Xiềng xích nặng trĩu trên tay chân Bạch Canh bị chém đứt, hắn lung lay đứng lên, ánh mắt đỏ sậm: “Lưu Tứ, năm đó là Bạch Canh ta có lỗi với ngươi, ngươi muốn chém muốn giết đều được, Ngũ công chúa còn nhỏ không biết gì……”
“Ngươi nói thêm một chữ nữa bệ hạ chúng ta liền phải đổi ý.” Lý Đại Cát ở bên người Nguyên Hi Đế lâu như vậy, hiểu nhất là xem mặt đoán ý.
Lý Đại Cát tiếng nói nhòn nhọn tinh tế, một đôi mắt sắc bén đảo qua Bạch Canh: “Bạch tướng quân, bệ hạ chúng ta mà tức giận sẽ làm Lan Quốc thây phơi ngàn dặm, máu chảy thành sông, hiện giờ cho ngươi cơ hội, ngươi đừng không biết tốt xấu.”
Ngày xưa, Bạch Canh đem Lưu Tứ dẫm dưới chân, hiện giờ, Bạch Canh không còn tư cách đấu với Lưu Tứ.
Ngay cả toàn bộ Lan Quốc, cũng sẽ trở thành con mồi của Lưu Tứ, bị hắn bắt được một ngụm một ngụm nuốt vào.
Đến nỗi tiểu Ngũ công chúa Lan Quốc, cháu gái nhỏ Bạch Canh sủng trong lòng bàn tay……
Nếu ở trong tay Lưu Tứ, nghĩ cũng đừng nghĩ có thể sống yên ổn qua ngày.
Sau khi trở về lều trại, thái giám cởi áo choàng cho Lưu Tứ, nói: “Thái Hậu nương nương sáng sớm hôm nay cho người đưa tin tới bệ hạ còn chưa có mở ra, ngài là chờ ngày mai xem hay là hôm nay xem?”
Lưu Tứ lãnh đạm nhận phong thư.
Cho dù không xem Lưu Tứ cũng biết trong đó viết cái gì.
Lý Đại Cát có thể ở bên cạnh Lưu Tứ từng bước thăng chức, thậm chí tùy quân đi ra ngoài, công phu mồm mép tất nhiên lợi hại, cũng sẽ phỏng đoán quân tâm.
Lý Đại Cát cười nói: “Thái Hậu chắc là lo lắng long thể bệ hạ, ngài ngự giá thân chinh, Thái Hậu sao có thể không lo lắng.”
Lưu Tứ cười lạnh một tiếng.
Hắn hiểu được Thái Hậu hiện giờ cũng không thoải mái. Cũng là, thật vất vả hắn mới ra kinh, kết quả Thái Hậu vẫn là không thể sờ được nửa phần quyền lợi, Tề gia cũng không có vớt được chỗ tốt nào, Thái Hậu có thể thoải mái mới là kỳ quái.
Mắt phượng hẹp dài Lưu Tứ đảo qua khuôn mặt của Lý Đại Cát, quan sát một chút mới nhàn nhạt nói: “Lui ra đi.”
Lý Đại Cát chạy nhanh, cong eo lui ra ngoài. Sau khi rời khỏi đây, Lý Đại Cát đổ mồ hôi, Lưu Tứ hỉ nộ vô thường, lòng nghi kỵ rất lớn, Lý Đại Cát thời thời khắc khắc đều lo lắng Lưu Tứ sẽ hoài nghi hắn là người Thái Hậu đưa tới.
Trên thực tế, Lý Đại Cát thật đúng là không phải.
Cứ việc Thái Hậu cùng Lưu Tứ có ngăn cách, Lý Đại Cát cũng không dám ở trước mặt Lưu Tứ nói tới Thái Hậu. Rốt cuộc Thái Hậu là mẹ ruột Lưu Tứ. Cho nên hắn chỉ có thể cười ha ha nói hai câu dễ nghe.
Lều trại không có người, Lưu Tứ đem thư mở ra.
Quả nhiên, Thái Hậu nhìn như quan tâm thăm hỏi thân thể Lưu Tứ, nhưng lại lén lút ở trước mặt Đặng Uẩn nói bậy.
