Bạo Quân Độc Sủng

chương 123: cùng hoà hợp một thể với nàng hoàn toàn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Linh Nhi liếc mắt nhìn Văn quý phi một cái, thu hồi ánh mắt kinh hoàng.

“Hạnh Nhi, Tiểu Nhi bị giết hại ngày ấy, Tiểu Đào thấy ngươi đi ngang qua phòng các nàng, có chuyện này không?” Sở Minh Phong hỏi lạnh giọng.

“BẨm bệ hạ, đúng là có chuyện này ạ” Giọng Linh Nhi thấp lảnh rõ.

“Sau khi người rời đi, Hạnh Nhi và Tiểu Nhu đã chết” Giọng hắn lại đột ngột tăng cao, lớn tiếng khiến người ta sợ hãi, “Ngươi giết các nàng ấy, có đúng không?”

Thân hình Linh nhi run rẩy kịch liệt, sắc mặt trắng bệch sợ hãi, “Bệ hạ tha mạng… là nô tì giết, nhưng mà nô tì cũng phụng mệnh làm việc thôi ạ… Nô tì và Hạnh Nhi, Tiểu Nhu không thù không oán, sao lại giết các nàng ấy được ạ? Là do quý phi sai nô tì giết các nàng ấy… Quý phi còn dạy nô tì cách giết người sao có thể biến thành cái chết đột ngột mà không phát hiện ra…”

Hai tròng mắt Văn Hiểu Lộ như sắp lòi ra, không thể tin nổi Linh Nhi sẽ nói ra những lời như thế, “Linh Nhi, ngươi thế mà dám vu hãm bản cung! Bệ hạ, nô tì không có sai Linh Nhi giết người, càng không dạy nàng ấy giết người…”

Tay phải của Sở Minh Phong đặt lên tay vịn, ngón trở ngón giữa gõ nhẹ, cứ như mọi việc hôm nay đều nằm trong sự khống chế của hắn, “Quý phi có thể nói ra xem vì sao lại giết Hạnh Nhi và Tiểu Nhu không?”

Ánh mắt Linh Nhi rung động, sợ hãi như Văn Quý phi sắp xé xác nàng ta ra vậy, “BẨm bệ hạ, quý phi sai nô tì sát hại Hạnh Nhi và Tiểu Nhu, là giết người diệt khẩu ạ”

“Vì sao lại giết người diệt khẩu hả?”

“Quý phi xẩy thai, đều không phải là như bệ hạ đã biết…” Giọng nàng ta càng ngày càng nhỏ xuống.

“Nói chi tiết ra xem” Sở Minh Phong mắt lạnh băng.

“Linh Nhi, ngươi dám can đảm nói xấu bản cung, bản cung sẽ không tha cho ngươi!” Văn Hiểu Lộ mắt loé lên.

Hai tay Linh Nhi ôm chặt lấy đầu, ‘Sau khi quý phi ăn cua biển bị xẩy, nhưng mà quý phi vốn đã có thai hơn hai tháng rồi ạ, chứ không phải là hơn một tháng. Năm ngoái, quý phi không biết trong bụng có hoàng tự, khiêu vũ mới chảy máu, lúc này mới truyền Ôn thái y tới chẩn trị. Ôn thái y chẩn đoán, cái thai quý phi này khó giữ được, có hai nguyên nhân: thứ nhất, quý phi từng đã xẩy thai một lần, tuy đã cẩn thận điều dưỡng, nhưng do bị thương bên trong, không dễ mang thai, có thai cũng dễ bị xẩy; thứ hai, quý phi thích múa, ngày nào cũng múa một canh giờ, điều đó khiến quý phi dễ bị xẩy thai. Ôn thái y còn nói, chỉ có một cơ hội nhỏ để giữ được thai. Quý phi lệnh cho Ôn thái y bằng bất cứ giá nào cũng phải giữ được đứa nhỏ, còn bảo hắn không được lộ ra trước, bởi vậy, Ôn thái y mới lén dùng thuốc để cho quý phi giữ thai một tháng.”

