là đến giai đoạn bị Lâm tổng độc lưỡi kia nói cho một tràng thì suýt nữa cắn răng tự tử.
Quả nhiên sẽ biến thành bộ dáng này.
Cảnh này khiến trong lòng bọn họ Lục Ninh Cảnh càng cảnh giác, e sợ chỉ một chút sơ ý sẽ bị hãm hại liền, nhưng mấy công ty kia lại an toàn một cách kỳ lạ, đại khái là đối phương cũng không dám quá mức lộ liệu luôn phiên hãm hại các công ty, cho nên cũng không có xảy ra sự cố gì.
Phương án giới thiệu sau đó, cuối cùng cũng kết thúc, sau đó chính là một tuần đánh giá. Vào lúc này Lục Ninh Cảnh ngược lại là bình tĩnh, Hòa Nguyên dần ngừng việc tiếp xúc với các nhà cung cấp phần mềm, Lục Ninh Cảnh tình cờ gọi điện thoại cho Khâu Thừa Ngôn thăm dò ý tứ, mà càng nhiều hơn chính là đem tinh lực trong cuộc sống phóng t đến, hắn bận lâu như vậy, nên cẩn thận nghỉ ngơi lấy sức, nếu không thì chắc không qua nổi Quốc khánh mất.
Cách Quốc khánh còn có nửa tháng, kết quả đánh giá liền công bố, vốn cao nhất sẽ là Ellen, bởi vì kỹ thuật của bọn họ tại buổi giới thiệu phương án cùng là kỹ thuật bị Lâm tổng chê nhiều nhất nên ở phương diện này, điểm số trái lại bị kéo xuống, chỉ chiếm một chút xíu ưu thế.
Điểm kết quả lần này, Ellen, Trí Viễn, Thịnh Liên, Ức Tín, chờ nhận kết quả từ lão tổng bọn họ.
Lúc này Lục Ninh Cảnh không có nương tay, đúng lúc đem sự tình Vương Vĩ Đình công bố ra, các loại sự kiện không đạo đức gộp lại, đủ khiến Vương Vĩ Đình vứt bỏ hợp đồng đồng thời thân bại danh liệt, chuyện này ở trong ngành tiêu thụ huyên náo lớn vô cùng, không chỉ là ngành nghề tiêu thụ, toàn bộ kinh thương đều huyên náo rất lớn, chỉ là một tiểu nhân vật mà có thể gây tai tiếng đến mức độ này, rõ ràng cho thấy có người ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa.
Vương Vĩ Đình đời này, e sợ ở trong ngành tiêu thụ cũng không sống được nữa, nghe đâu sau hai ngày sự tình bại lộ, Vương Vĩ Đình còn bị người đánh cho một trận, xương sườn đứt mất mấy cái, đầu cũng bị chấn thương nhẹ, càng chó cắn áo rách chính là, cũng bởi vì cố ý hãm hại, đánh đập người, thương tổn lợi ích của nhân thân cùng với các loại tội danh, lệnh truyền nhận được từ tòa án.
“Anh làm?” Lục Ninh Cảnh nhìn thấy tin tức này thì hỏi Trịnh Hằng đang dỗ con ngủ.
“Chuyện như vậy, cần gì anh phải ra tay,” Trịnh Hằng biểu tình mang theo vài phần xem thường, “Hắn ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, còn quấy nhiễu người khác ký hợp đồng, ai cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, anh đoán trong này còn có một phần công lao của lão tổng nhà hắn.”
Nghĩ đến trước đây bộ dáng Vương Vĩ Đình phách lối, Lục Ninh Cảnh đối với Vương Vĩ Đình cũng đồng tình không đứng lên, người như thế xác thực có tội thì phải chịu, đặt ở trong ngành tiêu thụ sẽ chỉ làm càng nhiều người vô tội chịu hại.
“Lần này liền chen rơi mất một nhà, còn lại Tam gia, ta đoán lâm tổng hội đem ủng hộ mục tiêu chuyển hướng Ellen tư hoặc là Ức Tín, nếu như chống đỡ Ức Tín hoàn hảo, thế nhưng nếu như chống đỡ Ellen tư, sợ là chúng ta liền thiếu một phần phần thắng.” Lục Ninh Cảnh xoa lông mày nói.
“Anh có thể giúp em tranh thủ một chút.” Trịnh Hằng nói.
“Anh? Lẽ nào anh để Khâu… Tử Hiên giúp anh?” Kể từ khi biết Khâu Tử Hiên là một người cha khác của mình, Lục Ninh Cảnh nhắc đến cái tên này thì đều cảm thấy khó nói, “Vẫn là thủ đoạn phi pháp? Anh chớ có làm loạn.”
“Em quá coi thường anh rồi, ” Trịnh Hằng bóp bóp mũi của cậu, “Chờ tin tức tốt của anh.”