Đầu ngón tay Lưu Tứ hơi dùng sức, trang giấy mỏng trong nháy mắt hóa thành bột mịn.
Lúc Lưu Tứ mười chín tuổi xác thật không có nghĩ tới phải làm hoàng đế. Làm hoàng đế phải chiếu cố tam cung lục viện, cân bằng tiền triều hậu cung, xử lý đại sự thiên hạ, quá mức rườm rà cũng quá mức mệt nhọc.
Hắn trước đây không có cái dã tâm này.
Sau này hắn lại sinh ra dã tâm, cũng đã dẫm lên vô số máu tươi mới bước lên vị trí này, trong lòng lại chưa từng nghĩ tới phải làm một hoàng đế tốt.
Suy nghĩ của Lưu Tứ cùng người bình thường bất đồng.
Mấy năm nay Lưu Tứ đều ngủ không an ổn.
Hắn sinh ra đã tuấn lãng, giống như tuyết trắng trên núi, sáng như trăng, quý nữ kinh thành Cảnh Quốc phàm là gặp qua Lưu Tứ đều bị dung nhan của hắn mê hoặc. Lúc nhăn mày cũng làm lòng người nhộn nhạo.
Trong lều trại có một ngọn đèn sáng lên, Lưu Tứ mặc áo mà ngủ, cho dù là ngủ rồi, lông mày như cũ nhăn lại.
Đêm nay, Bạch Canh nói không sai, người Lan Quốc nợ Lưu Tứ rất nhiều, nhưng Ngũ công chúa tuyệt đối không có làm chuyện có lỗi với hắn.
Nhưng hắn mỗi khi nhớ tới Ngũ công chúa, trong lòng luôn có một loại cảm giác khó có thể miêu tả.
Lưu Tứ không hiểu được, đây là cảm giác gì.
Chưa từng có người nào cho hắn loại cảm giác này, trừ bỏ Ngũ công chúa.
Lưu Tứ lâm vào cảnh trong mơ, chuyện cũ ùn ùn kéo đến.
Mùa đông Lan Quốc vừa lạnh vừa ẩm ướt, lạnh đến tận xương tủy. Không giống Cảnh Quốc, lạnh thì lạnh, nóng thì nóng.
Hắn nghe được tiếng bước chân, thanh âm rất nhỏ, góc váy trắng tinh, vương theo mùi hoa súng.
Lưu Tứ bị một đôi tay nhỏ nhắn nâng cằm, băng gạc chấm nước thuốc cọ qua gương mặt bị thương của hắn.
Từ lúc ấy trở đi, trong lòng Lưu Tứ cũng đã nảy sinh ý niệm âm u.
Hắn muốn tiểu công chúa.
Hắn không có khả năng mỗi ngày đều bị thương, cho nên Lưu Tứ lúc ấy cũng không biết, đem tiểu công chúa đoạt tới có cái gì tốt.
Tiểu công chúa được sủng ái, ăn ngon, uống tốt, còn có mười mấy người hầu hạ. Nàng không thích đi đường, đi đâu đều phải có một bộ liễn hoặc xe ngựa hoa lệ, so với nuôi một con phượng hoàng còn phiền toái hơn.
Nhưng hắn vẫn muốn.
Lưu Tứ mấy năm nay cũng không dễ dàng, đi lên ngôi vị hoàng đế nếu là một việc dễ dàng vậy thì mỗi người đều đi làm hoàng đế rồi. Hắn từ trong thây sơn biển máu mà bước ra, ngồi ở ví trí cao nhất Cảnh Quốc, có thể nói là cửu tử nhất sinh.
Vừa mới ngồi ổn vị trí này, hắn liền phải tới tranh đoạt tiểu công chúa Lan Quốc.
Ngày xưa nàng cao cao tại thượng, hiện giờ, Lưu Tứ muốn nàng thuận theo hắn cúi đầu.
Chỉ có thể đối tốt với một mình hắn.
Lưu Tứ trong khoảng thời gian này ngự giá thân chinh, tự lên chiến trường, trước nay đều không phải ở phía sau màn chỉ huy tác chiến, hắn sẽ tự mình ra trận giết địch, Bạch Canh chính là tự hắn bắt về.