Văn Hiểu Lộ ngồi sụp xuống, không còn tranh cãi, vẻ mặt nản lòng. Từ thái y cất cao giọng bảo, ‘Quý phi uống liền một tháng thuốc dưỡng thai, vẫn không giữ được thai nhi, có phải thế không hả?”

Linh Nhi gật đầu, “Quý phi vừa đấm vừa xoa, Ôn thái y cả cái chết cũng không giữ được thai nhi của quý phi. Qua một đêm, quý phi đã nghĩ thông, quyết định lợi dụng chuyện hãm hại con trong bụng để hãm hại Thẩm Nhị phu nhân. Vì thế, ngày ấy quý phi lấy danh nghĩa chuẩn bị màn ca múa mời Thẩm Nhị phu nhân đến, giữ Thẩm Nhị phu nhân lại dùng bữa, mượn cơ hội vu hãm Thẩm Nhị phu nhân mưu hại hoàng tự. Nếu bệ hạ không tin có thể truyền Ôn thái y tới hỏi ạ”

Diệp Vũ không ngờ chuyện mưu hại hoàng tự lại còn có tin tức như thế. Văn Quý phi cũng thật quá độc ác, rõ ràng là mình không giữ được thai nhi, thế mà dám thiết kế vu hãm người khác!

Sở Minh Phong tính sổ chuyện hôm nay, chỉ e Văn Quý phi cũng không sống được lâu. Truyền Ôn thái y, Ôn thái y cũng khai y như lời Linh Nhi. Mặt Văn Hiểu Lộ xám như tro tàn, nói vậy cũng biết là cãi không nổi nữa.

Linh Nhi nói tiếp, “Bệ hạ, chuyện quý phi xẩy thai, chỉ có nô tỳ, Ôn thái y và Hạnh Nhi, Tiểu Nhu biết rõ chân tướng, quý phi lo Hạnh Nhi và Tiểu Nhu tiết lộ cơ mật, mới lệnh cho nô tì tới giết người diệt khẩu, cắt đứt hậu hoạn. Quý phi còn dạy cho nô tỳ biết cách giết người thế nào, mới có thể khiến người ta nghĩ là các nàng ấy chết đột ngột, mà không hoài nghi là quý phi giết người diệt khẩu ạ”

Văn Hiểu Lộ bi phẫn chất vấn, “Đến tột cùng là ai cho ngươi hưởng lợi, để ngươi vu hãm bản cung thế? Bản cung không có bảo ngươi giết người diệt khẩu! Bệ hạ, nô tì không có giết người diệt khẩu!”

Linh Nhi lại nói, ‘Quý phi dám nói theo lời nô tỳ chuyện xẩy thai là giả sao? Hạnh Nhi, Tiểu Nhu không phải là quý phi giết thì là ai chứ?”

“Con tiện nhân ăn cây táo, rào cây sung!” Văn Hiểu Lộ tức giận mắng, “Bệ hạ, nô tì….”

“Ngươi bẩm cho rõ” Sở Minh Phong nhìn thẳng về phía công công quét tước kia.

“Bẩm bệ hạ, nô tài quét ở đó đã ba năm rồi” Công công quét tước đáp, ‘Mùa đông năm trước, Linh Nhi cô cô dẫn nô tài đi gặp quý phi. Nô tài mới biết được người ở điện Phượng Tê tài trí hơn người, được thưởng cũng rất nhiều tiền, mới cao hứng đi. Quý phi bảo nô tài làm một chuyện, sau khi xong đã thưởng cho nô tài năm mươi hai lượng. Nô tài khổ cực những một năm mới kiếm được có năm mươi hai lượng, thế mà chỉ làm có một chuyện nhỏ đã được thưởng năm mươi hai lượng rồi, nô tài liền đồng ý. Nghe xong quý phi sai khiến, nô tài thấy may là không xúc phạm tới cung quy nên nô tài liền làm”

“Quý phi sai ngươi làm cái gì?”