Khâu Tử Mặc cùng Trịnh gia dù không thân nhưng không thể nói là không quen. Mọi người đều làm ăn ở thành phố A, khẳng định có lui tới, chỉ là bọn xí nghiệp gia đình hắn, không có cách nào so sánh cùng với Trịnh gia, Trịnh gia mấy đời người đều là làm ăn, căn cơ thâm hậu, thêm vào mẹ Trịnh Hằng lại là con gái của Diệp gia bên thành phố J, càng khiến làm cho địa vị gia đình bọn họ gia ở thành phố A hiển hách hơn.
Cho nên lúc Hoành Á chủ động biểu thị muốn hợp tác với bọn họ, Khâu Tử Mặc có chút khiếp sợ, hắn biết mục đích đối phương làm như vậy, hắn chỉ là không nghĩ tới Trịnh Hằng vì giành được niềm vui của mỹ nhân mà có thể dụng tâm công phu như vậy.
Lúc trước hắn biết con riêng của em trai đi theo Trịnh Hằng, còn tưởng rằng hai người chỉ là vui đùa một chút, dù sao Trịnh Hằng là nhân vật nào, nếu hắn thật sự yêu thích đối phương, trong nhà của hắn cũng sẽ không đồng ý hắn và một nam nhân khác ở cùng nhau. Về sau mới phát hiện Lục Ninh Cảnh di truyền thể chất sinh con của Khâu Tử Hiên, hai người đến con cũng đã sinh ra rồi, mới nhận ra đối phương cũng không phải chỉ là vui đùa một chút, tới hôm nay Trịnh Hằng lại có thể vì Lục Ninh Cảnh mà ký xoẹt một bản hợp đồng, chủ động tới tìm bọn họ hợp tác, Khâu Tử Mặc liền biết, khả năng chính là đối phương thật tâm thành ý ở chung với nhau.
Kỳ thực cái mục đích này, coi như Trịnh Hằng bên kia không nói, Khâu Tử Mặc cũng phải chống đỡ Khâu Thừa Ngôn phương diện này. Khâu Thừa Ngôn là con trai hắn, người thừa kế Hòa Nguyên tương lai, nếu như hạng mục lần này thất bại, mà bất luận đối với lòng tự tin của hắn bị đả kích lớn, thì chính là hắn tại Hòa Nguyên, cũng e sợ trong lúc nhất thời khó có thể dừng bước, Khâu Tử Mặc hắn lợi hại đến đâu, phấn đấu bao năm nay rồi cũng có lúc phải buông bỏ, hắn có con trai, con lớn nhất tham chánh, đứa thứ hai đối với kinh thương không thiên phú, cho nên vị trí này chỉ có thể là Khâu Thừa Ngôn.
Vừa có thể cấp mặt mũi cho Trịnh Hằng lại có thể bảo toàn địa vị danh tiếng Khâu Thừa Ngôn, một công đôi việc, hắn cớ sao mà không làm đây.
Lúc hạng mục Hòa Nguyên trúng thầu, cậu là đang ngủ gà ngủ gật. Cũng không thể trách cậu, tối hôm qua Trịnh Hằng chơi đùa thật lợi hại, hậu quả là sáng nay tinh thần không lên nổi, thấy là trợ lý Tần của Khâu Thừa Ngôn gọi tới mới nỗ lực miễn cưỡng nhận điện thoại.
“Lục tiên sinh, liên quan đến chuyện hạng mục công ty chúng tôi, tin tức này chắc anh đã biết.” âm thanh trợ lý Tần không che giấu được hưng phấn.
Lục Ninh Cảnh trong lòng hồi hộp một chút, “Tin tức gì, tôi chưa nhận được?”
“Xem ra Lục tiên sinh thật sự chưa biết.”
“Nhanh như vậy, ” Lục Ninh Cảnh cho là ít nhất cũng phải qua Quốc khánh, kết quả thần tốc đã có, Lục Ninh Cảnh tâm nhảy lên, “Vậy ai trúng?”
“Ngày hôm nay công ty chúng tôi họp hội nghị, Khâu tổng làm một phen diễn thuyết, giảng từ quá khứ hình thành đến tương lai của Hòa Nguyên, còn nói tương lai Hòa Nguyên phát triển…” trợ lý Tần nói tới chỗ này dừng một chút, hình như là bỏ qua nội dung gì đó, “Nói chung chính là, Khâu tổng hi vọng tại sau khi ông về hưu, mọi người có thể giúp đỡ cho phó tổng Khâu trẻ tuổi từng bước trưởng thành, khiến hắn có thể lãnh đạo Hòa Nguyên nghênh đón một g tương lai huy hoàng, anh không biết đâu, Khâu tổng chúng tôi là diễn thuyết gia trời sinh, nghe đâu lúc đó nhiều người bị ảnh hưởng, cho nên thời điểm bỏ phiếu, công ty được nhiều người chống đỡ nhất lại trở thành công ty bọn anh.”