Cho nên Lưu Tứ cũng bị thương không ít.
Hắn rất ít xử lý những vết thương đó, khả năng tự lành vết thương của Lưu Tứ luôn rất mạnh, trên lưng cùng ngực có hai chỗ sâu có thể thấy được xương, hắn cũng chỉ qua loa cột lại.
Chỉ chờ Ngũ công chúa tới, giống như trước đây bôi thuốc cho hắn.
Nhận được thư của Thái Hậu không lâu, Lưu Tứ cũng nhận được thư Đặng Uẩn gửi tới.
Lưu Tứ từ biên cảnh Cảnh Quốc đánh tới biên cảnh Lan Quốc, hơn phân nửa Lan Quốc quốc thổ đều bị đội quân Cảnh Quốc bước qua, quốc thổ Cảnh Quốc đã từng bị Lan Quốc cướp đi cũng bị Lưu Tứ đoạt trở về. năm trước, Lan Quốc xâm lược Cảnh Quốc, cướp đi quốc thổ Cảnh Quốc, còn bắt Lưu Tứ làm tin. Hiện giờ Lưu Tứ đều cướp trở về.
Cảnh Quốc đất rộng của nhiều, phương bắc có ngàn dặm đất hoang phì nhiêu chưa khai thác.
Trừ cái đó ra Lưu Tứ cũng không muốn nhiều hơn.
Thành trì Lan Quốc đa số đều là bá tánh bình thường, bọn họ tâm hướng về Lan Quốc, nếu mạnh mẽ quy về lãnh thổ Cảnh Quốc tất nhiên sẽ bùng nổ khởi nghĩa. Đến lúc đó, triều đình Cảnh Quốc còn phải phí sức cho người trấn áp.
Lưu Tứ vốn là không phải vì đất đai mà đến, hắn chỉ là tới đòi lại Ngũ công chúa của hắn, thuận tiện đem nhục nhã năm xưa đòi lại.
Trong thư Đặng Uẩn chúc mừng Lưu Tứ đoạt lại sáu tòa thành trì thuộc về Cảnh Quốc, cũng đưa ra mấy cái thượng sách, đều là quyết sách nhằm vào Lan Quốc sau khi bị giệt quốc.
Lưu Tứ vẫn chưa để trong lòng.
Là hắn đánh thắng, đoạt lại đất đai, muốn diệt quốc hay không đều nằm trong tay Lưu Tứ. Không tới phiên người khác khoa tay múa chân.
Rạng sáng trời còn chưa rõ, có tầng tầng mây ngăn cản, nhìn không rõ hoàng thành Lan Quốc.
Sắp rồi.
Chạy gần một đêm, cái phế vật Bạch Canh hẳn là tới cửa thành rồi.
So sánh với Lưu Tứ, Bạch Canh là tên phế vật ngu xuẩn, nhưng Bạch Canh lại không phải phế vật tham sống sợ chết, sẽ không chạy một mình.
Bạch Canh còn chưa đến cửa Thiên Thành trên đường đã bị binh lính ngăn cản.
Lưu Tứ dẫn dắt đại quân ở ngoài Thiên Thành hơn mười dặm như hổ rình mồi, Thiên Thành tất nhiên phải chuẩn bị phòng ngự, đề phòng Lưu Tứ ban đêm đánh bất ngờ, thời thời khắc khắc đều có binh lính tuần tra.
Bạch Canh bị soát người một lúc mới bị mang vào thành.
Bị Cảnh Quốc bắt lại thả lại, này cũng không phải việc gì vẻ vang, cũng may hôm nay thủ vệ cửa thành không phải là người Lục gia, vì tránh cho đắc tội Bạch gia, đoàn người khẽ không ra tiếng đem Bạch Canh đưa đến trước cửa Bạch phủ.
Bạch Canh cả người chồng chất vết thương, có thể suốt đêm trở về đã tiêu phí không ít sức lực.
Hắn mới vừa bước vào sân Bạch gia liền hôn mê bất tỉnh, việc này kinh động Bạch lão phu nhân, lão phu nhân hàng năm ở từ đường niệm kinh, lúc này vội vàng chạy tới, cho người truyền tin vào cung, nói cho Hoàng Hậu cùng Quý Phi, Bạch Canh đã trở lại.