“Quý phi giao cho nô tài một hộp gỗ, bên trong có một con chuột nhỏ, nô tài làm theo đúng như quý phi sai, sáng sớm tới trước nhà tù, thả con chuột nhỏ ở bên ngoài. Con chuột nhỏ chui vào lỗ tường, rồi vào trong tù”

“Bản cung vốn không biết ngươi! Cũng chưa từng thấy ngươi! Càng không sai ngươi làm chuyện gì cả!” Văn Hiểu Lộ nghiến răng ken két, “Bệ hạ, định gán tội cho người khác, sợ gì chẳng có lý do, bản cung không làm!”

“Nếu ngươi chưa từng làm, vì sao ai cũng nói là ngươi sai cả hả?” Sở Minh Phong tức giận, trừng mắt với Linh Nhi, “Ngươi nói đi!”

“Nô tì là thị tỳ thân cận của quý phi, quý phi đúng là sai nô tỳ đi tới chỗ quét tước tìm một công công lạ mặt, nô tỳ tìm được hắn, quý phi liền sai hắn làm việc, mang một con chuột nhiễm bệnh vào trong nhà tù. Thẩm Nhị phu nhân bị nhiễm dịch chuột, là như thế ạ” Linh Nhi đáp, ‘Quý phi hận Thẩm Nhị phu nhân thấu xương, quyết định thừa dịp nàng ấy ở trong tù, đã ác độc ra tay, để cho nàng ấy bị nhiễm dịch chuột, từ nay sẽ không còn có cơ hội tranh sủng với quý phi nữa ạ”

“Nô tì không làm chuyện như vậy, nô tì bị oan, bệ hạ minh giám” Văn Hiểu Lộ lửa giận ngập trời, lại không có chỗ phát tiết, cũng chẳng còn sức mà tranh cãi nữa.

Sở Minh Phong nói chán ghét, “Ngươi có làm hay không, không phải do ngươi quyết định. Linh Nhi, ngươi hầu hạ quý phi đã nhiều năm, vẫn trung thành và tận tâm, vì sao tới giờ mới ra mặt nói hết mọi chuyện thế hả?”

Linh Nhi nói thành khẩn, ‘Nô tỳ toàn tâm toàn ý hầu hạ quý phi, quý phi cũng đối xử tốt với nô tì lắm, để cho nô tì quản tất cả điện Phượng Tê, nô tì cam tâm tình nguyện phụng dưỡng quý phi, cả một đời, không có lòng nào khác. Nhưng vì tranh giành tình cảm, vì nhổ cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, quý phi đã làm tổn hại ân đức của tổ tiên, xúc phạm chuyện cung quy, tay dính máu tươi. Nô tỳ không muốn quý phi càng ngày càng lún vào sâu hơn, vạn kiếp bất phục, đã khuyên nhủ nhiều lần, nhưng quý phi vốn không nghe nô tì khuyên, càng không buông tay mà lại càng ngày càng độc ác hơn, ép người ta tới chết”

Văn Hiểu Lộ quát to, “Câm mồm! Tiện Tỳ! Uổng cho bản cung đối tốt với ngươi như vậy, thế mà ngươi dám thọc dao sau lưng bản cung…”

Linh Nhi không để ý tới sự tức giận của ả, nói tiếp, “Bệ hạ, nô tỳ đã hầu hạ quý phi nhiều năm, làm không ít chuyện xấu, nô tỳ biết rõ đây là vẽ đường cho hươu chạy, biết rõ mình không có kết quả tốt gì. Nô tỳ không sợ chết, nhưng nô tỳ không muốn người đã từng bị quý phi và nô tì hại chết ở âm phủ thấy…. Bởi vậy, nô tỳ quyết định tố giác quý phi, để cho bệ hạ định đoạt”

Văn Hiểu Lộ suýt cắn đứt lưỡi mình, “Tiện tỳ….” Tống Vân nói, “Lần đó ở điện Từ Ninh, thái hậu, quý phi và Thẩm Nhị phu nhân ăn Hồng Tảo Tây Vực, chỉ có Thẩm Nhị phu nhân bị trúng kịch độc Thiên Diệp U Lan, là có chuyện gì xảy ra?”