Tuy rằng trợ lý Tần nói có chút mơ hồ, mà Lục Ninh Cảnh đại khái cũng minh bạch, đơn giản chính là Khâu Thừa Ngôn vô luận hiện tại có được hay không thì tương lại mọi chuyện đều được giao vào tay hắn. Hy vọng không có nội chuến mà cẩn thận chống đỡ Khâu Thừa Ngôn, làm cho hắn củng cố địa vị và quyền lực, làm như vậy, tương lai Hòa Nguyên mới có thể nhìn thấy hi vọng.
“Tôi biết rồi, thực sự là cám ơn trợ lý Tần, ngày khác rảnh rỗi thì đi cà phê một chút nhé.”
“Không cần khách khí, phó tổng Khâu chúng tôi cũng cao hứng vô cùng, đặc biệt dặn tôi gọi điện thoại báo tin tốt này, lần nữa xin chúc mừng.”
Tin tức Thịnh Liên trúng thầu, chỉ chốc lát sau liền bay khắp cả toàn bộ công ty, từng người cứ lần lượt tới chúc mừng, thuận tiện còn làm thịt Lục Ninh Cảnh một trận. Lục Ninh Cảnh cũng không ngại, vung tay nói muốn mời mọi người một bữa hải sản tối này, lần ăn này có thể chiếm được hơn vạn miếng, mọi người lúc này liền sôi trào, chỉ có Lục Ninh Cảnh ở trong lòng yên lặng mà chảy máu.
Thật bức người.
Vương Sơn cũng rất hài lòng, đây là kim đản đầu tiên hắn ôm tới tay từ khi nhậm chức đến nay, vỗ vỗ bờ vai của cậu nói: “Tiểu tử cậu, làm tốt lắm.”
Lục Ninh Cảnh bây giờ còn mỏi eo đau lưng, bị Vương Sơn vỗ một cái cũng không thay đổi sắc mặt, trên mặt vẫn phải khiêm tốn cười, “Còn phải cám ơn Vương tổng anh minh lãnh đạo.”
“Cậu cũng đừng tâng bốc tôi, nói không chừng tâm lý còn đang đắc ý đánh vào cái bản mặt tôi ấy.” Vương Sơn không hề giấu diếm mà vạch trần.
“Sao thế được, buổi tối đi ăn ở nhà hàng hải sản tươi, ngài cũng phải tới đó.” Lục Ninh Cảnh lạc đề, loại chuyện này mọi người đều biết, không cần phải nói ra ngoài là được rồi.
Vương Sơn cũng không truy cứu nữa, nói: “Đương nhiên, trúng lớn hạng mục như vậy, không tàn nhẫn mà giết ngươi sao được, tôi có thể nói rõ trước, không có bào ngư tôm hùm một loại, cậu đừng gọi tôi.”
…
Lúc này trong tiệc khánh công, Lục Ninh Cảnh bị rót không ít rượu, mọi người đều biết cậu có thể uống cho nên có thể nói là tận lực mà rót, cuối cùng Lục Ninh Cảnh không chịu nổi, vọt vào phòng rửa tay nôn như điên.
“Giấy ăn.” Đột nhiên bên tai truyền tới một giọng nam xa lạ, Lục Ninh Cảnh phun một trận, đầu thanh tỉnh không ít, quay đầu nhìn đối phương, phát hiện hắn lại là… Khâu Tử Mặc.
Lục Ninh Cảnh ở hội nghị kia đã gặp qua hắn.
“Cảm tạ Khâu tổng.” Lục Ninh Cảnh nhận lấy lau khô miệng, đối với người bác này, Lục Ninh Cảnh cũng không có cảm giác gì, ngược lại Khâu Tử Hiên cũng không thừa nhận đứa con trai là cậu tồn tại, người nhà đối phương đối với cậu cũng chỉ là người xa lạ, chỉ là hiện tại so với người xa lạ thì thêm một tầng thân phận là khách hàng, “Ngài cũng ở nơi đây ăn cơm à, thật là khéo.”
“Ừ, ” đối phương nhàn nhạt đáp một tiếng, “Có quan trọng không, có cần tôi đưa cậu trở lại đó.”
“Không cần đâu, tôi bên ngoài còn có chuyện, cảm ơn ý tốt của Khâu tổng.”
“Không có chuyện gì, còn muốn chúc mừng các cậu.”
Lục Ninh Cảnh sửng sốt một chút, hắn cư nhiên biết, cậu chỉ là một tiêu thụ nho nhỏ, Lục Ninh Cảnh còn tưởng rằng đối phương không biết cậu là ai, xem ra Khâu Tử Mặc này, sợ rằng còn biết được chuyện mình là con riêng của Khâu Tử Hiên, vì thế nên mới để ý cậu tới vậy, cậu cũng cười nói: “Cảm ơn, còn cần cảm ơn Khâu tổng chỉ dẫn.”