Bạch Canh được tắm rửa sạch sẽ bôi thuốc, rất nhanh liền tỉnh.
Dù sao cũng mang danh tướng quân, thân cường thể tráng, so người bình thường thể trạng tốt hơn.
Tiếng nói Bạch Canh khàn khàn: “Ta muốn vào cung gặp bệ hạ.”
Bạch lão phu nhân nói: “Canh nhi, ngươi trước dưỡng thương cho tốt đi, lúc sau lại tiến cung. Ngươi vào sinh ra tử không dễ dàng, lần này thật vất vả trốn thoát……”
Bạch Canh nói giọng khàn khàn: “Nương, là Lưu Tứ thả ta ra, hắn để nhi tử truyền lời cho bệ hạ.”
Hiện giờ kinh thành nguy cơ sớm tối, mỗi người đều hiểu rõ.
Bạch lão phu nhân sửng sốt một chút, nói: “Lưu Tứ muốn ngươi truyền lời gì?”
Bạch Canh nói: “Hắn muốn Ngọc Chân công chúa làm nô.”
Sắc mặt Bạch lão phu nhân trầm xuống. Nếu Lưu Tứ muốn công chúa khác thì còn tốt, có thể chọn một cung nữ mỹ mạo hoặc là quý nữ thế gia thay thế đưa qua.
Cố tình lại muốn Ngọc Chân công chúa. Ngũ công chúa nhỏ nhất Lan Quốc.
Không nói đến Lưu Tứ gặp qua Ngọc Chân công chúa.
Chẳng sợ chưa thấy qua cũng rất khó thay thế. Nói đến dung mạo Ngọc Chân công chúa chính là một trăm mỹ nhân cũng không tìm thấy một người nào xinh đẹp bằng nàng, mỹ danh Ngọc Chân công chúa sớm đã truyền ra ngoài, tùy tiện tìm cái mỹ nữ ngụy trang nguy cơ bị phát hiện rất cao.
Bạch lão phu nhân phất tay, thị nữ bên ngoài lục tục tiến vào thay quan phục cho Bạch Canh.
Xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong.
Bạch lão phu nhân cũng đi theo vào cung, Bạch Canh đi tiền triều, Bạch lão phu nhân đi hậu cung.
Tin Bạch Canh trở về đã truyền tới tai Hoàng Hậu cùng Quý Phi, hai tỷ muội có vui có lo, vui chính là đệ đệ còn mạng trở về, lo chính là Thiên Thành tràn ngập nguy cơ, nếu Lưu Tứ tấn công vào hậu phi Lan Quốc đều bị đem đi nhục nhã.
Bạch lão phu nhân vào cung Hoàng Hậu, Bạch quý phi ngồi trên ghế uống trà, nghe nói mẫu thân tới, Quý Phi cùng Hoàng Hậu liếc nhau, đều đứng lên.
Bạch lão phu nhân đầu đầy tóc bạc, bất quá thân thể còn rất tốt, hai tròng mắt bà ta sáng rực, chống quải trượng, cùng thị nữ đi vào.
Thấy Hoàng Hậu, Bạch lão phu nhân hành lễ: “Thần phụ gặp qua Hoàng Hậu nương nương, Quý Phi nương nương.”
Bạch Hoàng Hậu chạy nhanh tới đỡ Bạch lão phu nhân, một bên đưa mắt ra hiệu cho các cung nữ đi ra ngoài.
Bạch quý phi nói: “Nương, ngài sao cũng vào cung? Canh nhi hắn……”
“Canh nhi thân thể không việc gì.” Đôi mắt Bạch lão phu nhân sắc bén nhìn về phía Bạch Hoàng Hậu, “Ngọc Chân đã tỉnh chưa?”
Bạch Hoàng Hậu do dự một chút, nói: “Lúc này mới lúc nào, nương, ngài vì sao đột nhiên hỏi Ngọc Chân?”
Tác giả có lời muốn nói: Lại gỡ mìn một lần nữa, tuy rằng là ngọt văn, nhưng thật sự rất cẩu huyết.