Diệp Vũ nghe thấy mà lòng run sợ, tâm địa Văn Quý phi như rắn rết, mấy năm nay đã hại không biết bao nhiêu phi tần, cung nhân rồi. Hơn nữa, thủ đoạn của ả ta độc ác vô cùng, không để lại dấu vết, Sở Minh Phong tra ra được thế này, hẳn là mất không ít thời gian, tâm sức. Càng không ngờ được là Linh Nhi phản lại, tố giác chủ tử độc ác, Tống Vân hẳn đã tốn không ít tâm tư công sức trên người Linh Nhi, mới khiến cho Linh Nhi trở thành nhân chứng có sức thuýết phục nhất hạ gục quý phi.

“Cha quý phi có biết một thương nhân người Tây Vực, quý phi liền bảo phụ thân nói với thương nhân Tây Vực mua về hai loại kịch độc là Thiên Diệp U Lan và Hoa Hồng tuý” Linh Nhi càng nói càng vững, không hề sợ, “Quý phi nói, ra tay ở điện Từ Ninh, sẽ không ai hoài nghi tới quý phi. Cung nhân điện Từ Ninh cùng với ca ca Nhuỵ Hoa ở phủ Tô châu cùng giết người phóng hoả, hại chết năm mạng người, Văn đại nhân đã xử lập tức hành quyết. Nhuỵ Hoa tới cầu kiến quý phi, xin quý phi dàn xếp, hoãn năm ngày sau mới hành quyết, để cho người nhà và ca ca được gặp mặt một lần. Quý phi đồng ý với Nhuỵ Hoa viết một bức thư gửi cho Văn đại nhân, nhưng lại muốn Nhuỵ Hoa làm một chuyện”

“Làm chuyện gì?” Sở Minh Phong hỏi.

“Đồ ăn của Thái hậu, trái cây là do Nhuỵ Hoa dâng tặng, quý phi bảo Nhuỵ Hoa hạ độc vào Hồng Tảo Tây Vực trước khi dâng lên” Linh Nhi nói rõ ràng rành mạch, ‘Quý phi nghĩ ra cách, lấy ngân châm ngâm kịch độc Thiên Diệp U Lan, sau đó đâm vào Hồng Tảo, do lỗ kim rất nhỏ không dễ phát hiện ra. Quý phi còn nói với Nhuỵ Hoa, bảo Hồng Tảo có chân là dính độc, chỉ có một hai quả thôi. Như thế quý phi sẽ gắp Hồng Tảo có chân đưa cho Thẩm Nhị phu nhân, Thẩm Nhị phu nhân ăn Hồng Tảo sẽ bị trúng độc”

“Vậy Nhuỵ Hoa vì sao lại ăn Hồng Tảo tự sát chứ?” Hắn khó hiểu hỏi.

“Nhuỵ Hoa biết hạ độc hại người là tội chết, bệ hạ sẽ nhanh chóng tra ra nàng ta. Dù sao sớm muộn thì cũng chết, nàng ta không chịu được tra tấn, dùng độc tự sát thì sẽ hết chuyện”

Văn Hiểu Lộ căm tức Linh Nhi, hận không thể ăn sống nuốt tươi nàng ta. Bởi vậy có thể thấy, theo lời Linh Nhi nói là sự thật. Ánh mắt Sở Minh Phong lạnh băng quét về phía Văn Hiểu Lộ, “Ngươi còn gì để nói nữa không?”

Văn Hiểu Lộ ngước khuôn mặt kiều diễm lên, vênh cằm, mi tâm đầy ngạo khí, “Xin hỏi bệ hạ, bệ hạ đã từng có nửa phần thật tình với nô tì không ạ?”

