“Không phải…Không phải như thế…”Diệp Vũ vội vàng giải thích, “Nàng ấy chịu chấp nhận vì ta nên mới có kết cục như thế… Ta chỉ là không đành lòng thấy nàng ấy trở thành một phế nhân như vậy thôi…”
“Hoặc là nàng ta trở thành phế nhân, hoặc là ngươi trở thành phế nhân, tự ngươi chọn đi!”
Sở Minh Phong bóp chặt miệng nàng sau đó nghênh ngang mà đi.
Nghĩ một đêm, Diệp Vũ vẫn không nghĩ ra được cách nào hay cả. Mời Thẩm Chiêu giúp, hay là khẩn cầu Sở Minh Phong đây?
Theo tính tình của Sở Minh Phong, chỉ sợ sẽ không dễ dàng đồng ý thả người. Có lẽ Thẩm Chiêu sẽ có cách cứu Phán Phán ra, nhưng mà Sở Minh Phong biết thì sẽ tức giận phát tiết lên chính người mình. Làm sao bây giờ?
Đêm nay dùng bữa tối xong, hắn không về điện Trừng Tâm ngay, Diệp Vũ ngồi trước gương đồng trang điểm, sai Ngân Trâm đi ngự thư phòng, bảo Vòng Ngọc châm lư hương lên.
Ngân Trâm vội vã vào ngự thư phòng, trên mặt đầy nét hoảng sợ, chưa kịp hành lễ đã nói, “Bệ hạ, Hoàng quý phi tự dưng ngất”
Sở Minh Phong đang xem tấu chương, nghe cung nhân bẩm tấu, cả kinh đứng lên, “Truyền Từ thái đi chưa?”
“Đã truyền rồi ạ, bệ hạ không về nhìn hoàng quý phi một cái không ạ?” Ngân Trâm dò xét thẳng bệ hạ.
“Tống Vân” Hắn đừa đi vừa gọi, chạy như bay. Ngân TRâm thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh đuổi kịp. Trở lại điện Trừng Tâm, Sở Minh Phong không ngừng khắc nào, bứơc nhanh vào tẩm điện.
Tẩm điện không có người, trên giường không có người, chỉ có một chiếc đèn cung đình đang toả ra ánh sáng đỏ ấm áp xung quanh, khiến cho cả trong điện có màu sắc kiều diễm. Vũ Nhi không phải bị ngất đó sao? Vì sao không ở trên giường chứ?
Hắn định xoay người đã có một dải lụa đỏ vương trên đầu hắn, thơm quá đi… Hắn đưa tay bắt lấy lụa đỏ, lụa đỏ lại bị người ta kéo rút đi, chậm rãi chảy tuột khỏi tay hắn… Lụa đỏ vuốt ve lòng bàn tay, lành lạnh, ram ráp, cảm giác rất kỳ lạ… Lưng hắn bị một đôi tay ôm lấy, người nọ áp sát sau lưng hắn, đong đưa trái phải hắn… Hắn cảm nhận được bộ ngực đầy đặn của nàng đang kích thích sau lưng hắn, cảm nhận được tấm thân mềm mại kia…
Diệp Vũ đi tới trước người hắn, đem hai tay hắn đặt bên hông mình, sau đó ôm lấy lưng hắn, “Làm phiền bệ hạ cùng ta nhảy một điệu vũ đi”
“Nhảy thế nào?” Sở MInh Phong hỏi khàn giọng, hiểu được “ngất” của nàng chính là cái cớ nàng ấy lừa mình về.
“Đi theo chân ta lắc lư là được” Nàng mang theo hắn đong đưa, đi từng bước vũ chậm rãi, là trường hợp xã giao bình thường nhất, cũng là điệu vũ có sự giao tình thân mật nhất.
Hắn nhìn nàng trong lòng, không ngờ nàng lại hao tốn tâm tư để lấy lòng mình, khẽ cười từ khoé miệng ra.
Đây là điệu vũ gì? Vì sao tư thế lại đơn giản như thế, thân mật như thế chứ?
Nàng cố ý trang điểm đậm, diễm lệ, mặc bộ váy quái dị… Cả bộ màu đỏ bó sát lấy thân hình, lộ ra nửa bộ ngực sữa và vai, bao lấy bộ ngực no đủ kia của nàng, một đồi ngực trắng như tuyết miêu tả sinh động, lộ ra khe rãnh sâu, chọc người bốc lửa dục… Hai tay nàng mặc loe ra, phía dưới mặc bộ cùng màu bó sát, ống quần cũng loe, lộ ra chiếc eo trắng nõn nà thon nhỏ.
