Trong phòng rộng lớn bỗng lặng ngắt như tờ, họ nghe hiểu được lời của nàng, mấy người khinh thường thì cố gượng gạo chống đỡ.
Diệp Vũ lại lần nữa tăng thêm thuốc mạnh, “Ta nói như thế, tin ta thì ở lại; nghi ngờ ta thì hiện giờ có thể đi”
Họ nhìn lẫn nhau, nhưng không ai đi.
Đợi một lát nàng nói trịnh trọng, “Nếu các vị đã lựa chọn ở lại. sau này phải nghe theo sắp xếp và mệnh lệnh của ta, không được kháng nghị, càng không được kêu mệt, kêu vất vả. Đã nhớ kỹ cả chưa?”
Mười bảy người cùng đồng thanh đáp: Nhớ kỹ.
Tiếp đó nàng thể hiện động tác múa cơ bản, làm cho họ học, hiểu rõ, xem năng lực lĩnh ngộ của họ ứng biến thế nào.
Sau đó nàng chọn năm nam trong mười nam, cùng nhảy bài “Thanh Hoa từ” với Lăng Vô Hương, những người còn lại thì nhảy một điệu múa khác.
Thú vị ở chỗ là, sau khi họ nhìn động tác nàng múa xong không phải mở trừng mắt giật mình mà là không thể tin nổi, bộ dáng nghi hoặc hoặc quái dị nhìn nàng.
Như thế, họ tin những lời nàng đã nói trước: ta dạy cho nhóm các người điệu vũ khác với điệu cũ, thậm chí còn quá sức tưởng tượng của các người, toàn bộ thgành Kim Lăng này, thậm chí toàn bộ nước Sở, chỉ có một mình ta có bản lãnh này, không còn ai khác.
Chỉ trong vòng nửa tháng, nếu muốn nổi tiếng một lần thì phải lấy tay ra, bởi vậy, Diệp Vũ yêu cầu họ đặc biệt nghiêm khắc, muốn họ trong vòng mười ngày học được điệu nhảy này.
Lăng Vô Hương cùng năm nam tử ngày nào cũng luyện vũ khắc khổ, ngoài chuyện ăn, ngủ, nghỉ ra thì đều luyện tập cả.
Hai ngày sau họ học xong những động tác cơ bản, bắt đầu thử nhảy.
Ngày thứ ba Diệp Vũ dạy Lăng Vô Hương hát bài “Thanh Hoa từ”, muốn nàng trong thời gian ngắn phải hát thuộc bài này, đến lúc đó mới vừa đàn vừa hát.
Ngày thứ sáu, Diệp Vũ và Lâm Trí Viễn cùng hợp tác, ghi lại khúc phổ và lời ca.
Nàng quyết định đem bài “Tiêu Tương Vũ” của Hồ Ngạn Bân ra, tạo thành khúc chủ đề của lầu Tiêu Tương, bởi lời và ca Khúc đều rất phù hợp, giống như sáng tác ra vì lầu Tiêu Tương vậy.
Tiếp đó, nàng biên đạo một điệu múa từ bài “Tiêu Tương Vũ”, chọn bốn vũ kỹ và năm nam, vẫn để Lăng Vô Hương múa dẫn đầu.
Ngày thứ bảy, mọi đạo cụ đã chuẩn bị xong, chỉ còn mỗi trang phục múa, dùng tơ lụa đang khẩn trương may.
Ngày thứ tám, nàng dùng tài nghệ vẽ của Diệp đại tiểu thư vẽ một cô gái nhẹ nhàng như mây khói, qua vài nét bút đã hiện lên trước mặt mọi người một cô gái xinh đẹp trẻ trung quyến rũ tuyệt trần, tóc đen mượt bay bay theo gió, trông thần bí mà lạnh nhạt. Tiếp đó, nàng lại viết vài câu tuyên truyền khá lớn: Màn ca múa cực rung động! Cô gái thần bí nhất! Hưởng yến tuyệt vời nhất! Thể nghiệm phấn khích nhất!
Sau đó nàng bảo người ta đem bức tranh dán lên trên một khối vải đỏ lớn, trên đó lại viết một câu: ngày hai mươi sáu tháng ba, lầu Tiêu Tương xin hân hạnh được đón tiếp.
Cuối cùng đem khối vải đỏ đóng lên bức tường ngoài lầu Tiêu Tương, lấy cái này làm tuyên truyền.
Ngày thứ chín, Lãnh Tiêu Tương xem qua họ luyện tập sự lo lắng trong lòng cũng đã bình ổn lại, hy vọng một ngày nào đó mau mau đến, bởi vì chuyện dựng vũ đài mà lầu Tiêu Tương đã đóng cửa mất vài ngày rồi.