Đuôi mắt hắn tràn ngập sự chán ghét, “Trẫm có cần trả lời không nhỉ?”

Thần sắc ả ta quật cường, ‘Đúng là bệ hạ không cần trả lời nhưng nô tỳ khẩn cầu bệ hạ báo cho biết ạ”

Hắn nói hờ hững, “TRẫm quá sủng ngươi, cho ngươi thân phận “quý phi” ngươi cũng phải thấy đủ rồi chứ”

Diệp Vũ bất giác cảm thán, đế vương sủng ái, mới bạc bẽo làm sao. Có thể nói, đế vương sủng ái, phần lớn cũng không phải là yêu.

Nghe vậy, Văn Hiểu Lộ suy sụp ngồi xuống, nước mắt chảy rào rào, khuôn mặt vặn vẹo, “Xưa nay đế vương bạc tình, nô tì thế mà lại tin tưởng bệ hạ khác hẳn với với đế vương xưa nay, hy vọng được bệ hạ thật lòng, chân tình… Nô tì đã nhìn nhầm bệ hạ rồi…. Sai cuồng dại……Tính toán sai….”

Tiếng kêu rên cuối cùng, thống thiết tới cực điểm, giống như ả ta tỉnh ngộ hoàn toàn, giống như ả ta mấy năm nay lún sâu vào cơn lốc xoáy tranh thủ tình cảm của hậu cung mà vỡ vạc ra được.

Nước mắt mỹ nhân giàn dụa trên mặt, che lấp đi vẻ đẹp của ả, hao tốn hết tâm sức của nàng, nét bi thương khiến người ta động lòng.

Diệp Vũ khóc than thay cho tất cả mọi phi tần hậu cung, may mà mình vẫn chưa yêu Sở Minh Phong.

“Nô tì đáng chết, không nên tiến cung phụng dưỡng bệ hạ. Nô tì đáng chết, không nên yêu bệ hạ. Nô tì đáng chết, không nên ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần thật tình thì sẽ có được trái tim bệ hạ. Nô tì đáng chết, không nên vì một kẻ không yêu mà tay dính máu tươi, bỏ phí biết bao thời gian” Văn Hiểu Lộ nói bi phẫn, khuôn mặt yêu hận đan xen đầm đìa nước mắt.

“Trời làm bậy còn có thể sống, chứ tự làm bậy thì không thể sống. Chính ngươi đã tạo nghiệt, đừng có trách móc ai” Sở Minh Phong nói lãnh khốc.

“Đúng! Tay nô tỳ dính đầy máu tươi, có bao cung nhân đã chết vì nô tì. Bệ hạ và nô tì cũng không khác là mấy, có bao người cũng chỉ vì một đạo thánh chỉ của bệ hạ mà chết, cả nhà xử trảm, cửu tộc diệt sạch, bệ hạ tay cũng dính máu tanh, là bạo quân tàn bạo bất nhân” Ả ta nói ác độc, “So với bệ hạ nô tì còn kém xa!”

Tống Vân đi tới, bất giác rút hai tay ả ta, lực đạo rất mạnh. Khoé miệng Văn Hiểu Lộ chảy máu, hạ giọng cười rộ lên, cười như điên không ngừng, tiếng cười chưa đầy trào phúng, đau xót, tuyệt vọng và nhiều cảm xúc.

Cười đủ rồi, ả ta mới dừng lại, lau nước mắt, trên mặt đầy ngạo khí, “Bệ hạ định cho nô tì chết thế nào đây?”

Mặt Sở Minh Phong lạnh tanh, “Ngươi muốn chết thế nào?”

Tục ngữ có nói, một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa. Diệp Vũ bất giác nghĩ, hắn làm vậy là thống hận ả ta sao? Có thật là chẳng có chút tình nghĩa nào sao?