Bộ quần áo này thật đẹp làm sao, lộ gần hết ngực, bộc lộ toàn bộ vẻ xinh đẹp của nàng, cùng dáng người mê hoặc.
“Bộ quần áo cổ quái này ở đâu ra vậy/” Sắc mặt Sở Minh Phong hơi sầm xuống.
“Nghê Thường các có không ít các loại quần áo đủ kiểu, quần áo trên người ta nhìn rất phong tình đi” Diệp Vũ cười nói, hai tay ôm lấy cổ hắn.
“Lần sau không được viện cớ này nọ nữa”
“Chỉ là mặc trước mặt bệ hạ thôi” Nàng cười mềm mại đáng yêu.
Lại nhảy một trận, nàng ấn hắn ngồi xuống ghế, lùi ra sau mấy bước bắt đầu khiêu vũ. Ban đầu nàng định nhảy điệu vũ Ấn Độ, lại cảm thấy điệu vũ này quá thô, mới quyết định nhảy sang điệu khác.
Trước là múa một đoạn điệu Ấn Độ, tay, eo, cổ vặn vẹo phối hợp, rồi lại tới một đoạn này khác hoàn toàn, xoay eo lắc mông; rồi tiếp đó lại là đoạn múa ba lê, không ngừng xoay tròn xoay tròn, xoay tròn, xoay tròn vào lòng hắn… Bất luận là múa cái gì, cũng đều lấy quyến rũ mị hoặc lòng người.
Sở Minh Phong ôm lấy nàng, nàng cũng ôm cổ hắn, “Bệ hạ không thích ư?”
“Định quyến rũ trẫm sao?” Ánh mắt hắn mỉm cười, mày kiếm như đao cũng nhu hoà mấy phần.
“BỆ hạ định quyến rũ ta sao?” Diệp Vũ dáng vẻ hớn hở kiều mỵ, lắc lư vặn vẹo thúc giục hương tình đã nổi lên tác dụng, mắt hắn dần thâm trầm, dần nổi lên tia lửa nóng.
“Ngươi nghĩ thế nào?”
TRâm Cài tìm được hương giục tình quả nhiên lợi hại, nàng cảm thấy chân tay nóng rực, máu đi nhanh, bụng hình như có một dòng nước ấm, đẩy nàng áp sát ngực hắn… Khuôn mặt tuấn nghị này, bộ ngực rắn chắc như tường đồng vách sắt này, nàng không biết là hương giục tình có tác dụng nhiều hay ít, hay dục niệm trong lòng nhiều hơn… Nàng hôn lên môi hắn, hôn nhẹ nhàng, nháy mắt thấy không cách nào khắc chế được, cắn mút kịch liệt.
Sở Minh Phong đảo khách thành chủ, hôn kích cuồng đôi môi non mềm của nàng. Giữa hai người lúc đó lửa nóng bốc lên, hơi thở trở nên dồn dập, ồ ồ. Diệp Vũ thấy mắt hắn đen như mực, vẻ mặt say mê, tay nhỏ bé hướng về hông hắn, cởi áo tháo thắt lưng cho hắn.
Hắn ôm nàng ngồi trên bàn, kéo quần áo nàng xuống, bàn tay to úp lên đồi tuyết trắng no đủ kia, chậm rãi xoa vuốt.
Họ đã vô cùng quen thuộc với thân hình của nhau, chỉ hai ba chỗ đã đánh trúng điểm trí mạng mẫn cảm… Chẳng bao lâu, thân thể nàng mềm như nước, thân hình hắn cuốn chặt, nóng rực như thép, hơi thở dồn dập đan xen lẫn nhau như sắp đứt ra vậy….
Sở Minh Phong nhìn nàng, má nàng đã ửng đỏ trắng nõn, mắt đẹp khép hờ, ánh mắt mê loạn mà câu hồn người, khiến người ta không thể buông ta. Hắn đem hai chân nàng vòng bên hông mình, tay dời xuống, nàng nhận ra ý đồ của hắn, nắm lấy tay hắn, “Hay là lên giường…”
“Vì sao quyến rũ trẫm?” Bàn tay to của hắn ôm trọn ngực nàng, giọng đột nhiên lạnh.