“Đây là danh thiếp của tôi, có chuyện gì thì có thể tìm tôi.” Đối phương đưa tới một tấm danh thiếp, Lục Ninh Cảnh hơi sững sờ chốc lát, mới vội vàng lấy danh thiếp của mình ra, tâm lý có chút khó hiểu ý tứ của Khâu Tử Mặc.
“Đi ra ngoài đi, tìm được đường chứ.”
“Tìm được, vậy tôi đi trước, lần sau chờ ngài rảnh rỗi thì tôi sẽ lại đến thăm.” Sau này làm hạng mục, nhất định sẽ có tiếp xúc.
“Được, gặp lại sau.”
Đây chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, Lục Ninh Cảnh trở lại trong bữa tiệc, lại bị chuốc rượu một vòng, ngoại trừ có thể uống thì chính là uống, một nhóm người trực tiếp đem Lục Ninh Cảnh rót đến say mèm.
Bất quá cũng rất vui mừng a, đặc biệt Lục Ninh Cảnh, hạng mục cực khổ lâu như vậy, nói đúng hơn, cậu quả thực hưng phấn hận không thể đi ra ngoài chạy ba vòng, cho nên lúc Trịnh Hằng tới đón cậu, cậu hẵng còn chìm đắm trong sự hưng phấn.
Đối với Lục Ninh Cảnh uống say, Trịnh Hằng chính là bất đắc dĩ, dưới con mắt của bao người, chẳng khác nào dỗ trẻ con mà đưa Lục Ninh Cảnh lên xe, lưu lại bao người của Thịnh Liên trợn mắt hốc mồm, bọn họ rất nhiều người biết đến Trịnh Hằng, vào lúc này dồn dập suy đoán quan hệ Trịnh Hằng và Lục Ninh Cảnh, đặc biệt có một ít còn thấy được năm ngoái Trịnh Hằng ở tiệc Hoành Á khánh công tới đón Lục Ninh Cảnh, càng nhìn càng thấy hai người khẳng định có mối quan hệ nào đó mà không nói rõ được.
Bất quá Lục Ninh Cảnh cũng không biết, cậu bị mang lên xe, trực tiếp liền trở về nhà, Trịnh Hằng liền hầu hạ vị đại gia này tắm rửa sạch sẽ, súc miệng, uống trà tỉnh rượu do bà Vương bưng lên, sau đó mới được lên giường đi ngủ.
Thời gian kỳ thực còn sớm, Lục Ninh Cảnh làm ầm làm ĩ không chịu ngủ, Trịnh Hằng bảo bà Vương đem An An sang chỗ bà ngủ, miễn cho cái tên say này động tay động chân làm đau An An.
“Tiếng gì vậy, quen tai ghê.” Lục Ninh Cảnh ngồi ở trên giường, đôi mắt chớp chớp mà nhìn Trịnh Hằng.
Trịnh Hằng lấy điện thoại di động của cậu ở trên bàn, hôn một chút lên khoé mắt cậu, “Mẹ em gọi.”
“Mẹ? Là ai, khà khà, mẹ anh hay mẹ em thì cũng là một.”
Trịnh Hằng: …
Mẹ Lục gọi điện không thể không tiếp, Trịnh ấn nút nhận cuộc gọi đặt ở bên lỗ tai Lục Ninh Cảnh, “Gọi mẹ.”
Lục Ninh Cảnh ngây ngốc nói: “Gọi mẹ.”
“…” Mẹ Lục bị nghẹn một chút, “Con bảo ai gọi mẹ?”
“Mẹ.” Lục Ninh Cảnh có lẽ do nghe được giọng mẹ Lục, ngốc hề hề mà kêu lên.
Mẹ Lục luôn hiểu rõ con trai, nghe Lục Ninh Cảnh nói chuyện liền biết cậu không bình thường, “Con lại chạy đi uống rượu.”
“Khà khà khà hắc, hạng mục thành công, mời mọi người ăn cơm, uống rượu, rồi sau đó còn muốn đi hát.”
“Con đã uống say như vậy mà còn đi hát, Trịnh Hằng đâu?”
“Trịnh Hằng? Không biết, chắc là đi làm.”
Trịnh Hằng: …
Trịnh Hằng biết người này uống đến mức không còn ý thức rồi, nói chuyện cũng không rõ ràng, liền đem điện thoại di động cầm tới, “Dì Lục, là cháu, Trịnh Hằng.”
“Trịnh..... Hằng, ” Mẹ Lục nói chuyện với Trịnh Hằng cũng có chút lúng túng, ho khan một tiếng mới khôi phục khẩu khí bình thường, “Ninh Cảnh dạ dày nó không hảo, đừng để nó uống nhiều rượu, cơm nước xong liền dẫn nó đi về nghỉ ngơi đi, uống rượu xong mà đi hát hết đêm thì không tốt cho cơ thể.”