“Bố cục của nô tì hoàn mỹ vô cùng, nếu không có Linh Nhi tráo trở, bệ hạ đừng có mơ mà trị nô tì đắc tội” Văn Hiểu Lộ cười lạnh lẽo, bất cần, và cũng đáng sợ vô cùng, ‘Lời Linh Nhi nói chẳng sai, Thiên Diệp U Lan là do nô tì bảo Nhuỵ Hoa hạ độc vào trong Hồng Tảo Tây Vực. Con nô tì không giữ được thì nghĩ tới chiêu giá hoạ, vu hãm nàng ta hại chết con của nô tì. Nhưng mà nô tì không bảo Linh Nhi giết người diệt khẩu, cũng không sai người thả chuột cắn nàng ta, càng không ra lệnh cho Tiểu Linh bỏ kịch độc Hoa Hồng Tuý trong thuốc. Nô tì chỉ có bảo Cho Hiểu Hồng bắt nạt nàng ta, đẩy nàng ta rơi xuống nước, để thử xem bệ hạ có để tâm gì đến nàng ta không mà thôi, không có gì hơn”

“Thật thế không?” Trong lòng Sở Minh Phong vừa động, nếu thật sự không phải là ả ta, như vậy nhất định còn có một kẻ mưu hại Vũ Nhi nữa. NHưng mà vì sao cung nhân nào cũng chỉ là ả ta sai khiến chứ? Chẳng lẽ họ cũng bị mua chuộc cả?

“Chuyện nô tì đã làm, tuyệt không phủ nhận; nô tì không làm tuyệt không nhận” Ả ta cười âm u, “Nhưng đừng có lo, đều có kẻ báo thù thay nô nì!”

“Là ai?” Hắn giận dữ hỏi.

“Giả dụ thần thiếp mà biết cũng sẽ không ngậm chặt miệng thôi’ Văn Hiểu Lộ cười ác độc, nụ cười tươi rói, phảng phất như cảnh xuân tươi đẹp, “Bệ hạ dùng tình như thế, thì chiếm được gì chứ? Kết cục của nô tì cũng là kết cục của bệ hạ, thương tích đầy mình! Vạn kiếp bất phục!”

Nói xong, ả ta lập tức đứng lên, lao mạnh vào tường, nhanh đến nỗi chẳng có ai ngăn kịp. Trong hàng ngàn con mắt khiếp sợ của mọi người, ả ta ngã xuống đất, trên vách tường trắng nhuốm đầy máu tươi.

Từ thái y đi qua, lấy tay thăm dò hơi thở của ả, bảo đã tắt thở rồi. Sở Minh Phong sai cung nhân mang thi thể ra ngoài, lưu đày cả gia tộc họ Văn tới Vân Châu, Linh Nhi đợi cung nhân giải đi, định thêm tội, hình phạt.

Diệp Vũ nhìn thi thể Văn quý phi bị lôi ra ngoài, thấy cảm khái vạn phần. Gặp trở ngại tự sát, máu tươi trước mặt, chắc sống không thể yêu mới có thể chết kịch liệt như thế. Văn quý phi không thừa nhận ba loại tội, chỉ e là có kẻ khác nhân cơ hội ra tay, giá hoạ cho ả ta, như thế một mũi tên trúng hai con chim, thủ đoạn thật cao minh.

Thẩm vấn chấm dứt, trên đại đường chỉ còn lại có năm người, Sở Minh Phong đứng lên, sắc mặt hơi ấm lại chút, hỏi Từ thái y, “Vũ Nhi hết lo rồi chứ”

Từ thái y cười đáp, ‘Vi thần sẽ bắt mạch cho hoàng quý phi”

Trong sương phòng, Diệp Vũ ngồi trên giường, Sở Minh Phong và Thẩm Chiêu đều đứng, đợi kết quả. Trước khi bắt mạch, Từ thái y cười khì khì, lúc bắt mạch, sắc mặt ông càng ngày càng nặng nề. Mắt thấy vậy, Sở Minh Phong cau mày hỏi, “Trong cơ thể Vũ Nhi vẫn còn độc ư?”