“Bệ hạ không thích sao?” Trong lòng Diệp Vũ khẽ choáng.
“thích” Hắn bỗng dùng sức vuốt ve, tia sắc dục trên mặt lui dần, “Nếu ngươi định lấy cái này quyến rũ trẫm thả con tiện nhân kia, trẫm khuyên ngươi đừng phí tâm tư đi”
“Bệ hạ…” Nàng kêu lên kinh hãi.
Tuy đã sớm đoán được hắn nhìn thấu được kế mỹ nhân này, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần. Sở Minh Phong bước nhanh đi, vung tay về phía chiếc lư hương đang toả mùi hương kia.
“Ầm” một tiếng lư hương rơi xuống đất, tro hương bay tung toé. Sức mạnh to lớn, lửa giận bốc cao, khiến người ta bất ngờ. Diệp Vũ cứ lẳng lặng nhìn hắn, tim đập mạnh, hai tay hắn bóp lấu má nàng, đôi mắt lạnh băng, “Dùng tình hương thúc giục tình với trẫm cũng vô dụng thôi. Ngươi đã coi thường trẫm, cũng coi thường chính ngươi rồi”
Hắn nói đúng, nàng đã coi thường hắn. Dùng hương giục tình, chẳng qua là đề phòng thôi. Nàng không ngờ được hắn lại tự chủ cao đến vậy.
Giọng sở Minh Phong ác độc, đầy châm chọc, “Ngươi đã là bồ tát quá mức rồi, trẫm xin khuyên ngươi, đừng tự chuốc lấy khổ vào mình nữa”
Nàng nắm lấy tay áo hắn, hắn dứt khoát xoay người rời đi, tay áo bóng loáng trong tay lúc hắn rời đi cũng rút theo, chỉ còn lại một tia cảm giác man mát.
Bóng hắn vậy mà quyết liệt như thế. Diệp Vũ lấy áo choàng phủ lên người, chạy đuổi theo, hắn đã không thấy bóng nữa. TRâm Cài nói, bệ hạ đi tới tẩm điện của Quan Thục phi.
Trên long tháp rộng mêng mông chỉ còn lại mình nàng, nàng nghiên người nằm xuống, đợi hắn về, nhưng mà nàng biết hắn sẽ không trở về. Nằm hồi lâu, nàng rốt cuộc cũng mơ nàng ngủ.
Sáng sớm hôm sau nàng tỉnh lại, trên long tháp cũng chỉ có mình nàng, bên cạnh không có hơi ấm nào của người ta. Nàng hỏi Trâm Cài, “Bệ hạ có trở về không/”
TRẫm Cài gật gật đầu, thấy nàng ôm hai chân, vẻ mặt cô đơn, trong lòng than nhẹ. Thật ra tối qua bệ hạ đi ra ngoài hơn một canh giờ, lúc về thấy hoàng quý phi đã ngủ say không phát hiện ra bệ hạ về. Bệ hạ ngủ bên ngoài, sáng sớm đã dậy vào triều sớm, cố ý hành động nhẹ, sợ đánh thức hoàng quý phi dậy.
Lúc bệ hạ vào triều sớm, còn bảo nàng, đừng nói với hoàng quý phi là hắn trở lại. Nàng ta thật sự không hiểu, vì sao bệ hạ lại làm như vậy. Rõ ràng là bệ hạ và hoàng quý phi có thể hiểu nhau yêu nhau, vì sao lại có những chi tiết rườm rà như thế chứ? Tình yêu giữa nam và nữ thật khiến con người ta khó hiểu mà.
Ngày này, trời dần về chiều, Diệp Vũ nghe xong Trâm Cài khuyên, đi ra ngoài chút, rồi trở về đúng lúc ăn tối. Lúc đi qua Thính Phong Các, Diệp Vũ thấy trên không trung có con diều hình bướm đang bay theo gió, bất giác nổi lên hiếu kỳ.
Trâm Cài cười bảo, “HẲn là có người ở ngự hoa viên thả diều, hoàng quý phi, hay là đi ngự hoa viên xem chút đi?”