“Chúng con đã ở nhà, em ấy uống nhiều đã không còn biết gì rồi.”
Chẳng trách bên kia yên tĩnh như vậy, “Vậy thì tốt.”
“Dì Lục, dì tìm Ninh Cảnh có chuyện gì không?”
“Cũng không có chuyện gì, chính là hỏi các con Quốc Khánh có bận gì không, nếu như không có thì mang An An cùng Ninh Cảnh về nhà ngồi chơi một chút.”
“…” Câu nói này của mẹ Lục lượng thông tin có chút lớn, bởi vì ba Lục vẫn không hề hé miệng về chuyện hai bọn họ, cho nên Lục Ninh Cảnh cũng không dẫn hắn trở về, nói cha cậu hung ác cực kì, nhìn thấy hắn sẽ lấy gậy ra đánh. Vào lúc này mẹ Lục cư nhiên chủ động đưa ra yêu cầu, Trịnh Hằng vô cùng bất ngờ, liền nói ngay: “Không bận, cháu sẽ dẫn Ninh Cảnh và An An cùng trở về.”
Nhưng thật ra là có sắp xếp, hắn và Lục Ninh Cảnh bàn khi hạng mục này xong, liền đi du lịch thả lỏng một phen, lượng người hôm Quốc khánh quá lớn, cho nên ở trong nước du lịch không được, hai người đem mục tiêu xác định ở nước ngoài, chỉ là vẫn chưa biết chọn nước nào.
Kỳ thực Trịnh Hằng muốn mang cậu đến Hà Lan, đó là nơi chấp nhận kết hôn đồng tính. Tuy rằng Lục Ninh Cảnh không thèm để ý, nhưng hắn vẫn muốn cho Lục Ninh Cảnh một cái danh phận đứng đắn, chuyện kết hôn như vậy, cả đời người chỉ có một lần, không thể bởi vì hai người là đồng tính mà cứ để qua loa như vậy.
“Tốt lắm, khi đó cũng gần một tuần sinh nhật An An, dì và ba Ninh Cảnh sẽ thu xếp một chút, tặng cho An An một cái sinh nhật, An An lúc sinh ra, hai chú dì cũng không ở bên cạnh…”
“Xin lỗi, dì Lục.” Trịnh Hằng biết mẹ Lục ụ để ý nhất chính là chuyện hôn sự của Lục Ninh Cảnh, kết quả hắn lại bẻ cong con nhà người tâ, con đẻ ra cũng lớn như vậy thì người trong nhà mới biết, mẹ Lục không có đánh gãy chân hắn, cũng coi như là kỳ tích.
“Không có chuyện gì, mẹ không có ý đó, chuyện về nhà cứ định thế nhé.”
“Vâng, bất quá sinh nhật An An không cần làm quá phiền phức, chỉ một nhà chúng ta ngồi xuống ăn bữa cơm là được rồi, trẻ con còn nhỏ, cũng không biết sinh nhật là cái gì.”
“Ừ, dì sẽ chuẩn bị, các con trở về là được.”
“Vâng.”
Chuyện về nhà cứ như vậy mà xác định.
Lục Ninh Cảnh ngày hôm sau nghe Trịnh Hằng nói chuyện này, lúc này mới gọi điện thoại về nhà xác nhận, lúc đó mới biết ba Lục đã chấp nhận chuyện của bọn họ. Con người ba Lục, tuy rằng mặt ngoài cứng rắn, kỳ thực nội tâm cũng muốn gặp tôn tử mà ông chưa từng nhìn qua, hơn nữa nếu con trai đã kiên trì muốn cùng một người đàn ông khác sống cùng, con cũng đã sinh, ông muốn phản đối cũng không được, chính mình nhi tử đều kiên trì muốn cùng một nam nhân khác cùng nhau, oa cũng sinh ra, cho nên dần dần cũng là nghĩ thông suốt rồi.
Con cháu tự có phúc con cháu đi.
Lục Ninh Cảnh biết chuyện này thì cao hứng vô cùng, hận không thể tại chỗ cuốn gói đồ dẫn con trai về nhà, Trịnh Hằng cũng cười nói: “Xem ra nhà chúng ta gần đây liên tục có chuyện vui.”
“Có phải là nên treo đèn kết hoa chúc mừng một chút không?”
“Buổi tối đó gọi Tiểu Phàm trở về, một nhà cùng đi ra ngoài ăn một bữa cơm?”
“Có quấy rầy nó học tập không?” Lục Ninh Cảnh lo lắng nói, Trịnh Vân Phàm từ khi ở thành phố B trải nghiệm cuộc sống trở về, đều đem toàn bộ tinh lực đặt ở kỳ thi đại học B.
“Cơm vẫn là nên ăn.” Trịnh Hằng nói, “Chúng ta là người một nhà mà đã lâu rồi không ngồi ăn cùng một chỗ.”