Vì sao lại vậy chứ? Nàng thấy cái miệng của ông động đậy, nhưng lại không nghe thấy tiếng, chẳng phải tai trái vẫn rất tốt đó sao? Vì sao mà…

Thẩm Chiêu thúc giục bảo, “Có gì không ổn hả? Từ đại nhân nói mau”

Lòng nàng suy sụp, cũng không nghe thấy cả giọng của Thẩm Chiêu nữa, chẳng lẽ lại biến thành một kẻ điếc ư?

“Từ đại nhân, vì sao ta không nghe thấy họ nói gì thế ạ?”

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Sở Minh Phong và Thẩm Chiêu biến sạch, vội vã hỏi vì sao lại thế?

Từ thái y bắt mạch xong, đứng lên bẩm tấu nghiêm trang, “Tai phải hoàng quý phi không nghe được, tai trái cũng không bị tổn thương gì, vẫn có thể nghe thấy. Mấy ngày nay, hoàng quý phi bị rơi xuống nước, lại sốt cao một đêm, rồi lại bị trúng kịch độc Hoa Hồng Tuý, rồi hôn mê hai hôm, đến nỗi tai phải càng bị tổn thương nặng thêm, tai trái cũng chịu ảnh hưởng theo, chỉ e tai trái cũng sẽ không nghe thấy giống tai phải, điếc hoàn toàn”

Diệp Vũ không biết ông nói gì cả, lại thấy biểu hiện kinh hồn của Sở Minh Phong, Thẩm Chiêu thì nhìn ra, tình hình không ổn.

“Y thuật của ngươi cao minh, nhất định có thể trị khỏi bệnh cho Vũ Nhi” Trong mắt Sở Minh Phong dâng lên từng đợt đau đớn, “Vũ Nhi đã hôn mê mất mấy canh giờ, rồi ngươi đem canh hồi hồn kéo hồn phách của nàng từ Quỷ Môn Quan trở về, chỉ là lần này lại thêm tai trái, ngươi nhất định sẽ có cách”

“Đúng vậy, Từ đại nhân, ngài nhanh nghĩ cách đi” Thẩm Chiêu cũng lo lắng mãi không thôi.

“Bệ hạ, chuỵên này không thể chập làm một được ạ. Kính vỡ không thể hàn gắn lại được, cắt đi chân tay cũng không nối trở lại được, tai người không nghe thấy, đã bị câm điếc rồi thì không ai có thể chữa được, vi thần cũng bó tay”

“Nhất định sẽ có cách, ngươi nghĩ kỹ lại đi!” Sở Minh Phong nói rắn đanh.

“Vi thần đã hết sức rồi, nếu có thể tìm được cách thì tốt, đó là phải xem kỳ tích của hoàng quý phi ạ” Từ thái y bất đắc dĩ lắc đầu.

Tuy không nghe thấy, nhưng Diệp Vũ lại đoán được, cả hai tai đều điếc, rốt cuộc chẳng nghe thấy âm thanh gì.

Vì sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy? Ông trời già à, vì sao ông lại chơi ác tôi thế?

Thẩm Chiêu mang giấy và bút từ ngoài vào, viết vội viết vàng trên đó, lưu loát sinh động như mấy trôi nước chảy, vung lên là được. Sau đó hắn đưa tờ giấy trắng cho nàng. Nàng xem, tim bỗng đập nhanh, như rớt xuống tận vực sâu không đáy… Hắn thông qua chữ viết nói cho nàng biết nguyên nhân tai nàng không nghe thấy, bảo nàng đừng lo lắng, Từ thái y nhất định sẽ nghĩ ra cách trị liệu cho nàng.

Sau đó, Sở Minh Phong cũng truyền đạt bằng một tờ giấy trắng, trấn an nàng, bảo nàng đừng nghĩ bậy bạ, sẽ nhanh nghe thấy thanh âm một lần nữa thôi. Nhưng nàng biết việc khôi phục lại tai nghe là chuyện cực kỳ nhỏ bé. Cho dù nàng không nguyện rời Thái y viện, hắn cũng sẽ mang nàng về điện Trừng Tâm.