Vì thế các nàng đi tới ngự hoa viên. Ở xa Diệp Vũ thấy hai cung nữ đang bồi một cô gái nhỏ khoảng bảy tám tuổi chơi thả diều. TRâm Cài nói, cô gái nhỏ kia là công chúa Hân Nhu, do Quan Thục phi sinh ra, đầu tháng sau là tròn bảy tuổi.
Đến gần chút, Diệp Vũ thấy công chúa Hân Nhu thả diều, bộ dáng vui vẻ, sung sướng, cười khanh khách ngây thơ chất phác hoạt bát như tuổi của nàng vậy. Thân hình cô bé nhỏ nhắn xinh xắn, mặc bộ quần váy lụa màu vàng nhạt, búi tóc hai bên, có hai dải lụa cũng màu vàng, mặt mày như vẽ, trắng nõn đáng yêu. Cô bé cầm dây, ngửa đầu nhìn con diều bay tít trên bầu trời cao xanh, tia nắng chiều tà in xuống bộ mặt nhỏ nhắn trắng hồng của cô, tiếng cười thánh thót vang lên như chuông ngân ngập tràn sung sướng, khiến người ta bất giác cũng cười rộ lên theo.
“Hôm nay gió lớn, đúng lúc thả diều” Trâm Cài cười nói, “Nô tỳ còn nhớ rõ Vòng ngọc có làm một con diều mỹ nhân, ngày xuân sẽ thả đó, hoàng quý phi muốn thả diều sao? Nô tỳ trở về lấy tới”
“Cũng được” mãi lâu nhìn con diều không chớp, Diệp Vũ thấy công chúa Hân Nhu vui vẻ, cũng nổi hứng lên.
Trâm Cài trở về trước, bảo nàng đợi ở đây, nói sẽ nhanh quay lại. Diệp Vũ nhìn còn diều bướm kia, nó theo gió tung bay, tiêu diêu tự tại, vô ưu vô lự, nhưng mà nó vẫn bị người ta nắm, chỉ có thể bay trên không trung hoàng cung, vĩnh viễn không bay được xa, không được cao. Có lẽ nó cam tâm tình nguyện đem đầu sợi dây giao cho chủ nhân, cam tâm tình nguyện bị vây chặt trong hoàng cung, bởi vì nó là con diều, trời xanh là vận mệnh của nó; không có chủ nhân, nó vĩnh viễn không bay lên nổi, vĩnh viễn không thể baà ra giá trị và sự xinh đẹp của nó. Nói tóm lại, chủ nhân thành toàn cho nó, cũng trói buộc nó.
Có lẽ nàng cũng như tờ giấy kia, trời xanh nhất định muốn nàng trở lại bên cạnh sở Minh Phong. Sở Minh Phong yêu nàng, cũng trói buộc nàng.
Lúc này trở về nàng cũng sẽ không cự tuyệt sự sủng ái của hắn nữa. Đã từng nhiều lần đặt tay lên ngực tự hỏi, mình thích hắn sao? Cam tâm tình nguyện vì hắn mà buông tha cho sự kiên trì và nguyên tắc của nàng sao?
Không có đáp án.
Bỗng con diều kia bị đứt dây, rơi nhanh xuống, rớt xuống một nơi nào đó không rõ. Công chúa Hân Nhu kêu la, dậm chân, một cung nữ vội vã đi tìm con diều. Đợi một lát, cung nữ kia vẫn chưa trở về, công chúa Hân Nhu lại lệnh cho một cũng nữ khác đi tìm.
Diệp Vũ lắc đầu, con gái nhà trời đã được sủng từ nhỏ tới lớn, tính tình cũng lớn thật sự. Công chúa Hân Nhu chẳng kiên nhẫn được nữa, đơn giản tự mình đi tìm con diều, nàng định khuyên côn chúa đừng đi loạn, nghĩ ngợi thôi vẫn cứ quên đi.
Công chúa Hân Nhu hướng về phía Bích Hồ, Diệp Vũ đã mất hứng chơi diều, quyết định về điện Trừng Tâm.
Đi một hồi, nàng thấy Trâm Cài mang con diều mỹ nhân tới, nghĩ TRâm Cài cũng đi lại không dễ, mới đi tới Thính Phong Các thả diều.
Chơi một hồi, các nàng trở về ăn tối. Dùng bữa xong, Vòng Ngọc bưng trà vào, nói, “Hoàng quý phi, nô tỳ nghe một cung nữ nói, cách đây không lâu công chúa Hân Nhu chơi thả diều ở ngự hoa viên vô ý trượt chân ngã xuống nước ạ”
“Đã cứu được chưa?” Diệp Vũ kinh ngạc, bất giác suy nghĩ, có phải mình rời đi không lâu thì công chúa Hân Nhu đã rớt xuống Bích Hồ hay không.
“Cung nhân nói, cung nữ hầu hạ công chúa Hân Nhu đi tìm con diều, khi trở về thì thấy công chúa đã ở dưới Bích Hồ kêu cứu, lập tức nhảy xuống Bích Hồ cứu người” Vòng Ngọc đáp.
“Hay sau khi hoàng quý phi rời đi thì công chúa Hân Nhu mới rơi xuống nước ạ?” Trâm Cài cũng hiểu việc này là bất thường, lại hỏi Vòng Ngọc, “Công chúa Hân Nhu không sao chứ?”
“Nghe ba thái y hợp tác cứu chữa nói, nhưng công chúa Hân Nhu vẫn hôn mê bất tỉnh” Vòng Ngọc mày cau lại, “Thái y sắc ba chén thuốc, công chúa Hân Nhu vẫn bất tỉnh, nói là sinh mệnh tuỳ trời”
“Bệ hạ và thái hậu đều ở điện Thanh Ninh của Quan Thục phi sao?” Trâm Cài hỏi. Vòng Ngọc gật đầu, Diệp Vũ nghĩ rằng công chúa Hân Nhu bất tỉnh, chỉ sợ đêm nay bệ hạ sẽ không trở lại. Nghĩ xong, nàng đứng lên, “Chuẩn bị nước tắm”
Đúng lúc đó, Tống Vân dẫn hai công công bước vào đại điện, khom mình hành lễ rồi nói, “Hoàng quý phi, nô tài phụng ý chỉ bệ hạ, mời hoàng quý phi đến điện Thanh Ninh một chuyến”
Diệp Vũ chợt thấy không ổn, hỏi, “chuyện gì?”
Hắn nói ôn hoà, “Hoàng quý phi theo nô tài đi, nô tài sẽ bẩm báo với người”
Cũng là ý chỉ của Sở Minh Phong, nàng liền đi xem cho dù điện Thanh Ninh có là đầm rồng hang hổ đi chăng nữa. Trâm Cài cảm thấy không ổn tý nào, đi theo nàng tới trước điện Thanh Ninh.
Đi ra khỏi điện Trừng Tâm, Tống Vân nói, “Công chúa Hân Nhu trượt chân rơi xuống nước, có cung nhân nhìn thấy lúc ấy hoàng quý phi đang ở gần bên, bệ hạ truyền hoàng quý phi qua, hỏi chút tình huống lúc đó thế nào”
Diệp Vũ cười lạnh, có hỏi chút tình huống đơn giản thế hay không, vậy mỏi mắt mong chờ.
Nàng hỏi công chúa Hân Nhu đã tỉnh hay chưa, hắn đáp, “công chúa Hân Nhu vẫn chưa tỉnh, ba thái y bó tay. Thục phi thì khóc đứt ruột đứt gan, aizz…”
Đèn đuốc trong điện Thanh Ninh sáng như ban ngày, lại tự dưng khiên người ta có cảm giác thê lương, tái nhợt. Tiền đình không hề ít cung nhân đợi lệnh, họ bước vào đại điện lại thấy Sở Minh Phong và Tôn thái hậu ngồi ở phía Bắc, Lý Chiêu nghi và Tần Quý nhân đứng ở một bên, trên mặt lộ vẻ ưu sầu.
Nhiều người như vậy, lại im lặng, toàn bộ đại điện bị mấy đen sương mù che phủ, hơi chút áp lực.
Diệp Vũ tiến lên hành lễ, Tôn Thái hậu khẽ gật đầu, không mở miệng, khuôn mặt đầy u sầu. Sở Minh Phong lườm nàng một cái, xua tay cho nàng bình thân, ánh mắt lạnh lẽo giấu vui giận. Lúc này, một thái y từ tẩm điện đi ra, trên trán đầy mồ hôi, “Bệ hạ, công chúa đã tỉnh rồi”
Tôn thái hậu kích động đứng dậy, được Bích Cẩm đỡ, đi vào tẩm điện vấn an cháu gái. Mọi người trong điện lộ vẻ mặt vui mừng, Sở Minh Phong mặt không đổi sắc, mắt lạnh lùng, cũng không tiến vào tẩm điện đi thăm con gái.
“Công chúa Hân Nhu đến Quỷ Môn Quan rồi quay lại, thật đáng thương” Tần Quý nhân hạ giọng nói, ánh mắt liếc tà tà về phía Diệp Vũ. “Cũng không phải chứ? Không biết là công chúa Hân Nhu trêu chọc phải ôn thần nào, mà lại trượt chân rơi xuống nước chứ” Lý Chiêu nghi giận dữ nói.
Ba thái y đi ra, bẩm tấu nói công chúa Hân Nhu đã không còn lo nữa, uống xong thuốc nghỉ ngơi cho tốt, tĩnh dưỡng hai ngày thì khỏi hẳn.
Cung nhân đỡ Quan Thục phi từ tẩm điện đi ra, Diệp Vũ liếc mắt nhìn nàng một cái, lắc đầu than nhẹ. Cặp mắt thanh lệ sưng đỏ của nàng ta như hạch đào, nước mắt ứa ra, sắc mặt tái nhợt, trên mặt tràn ngập bi thương. Tính mạng con gái bị đe doạ, nàng ta chịu đủ đả kích, hao tâm tổn sức quá độ, đi thẳng tới Quỷ Môn quan cũng không khác cho lắm.
Bỗng nàng ta tiến lên phía trước, quỳ gối trước mặt bệ hạ, nước mắt như mưa, “Bệ hạ, mấy ngày nữa, Hân Nhu mới tròn bảy tuổi, còn nhỏ như vậy…Nô tì khẩn cầu bệ hạ làm chủ cho Hân Nhu…”
Sở Minh Phong khẽ cau mày, không nói gì.
“Tỷ tỷ vì sao lại nói như vậy chứ?” Lý chiêu nghi đi lên trước, tò mò hỏi, “Hân Nhu trượt chân rơi xuống nước, chẳng phải là bất ngờ sao ạ?”
“Không phải bất ngờ” Quan Thục phi nước mắt chảy xuống, đối mặt với bệ hạ, bi phẫn khóc nói, ‘Hân Nhu tỉnh rồi, đã nói với nô tì, không phải nó bất cẩn trượt chân ngã, mà có người ở sau lưng đẩy nó…”
“A….Thế chẳng phải định đẩy Hân Nhu vào chỗ chết sao?” Lý chiêu nghi khiếp sợ nói, “Người đẩy Hân Nhu là ai vậy/”
“Hân Nhu không nhìn thấy” Quan Thục phi lấy khăn lụa lau lệ, lại không ngừng dược nước mắt rơi xuống, “Bệ hạ, Hân Nhu tốt xấu gì cũng là Cành Vàng lá Ngọc, bị người làm hại suýt nữa mất mạng, là mẫu thân, nô tì không thể không vì con gái mà chủ trì lấy công đạo. Kẻ đẩy Hân Nhu này tâm địa độc ác, tội này phải giết sạch, nô tì khẩn cầu bệ hạ tra rõ việc này, tra ra hung thủ, cho Hân Nhu một công đạo!”
Nói lời này, thấy lộ rõ là tình cảm của mẫu thân bảo vệ con cái, cũng biểu lộ rõ thái độ kiên quyết theo đuổi công nghĩa.
Lý Chiêu nghi nói thành khẩn, “Bệ hạ, nô tì cũng thân làm người mẹ, tâm tình của Thục phi, nô tì cảm động lây. Công chúa Hân Nhu bị người đẩy xuống nước, hung thủ ở ngay ngự hoa viên ngang nhiên có gan mưu hại công chúa, tâm địa này thật hiểm ác, khiến người ta giận sôi. Nô tì nghĩ, cần phải tra rõ ra hung thủ, nghiêm trị không tha”
Tần Quý nhân cũng lên tiếng khẩn cầu, Tôn thái hậu từ tẩm điện đi ra, vào chỗ ngồi, “Hân Nhu là cháu gái ai gia, suýt nữa chết, thật đáng thương làm sao. Bệ hạ, chuyện này cần phải tra rõ”
Diệp vũ thật không ngờ chuyện này sao có thể lại liên luỵ đến mình được chứ? Sở Minh Phong sai Tống Vân mang hai cung nữ kia tiến vào, một lát, hai cung nữ hầu hạ công chúa Hân Nhu vào đại điện, quý xuống đáp lời.
“Bệ hạ, nàng này là Tùng Nhi, còn nàng kia là Hồng Quyên” Tống Vân nghiêm khắc nói với các nàng, “Nhóm các ngươi nói rõ hết mọi chuyện ra, không bỏ sót cái gì, nếu có giấu diếm, đó là phạm tội khi quân”
“Bẩm bệ hạ, nô tỳ hầu hạ công chúa Hân Nhu đã tròn bốn năm, vẫn tận tâm tận lực không dám lơ là” Tùng Nhi kinh sợ nói, “Giữa trưa hôm nay, công chúa muốn đi thả diều, nô tỳ liền cùng Hồng Quyên bồi công chúa tới ngự hoa viên chơi thả diều. Diều bị đứt dây, nô tỳ vâng lệnh công chúa đi tìm con diều ở phía trườc. Tìm một hồi lâu cuối cùng nô tì cũng tìm được diều, khi về đã thấy công chúa kêu cứu dưới Bích Hồ, mắt thấy công chúa sắp chìm xuống, lập tức nhảy xuống hồ cứu công chúa lên ạ”
Hồng Quên cũng khai y như lời nàng ta vừa nói, chỉ là, Hồng Qurn về đã thấy công chúa được cứu lên rồi.
Quan Thục phi hỏi, “Lúc ấy các ngươi có để ý thấy ở gần bên Bích Hồ có người nghi ngờ nào không?”
Các nàng không hẹn mà cùng lắc đầu. Hồng Quên nghĩ ngợi, lại nói, “Nô tì lúc về, có mấy cung nhân đứng vây quanh xem”
Ánh mắt Sở Minh Phong lạnh rung lên, “Công chúa tuổi còn hỏ, các ngươi tự tiện rời công chúa đi, hầu hạ bất lực, sáng sớm mai đi lĩnh năm mươi gậy đi”
Quan Thục phi đau khổ nói, “Bệ hạ xin làm chủ cho Hân Nhi a…”
Diệp Vũ nghĩ, kế tiếp theo chính là muốn thẩm vấn mình sao?
“Lúc ấy nô tì ở ngự hoa viên, có chuyện… Chiêu Nghi, nô tì có nên nói không ạ?” Cung nữ bên cạnh Lý Chiêu nghi hạ giọng nói, sợ hãi rụt rè, thần sắc kinh sợ.
“Thật hồ đồ!” Lý Chiêu nghi trách, “Còn không mau bẩm tấu với bệ hạ hả?”
“Nô tỳ tên là Lục Tụ, là người hầu ở điện Vân Trạch Chiêu Nghi ạ” Lục Tụ quỳ xuống đất nói, “Khoảng chừng vào giờ Dậu, chiêu nghi sai nô tì đi ngự hoa viên cắt mấy cành hồng, nô tỳ thấy…”
Trâm Cài thì thào bên tai Diệp Vũ, “Lục tụ là thị tỳ của Lý Chiêu nghi, bình thường cũng chẳng bao giờ đi cùng với Chiêu Nghi ạ”
Diệp Vũ gật gật đầu, chỉ sợ lời khai của Lục tụ gây bất lợi với mình mà thôi. Lục tụ nói, “Nô tì cắt cành hồng, ở xa thấy công chúa Hân Nhu đi về phía bích hồ, nô tì đang định quay lại, bống thấy có một người rất nhanh đi về hướng công chúa, đẩy công chúa một cái, công chúa liền rớt ngay xuống Bích Hồ. Tiếp đó, kẻ đó đã nhanh chóng thoát đi”
Quan Thục phi khàn cả giọng rống hỏi, “Là ai đẩy Hân Nhu? Là ai…”
Lục Tụ nhìn về phía Diệp Vũ, trỏ ngón tay, “Là nàng ta… Nô tỳ không biết gọi nàng ta thế nào ạ…”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Vũ, dùng ánh mắt khiển trách nhìn nàng, cứ như nàng phạm phải tội không thể nào tha thứ nổi.
Diệp Vũ không nói gì, cũng đoán được lời khai là vậy, đoán được một cảnh này, lòng cười lạnh. Nàng nhìn về phía Sở Minh Phong, mặt hắn lạnh như nước, mắt như nhiễm băng tuyết vậy, khiến người ta phát lạnh.