“Có thể, ” Lục Ninh Cảnh cười nói, “Vậy thì cùng đi, để bà Vương đi cùng nữa.”
“Được, chú em thì sao?”
“Đương nhiên là đi cùng rồi, mọi người lâu không gặp.”
Trịnh Hằng gọi điện thoại cho Trịnh Vân Phàm, đến nhà hàng mới chọn bàn, lúc xế chiều, trong nhà lại có một vị khách không mời mà đến.
“Cô sao lại tìm đến đây?” Lục Ninh Cảnh cau mày nhìn người phụ nữ trước mắt, Nhạc Nhạc mặc một cái váy rộng, tóc cũng cắt ngắn, sắc mặt tiều tụy.
“Em..... Em là tới cầu anh buông tha Vĩ Đình.” Nhạc Nhạc bộc lộ cầu xin mà nói với Lục Ninh Cảnh.
“Vương Vĩ Đình?” Lục Ninh Cảnh liền ngạc nhiên, đá đá Trịnh Hằng bên cạnh, “Anh đối phó với hắn?”
Trịnh Hằng lắc đầu: “Anh không tốn thời gian và tinh lực chỉ để đi đối phó một một nhân vật nhỏ.”
Lục Ninh Cảnh cười nói: “Tiểu thư hẳn đã nghe được, chỉ sợ cô tìm sai cửa rồi.”
“Không, bọn họ nói để em tới tìm anh là được, Ninh Cảnh, van cầu anh, giúp em một lần cuối cùng, sau đó bọn em nhất định sẽ làm người sống yên bình, sẽ không gây chuyện thị phi.” Nhạc Nhạc nói, nước mắt tại vành mắt đảo quanh, rưng rưng muốn khóc.
“… Tiểu thư, tôi chỉ là một người bình thường, cô bảo tôi giúp cô sao.”
“Trịnh tiên sinh, Trịnh tiên sinh không phải có biện pháp sao, Trịnh tiên sinh, van cầu anh, giúp tôi một chút.” Nhạc Nhạc âm thanh càng ngày càng nhỏ, câu cuối cùng nghe đã không còn rõ, xem ra đối với chuyền đi cầu xin người khác quả thật không có am hiểu.
Trịnh Hằng đã thấy nhiều kẻ đáng thương, không nể mặt mũi nói: “Tiểu thư, cô có tư cách gì đến cùng tôi đàm phán, để tôi giúp cô?”
“Tôi… Tôi, ” Nhạc Nhạc sắc mặt trướng đến ửng đỏ, biết Trịnh Hằng không phải là người thích bắt bí, lúc này liền đem mục tiêu chuyển hướng về phía Lục Ninh Cảnh, “Ninh Cảnh, em biết em không có tư cách gì đến cùng anh đàm phán, anh có thể giúp em lần cuối không, chỉ một lần, sau đó em với Nhạc Thanh làm trâu làm ngựa, cái gì cũng đều sẽ báo đáp anh.”
“Tôi không thiếu trâu ngựa.” Lục Ninh Cảnh nhịn một chút, vẫn là không nhịn nổi nói ra câu này, “Tiểu thư, Vương Vĩ Đình hắn là có tội thì phải chịu, thời điểm hắn hại chúng tôi, cô có thể không nhìn thấy, chuyện khác tôi có lẽ còn có thể giúp cô suy nghĩ một ít biện pháp, nhưng chuyện này, tôi chỉ có thể cùng cô nói xin lỗi, hơn nữa Vương Vĩ Đình cũng không phải người tốt lành gì, bằng điều kiện của cô, tìm người tốt hơn hắn dễ như trở bàn tay, sao khổ như thế chứ.”
“Em…” Nhạc Nhạc cúi đầu, “Em mang thai con của anh ấy.”
“…” Ngày xưa tập tục là chưa cưới thì chưa viên phòng, nay chưa cưới đã mang thai, Lục Ninh Cảnh cảm thấy hết sức buồn cười, “T iểu thư, cô vẫn là nên trở về đi, tôi sẽ không giúp.” (nghe câu này như kiểu anh đang nói chính mình ấy =))))
“Ninh Cảnh, em…”
“Bà Vương, tiễn khách.” Nhạc Nhạc còn muốn nói gì nữa thì Trịnh Hằng nói thẳng.
“Ai…” Bà Vương chạy tới, “Tiểu thư, mời.”
Nhạc Nhạc nghẹn ngào, bảo trì một tia tôn nghiêm sau cùng, cùng bà Vương đi ra ngoài, Trịnh Hằng nhéo nhéo tay Lục Ninh Cảnh: “Qua hết rồi.”
“Ừ, ” Lục Ninh Cảnh cười với hắn, “Em chẳng qua là cảm thấy có chút buồn cười mà thôi, đại khái chắc là do mỵ lực của chúng ta chưa đủ, ha ha.”
“Đừng suy nghĩ nhiều.”
“Không nghĩ nhiều, ” Lục Ninh Cảnh ôm lấy cổ Trịnh Hằng, ở bên miệng hắn hôn một cái, “Em hiện tại là toàn tâm toàn ý yêu Trịnh tiên sinh.”
Trịnh Hằng ôm lấy cậu, “Thật là khéo, anh cũng thế, bất quá là với Lục tiên sinh.”
…
Buổi tối một nhà mấy người ở trong nhà hàng Phúc Mãn ăn cơm, nơi này cũng không quá đắt, là một nhà hàng phổ thông, được xây trên một con phố cổ, bên cạnh là một dòng sông. Toàn bộ nhà hàng đều cổ kính, hơn nữa thái độ phục vụ và đồ ăn ở đây cũng không tệ, quan trọng nhất là cái tên của nhà hàng mang đến nhiều niềm vui.
Lục Tự Minh đã nghe được tin Lục Ninh Cảnh trúng thầu, mặc dù đối với chuyện cậu làm hạng mục này vẫn không thể cao hứng nổi, nhưng lúc này mọi chuyện cũng đã hạ màn, cậu cũng an toàn, y như vậy yên tẩm rồi.
Trịnh Vân Phàm chạy từ trường về, đến muộn nhìn thấy bọn họ ăn uống linh đình, bộ dáng hòa thuận vui vẻ, ưu thương nghiêm mặt nói: “Con ở trường học nước sôi lửa bỏng đây, làm sao lại có cảm giác mọi người ở nhà lại như đang ăn Tết vậy.”
“Con không nhầm đâu, chính là đang ăn Tết.” Trịnh Hằng nói.
“Thiết, nếu không nhầm thì là con phải đến công ty ai đó rồi bị nghiền ép, ” Trịnh Vân Phàm không chút lưu tình chọc thủng hắn, “Ba cho con là đứa lên ba à.”
“Con sớm muộn gì cũng bị ba nghiền ép.”
“Hừ, con hiện tại chính là có em trai, trong nhà ngươi kế thừa để phá công ty ba, cũng không chỉ có một mình con, ” Trịnh Vân Phàm nặn nặn tay nhỏ bụ bẫm của An An, “An An em nói có phải không.”
An An vui vẻ nhếch miệng cười cười, vồ tới muốn Trịnh Vân Phàm ôm, Trịnh Vân Phàm nặn nặn cái má tròn của thằng bé, “Ăn no anh trai sẽ ôm em.”
“Phá công ty?” Bên này Trịnh Hằng bị cái từ này làm tức sôi, “Sau này con phá công ty thì cũng đừng hòng kiếm được tiền.”
Trịnh Vân Phàm ngạo kiều mà hất đầu, “Không cần thì không cần, con còn có ông bà nội, còn có ông ngoại nữa.”
“…”
“Được, hai người, thật vất vả mới ăn cùng nhau bữa cơm, cũng đừng cãi nhau, ” bà Vương đối với hai cha con đã gặp mặt là ầm ỹ một phen thì cảm giác bất đắc dĩ sâu sắc, “Nhanh lên một chút, thức ăn sắp nguội rồi.”
Lục Ninh Cảnh không như bà Vương, bọn họ sảo sảo nháo nháo, so với nghiêm mặt một câu nói cũng không thì còn tốt hơn. Chỉ cần đánh nhau, cứ nhao nhao thế này còn khoẻ hơn, cho nên Lục Ninh Cảnh làm như không có chuyện gì xảy ra mà rót nước trái cây, lại hỏi chú: “Chú à, chú uống rượu hay là uống nước trái cây, cháu tối hôm qua uống quá nhiều rồi nên sẽ không uống.”
“Nước trái cây đi, gần đây dạ dày của ta cũng không tốt.” Chú cậu nói.
Rót đầy cốc cho mọi người, Lục Ninh Cảnh giơ chén lên, cười nói: “Đến, chúng ta cạn ly.”
Tất cả mọi người giơ ly lên, nơi này Lục Tự Minh lớn nhất nên nói đầu tiên, “Hi vọng mọi người dù trong đời sống hay công việc đều thuận thuận lợi lợi.”
Đến phiên Trịnh Hằng, Trịnh Hằng cười nói: “Không có gì đáng nói, mọi người thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý.”
Bà Vương vui cười hớn hở nói: “Hẳn là hai người nhanh chóng nỗ lực, thêm một thằng nhóc bụ bẫm nữa.”
Lục Ninh Cảnh: …
Trịnh Vân Phàm bĩu môi: “Làm sao không sinh con gái chứ, con kỳ thực còn thích em gái…”
Nhận được ánh mắt của ba quăng tới, câu tiếp theo của Trịnh Vân Phàm tự động mất tín hiệu.
Lục Ninh Cảnh cùng chú mình nhình nhau nở nụ cười, hai cha con này.
Sau khi cơm nước xong, Trịnh Vân Phàm chạy về trường học, bà Vương mang An An đi về trước, Lục Tự Minh cùng bọn họ ngồi thêm một chút nữa rồi cũng đi về, Lục Ninh Cảnh cùng Trịnh Hằng còn chưa muốn về nhà, sóng vai dọc theo bờ sông mà chậm rãi đi.
“Anh ơi, mua đóa hoa đi.” Hai người đang từ từ tản bộ, một cô bé nhỏ nhấc theo một giỏ đầy hoa tiến lại.
“Nơi này còn có người bán hoa.” Lục Ninh Cảnh thật ngoài ý liệu, Trịnh Hằng thế nhưng vẫn móc tiền ra mua bó hoa mân côi, cũng không hỏi giá bao nhiêu.
“Anh đừng đưa cho em, ” Lục Ninh Cảnh cảm thấy hai tên đàn ông đi tản bộ, một người còn đang cầm hoa, quá mức biệt nữu rồi.
“Không phải đưa cho em, ” Trịnh Hằng cười nói, đột nhiên bước lên phía trước, ở trước mặt cậu quỳ một chân xuống, giơ hoa lên trước, “Tuy rằng dáng dấp như vậy cầu hôn rất qua loa, nhưng giờ khắc này anh chỉ muốn làm như vậy. Anh biết em đối với hôn nhân hay những thứ khác không quá để tâm, chỉ cần hai người ở chung một chỗ là tốt rồi, nhưng anh vẫn muốn theo nghi lễ chính thức một lần cầu hôn em, Ninh Cảnh, chúng ta kết hôn đi.”
“…”
Bên cạnh có không ít người đến bờ sông tản bộ, nhìn thấy một người đàn ông cầu hôn với một người đàn ông khác, hơn nữa khí chất hai người đẹp trai bức người, nhất thời không ít người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, mặt Lục Ninh Cảnh lập tức toàn bộ đỏ rần, có thể cho cậu thời gian chuẩn bị sao, cái đám đông này.
“Anh đẹp trai, đồng ý đi.” Một cô gái hô lên, nhất thời người qua đường đều ồn ào, “Đáp ứng hắn đi, đáp ứng hắn đi.”
Trịnh Hằng ánh mắt sáng quắc mà nhìn cậu, cũng không ép buộc mà lẳng lặng mà ở bên kia mỉm cười nhìn cậu.
“Em.....” Lục Ninh Cảnh hận không thể chui xuống đất trốn, cảm động cái gì a, vui vẻ a, cậu một chút cũng không có cảm giác, chỉ có quẫn bách, nói qua loa với hắn, “Được em đáp ứng, anh mau đứng dậy đi.”
Trịnh Hằng ưu nhã đứng lên, dùng giọng điệu ôn nhu mà bá đạo nói: “Em sau này trốn không thoát.”
Mọi người nhất thời bùng nổ, cũng không biết ai nói tiếng kết hôn, sau đó tất cả mọi người ở bên kia đều ồn ào nói hôn một cái.
Trịnh Hằng thật sự ôm lấy Lục Ninh Cảnh, Lục Ninh Cảnh nhìn khuôn mặt hắn càng ngày càng gần, đến sức để xấu hổ cũng không có, kéo tay hắn chạy về phía trước, bóng dáng hai người xuyên qua màn đêm, mãi đến tận khi thở hồng hộc mới dừng lại, bó hoa trên tay Lục Ninh Cảnh đã sớm tơi tả.
“Trên đời này, tuổi thọ ngắn nhất chính là tín vật cầu hôn.” Lục Ninh Cảnh vẫn chưa thu binh, ném bó hoa trơ trụi vào thùng rác, “Trịnh tiên sinh, anh ngày hôm nay thực sự là quá nhâm tính, ngày mai chuyện của chúng ta nói không chừng sẽ bị toàn thế giới biết được.”
Trịnh Hằng thản nhiên nói: “Anh thích em, cũng không phải là chuyện mất mặt, coi như toàn thế giới đều biết thì đã làm sao?”
“Nói thì nói như thế, nhưng vẫn là nên khiêm tốn một chút, giống như anh nói, kết hôn là chuyện riêng của hai chúng ta, hà cớ phải nói cho nhiều người như vậy làm gì.”
Trịnh Hằng không nói gì, mà ánh mắt ngập tràn yêu thương nhìn cậu, “Vậy Lục tiên sinh, em có nguyện ý cùng tôi kết hôn?”
Giờ khắc này, ánh trăng vừa vặn bao phủ lên thân hình nam nhân mặc áo sơ mi trắng ở trước mắt, ánh trăng trong sáng lộ ra thâm tình trong mắt hắn, nam nhân tốt đẹp như thế, ôn nhu lại săn sóc, là người mà nửa đời sau này cậu muốn trải qua cùng, Lục Ninh Cảnh lúc này không do dự từ chối, mà là trịnh trọng gật đầu: “Em nguyện ý.”