Cái tẩm điện tràn ngập cảnh khuất nhục ấy khiến nàng thấy mà không chịu nổi, nàng không muốn bước chân vào đó nửa bước; rồi cái Long tháp kia đã gây thương tổn vĩnh viễn cho nàng khiến nàng không sao quên nổi, nàng không muốn nhìn lại nữa. Nhưng mà nàng cũng không có cơ hội để nói “Không”. Đó là một nhà giam hoa lệ trang nghiêm, một kẻ lấy tình yêu làm danh nghĩa giam lại. Đến cả sự thống hận nàng cũng vẫn bị trở thành con chim hoàng yến được hắn nuôi dưỡng.

Sau khi dùng bữa xong, dưới con mắt nhìn của cung nhân, Sở Minh Phong ôm nàng vào bể tắm, cởi sạch quần áo nàng, tự mình hầu hạ nàng tắm.

Diệp Vũ biết mình chẳng có đường phản kháng lại, cứ đành mặc hắn tuỳ ý đùa nghịch. Nước suối nóng ấm lấp lánh, lăn tăn, đủ màu sắc, giống như tấm lụa mỏng nhiều màu sa xuống, che lấp đi cảnh xuân và xuân tình trong điện.

Hắn dùng khăn lau người nàng, cử chỉ mềm nhẹ, “Minh cơ tuyết thật lợi hại, da thịt nàng đã khôi phục lại như cũ rồi, chẳng có tỳ vết tý nào, cũng giống hệt trước. Lần này Từ đại nhân cũng nhất định sẽ trị khỏi tai cho nàng”

Mãi chẳng thấy nàng đáp lại, hắn mới nhớ ra nàng đã không còn nghe thấy, tự dưng mình lại nhất thời quên mất.

Tóc nàng đen dài, được hai cây trâm cố định, hắn rút Kim Trâm ra, làn tóc dài đen mượt trượt xuống, rơi xuống vai nàng, như mộng như ảo. Sau đó hắn gội đầu cho nàng, chà xát ôn nhu những sợi tóc mềm ấy, cứ như sinh mạng trân quý của mình vậy.

Giờ khắc này, Diệp Vũ chẳng chút cảm động, trong lòng ngoài oán hận thì vẫn là oán hận, ngoài chán ghét thì vẫn là chán ghét.

Cho dù hắn có tra ra Văn Quý phi, bức Văn Quý phi chết, cho dù hắn đau lòng vì nàng, cho dù hắn đối xử với nàng thế nào, sủng ái nàng ra sao, hắn vẫn làm tổn thương tới nàng, không những là tai phải nàng bị thương, còn đánh mạnh vào lòng nàng, để lại vết thương sâu trong lòng nàng, khiến nàng không thể nào quên được sự thô bạo và tàn nhẫn của hắn.

Tóc đen dài phập phồng trên mặt nước chậm rãi lay động, phảng phất như đám bèo trôi dập dềnh trên biển lớn, khiến cho người ta tim đập thình thịch.

Sở Minh Phong ở phía sau ôm nàng, rốt cuộc nhịn không được sự quyến rũ của nàng. Bất kể là ở đâu, bất kể là lúc nào, chỉ cần được ở cùng nàng, hắn khó mà kháng cự nổi dung nhan của nàng, những muốn đem nàng nuốt vào trong bụng, hoàn toàn hoà hợp một thể cùng nàng, liều chết triền miên. Hắn cũng không rõ vì sao lại mê luyến thân thể nàng đến vậy, vì sao lại cứ bị sa vào tới nỗi không kiềm chế nổi thế.

Diệp Vũ cảm giác được ở đằng sau có vật xâm nhập đột ngột, lặng yên giơ Kim trâm để ở cổ họng, “Bệ hạ mà động chút, ta sẽ đâm xuống ngay!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio